Tề Ninh bước ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh mặt trời đã lấp ló phía trời đông, cũng có thể lờ mờ thấy được cảnh vật xung quanh. Trong lòng hắn lo lắng cho Y Phù, bèn bước nhanh chân, người áo xanh kia thả đèn lồng xuống, đi theo sau Tề Ninh.

-Không cần ngươi dẫn đường đâu.

Tề Ninh quay đầu lại cười nói:

-Ta tự đi đây đi đó một lát.

Người áo xanh đáp:

-Trang chủ đã dặn dò tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạ thiếu hiệp, tiểu nhân không dám kháng mệnh.

-Ồ!

Tề Ninh cười cười, trong đầu xoay một vòng, nói:

-Đúng rồi, vừa rồi ta nhìn thấy trên bàn có món điểm tâm màu tím, hương vị rất ngon. Chẳng hay món điểm tâm đó có còn hay không?

-Còn ạ.

Người áo xanh hỏi:

-Lâm Thiếu hiệp muốn ăn sao ạ?

Tề Ninh cười nói:

-Ta cùng sư phụ ngao du giang hồ, luôn trong cảnh bữa đói bữa no.

Như vầy đi, nếu như tiện thì ngươi đi lấy cho ta một hộp nhé? Để ta mang bên người.

Hắn ngừng một lát rồi lại nói:

-Sư phụ ta coi trọng thể diện lắm, nếu như người biết thì nhất định sẽ không cho ta mang theo, ngươi đừng vội nói cho bọn họ biết.

Người áo xanh hơi do dự rồi mới nói:

-Thiếu hiệp chờ một chút.

Rồi quả thật xoay người đi lấy điểm tâm cho hắn.

Tề Ninh thầm nghĩ đứa nhóc này thật nghe lời. Chẳng qua bao lâu, quả nhiên người áo xanh cầm một chiếc bao đựng thức ăn tới, dâng lên bằng hai tay:

-Lâm thiếu hiệp, đây là điểm tâm thiếu hiệp muốn. Tiểu nhân dùng bao đựng thức ăn bao vào để thiếu hiệp mang theo cho tiện.

Tề Ninh cười đáp:

-Tốt lắm, đa tạ ngươi nhiều nhé.

Ta đi dạo xung quanh chút, ngươi cứ làm việc của mình trước đi.

Tề Ninh nhận lấy bao thức ăn rồi quay người bước đi. Bước ra khỏi viện, hắn cảm thấy người áo xanh kia vẫn cứ kè kè sau mình, hắn xoay người lại, cau mày nói:

-Ta nói rồi, ta muốn tự đi dạo xung quanh một lát, ngươi không cần phải đi theo.

-Lâm thiếu hiệp, sơn trang rất lớn, thiếu hiệp cứ để tiểu nhân hầu hạ bên cạnh vẫn tốt hơn.

Người áo xanh bình tĩnh nói:

-Đình viện trong Sơn trang trùng trùng điệp điệp, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì e là sẽ lạc đường.

Tề Ninh cười ha ha đáp:

-Ta vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm nay mà chưa từng lạc đường, sao có thể lạc đường trong một tòa sơn trang được cơ chứ? Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Thấy người áo xanh không nói gì, hắn cất giọng uy hiếp:

-Sư phụ ta và Trang chủ của các ngươi là huynh đệ kết nghĩa, nếu như ngươi không nghe lời ta, chỉ cần ta nói với Trang chủ của các ngươi vài câu thì ngươi khó lòng giữ được bát cơm kiếm sống này đấy!

Người áo xanh cúi thấp đầu, không nói gì.

Tề Ninh cười hắc hắc rồi mới rời đi. Đi được một đoạn, hắn thấy người áo xanh thật sự không bám theo nữa mới thả lỏng.

Hắn quan sát động tĩnh bốn phía, xác định không có ai theo dõi mới lén lén lút lút trở về hậu viện lúc trước. Khi tới bên cạnh nhà gỗ, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, hắn nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa vào, đi về phía góc phòng. Tuy bên ngoài sắc trời đã tờ mờ sáng, nhưng do cửa sổ được đóng lại nên trong phòng vẫn tối om om. Bước tới chỗ một đống cỏ khô ở góc phòng, Tề Ninh khẽ cất giọng:

-Y Phù, là ta, ta mang đồ ăn về cho cô này.

Hắn tiến sát lên trước, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vì vậy bèn đưa tay sờ sờ, sau đó sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi! Góc phòng chỉ còn lại một đống cỏ khô, nào còn thấy tung tích của Y Phù.

Trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, khi hắn rời khỏi đây, Y Phù vẫn đang trần truồng nằm trên đám cỏ khô. Thế mà hiện giờ, ngay cả xiêm y của Y Phù cũng chẳng thấy tung tích.

Trong lòng Tề Ninh thầm kêu không ổn, chẳng lẽ Y Phù trốn ở nơi này rồi bị người ta phát hiện ư?

Nhưng mà vừa rồi hắn và mấy người Lục Thương Hạc ở cùng nhau, nếu như trong sơn trang thật sự có người phát hiện ra Y Phù và bắt nàng lại thì chắc hẳn phải hồi báo với Lục Thương Hạc chứ?

Nhưng từ đầu tới cuối chẳng thấy ai vào bẩm báo, hắn thầm nghĩ chưa chắc Y Phù đã bị người ta phát hiện.

Nếu như chuyện đêm qua chưa xảy ra, thì Tề Ninh cũng chẳng quan tâm việc Y Phù rời đi hay chưa, nhưng đêm qua hai người đã cá nước thân mật. Y Phù là nữ nhân đầu tiên của Tề Ninh sau khi hắn xuất hiện ở thế giới này. Hơn nữa tuy rằng lúc đó tối tăm vội vàng, nhưng hắn rõ mồn một, Y Phù thực sự vẫn là một cô nương tấm thân trong trắng, cô đã trao cho hắn lần đầu tiên quý giá nhất.

Tuy rằng việc một Miêu nữ đã hai mươi ba hai mươi tư vẫn còn là một cô nàng trong trắng khiến Tề Ninh vô cùng kinh ngạc, nhưng sự thật đúng là như vậy, vì thế cảm giác trong lòng Tề Ninh đối với Y Phù đã khác với lúc trước một trời một vực. Hiện giờ không thấy tung tích Y Phù đâu, lòng hắn vô cùng lo lắng, hơi trầm ngâm một lát rồi dường như hắn nghĩ tới gì đó, lập tức đứng dậy, rời khỏi căn nhà gỗ.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, chưa đi được hai bước thì bên cạnh bỗng có một giọng nói vang lên:

-Lâm thiếu hiệp, trong căn nhà gỗ này chỉ chất đầy cỏ khô, hóa ra là thiếu hiệp thấy hứng thú với cỏ khô.

Tề Ninh sửng sốt quay đầu, chỉ thấy người áo xanh lúc trước như ma như quỷ xuất hiện phía sau hắn.

Trong lòng hắn lo lắng cho Y Phù nên nhất thời sốt ruột, không phát hiện ra sự xuất hiện đột ngột của người áo xanh này. Cũng may hắn phản ứng cực nhanh, sắc mặt bình tĩnh, cười đáp:

-Chỉ là tiện đường đi qua nên ta tiến vào xem đó là nơi nào mà thôi.

-Lâm thiếu hiệp, dù gì thiếu hiệp cũng là người đã từng vào Nam ra Bắc, chẳng lẽ chút cấp bậc lễ nghi nhỏ nhoi cũng không hiểu ư?

Giọng điệu của người áo xanh đã có chút không khách khí:

-Đây là Phong Kiếm Sơn Trang, thiếu hiệp là người làm khách.

Nếu không có sự cho phép của chủ nhân thì có rất nhiều nơi không thể tự ý tiến vào.

Tề Ninh nhíu mày, thản nhiên đáp:

-Hình như ngươi đã quên, Phong Kiếm Sơn Trang này vốn mang họ Hướng! Sư phụ Hướng Tiêu Dao của ta từng là Thiếu trang chủ của Phong Kiếm Sơn Trang này. Tuy rằng sau này người trao lại sơn trang cho chủ nhân nhà ngươi, nhưng dù gì cũng vẫn được coi là một nửa chủ nhân nơi đây! Ta là đồ đệ của người, muốn đi dạo xung quanh một chút cũng phải xin phép từng nơi à?!

Người áo xanh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nói:

-Lâm thiếu hiệp cũng nói, Hướng Tiêu Dao từng là chủ nhân của Phong Kiếm Sơn Trang, hay nói cách khác, hiện giờ ngài ấy không liên quan gì tới Phong Kiếm Sơn Trang hết!

Ánh mắt người nọ trở nên lạnh lùng:

-Ta là tổng quản của Phong Kiếm Sơn Trang, Trang chủ giao Phong Kiếm Sơn Trang cho ta coi giữ, cho nên làm chuyện gì cũng phải cẩn thận chú ý.

Tề Ninh thấy đôi mắt người này ngời sáng, ánh mắt lợi hại, trong lòng run lên. Hắn thầm nghĩ mình đã coi thường tên này rồi, nếu như chỉ là một tên hạ nhân quèn thì sao y dám thất lễ với hắn như vậy chứ? Lời nói ngôn từ của y đã không khách khí đến đỉnh điểm rồi, xem ra y đã mang lòng nghi ngờ sâu sắc với hắn.  Nhưng mà trong lòng hắn lo lắng cho Y Phù, giờ phút này làm gì còn thì giờ dông dài với người áo xanh nữa chứ? Hắn nói:
 

-Nếu như quả thật đã thất lễ, ta quay về chịu tội với Trang chủ là được rồi.

Sau đó hắn cất bước rời đi, người áo xanh dường như không có ý định buông tha, nói:

-Lâm thiếu hiệp muốn đi đâu vậy?

Tề Ninh lạnh lùng đáp:

-Ta nói rồi mà, đi dạo xung quanh thôi! Sao hả? Vị tổng quản này vẫn muốn đi cùng ta?

Người áo xanh thản nhiên nói:

-Lâm thiếu hiệp, không biết trước kia Hướng đại hiệp đã từng nói tới Phong Kiếm Sơn Trang với thiếu hiệp chưa?

-Nói rồi thì sao mà chưa nói thì sao chứ?

Tề Ninh không chịu nổi nữa:

-Điều này có liên quan gì đến ngươi không?

Người áo xanh nói:

-Ta chỉ xin hỏi, nếu như Hướng đại hiệp đã từng nói với thiếu hiệp về Phong Kiếm Sơn Trang thì liệu ngài ấy có nói với thiếu hiệp Phong Kiến Sơn Trang này là do ai xây dựng không?

Tề Ninh xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người áo xanh, cười lạnh nói:

-Hình như trong câu nói của ngươi còn có ý khác?

-Không dám.

Người áo xanh nói:

-Ta chỉ tò mò, không biết Hướng đại hiệp có nói về chuyện xưa cho Lâm thiếu hiệp không mà thôi.

Tề Ninh hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm để ý tới y, nhấc chân định đi luôn. Đột nhiên hắn cảm nhận được có một cơn gió quét qua sau lưng, người áo xanh kia đã bước nhanh lên trước, vươn tay giữ chặt đầu vai Tề Ninh. Sắc mặt Tề Ninh cực kỳ khó coi, người áo xanh cất lời:

-Lâm thiếu hiệp, có rất nhiều nơi trong Phong Kiếm Sơn Trang này là cấm địa. Trách nhiệm của ta là không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào cấm địa! Nếu như Lâm thiếu hiệp không muốn làm ta khó xử thì xin thiếu hiệp hãy tạm thời rời khỏi đây, chúng ta tới nơi khác nói chuyện.

Tề Ninh thản nhiên nói:

-Nếu như ta nói không thì sao?

Hiện giờ chỉ cần hắn vận nội lực thì có thể hấp thu nội lực trong cơ thể người áo xanh ngay lập tức.

Nhưng mà nếu làm như vậy thì sẽ khiến võ công bạo lộ, chỉ e là sẽ dẫn tới phiền toái. Chưa phải lúc lâm vào đường cùng, Tề Ninh cũng sẽ không dùng hạ sách này.

Người áo xanh nói:

-Trách nhiệm của ta ở đây, nếu như Lâm thiếu hiệp cố ý muốn phá vỡ quy tắc của sơn trang thì tiểu nhân cũng chỉ có thể đắc tội với thiếu hiệp trước, rồi sẽ chịu tội với Trang chủ và Hướng đại hiệp sau.

Trong lòng Tề Ninh trầm xuống, e rằng không thể tìm thấy tung tích Y Phù nữa rồi. Lòng hắn lo lắng, vươn tay túm lấy cổ tay của người áo xanh, hất tay y ra, nói:

-Ta chỉ cảnh cáo ngươi một lần!

Nếu như ngươi còn động vào ta một lần nữa thì ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!

Rồi hắn lại nhấc chân lên định đi, người áo xanh kia hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, hướng về phía đầu vai Tề Ninh một lần nữa.

Tề Ninh chẳng có lòng dạ dây dưa nhiều với y, nghiêng chân phải một cái, nhẹ nhàng tránh được.

Người áo xanh bắt được không khí, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng y phản ứng vô cùng nhanh chóng, hơn nữa võ công của y cũng không phải dạng vừa, thấp giọng nói:

-Đắc tội rồi.

Sau đó hai tay y bày ra thế vuốt ưng, quét về phía Tề Ninh một lần nữa.

Trong lòng Tề Ninh đã có chút bùng cháy, thầm nghĩ cái tên tổng quản áo xanh này hệt như con bọ hung bám người, thật khiến người ta ghét quá mà. Hắn vung tay ra, võ công hắn dùng chính là Thôi Sơn Thủ!

Động tác của Thôi Sơn Thủ không đẹp mắt nhưng lại vô cùng thực dụng. Hắn đưa một tay ra, nhắm thẳng vào lồng ngực tổng quản áo xanh.

Hai tay tổng quản áo xanh đan chéo, giống như con diều hâu, một tay chặn bàn tay Tề Ninh lại, cánh tay còn lại vồ tới.

Vừa giao thủ, Tề Ninh đã biết tuy rằng võ công của người áo xanh này không được coi là cực kỳ xuất sắc, nhưng cũng là kẻ rất có thực lực. Y quả nhiên không phải kẻ hầu người hạ bình thường. Suy cho cùng thì Phong Kiếm sơn trang này cũng nằm trong tám bang mười sáu phái, nếu như người áo xanh này đã là tổng quản của Phong Kiếm sơn trang thì võ công không tồi cũng là chuyện thường tình.

Nội lực của người áo xanh này cũng không yếu, kình phong vù vù, nhưng rõ ràng y không dám làm Tề Ninh thật sự bị thương nên không dùng toàn lực.

Tề Ninh biết nếu cứ đánh qua đánh lại thế này thì trong một khoảng thời gian ngắn không thể phân rõ thắng bại. Nhưng mà hắn cũng biết, nếu hắn thật sự làm tên tổng quản áo xanh này bị thương thì sẽ gây khó dễ cho Hướng Tiêu Dao bên kia.

Hướng Tiêu Dao hai lần ba lượt có ân với hắn, tuy rằng Tề Ninh không biết nguyên nhân rốt cuộc là gì, nhưng dù gì thì ân tình đã kết, nếu thật sự khiến Hướng Tiêu Dao phải khó xử thêm nữa thì quả thực không ổn.

Hắn tung quyền liên tục khiến tổng quản áo xanh phải lùi vài bước, rồi đột nhiên hắn xoay người, bước chân xuất quỷ nhập thần như bước trên không. Người áo xanh xông lên đuổi theo, nào ngờ bước chân hắn huyền ảo vô cùng, tổng quản áo xanh thì thấy bóng người trước mắt cứ chớp chớp nhoáng nhoáng, chợt trái chợt phải. Trong nhất thời, y không xác định nổi vị trí thật sự của Tề Ninh.

Trong nháy mắt, y chỉ thấy khoảng cách của mình và Tề Ninh càng ngày càng xa. Tổng quản áo xanh muốn đuổi theo hắn, nhưng kiểu đi của Tề Ninh thật sự quá huyền diệu, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt hắn đã vọt tới phía bên kia của căn nhà gỗ, vòng quanh căn nhà gỗ. Sắc mặt tổng quản áo xanh lạnh tanh, nhanh chân đuổi theo. Vòng quanh căn nhà gỗ vài vòng, lúc đầu y còn có thể nhìn thấy bóng dáng Tề Ninh, nhưng mà tới vòng thứ tư, Tề Ninh đã biết mất trong tầm mắt y, hệt như ma quỷ vậy.

Tổng quản áo xanh nắm chặt tay thành nắm đấm, hai mắt sắc lẻm như dao, nhìn nhìn xung quanh, quả thật không thấy bóng dáng Tề Ninh đâu. Y hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị, nhẹ giọng tự nói:

-Ngươi tự cho rằng mình rất thông minh, nhưng ta vốn dĩ không muốn giữ ngươi lại làm gì.

Y nâng tay phải lên, mở tay ra, trong lòng bàn tay y là một chuỗi vòng nanh sói.

Thank You to Michyo715 For This Useful

 

1.63226 sec| 2451.258 kb