Tề Ninh nghĩ một lát mới hỏi:
- Hoàng thượng, lần này thần sẽ dùng thân phận gì để đi? Là minh sát hay ám phóng?
- Trẫm đã nghĩ kỹ.
Tiểu Hoàng đế đưa ra một thứ:
- Ngươi cứ lấy thân phận Khâm sai đi trước, ngoài sáng là thay triều đình đi đốc quân tiễu tặc.
Tiểu Hoàng đế đưa kim bài ra:
- Kim bài ngươi cũng mang theo đi, chưa chắc đã có thể điều động được binh mã Tây Xuyên, nhưng có kim bài này trong tay, bọn họ cũng không dám quá mức.
Tề Ninh nắm chặt kim bài, chắp tay tạ ơn:
- Hoàng thượng yên tâm, thần biết làm thế nào rồi.
- Tề Ninh, trẫm biết rõ, lần này đi không chắc sẽ thái bình.
Tiểu Hoàng đế do dự một chút mới nói:
- Nhưng ngươi là người trẫm tín nhiệm nhất. Trẫm không thể ngồi nhìn người ta muốn đảo loạn Đại Sở, cho nên chỉ có thể phái ngươi đi trước. Ngươi phải thật cẩn thận mọi chuyện, bất kể động Hắc Nham có phản bội hay không, ngươi chỉ cần điều tra rõ chân tướng, đem chứng cứ về cho trẫm, là lập được đại công rồi.
Tề Ninh hiểu tiểu Hoàng Đế cực kỳ nghi ngờ chuyện xảy ra ở Tây Xuyên. Nghĩ tới tiểu Hoàng đế luôn lo lắng về Tây Xuyên, hắn bèn hỏi:
- Hoàng thượng, ngài phái ta tới Tây Xuyên, Trung Nghĩa Hầu có biết không?
- Trẫm chỉ nói sẽ phái ngươi đi điều tra, cũng không nói tỉ mỉ.
Nhưng thế nào lão ta cũng biết.
Cũng không sao, Tư Mã Lam cũng luôn nghi kị tình hình ở Tây Xuyên, chỉ sợ lão ta đã phái người đi bí mật điều tra từ trước rồi.
Nhưng nếu lão ta điều tra được chân tướng, chưa chắc đã trung thành bẩm báo với trẫm.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Tiểu Hoàng đế lại nói:
- Trẫm vốn định chọn cho ngươi mấy người ở Vũ Lâm Doanh trợ giúp, nhưng nghĩ lại, ngươi vẫn nên tự lựa chọn thân tín tùy tùng đi. Trẫm sẽ không phái người cho ngươi nữa.
- Vâng.
Tề Ninh hiểu, tiểu Hoàng đế nói thêm một câu thoạt nghe như lảm nhảm này, thật ra có hàm nghĩa rất sâu.
Nếu tiểu Hoàng đế phái người đi theo bên cạnh mình, khó tránh sẽ khiến cho mình cảm thấy người ta đi theo làm tai mắt, tiểu Hoàng đế không phái ai theo, ngược lại cho thấy hoàn toàn tin tưởng mình.
- Tề Ninh, ngươi thu thập một chút, mau chóng khởi hành. Trẫm chỉ lo lắng bên Tây Xuyên có người quá gấp, ngươi chưa tới bọn họ đã đánh nhau.
Thật ra Tề Ninh cũng lo lắng điều này. Tiểu Hoàng đế tận lực muốn duy trì Tây Xuyên thái bình, như vậy, trước khi có chứng cứ xác thực, sẽ không dễ dàng ra tay với động Hắc Nham, tránh kích thích cừu hận của các động người Miêu khác. Dẫu sao Miêu Cương còn có Hắc Liên Thánh giáo, Hấc Liên Thánh giáo lại vẫn muốn tập hợp cả bảy mươi hai động người Miêu để đối phó với thế lực triều đình, nếu chưa có chứng cứ xác thực đã đánh động Hắc Nham, coi như đẩy cả bảy mươi hai động người Miêu tới bên Hắc Liên Thánh giáo.
Tân quân mới đăng cơ, triều cục còn chưa ổn định, vào lúc này, với triều đình, quan trọng nhất đương nhiên là ổn định quốc gia. Một khi Tây Xuyên thực sự náo động lên, sẽ cực kỳ bất lợi với Đại Sở.
Tề Ninh hiểu rõ tâm tư tiểu Hoàng đế.
Vừa không thể khiến người Miêu căm thù triều đình, lại cũng không thể để cho người Miêu không biết sợ hãi triều đình, có thể không đánh đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng nếu động Hắc Nham thực sự làm loạn, đánh đương nhiên vẫn phải đánh, nhưng trước khi ra tay cần phải để cho các động người Miêu khác hiểu rõ, đây là động Hắc Nham làm loạn trước.
Tiểu Hoàng đế đường đường là vua một nước, chưa chắc đã thật sự để một động Hắc Nham nho nhỏ trong lòng, nhưng ràng buộc thế lực đằng sau động Hắc Nham thì tiểu Hoàng đế rất quan tâm.
Tề Ninh cáo biệt tiểu Hoàng đế, lập tức quay về Hầu phủ. Tiểu Hoàng đế đã dặn mình mau chóng khởi hành, đương nhiên mình không thể trì hoãn, bèn cho người gọi Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương Lại, dặn dò chuyện chuẩn bị đi Tây Xuyên. Cả hai đều hơi giật mình. Đoạn Thương Hải cau mày:
- Hầu gia, Tây Xuyên núi cao đường xa, ngài lại chưa từng tới Tây Xuyên, sao Hoàng thượng lại phái ngài tới đó?
- Thánh chỉ đã hạ, nói gì cũng vô ích. Sau khi ta rời đi, chuyện ở Hắc Lân Doanh đều giao cho các ngươi. Hoàng thượng đã nói rồi, sẽ phái người tương trợ. Đến lúc đó, có thiếu khuyết cái gì cứ tìm triều đình mà đòi.
- Hầu gia, để lão Triệu ở lại, thuộc hạ cùng ngài đi Tây Xuyên. Thuộc hạ đã từng tới Tây Xuyên, tuy không thể nói là đã quen thuộc, nhưng mà….
- Ngươi và Triệu Vô Thương đều tập trung hết sức vào Hắc Lân Doanh đi. Đây là chuyện quan trọng nhất của các ngươi. Mang theo mấy người Tề Phong là được rồi.
Tề Ninh đã tính toán rõ ràng. Tu vi hiện tại của mình tuyệt đối không thể dưới Đoạn Thương Hải, nếu gặp chuyện gì mà mình không thể giải quyết, cho dù có mang theo cả Đoạn Thương Hải cũng không làm được gì. Ngược lại, việc trùng kiến Hắc Lân Doanh lại không thể thiếu gã.
Đoạn Thương Hải còn muốn cãi, Tề Ninh giơ tay ngăn lại, dặn dò thêm một hồi. Hai người thấy hắn kiên trì, biết rõ nhiều lời vô ích, chỉ có thể nghe theo.
Lần này tới Tây Xuyên, núi cao đường xa, không biết bao lâu mới có thể trở về, đương nhiên Tề Ninh phải báo với Cố Thanh Hạm một tiếng. Nhưng sau khi xảy ra chuyện lần trước, hai người đã lâu không ngồi xuống cùng nói chuyện, thậm chí ở chung cũng không có.
Mặc dù trong lòng Tề Ninh có hơi xấu hổ, nhưng vẫn tìm nàng, muốn dặn dò một phen. Đi một vòng quanh phủ hắn mới biết thì ra nàng đã tới hậu viện bên kia.
Từ khi Cố Văn Chương mang theo vợ con cả nhà vào kinh vẫn ở lại Hầu phủ. Tuy nhà cửa đã đặt mua xong, nhưng Cố Văn Chương vẫn một mực lấy cớ bận bịu công chuyện ở cửa hàng. Trước khi vào Kinh Cố gia đã mua cửa hàng ở Kinh thành, mùng bảy tháng giêng đã bắt đầu kinh doanh. Mặc dù hứng thú làm ăn buôn bán của Cố Văn Chương còn kém xa múa đao lộng thương, nhưng với tư cách là gia chủ Cố gia, gã cũng không thể bỏ mặc việc buôn bán của gia tộc, cho nên mấy hôm nay đều dốc sức cho cửa hàng, nhất thời không tranh thủ chuyển nhà khỏi phủ Hầu gia được.
Tề Ninh tới thẳng hậu viện, còn chưa vào trong, chợt hắn nghe có tiếng cười trong phòng vang lên.
Tới trước cửa, hắn chỉ thấy mấy nữ quyến trong phòng đang cười cười nói nói, không biết có nên vào hay không. Cố Thanh Hạm đang ngồi trong phòng, nhìn thấy bóng người ngoài cửa, mắt sắc môi cong, như muốn nói gì mà lại không lên tiếng.
Cố lão thái đều nhìn thấy cả, bà đứng dậy cười chào:
- Hầu gia.
Tới lúc này những người khác mới phát hiện ra Tề Ninh, nhao nhao đứng dậy hành lễ.
Tề Ninh hơi xấu hổ, nhưng vẫn bước vào nhà, mở lời:
- Chào lão phu nhân, mấy hôm nay bận rộn công việc vẫn chưa đến thỉnh an lão phu nhân. Cho nên hôm nay đã đặc biệt tới thăm lão phu nhân.
Miệng hắn nói chuyện, khóe mắt hắn lại liếc sang Cố Thanh Hạm, thấy nàng không nhìn mình mà cầm đồ thêu vẫn còn dang dở tiếp tục làm việc, không thèm đếm xỉa tới mình.
Hắn càng xấu hổ.
Cố lão thái nhìn cả nhà đầy người, vội hỏi:
- Hầu gia khách khí rồi, lần này một nhà già trẻ đều tới Hầu phủ quấy rối, thật sự đã làm phiền Hầu gia rồi.
- Lão phu nhân khách khí rồi. Đều là người một nhà, không cần phải nói khách khí như vậy.
Tề Ninh vội xua đi, do dự một chút, thấy Cố Thanh Hạm vẫn có vẻ xa cách không nói gì, mình và lão thái thái này đương nhiên không có bao nhiêu chuyện để nói, bèn nhắc:
- Ngày mai ta sẽ rời Kinh, không biết bao lâu mới về. Lão phu nhân cứ ở lại trong phủ, cần gì để ý!
Cố Thanh Hạm vẫn lạnh nhạt, nghe hắn nói vậy, thân thể mềm mại run lên, lập tức ngẩng đầu, kìm lòng không nổi mà hỏi:
- Ngươi muốn rời Kinh? Muốn đi đâu?
Nghe giọng nàng, tim Tề Ninh nhẹ bẫng đi, cảm giác rõ ràng trong giọng nói của nàng có thêm vài phần ân cần mà trong lòng ấm áp hơn, thầm nghĩ, mặc dù mỹ phụ này tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng hẳn trong lòng vẫn còn quan tâm mình, chỉ là trong phòng còn có nhiều người, hắn chỉ có thể ra vẻ tự nhiên đáp:
- Hoàng thượng cho đòi ta vào cung, phái ta làm Đốc quân Khâm sai ra ngoài làm việc, tương đối vội vàng, sáng sớm mai đã phải lên đường rồi.
Hắn không thông báo là mình đi Tây Xuyên.
Cố lão thái cười cười:
- Hoàng thượng phái Hầu gia làm Đốc quân là coi trọng Hầu gia.
Cố Thanh Hạm đứng dậy, nói với mấy người Cố lão thái:
- Nương, mọi người ngồi chơi đi.
Không nói gì nhiều, nàng đi ra ngoài, khi lướt qua Tề Ninh có liếc hắn một cái ra ý mới lắc mông bước nhanh ra ngoài. Tề Ninh hiểu ý nàng, chắp tay với mấy người Cố lão thái, xoay người ra cửa.
Cố Thanh Hạm nhẹ nhàng đi trước, Tề Ninh đi sau vài bước, nhìn bóng lưng yểu điệu đằm thắm của nàng, trong lòng nghĩ, mấy hôm nay không thể nói chuyện với nàng thật sự đúng là có hơi áp lực.
Ra khỏi hậu viện, Cố Thanh Hạm đi thẳng tới một lương đình bên ao, chờ Tề Ninh đi vào mới xoay người không đổi sắc nhìn hắn dò xét một lượt, lại hừ lạnh một tiếng quay đầu nhìn ao nước.
Đối mặt với phu nhân kiều mị này, Tề Ninh lại hơi khẩn trương, thấy nàng không nói gì, hắn chỉ đành kiên trì lại gần, nhưng lại không dám gần quá, cách xa ba bước phải dừng lại, do dự một chút, cuối cùng lên tiếng:
- Tam nương, người….
- Nếu không phải lần này chuẩn bị đi xa nhà, có phải vẫn không chịu nói chuyện với ta?
Nàng liếc xéo hắn một cái, tức giận hỏi.
Tề Ninh khẽ giật mình:
- Tam nương, người hiểu lầm ta rồi. Lúc nào ta cũng muốn nói chuyện với người. Nhưng ta sợ người không muốn nói chuyện với ta, cho nên…
- Đã sớm biết thế, sao lúc trước còn như vậy?
Nàng cắn chặt cặp môi đỏ mọng, trừng mắt với hắn:
- Nếu không phải ngươi coi trời bằng vung cũng sẽ không ra cái dạng này. Đều tại ngươi.
- Đúng đúng đúng, đều là ta không tốt. Nếu ta không đúng, Tam nương cứ ra tay!
- Ngươi còn muốn nói hươu nói vượn!
Nàng dậm chân một cái, trừng mắt với hắn, hai má hơi hồng hồng, quyến rũ kiều diễm ướt át động lòng người.
Tề Ninh vội vàng im bặt, không dám nói gì nữa.
Nàng khẽ thở dài, nhìn hắn, hỏi:
- Ngày mai đã đi chưa? Là đi đâu?
- Tây Xuyên. Quan binh Tây Xuyên phong tỏa Hắc Nham lĩnh, có một binh doanh bị đánh lén, chết hơn mười người, nói là động Hắc Nham phái người đánh lén.
Vi Thư Đồng cùng thủ hạ lúc nào cũng muốn đánh động Hắc Nham, Hoàng thượng lo lắng chuyện này có vấn đề, lại lo vì nó mà có thể khiến cho cả Tây Xuyên rung chuyển, bèn phái ta tới điều tra chân tướng.
Cố Thanh Hạm hơi nhíu chằm mày thanh tú:
- Triều đình nhiều người như vậy, vì sao phải phái ngươi đi? Không phải ngươi còn phải huấn luyện Hắc Lân Doanh sao?
- Muốn điều tra chân tướng, khẳng định phải tiếp xúc với động Hắc Nham. Người Miêu đa nghi, phái quan viên bình thường tới người Miêu sẽ không tin tưởng. Trước kia Tề gia chúng ta có quan hệ sâu xa với động Hắc Nham, có thể Hoàng thượng coi trọng điều này.
Đôi mắt mê người của Cố Thanh Hạm đầy lo lắng, hơi oán trách:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng không biết năm xưa lão Hầu gia chinh phạt Tây Xuyên cũng đã giết rất nhiều người, kết rất nhiều thù hận sao. Phái ngươi đi, không phải ném ngươi vào hố lửa sao? Ngươi có thể bảo Hoàng thượng phái người khác đi được không?
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo