Tề Ninh hơi rùng mình, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cũng may là tiểu hoàng đế đã chuyển đề tài:
- Trẫm triệu ngươi đến, là có chuyện muốn bàn với ngươi.
Tiểu Hoàng đế tìm kiếm trên bàn, rồi đưa sang một quyển sổ nhỏ, Tề Ninh nhận lấy, nhìn lướt qua một lượt, nhíu mày nói:
- Hoàng thượng, sổ này vừa mới được đưa tới sao?
Tiểu hoàng đế gật đầu:
- Tối hôm qua, Trung Nghĩa hầu đưa tới, tạm thời chỉ có trẫm và Trung Nghĩa hầu xem qua thôi.
- Trong sổ này nói Hắc Nham động tập kích doanh trại, giết mười mấy quan binh, rốt cuộc là thật hay giả?
Tề Ninh đóng cuốn sổ lại, vẻ mặt ngưng trọng:
- Năm ngoái, chẳng phải Vi Thư Đồng đã phái binh phong tỏa các ngả đường tới dãy núi Hắc Nham rồi sao? Cũng không đánh sao?
Tiểu hoàng đế đáp:
- Trong sổ cũng không ghi rõ ràng, ngươi cũng thấy đó, chỉ nói người Miêu ở Hắc Nham động tập kích quan binh vào ban đêm, giết chết mười mấy người. Tề Ninh, ngươi cảm thấy, chuyện này cuốn sổ nói thật hay là giả?
- Đây là sổ do Vi Thư Đồng đưa tới, hẳn là có xảy ra chuyện như vậy.
Tề Ninh hơi đăm chiêu:
- Binh doanh nhất định là bị đánh úp rồi, hơn nữa, số người chết đã xác thực, thế nhưng, bẩm hoàng thượng, Hắc Nham động bị núi vây quanh, thực lực so với triều đình hết sức chênh lệch, có thật là bọn họ dám xuất thủ trước không?
Tiểu hoàng đế nói:
- Trẫm cũng thấy việc này kỳ lạ.
Năm ngoái, trẫm cũng đã bảo Trung Nghĩa hầu phái người thương lượng với Hắc Nham động, nhưng mà chậm chạp không thấy tấu trình lên. Hôm nay sổ này được gửi tới, lại nói là Hắc Nham động tấn công binh doanh, giết người.
- Nếu quả thật là Hắc Nham động gây nên, thì như vậy là họ đã tạo phản rồi.
Tề Ninh nói:
- Bọn họ tập kích binh doanh, lại còn giết mười mấy người, chẳng lẽ lực lượng không sứt mẻ gì mà chạy thoát? Thủ hạ của Vi Thư Đồng là quan binh, vậy mà không bắt sống nổi một người của bọn chúng? Nếu như bắt sống được người nào, để xác định việc này, nên áp giải vào kinh, giao cho triều đình thẩm vấn.
Dừng một chút, hắn hỏi:
- Hoàng thượng, Trung Nghĩa hầu có ý kiến gì không?
- Trung Nghĩa hầu chỉ nói, việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tiểu hoàng đế đáp:
- Từ đầu đến cuối, đều chỉ là bọn họ tấu trình lên, cũng không bắt được người nào giải về kinh thành. Tề Ninh, trẫm nghĩ, vụ Hắc Nham động này không đơn giản như bề ngoài của nó, người Miêu của Hắc Nham động không phải là những kẻ ngu si, chẳng lẽ không biết rằng một khi chém giết quan sai, tất nhiên sẽ bị triều đình trừng trị nghiêm khắc? Hắc Nham động bé nhỏ kia, làm sao có thể chống lại triều đình? Nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ vẫn làm như vậy, lần này thậm chí còn tấn công vào doanh trại giết người, đây không phải là đi tìm đường chết hay sao?
Tề Ninh gật đầu:
- Hoàng thượng nói rất đúng.
Dừng một chút, hắn thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, có khả năng là có người mạo danh thế thân hay không?
- Mạo danh thế thân?
- Có người giả mạo người của Hắc Nham động, cố ý tấn công vào doanh trại, chém giết quan binh, sau đó giá họa cho Hắc Nham động.
Tề Ninh nói:
- Tuy Vi Thư Đồng phái binh phong tỏa Hắc Nham lĩnh rồi, thế nhưng từ năm ngoái đến nay, vẫn không đánh lần nào. Do đó, có người sốt ruột, lo lắng triều đình sẽ không đánh Hắc Nham lĩnh, cho nên mới tập kích vào doanh trại và giết người, là muốn gắp lửa bỏ tay người, kích động triều đình.
Tiểu hoàng đế nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
- Rốt cuộc là như thế nào, trẫm cũng không rõ lắm.
Dừng lại một chút, gã mới nói tiếp:
- Tuy nhiên lúc sinh thời, phụ hoàng từng nói, Tây Xuyên không tầm thường, trẫm phải luôn đề phòng cẩn thận, một khi Tây Xuyên làm loạn, hậu quả sẽ khôn lường. Trẫm vừa đăng cơ, Tây Xuyên lại liên tục xảy ra chuyện khác thường, nhưng trẫm ngồi ở trong cung, hoàn toàn không biết mọi việc ở Tây Xuyên. Tề Ninh, tối hôm qua trẫm suy nghĩ cả đêm, trẫm không thể rời khỏi kinh thành, chỉ có thể để ngươi đi thay trẫm một chuyến.
Tề Ninh sững sờ, nhất thời không kịp bình tĩnh lại:
- Hoàng thượng, ý người là...
- Trẫm biết, năm đó Hắc Nham giao hảo với Tề gia các ngươi, bây giờ muốn biết rõ ràng rốt cuộc Hắc Nham động xảy ra chuyện gì, thì phải tiếp xúc với Hắc Nham động.
Ánh mắt tiểu hoàng đế thoáng hiện vẻ mong đợi:
- Hơn nữa, trẫm nghĩ, cho dù phái ai đi, trẫm cũng đều không yên tâm, chưa chắc bọn họ có thể nói chuyện với Hắc Nham động!
Vẻ mặt chợt trở nên lạnh lẽo, gã cười lạnh nói:
- Vả lại, cho dù bọn họ có đi, lúc trở về cũng chưa chắc nói thật.
Chỉ có ngươi mới có thể giúp được trẫm biết rõ rốt cuộc ở đó xảy ra chuyện gì.
Tề Ninh thầm nghĩ, hôm nay tiểu hoàng đế triệu mình vào cung để nói chuyện này, tức là đêm qua đã suy nghĩ kỹ mới đưa ra quyết định, nếu mình cự tuyệt, e rằng vô ích, ngược lại còn khiến tiểu hoàng đế không hài lòng.
Từ sau khi đặt quan hệ với nhau, trong chừng mực nào đó, coi như tiểu hoàng đế cũng xem hắn là bạn, cho hắn thừa kế tước vị, hơn nữa tạo cơ hội cho hắn đoạt được vị trí thống lĩnh Hắc Lân doanh, còn hắn, cho tới bây giờ, thật sự là hắn chưa lập được công lao gì cho tiểu hoàng đế... Do dự một chút, thấy tiểu hoàng đế đang chăm chú nhìn mình, Tề Ninh nói:
- Nếu hoàng thượng bảo thần đi, dù là nước sôi lửa bỏng, đương nhiên thần không thể chối từ.
Long Thái tiểu hoàng đế nhướng mày, vỗ tay cười nói:
- Trẫm biết là ngươi sẽ không làm trẫm thất vọng mà!
- Hoàng thượng, thần đi Tây Xuyên thì cũng không có vấn đề gì, nhưng còn Hắc Lân doanh...
Tuy Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương đã được triệu hồi trở lại Hắc Lân doanh, mà hắn cũng chuẩn bị tạm thời giao Hắc Lân doanh cho bọn Đoạn Thương Hải huấn luyện, nhưng việc chấn chỉnh lại Hắc Lân doanh liên quan đến rất nhiều việc, bất luận là tiền lương, trang bị, hoặc biên chế binh doanh v.v... đều có cả đống việc phải xử lý. Về công tác huấn luyện quân sự, đã có bọn Đoạn Thương Hải, hắn không lo, nhưng những việc khác, thì e rằng bọn họ không thể phối hợp xử lý. Dù sao phải liên hệ với nha môn lục bộ, địa vị của Đoạn Thương Hải quá thấp, chắc chắn lời nói sẽ không có trọng lượng ở lục bộ.
Hiển nhiên là Long Thái tiểu hoàng đế đã suy xét kỹ, liền nói:
- Ngươi yên tâm, trẫm luôn lo nghĩ tới việc xây dựng lại Hắc Lân doanh, lát nữa sẽ phái người đi trợ giúp cho ngươi, cần cái gì, trẫm sẽ hết sức đáp ứng, ngươi không cần bận tâm.
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu hoàng đế đã nói như vậy, mình cũng không cần quá lo lắng, hơn nữa hoàng đế muốn xây dựng lại Hắc Lân doanh, là muốn gây dựng hệ thống binh mã của riêng mình, hắn cũng không sợ hoàng đế bạc đãi Hắc Lân doanh.
- Tạ hoàng thượng!
Tề Ninh chắp tay làm lễ, rồi nói:
- Hoàng thượng, thần đi Tây xuyên, có phải chỉ chủ yếu tìm hiểu xem Hắc Nham động có thực sự tạo phản không?
Long Thái gật đầu:
- Đây là điều trọng yếu nhất, sổ do Tây xuyên đưa tới, lời lẽ mập mờ, chuyến này ngươi đi Tây Xuyên, đương nhiên phải tìm hiểu kỹ càng, vì sao Hắc Nham động chém giết quan binh, có phải chỉ vì vấn đề thuế má không?
Hơi cúi người về phía trước, gã hạ giọng nói:
- Tiên đế đã từng nói với trẫm, Tây Xuyên yên ổn, liên quan tới sự yên ổn của Đại Sở ta, mà người Miêu có trung thành hay không, lại liên quan tới Tây Xuyên có thái bình hay không.
Nới tới đây, đột nhiên gã cầm bút lên viết bốn chữ, rồi buông bút xuống, cầm tờ giấy trải ra trước mặt Tề Ninh.
Tề Ninh nhìn thấy trên giấy có bốn chữ “Công tâm vi thượng” (đánh vào mặt tư tưởng là thượng sách), còn chưa kịp lên tiếng, Long Thái tiểu hoàng đế đã nói:
- Đây là bốn chữ “pháp bảo” mà tiên đế dạy cho trẫm để đối phó với Tây Xuyên.
- Pháp bảo?
- Tây Xuyên Lý gia ở tại Ba Thục nhiều năm, có quan hệ phức tạp với dân địa phương, tuy năm xưa Lý gia bất đắc dĩ quy thuận triều đình, nhưng uy vọng của bọn họ ở Tây Xuyên vẫn còn.
Vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, Long Thái chậm rãi nói:
- Tiên đế từng nói, muốn Tây Xuyên triệt để quy thuận triều đình, chỉ dùng vũ lực binh mã không thôi, sẽ không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ khiến Tây Xuyên càng chống đối triều đình, chỉ cần thật sự thu phục được nhân tâm ở đó, thì bọn họ mới có thể trên dưới đồng lòng với triều đình.
Tề Ninh nói:
- Lời dạy của tiên đế rất chí lý.
Hoàng thượng, bốn chữ “công tâm vi thượng” này, nói thì dễ, nhưng làm mới khó. Tuy nhiên một khi thành công, nhất định có thể khiến nhân tâm hoàn toàn tuân phục.
Long Thái gật đầu nói:
- Đúng vậy, cho nên lúc sinh thời, tiên đế vẫn luôn giảm nhẹ lao dịch và thuế má đối với Tây Xuyên, nhất là đối với người Miêu ở Tây Xuyên, không ở trong trường hợp vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không dùng binh đối với họ. Người Miêu có bảy mươi hai động, Hắc Nham động là một trong số đó, bất kể là Hắc Nham động có quan hệ hòa hợp với các động khác của người Miêu hay không, chỉ cần triều đình dụng binh đối với bất cứ động nào trong số đó, đều chắc chắn sẽ khiến những động khác cảnh giác, thậm chí căm thù đối với triều đình.
- Hoàng thượng lo lắng, nếu lúc này tùy tiện dụng binh đối với Hắc Nham động, sẽ khiến những thành quả mà tiên đế đã vất vả tạo được, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát?
Tề Ninh nhẹ giọng hỏi.
Long Thái cười nhạt:
- Trẫm lo là có người cố tình muốn hủy hoại những thành quả mà tiên đế đã vất vả tâm sức mới đạt được.
Suy nghĩ một chút, gã lại nói:
- Đối với người Miêu, cần phải công tâm vi thượng, nhưng cũng không phải là không thể dùng vũ lực. Nếu có một số người Miêu muốn gây khó dễ cho triều đình, đương nhiên triều đình phải dạy cho họ một bài học nhớ đời, bất quá là phải có chứng cứ hết sức xác thực, để có thể nói rõ ràng với bảy mươi hai động của người Miêu, như vậy mới có hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Tề Ninh thầm nghĩ, tiểu hoàng đế còn trẻ, nhưng suy xét mọi việc càng lúc càng chu toàn, bèn cười nói:
- Bởi vậy lần này hoàng thượng phái thần tới Tây Xuyên, là muốn thần tìm được chứng cứ hết sức xác thực.
- Nếu như Hắc Nham động không coi triều đình vào đâu, đương nhiên là phải đánh một trận.
Long Thái nói:
- Ngươi đi thay trẫm tra xét chân tướng việc này, nếu như không tìm được chứng cứ xác thực, thậm chí trong đó có ẩn tình nào khác, thì tuyệt đối không thể tùy tiện động binh đối với Hắc Nham động. Trẫm cũng không muốn bởi vì chuyện này, làm cho bảy mươi hai động của người Miêu đều coi triều đình là kẻ địch.
Dừng một chút, gã hạ giọng nói:
- Còn nữa, ngươi tới Tây Xuyên, xem thử Vi Thư Đông đang làm trò quỷ gì ở đó.
- Vi Thư Đồng?
- Vi Thư Đồng là đại tướng biên cương do tiên đế phái tới Tây Xuyên, là để ông ta ổn định Tây Xuyên.
Long Thái tiểu hoàng đế cau mày nói:
- Tiên đế đã trọng dụng ông ta, hẳn là ông ta là người có tài cán, thế nhưng mà chuyện của Hắc Nham động lần này, Vi Thư Đồng tấu trên sổ con, mập mờ che đậy, sự tình không bình thường, trẫm muốn ngươi nhìn xem, người này rốt cuộc muốn làm cái trò gì. Tây Xuyên thứ sử, quyền cao chức trọng, hơn nữa còn liên quan tới an nguy của Đại Sở, nếu như người này không thể gánh vác được...
Hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt sáng lóe lên vẻ sắc bén, tiểu hoàng đế nắm chặt tay nói:
- Vậy thì ông ta cũng không cần ngồi ở cái vị trí đó!
Vi Thư Đông lần lượt trình lên mấy tấu chương, đều không rõ ràng, cho tới bây giờ, ngay cả tiểu hoàng đế cũng không biết rõ tình hình ở Tây Xuyên, với tư cách là tai mắt của triều đình ở Tây Xuyên, hiển nhiên lần này Vi Thư Đồng đã khiến tiểu hoàng đế hết sức bất mãn.
Tề Ninh cũng cảm thấy, là một đại quan một phương, đương nhiên Vi Thư Đồng phải hiểu rõ chức trách của mình, thế nhưng lần này ông ta có hành vi khác thường, trong đó đương nhiên là có vấn đề.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo