Phòng trúc không cao, nhưng muốn trèo tới tấm biển cũng không dễ dàng, Tề Ninh trở lại phòng, bê ghế ra, đứng trên mặt ghế giơ cao tay, cũng có thể ôm lấy tấm biển, vươn tay sờ soạn một phen phía sau tấm biển, phía sau rỗng tuếch, không có thứ gì, hắn nghĩ thầm có lẽ tấm biển mà Trác Thanh Dương nói thực sự không phải tấm này.
Hắn bê ghế trở về, lúc này cảnh đêm càng khuya, gió thổi rừng trúc.
Tề Ninh đi lại một vòng lớn trong thư viện, chỗ treo biển có bốn năm nơi, Tề Ninh đều xem động tĩnh chung quanh trước, xác định không có người, mới nghĩ biện pháp tìm tòi đằng sau tấm biển.
Mấy tấm biển hắn đều tìm một lượt, nhưng không tìm được bất cứ một thứ gì.
Trong lòng hắn càng kỳ quái, nghĩ thầm chẳng lẽ tấm biển trong lời Trác Thanh Dương nói lại không phải ở thư viện?
Chỉ là hắn biết, tuy rằng Trác Thanh Dương hơn thất tuần, nhưng cũng không vợ không con, hơn nữa lấy thư viện Quỳnh Lâm làm nhà, vẫn luôn ở tại thư viện Quỳnh Lâm, nếu như có đồ cất giấu, đương nhiên là càng gần mình càng tốt.
Hoặc là nói, thứ giấu đằng sau tấm biển, đã có người lấy đi sớm hơn mình một bước?
Tề Ninh rùng mình, loại khả năng này không phải không có, trước đó người nọ mang Trác Thanh Dương đi, xử lý sạch mấy cỗ thi thể, tốc độ rất nhanh, gọn gàng linh hoạt, đương nhiên không phải kẻ đơn giản, nếu như gã tìm được thứ kia trước, cũng không phải không có khả năng.
Trong khi suy nghĩ, hắn lại trở về phòng trúc, ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, bình thường không có gì lạ. Hắn do dự một chút, lại chuyển ghế tới, đứng trên mặt ghế, đưa tay kéo tấm biển kia xuống. Rắc một tiếng, chẳng những kéo tấm biển kia xuống, khẽ đụng vào đầu cửa, mấy miếng nan trúc cũng bị kéo rơi xuống đất.
Tề Ninh cầm tấm biển, nhìn kỹ trước sau một phen, thậm chí cầm hàn nhận cẩn thận mở từng tí, căn bản không có phát hiện nào. Hắn lập tức hơi uể oải, ném tấm biển qua một bên, thầm nghĩ phải chăng lúc ấy Trác Thanh Dương thần trí mơ hồ, thuận miệng mà nói, trên thực tế tấm biển này căn bản không có bất cứ bí mật nào.
Đột nhiên cảm thấy tay hơi đau, hắn giơ tay lên, quay đầu nhìn lại, là hắn không cẩn thận đặt một tay lên mặt đất, vừa vặn đặt trúng nan trúc, bị nan trúc đâm vào tay. Hắn hơi tức giận, vào lúc này, lại thoáng nhìn bên cạnh nan trúc có một ống trúc, hắn sửng sốt một chút.
Vừa rồi giật tấm biển xuống, đụng vào đầu cửa nan trúc rơi xuống, căn phòng này xây dựng bằng cây trúc, trên đầu cửa có từng mảng nan trúc, ống trúc nguyên vẹn không bị cắt mở như vậy thực hiếm thấy. Tề Ninh vươn tay cầm lấy, nhìn ống trúc này màu xanh, mà một đoạn ống trúc nguyên vẹn.
Hắn ngơ ngác một chút, thư viện Quỳnh Lâm đã có nhiều năm, phòng trúc này cũng đã xây dựng nhiều năm, có thể thấy được từ nan trúc đã vàng, thế nhưng màu sắc ống trúc này lại xanh, dường như không lâu trước mới đặt lên đầu cửa. Mắt Tề Ninh thay đổi, lúc này hiểu được vì sao mới rồi không phát hiện ống trúc này, ống trúc này khảm giữa nan trúc, tuy rằng quả thực ở sau tấm biển, cũng không thể tiện tay sờ tới.
Hắn cẩn thận nhìn xem, lại phát hiện hai bên ống trúc đều có màng đốt trúc, hắn hơi kinh ngạc, một cơn gió thổi quá, gió đêm lạnh lẽo, trong lòng Tề Ninh biết nơi này không thể ở lâu, cũng không nên mở ống trúc ở đây, hắn lập tức thu ống trúc vào trong lòng, lúc này mới vội vàng rời khỏi thư viện.
Rời khỏi thư viện, trở lại Hầu phủ, lúc này đêm hôm khuya khoắt, người trong phủ đều đã ngủ, Tê Ninh trở lại phòng mình, mở đèn, cởi áo ngoài, lúc này mới ngồi xuống bên bàn, lấy ống trúc ra, mượn đèn cẩn thận nhìn coi. Lúc này hắn mới phát hiện, một đầu ống trúc bị màng trúc đóng chặt, một chỗ khác tuy cũng có màng trúc, nhưng có thể nhìn ra, màng trúc rõ ràng bị xuyên một lỗ nhỏ, sau đó được đóng lại bằng sáp, vừa nhìn giống như cũng bị chặn.
Thấy như vậy, Tề Ninh phấn chấn trong lòng, biết ống trúc này rất có thể là vật mà Trác Thanh Dương ám chỉ. Hắn dùng hàn nhận đẩy sáp ra, đâm một lỗ nhỏ, mượn ánh đèn nhìn vào trong. Trong ống trúc tối đen, nhưng rõ ràng có thứ gì bên trong, hắn không biết trong này rốt cuộc là thứ gì, lo lắng nếu dùng hàn nhận mở ống trúc ra, chỉ sợ sẽ cắt vào thứ bên trong. Hắn lập tức dùng hàn nhận gọt một thẻ gỗ thật dài, đưa thẻ gỗ vào trong ống trúc thăm dò, lay lay vài cái, liền kéo một thứ bên trong ra đến bên miệng.
Lúc này Tề Ninh phát hiện, ở đầu lộ ra một đoạn dây nhỏ, dùng tay nắm lấy, cẩn thận kéo ra ngoài từng chút một, liền thấy vật bên trong được chậm rãi kéo ra, sau khi kéo ra hoàn toàn, mới phát hiện là một quyển trục, không khỏi ngơ ngác một chút.
Quyển trục này cũng chỉ dài khoảng hai ngón tay, rõ ràng làm bằng tơ lụa, cuốn thành trục, giữa quyển trục buộc lại bằng một sợi dây đen.
Tề Ninh thở dài một hơi.
Nhìn quyển trục này, hắn gần như có thể xác định, đây chắc chắn là vật mà đám thích khách muốn cướp đoạt từ tay Trác Thanh Dương, thậm chí cũng là thứ mà Giang Tùy Vân muốn tìm.
Có thể khiến nhiều người hao hết tâm tư muốn lấy được như vậy, quyển trục này đương nhiên không phải chuyện đùa.
Hơi trầm ngâm, Tề Ninh cởi bỏ dây đen, mượn ánh đèn, từ từ mở quyển trục ra, lúc này phát hiện màu sắc tơ lụa đã hơi vàng, xem ra đã rất lâu năm.
Mở quyển trục ra một phần, Tề Ninh đã thấy được ba chữ to, tuy rằng thấy được ba chữ này, lại hoàn toàn không hiểu gì cả.
Ba chữ kia kiểu chữ cổ quái, Tề Ninh thay đổi phương hướng nhìn lại, cũng không nhìn ra rốt cuộc là ba chữ gì, cảm thấy giống như giáp cốt văn thời đại viễn cổ.
Tề Ninh mượn ánh đèn nhìn nội dung bên trong quyển trục, càng choáng váng đầu óc, hai mắt chóng mặt.
Chỉ thấy trên quyển trục tràn ngập một số hình nhỏ không theo quy tắc, dường như là văn tự, lại giống như tranh vẽ, càng giống phù văn hơn. Tề Ninh mở to mắt, mở cả quyển trục ra, nhìn từ đầu tới đuôi, nhưng không nhận ra được chữ nào, giống như xem thiên thư.
- Con bà nó!
Tề Ninh bỏ quyển trục lên bàn:
- Đây là đồ chơi gì?
Lúc trước hắn hoài nghi nhiều nhất, là trong ống trúc có thể cất giấu tuyệt học võ công, rất có thể cất giấu một bộ kiếm thuật cực kỳ cao thâm.
Sau khi đạt được Kiếm Đồ tại khu nhà cũ, Tề Ninh được không ít lợi ích, hơn nữa quả thực sinh ra hứng thú đối với kiếm đạo, nếu như trong quyển trục này quả thực là một bộ kiếm pháp, Tề Ninh quả thực cam tâm tình nguyện hao tổn tâm tư mà học.
Thế nhưng quyển trục này lại giống như thiên thư, Tề Ninh không nhìn được chữ nào, điều này khiến cho người ta đau đầu rồi.
Tề Ninh đương nhiên rất rõ ràng, Trác Thanh Dương không tiếc tính mạng cũng không chịu giao quyển trục ra, thậm chí Giang Tùy Vân cũng lợi dụng thủ đoạn tiếp cận Trác Thanh Dương muốn lấy được thứ này. Quyển trục này đương nhiên không phải chuyện đùa, người ngấp nghé vật này chắc chắn không ít, hôm nay cơ duyên xảo hợp bị mình đoạt được, ngoại trừ Trác Thanh Dương ra, đương nhiên không thể để người khác biết được quyển trục này đã rơi vào tay mình.
Người biết được quyển trục này rơi vào tay mình, đương nhiên càng ít càng tốt, thêm một người biết rõ, mình có thể nhiều nguy hiểm hơn.
Hắn suy nghĩ văn tự trên này có thể là văn cổ thật sự, mình không nhận ra được chữ nào, không có nghĩa người khác không biết.
Trong phòng thu chi của phủ Cẩm Y Hầu có mấy người, đó đều là văn nho học vấn không tệ, có lẽ họ nhận ra chữ viết trên này, chỉ là quyển trục quá mức quái lạ, Tề Ninh đương nhiên không định cầm quyển trục đi hỏi thăm.
Hắn tìm giấy bút, vẽ ba chữ đầu tiên trên quyển trục lên trên ba trang giấy, mỗi trang vẽ một chữ, cũng không để ba chữ cùng một chỗ, suy nghĩ chờ sau khi hừng đông tìm người ở phòng thu chi lĩnh giáo một phen.
Hôm nay giày vò một ngày, hắn cũng hơi buồn ngủ, thu quyển trục vào trong ống trúc, hắn lên giường, đặt đầu lên gối, mơ màng ngủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, nhớ chuyện ngày hôm qua, vốn định tới phòng thu chi, lại có người tới bẩm báo, trong cung truyền triệu tới. Tề Ninh đành phải buông chuyện này, thu dọn một phen, thay đổi bào phục Hầu tước, đi thẳng vào cung.
Hắn được chấp sự thái giám dẫn vào Ngự thư phòng. Tiểu Hoàng đế đang xem tấu chương, thấy Tề Ninh tới, tiểu Hoàng đế buông tấu chương, đánh giá Tề Ninh một phen, như cười như không.
Tề Ninh cũng cúi đầu nhìn mình, bị tiểu Hoàng đế nhìn không được tự nhiên, hắn miễn cưỡng cười nói:
- Hoàng thượng, thần có gì không đúng sao?
Tiểu Hoàng cười ha ha, vẫy tay để Tề Ninh tới sát bên bàn, rồi vỗ mạnh bàn, lớn tiếng nói:
- Ngươi thật to gan.
Tề Ninh thực sự hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, tiểu Hoàng đế cười ha ha nói:
- Tề Ninh, ngươi lại dám khi quân vọng thượng, trẫm muốn chém đầu ngươi.
Tề Ninh thấy gã cười, thở nhẹ ra, vội hỏi:
- Hoàng thượng, thần tận trugn với Hoàng thượng, cũng không khi quân vọng thượng, thần không biết vì sao Hoàng thượng nói ra lời này.
- Trẫm nhận được bẩm báo, thư hội Kinh Hoa ngày hôm qua, Cẩm Y Hầu ngươi cực kỳ uy phong.
Tiểu Hoàng đế như cười như không:
- Họ nói ngươi tinh thông cầm kỳ thư họa, kỹ kinh bốn tòa, lại đưa ra một thứ có thể bay lên trời, ngươi thành thật khai báo, có chuyện này hay không?
Hiện giờ Tề Ninh mới hiểu được, nghĩ thầm hóa ra là vì việc này.
Thật ra hắn cũng biết, hôm nay nhiệt khí cầu bay lên trời, khó tránh khỏi dẫn tới chấn động, chắc chắn tiểu Hoàng đế cũng biết, hắn cười nói:
- Hoàng thượng, thần đánh cuộc với Giang Tùy Vân, bất đắc dĩ mới nghĩ ra biện pháp kia.
- Họ nói ngươi thực sự bay lên trời, là thật hay giả?
Tiểu Hoàng đế hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi làm thế nào vậy?
Trong lòng Tề Ninh biết nếu tiểu Hoàng đế không làm cho rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ý đồ. Hắn cũng không giấu diếm, dứt khoát cầm bút, vẽ hình nhiệt khí cầu lên giấy, sau đó nói đại khái một chút nguyên lý của nhiệt khí cầu, cố gắng nói đơn giản, lời lẽ dễ hiểu. Tiểu Hoàng đế nghe được mùi ngon, thỉnh thoảng hỏi thăm hai câu, chờ đến lúc biết được đại khái, tiểu Hoàng đế tấm tắc kêu kỳ lạ:
- Tại sao ngươi biết rõ thứ như vậy có thể bay lên không? Trước giờ trẫm không hiểu được. Tề Ninh cười nói:
- Hoàng thượng là thiên tử, học là học vấn trị quốc kinh bang, còn thần!
Hắn dừng một chút, nhìn mọi nơi, xác định không người, mới thấp giọng nói:
- Thần trước kia là ăn mày, lang thang khắp nơi, gặp nhiều người, nghe nhiều chuyện, nhiệt khí cầu này chỉ là nghe người ta nói, rốt cuộc là ai nói, thần cũng quên rồi.
Lần này là đánh cuộc với Giang Tùy Vân, dưới tình thế cấp bách mới dùng tới, bản thân thần cũng không nắm chắc.
Tiểu Hoàng đế hơi gật đầu, cảm khái nói:
- Dân gian rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, có đôi khi trẫm cũng muốn đi vào dân gian một chuyến, gia tăng học vấn.
Chỉ là trong lòng gã biết với tư cách vua một nước, thứ người bình thường có thể có được dễ như lật bàn tay, gã lại không thể đạt tới được, gã lập tức cười nói:
- Họ nói ngươi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Ha ha, Tề Ninh, hiện giờ trẫm cũng hơi hoài nghi ngươi rồi.
- Hoài nghi?
Tề Ninh ra vẻ ủy khuất nói:
- Thần một lòng trung tâm với Hoàng thượng, từ tận đáy lòng, Hoàng thượng còn có gì để hoài nghi.
Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Trẫm biết ngươi không phải Tề Ninh thật sự, thế nhưng trẫm vẫn hoài nghi, ngươi không phải Cẩm Y Hầu Tề Ninh, hơn nữa cũng không phải tên ăn mày, lai lịch của ngươi, không đơn giản như trẫm nghĩ.
Đôi mắt gã sáng ngời, lúc này ánh mắt hơi thâm thúy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo