Tề Ninh thầm kinh hãi. Hắn tìm trong rừng một hồi, vẫn không có tung tích gì. Hắn hiểu Trác Thanh Dương tuyệt đối không thể tự mình đi được, chắc chắn vừa rồi khi mình quay lại phòng trúc đã có ngươi mang mấy thi thể và cả Trác Thanh Dương đi.
Tốc độ của đối phương cũng thật là dọa người.
Trong rừng tối âm u, âm khí dày đặc, Tề Ninh không tìm được Trác Thanh Dương, cũng không muốn ở lại lâu, bèn ra khỏi rừng trúc. Ra đến ngoài hắn vẫn không cảm thấy thoải mái, thầm nghĩ, nhất định đêm nay đám người kia tới tìm Trác Thanh Dương là muốn đòi thứ gì đó, hiển nhiên lão sẽ không dễ dàng giao ra. Đột nhiên hắn nhớ lại câu cuối cùng lão cố gắng nhắc tới “đằng sau tấm biển”, mà không nói hết được, không biết rốt cuộc là có ý gì.
Thư viện Quỳnh Lâm nói lớn không lớn, nói nhỏ không hỏ, nơi treo biển không hề ít, không biết tấm biển mà Trác Thanh Dương nhắc tới là cái nào.
Nghi nghi ngờ ngờ, hắn quay về tới phòng trúc, đang muốn vào nhà tìm tiếp manh mối, thì nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Hắn rùng mình, tay chân căng thẳng, tới gần cửa phòng hơn, nhìn thử vào bên trong, hắn chỉ thấy có một bóng người đang lục tung tìm tòi thứ gì đó.
Đêm tối thâm trầm, trong phòng không đốt đèn, lờ mờ âm u, chỉ thấy một bóng đen chớp động, động tác nhanh nhẹn, thân pháp cực kỳ nhẹ nhàng.
Tề Ninh cười lạnh, nắm chặt Hàn Nhận không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bóng đen kia lục tìm trong phòng một lát, có vẻ rất cẩn thận nhẹ nhàng cố gắng không phát ra tiếng động. Tề Ninh thầm nghĩ, hẳn kẻ này là cùng một bọn với đám người kia, chỉ sợ chuyện mấy thi thể và Trác Thanh Dương biến mất đều do kẻ này xử lý. Chỉ cần bắt được gã, đương nhiên có thể hỏi ra manh mối.
Nhưng rõ ràng võ công người này không tệ, đánh nhau chính diện chưa chắc hắn đã có thể thắng được, chỉ có thể thừa cơ đánh lén.
Hắn trốn sau cánh cửa, một lát sau, dường như người trong phòng không tìm được thứ gã muốn, bèn dứt khoát đi ra ngoài cửa. Gã vừa bước ra khỏi cửa phòng, Tề Ninh không khách khí, gầm khẽ một tiếng, Hàn Nhân trong tay đâm thẳng. Hắn ra tay nhanh chóng, chỉ mong một đòn này có thể khiến cho gã bị thương.
Người nọ kêu Ối một tiếng, hiển nhiên không ngờ được vừa bước ra ngoài đã có người đánh lén.
Gã phản ứng cũng cực nhanh, hơi lùi lại, một tay đập tới Hàn Nhận trong tay Tề Ninh, có vẻ muốn tay không đoạt đao.
Tề Ninh hiểu thuật chiến đấu, mà chủy thủ sử dụng cũng là một thứ tốt để chiến đấu. Tuy Hàn Nhận chỉ là một thanh chủy thủ bình thường, nhưng hắn sử dụng cũng cực kỳ linh hoạt, cổ tay hắn lật một cái, Hàn Nhận đã cắt tới tay kẻ kia.
Người nọ cũng thuận thế lui vào trong phòng trúc. Bìh tĩnh lại, thân pháp của gã quả thực linh xảo, không dễ đối phó, thân hình nhoang nhoáng không dừng lại bước nào. Gã lùi vào nhà, Tề Ninh cũng theo sát, Hàn Nhận vẫn đâm thẳng. Kẻ nọ lùi lại liên tục mấy bước, sẵng giọng quát hỏi:
- Kẻ nào?
Tề Ninh nghe giọng nói đó thấy quen quen, hơi khựng lại, cẩn thận xem xét. Lúc này người nọ đã thối lui tới bên cạnh bàn, lật tay xách một cái ghế lên, muốn nện vào Tề Ninh, vừa thấy hắn gã khựng lại, không ra tay nữa, liếc nhìn hắn, thất thanh hỏi:
- Là… là ngươi?
Tới giờ Tề Ninh cũng đã nhận ra, đối phương lại là Giang Tùy Vân.
- Vì sao ngươi tới đây?
Giang Tùy Vân nhận ra Tề Ninh, ngơ ngác một chút rồi lạnh giọng hỏi:
- Tiên sinh ở đâu? Ngươi đưa tiên sinh đi đâu?
Tề Ninh thầm cười lạnh, nghĩ bụng, tiểu tử ngươi vẫn muốn trả đũa, nhưng hắn chỉ lạnh giọng hỏi lại:
- Vì sao ngươi ở đây?
Giang Tùy Vân kinh hồn chưa định nhưng vẫn cười lạnh đáp:
- Hôm nay thấy sắc mặt tiên sinh khi rời đi không tốt, ta tới xem có phải tiên sinh không khỏe không.
Vì sao ngươi lại tới đây?
- Xem xem có phải tiên sinh có sao không?
Tề Ninh quét mắt nhìn một vòng trong phòng:
- Đây là phòng của tiên sinh, nếu ngươi tới thăm tiên sinh, vì sao phải lục tung chỗ này lên? Ngươi muốn tìm cái gì?
- Lục tung? Tề Ninh, ta muốn hỏi ngươi đây, ngươi trốn bên ngoài phòng tiên sinh ra tay đánh lén là ý muốn thế nào? Ngươi làm gì tiên sinh rồi?
Tề Ninh nghe giọng gã đoán hình như gã thật sự không biết Trác Thanh Dương bị thương. Vừa rồi hắn cho rằng gã là một trong số các thích khách, nhưng nhận ra là Giang Tùy Vân, ngược lại còn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Tuy Giang Tùy Vân tâm thuật bất chính, nhưng nói người này dám ra tay với Trác Thanh Dương, chỉ sợ gã không có lá gan lớn như vậy.
Nhưng tại sao người này lại lục tung phòng Trác Thanh Dương?
Đương nhiên là đang tìm cái gì đó.
Tất có gì kỳ quái.
Đầu hắn tính toán cực nhanh:
- Thư viện đã đoạt giải quán quân trong thư hội, ta tới đưa mặc bảo trong ngự tứ cho tiên sinh, nhưng tới đây thấy ngươi đang lục lọi trong phòng, còn tưởng là có kẻ trộm.
- A! Khi ta vào nhà, trong phòng có gì đó không ổn, cho nên mới kiểm tra một lượt.
- Có gì không ổn?
Hiển nhiên Giang Tùy Vân cũng lo lắng Tề Ninh thật sự cho mình là kẻ trộm, bèn chỉ vào cửa sổ đang mở rộng kia nói:
- Ngươi đi qua xem một chút đi, trên cửa sổ có vết máu. Hơn nữa….
Gã cúi đầu nhìn mặt đất:
- Dưới mặt đất cũng có vết đao và vết máu, vết máu vẫn còn chưa khô, chắc chắn có người vừa đánh nhau ở đây.
Tề Ninh giả vờ như mình vừa đến, bèn làm bộ nghi hoặc hỏi lại:
- A? Nơi này có dấu vết đánh nhau? Là ai đánh nhau ở đây?
- Làm sao ta biết. Khi ta vào nhà, trong phòng đã không có người.
Tề Ninh cười lạnh:
- Lời này của ngươi, ta tin hay không không quan trọng, chỉ cần phủ Thần Hầu tin là được.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Giang Tùy Vân cau mày:
- Ngươi muốn kinh động việc này tới phủ Thần Hầu?
- Thư viện Quỳnh Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không nên báo quan? Giang đại công tử, khi ngươi tới thăm Trác tiên sinh, lúc vào nhà, phải chăng Trác tiên sinh cũng không ở đó?
- Ta nói rồi. Khi ta tiến vào, trong phòng không có người. Cửa sổ đều mở, trong phòng cũng loạn hết lên. Ta phát hiện dưới mặt đất và trên cửa sổ đều có máu, còn có cả vết đao, hiển nhiên đây là dấu vết sau khi đánh nhau!
- Cho nên, ngươi không quan tâm tới an nguy của Trác tiên sinh, không đi tìm tiên sinh, mà lại ở trong phòng này tìm thứ gì đó.
Hừ. Giang Tùy Vân, rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì?
Sắc mặt Giang Tùy Vân thay đổi, trầm giọng đáp:
- Ta muốn tìm gì đâu, ta đang kiểm tra trong phòng có đầu mối gì không.
- Manh mối?
Tề Ninh cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi là quan sai, muốn phá án?
- Vậy ngươi có ý gì?
Giang Tùy Vân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nghi ngờ tiên sinh mất tích có liên quan tới ta?
- Mất tích? Tiên sinh mất tích khi nào? Ông ta chỉ không ở trong phòng này, sao ngươi đã có thể ông ta mất tích?
Hắn dấn bước tới:
- Có quan hệ không, ngươi cùng ta tới phủ Thần Hầu rồi nói.
Giang Tùy Vân thấy Tề Ninh sấn tới, không tự chủ được lùi lại hai bước, trầm giọng đe dọa:
- Tề Ninh, võ công của ngươi không hơn ta. Nếu thật muốn đánh, chưa chắc ta đã thua ngươi.
Ngươi muốn đi báo quan, cứ việc tới phủ Thần Hầu. Còn ta không để ngươi đưa đi đâu. Nơi này có dấu vết đánh nhau, sống chết của tiên sinh còn chưa rõ, ta phải tìm được tiên sinh trước.
Gã chậm rãi bước tới cửa sổ, chậm rãi thả ghế trong tay xuống, đột nhiên vọt ra ngoài cửa sổ chạy trốn.
Tề Ninh bước tới bên cạnh cửa sổ kêu lên:
- Ngươi muốn chạy trốn sao?
Giang Tùy Vân đang đứng ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:
- Ta không tranh cãi với ngươi.
Chuyện đã xảy ra ở đây thực sự không liên quan tới ta, ngươi nói ta lục lọi là ngậm máu phun người. Trừ ngươi ra, còn có ai khác nhìn thấy không?
Gã cười lạnh:
- Trong tay ta không có đao, ngươi cầm đao, ta thấy ngươi ở đây mưu đồ làm loạn.
- Mưu đồ làm loạn?
Tề Ninh cách Giang Tùy Vân một cửa sổ, cười lạnh:
- Vì cái gì mà ta mưu đồ làm loạn?
- Đương nhiên là vì bản cổ kia!
Nói được một nửa, Giang Tùy Vân ý thức được mình nói lỡ, chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì, chậm rãi lui lại.
Tề Ninh lập tức hỏi:
- Vì sao? Ngươi lập lại một lần nữa? Hắc hắc, ta hiểu rồi, rốt cuộc ta đã hiểu.
Giang Tùy Vân vội hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
- Ngươi tiếp cận Trác tiên sinh, căn bản không phải vì ân nghĩa thầy trò gì.
Ánh mắt Tề Ninh dữ tợn dọa người:
- Ngươi muốn tiếp cận Trác tiên sinh, là vì muốn một thứ nào đó của ông ta, phải không?
Sắc mặt Giang Tùy Vân lạnh như băng, không trả lời, lùi lại mấy bước, đột nhiên quay người nhanh chân bỏ chạy, thoáng cái đã biến mất trong bóng đêm.
Tề Ninh cũng không đuổi theo.
Hắn quay người lại. Trong phòng trúc rất hỗn loạn, vừa rồi khi hắn quay lại tìm băng gạc và thuốc trị thương đã lục tìm rồi, Giang Tùy Vân lại lục lọi lần nữa, tuy gian phòng trúc này của Trác Thanh Dương đơn sơ không có mấy đồ cũng ngã trái ngã phải loạn hết cả lên.
Hắn biết, mình phán đoán không lầm. Sau khi vào Kinh, Giang Tùy Vân tiếp cận Trác Thanh Dương thực sự là có mục đích khác.
Nhưng theo như phán đoán của hắn, có lẽ quả thật gã không có liên quan gì với đám thích khách đêm nay.
Có lẽ đêm nay Giang Tùy Vân đến đây thật sự chỉ vì muốn thăm Trác Thanh Dương, muốn kéo gần quan hệ với lão. Chỉ là trùng hợp gặp cảnh này tượng này, mới thừa cơ muốn tìm được thứ kia. Tề Ninh lại không dám khẳng định thứ mà Giang Tùy Vân Muốn có phải thứ đám thích khách kia đòi không, nhưng Trác Thanh Dương vì mang ngọc mà có tội, bị người ta nhắm vào, hiển nhiên không thể chối cãi.
- Tấm biển!
Tề Ninh lẩm bẩm một mình. Hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng trúc, ngẩng đầu nhìn trên đầu cửa. Quả đúng là có một tấm biển trên đó.
Tấm biển bằng Hắc Mộc, viết hai chữ “Thanh Phong”. Hắn thầm nghĩ, có phải tấm biển này là thứ Trác Thanh Dương nói đến không? Chẳng lẽ lão đã giấu thứ đám người kia muốn đằng sau tấm biển này?
Lúc ấy, lão đã hấp hối, mệnh chỉ còn như sợi chỉ, nhắc tới hai tiếng “Tấm biển”, rõ ràng muốn để lại đầu mối cho mình.
Nhưng lúc này hắn không thể xác định được bốn phía xung quanh có tai mắt theo dõi mình không. Nếu hắn hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ là may áo cưới cho người khác, cho nên cũng không lập tức tìm đằng sau tấm biển, mà đi tới đi lui quanh gian phòng trúc tăm tối gần nửa canh giờ, xác định không có dấu người, mới quay lại phòng trúc, nhìn thẳng tấm biển.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo