Trách Thanh Dương bị trọng thương, khó mà đối kháng được.

Tề Ninh hiểu rõ, chờ lão rơi kiếm bèn không chút do dự đưa tay bắt lấy, cướp được Cốt Văn Kiếm suýt rơi vào tay đối phương. Tay kia cầm trường kiếm, mượn thế tay mình, dứt khoát đâm tới.

Hắn có Cốt Văn Kiếm trong tay, kiếm chiêu trong kiếm phổ còn chưa hiện ra, tay đã theo phản xạ sử kiếm xuất chiêu.

Được vậy cũng là nhờ từ khi nhận được kiếm phổ, hắn thường xuyên luyện tập, coi như quen tay quen việc.

Một kiếm này đâm ra, đối phương kinh hãi, vội vàng lùi lại. Người trong nghề chỉ cần ra tay là biết ngay cao thấp, mặc dù Tề Ninh chỉ xuất ra một kiếm nhưng gã cũng nhìn ra được, bèn quát khẽ:

- Tiểu tử này khó giải quyết. Xử hắn trước!

Gã cầm kiếm gãy không do dự, bước ra hai bước, đâm nửa thanh kiếm tới Tề Ninh.

Tề Ninh giao thủ với người ta luôn luôn nghĩ tới việc dùng Tiêu Dao Hành để né tránh, nhưng trong rừng trúc vô cùng rậm rạp, không gian nhỏ hẹp, không có không gian thi triển Tiêu Dao Hành, ra kiếm cũng phải cẩn thận, sơ ý một chút là va phải trúc, không kịp tránh ra, chỉ sợ sẽ bị đối phương áp chế.

Hai người này phối hợp hết sức ăn ý, mặc dù không gian trong rừng không lớn nhưng cả hai di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, trường kiếm giao thoa. Mới đầu Tề Ninh còn lo lắng trường kiếm sẽ bị cây trúc ngăn trở còn hơi luống cuống tay chân, nhưng càng như vậy lại càng không dám thả lỏng, đối phương lại nhìn ra hắn có cố kỵ, bèn liên tục xuất kiếm, mấy lần hắn gặp nạn, mạng sống như treo trên sợi tóc.

Hắn hiểu rõ, hai người này muốn lấy mạng mình, chứ không phải đang so kiếm đấu nghệ, chỉ cần sơ sẩy một chút, mạng của mình sẽ bị đưa vào tay đối phương.

Mặc dù kiếm thuật của hai người này chưa đạt tới trình độ cao nhất, nhưng tuyệt đối là một nhân vật lợi hại. Tề Ninh bình tĩnh lại, không còn cố kỵ nữa, trong mắt chỉ còn hai thanh trường kiếm giao thoa chớp động. Nơi này yên tĩnh, cây trúc bốn phía xung quanh dường như biến mất, chỉ còn kiếm chiêu loang loáng.

Trong đầu hắn có nhiều chiêu kiếm, thật ra có rất nhiều chiêu cực kỳ cổ quái, nếu thật sự bình tĩnh lại, thì trong nơi chật hẹp này cũng không thiếu chiêu số lợi hại có thể thi triển.

Mới đầu còn bị hai bên trái phải ngăn cản một chút, đến được độ hai mươi chiêu, chiêu thức Tề Ninh xuất ra càng ngày càng thông thuận, thân hình đối thủ dần bối rối hơn. Lần này là dùng kiếm thuật luận sống chết, không còn như lúc trước thi đấu với Bạch Vũ Hạc và Giang Tùy Vân, nên càng hung hiểm hơn, lại càng hiểu hơn kiếm phổ chỉ chọn lọc tinh túy trong kiếm học.

Từng kiếm từng kiếm thi triển ra, Tề Ninh lĩnh ngộ chiêu số lại càng thêm thấu triệt, tự tin cũng càng lúc càng cao.

Trác Thanh Dương dựa trên cành trúc, hơi thở yếu ớt, thấy Tề Ninh lấy một địch hai, kiếm pháp càng lúc càng sắc bén, chiêu thức cũng cực kỳ xảo trá, ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc.

Bỗng “Ối” một tiếng, Tề Ninh đâm ra một trường kiếm trúng bên hông kẻ cầm kiếm gãy, người kia đau đớn không chịu nổi. Gã đồng bọn lại đâm Tề Ninh một kiếm.

Hắn rút kiếm ngăn chặn, trường kiếm rút ra khỏi hông yêu nhân kia, một dòng máu tươi phụt ra, người kia lảo đảo rồi ngồi thụp xuống, đè chặt vết thương, đau đớn không chịu nổi.

Tề Ninh đâm trúng đối thủ một kiếm, tự tin đại chấn, khẽ gầm một tiếng, tập trung đối phó với kẻ còn lại. Hắn liên tục xuất ra vài kiếm, đối phương liên tiếp phải lùi lại.

Dưới kiếm thế bức người của hắn, kiếm pháp của đối thủ đã hỗn loạn, không còn đường lối nữa. Tề Ninh rống to một tiếng, người kia kinh ngạc lùi lại một bước, sau lưng lại bị một cành trúc thô to ngăn cản, muốn quay người né tránh, trường kiếm của Tề Ninh đã chỉ vào ngực gã, chỉ cần thêm chút lực đâm sẽ có thể xuyên tim.

Người kia hồn bay phách lạc. Tề Ninh dừng tay, cười lạnh.

- Ném kiếm!

Hai mắt Tề Ninh như đao, nhìn người này. Gã không nói gì, nhẹ buông tay ném trường kiếm xuống đất. Tề Ninh hỏi:

- Rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao phải hạ độc thủ với Trác tiên sinh như vậy?

Hắn gẩy mũi kiếm, đẩy mặt nạ, nhìn thấy một khuôn mặt nam tử vô cùng xa lạ, tầm ba mươi tuổi, tái nhợt, hoảng sợ.

Người kia cúi đầu do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu, hé miệng.

Tề Ninh cảm giác trước mắt loáng lên một cái, kinh ngạc. Hắn lập tức nhận ra không ổn, khoảng cách giữa hai người quá gần, chỉ có thể ngửa ra đằng sau, chợt cảm giác một tia lạnh lẽo sượt qua trước mặt, chỉ sát trong gang tấc.

Tề Ninh cực kỳ buồn bực, tự trách mình đã sơ suất, đám người này tâm ngoan thủ lạt, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hắn đã quên không đề phòng bọn họ có độc thủ khác.

Gã kia nhe răng cười, nhảy chân lên móc thanh trường kiếm rơi dưới đất bắt lấy, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, tốc độ gã cực nhanh. Gã cầm kiếm, nghiêng người về phía trước, trường kiếm trong tay đâm tới tề Ninh, mắt thấy trường kiếm sẽ đâm trúng cổ họng hắn, chợt gã cảm thấy ngực đau đớn, khí lực toàn thân dường như bị rút hết sạch chỉ trong nháy mắt, cúi đầu, nhận ra thanh Cốt Văn Kiếm trong tay Tề Ninh đã chạm vào trái tim mình.

Đồng tử gã co rút lại, Tề Ninh cười lạnh, nâng chân trái đá mạnh vào bụng người kia. Cước này hắn đã dốc hết sức, gã kia lập tức bị đạp bay ra ngoài, đập phải hai cây trúc, rơi xuống đất, giãy giụa vài cái, không động đậy được nữa.

Tề Ninh hơi chật vật bò dậy, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người vừa bị mình đâm trúng eo đang lảo đảo đi về phía Trác Thanh Dương.

Hắn lập tức hiểu, người này biết không phải đối thủ của mình, bèn nhắm tới Trác Thanh Dương đang bị trọng thương, dùng lão làm uy hiếp.

Hắn phất tay ra, Cốt Văn Kiếm trong tay bay thẳng ra ngoài, đâm trúng một chân kẻ kia. Cốt Văn Kiếm lơi hại vô cùng, nháy mắt đã xuyên thủng chân gã, người kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Tề Ninh thở ra một hơi dài. Tới lúc này hắn mới cảm thấy sau lưng lạnh toát, thì ra đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn đi tới, rút Cốt Văn Kiếm. Gã kia lại hét thảm một tiếng thê lương. Tề Ninh lau sạch sẽ vết máu trên lưỡi kiếm, nâng một chân, đá vào đầu kẻ kia. Kẻ đó rên lên, ngã vật ra, lập tức bất tỉnh.

Tới lúc này Tề Ninh mới đi tới bên cạnh Trác Thanh Dương, ngồi xổm xuống, đỡ lão dậy, khẽ nói:

- Tiên sinh, phải để lại người sống.

Chỉ cần đi tìm phủ Thần Hầu, cho dù miệng gã có bằng thép nguyên phủ Thần Hầu cũng có thể hỏi ra được thông tin. Tới lúc đó sẽ biết lai lịch đám người này ra sao.

Trác Thanh Dương miễn cưỡng cười cười, cổ họng run run, yếu ớt nói:

- Tề Ninh, ngươi…ngươi nghe lão phu nói..!

Lão lại kịch liệt ho khan. Tề Ninh thấy miệng lão liên tục ứa máu, trước vạt áo cũng máu thịt lẫn lội, vội la lên:

- Tiên sinh, thương thế của ngài quá nghiêm trọng, không thể nói chuyện, để ta cõng ngài đi trị thương trước.

Hắn muốn đỡ lão dậy, lão lại khẽ kêu “Ối” một tiếng. Hắn vội buông ra, hiểu lão bị thương quá nặng, không thể di động.

- Tiên sinh, ngươi chờ một chút, ta đi tìm nước và băng gạc xử lý miệng vết thương cho ngài trước.

Tề Ninh cũng không biết mình có làm bị thương chỗ hiểm nào không, nếu không, nhất định phải xử lý vết thương một chút, cầm máu cho lão. Nếu không, Trác Thanh Dương tuổi tác đã cao, nếu cứ để máu tươi chảy như vậy chỉ sợ sẽ mất máu mà chết.

Hắn đứng dậy muốn đi thì bị lão kéo cánh tay lại. Lão rất yếu, thở dồn dập, thều thào:

- Chờ…chờ một chút. Tề Ninh, lão phu chỉ sợ…chỉ sợ không được. Ngươi…ngươi nhớ lấy, tấm biển….đằng sau tấm biển….

Lão lại ho khan kịch liệt, toàn thân run rẩy, hơi thở lại càng yếu.

Tề Ninh giật mình:

- Tiên sinh, có phải người đã biết lai lịch của bọn chúng không? Rốt cuộc đám người này lai lịch thế nào?

- Thư viện….sau này thư viện giao cho ngươi, nhất định phải….nhất định phải giữ…!

Hai mắt Trác Thanh Dương rũ xuống, bàn tay đang giữ chặt cánh tay Tề Ninh cũng bất ngờ buông thõng.

Tề Ninh kinh ngạc hô gọi - Tiên sinh!

Hắn đưa tay thăm dò hơi thở của lão, mặc dù rất yếu nhưng vẫn còn, biết rõ không thể trì hoãn nữa bèn lấy một viên Huyết Đan ấn vào miệng lão. Huyết Đan này chính là do Đường Nặc chế ra, vô cùng trân quý, vào miệng liền tan.

Theo như lời nàng thì một khi nguy cấp có thể kéo dài tính mạng.

Hắn cũng không biết viên Huyết Đan này có tác dụng gì với Trác Thanh Dương chỉ còn một hơi thở không, cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy chạy ra khỏi rừng trúc, nhanh chóng chạy tới phòng trúc của lão. Đi vào phòng, hắn lục tung một hồi, tìm được băng gạc, nhưng không có thuốc trị thương bèn thuận tay cầm một ấm nước chạy về rừng trúc.

Trác Thanh Dương bị thương quá nặng, không thể cõng lão đi được, nếu không, chỉ sợ sẽ càng bị thương nặng hơn, chỉ có thể xử lý vết thương cho lão trước, tránh viêm nhiễm, rồi mới tìm người cứu viện.

Chạy một lèo đến rừng trúc, bỗng hắn cảm giác như có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì không nghĩ ra được. Chạy tới chỗ Trác Thanh Dương, hắn ngẩn ra, không thấy lão đâu.

Hắn khẽ giật mình, nhìn quanh.

Rừng trúc này không lớn, cũng không đến mức đi lạc, Trác Thanh Dương đang bị trọng thương, đã hôn mê, tuyệt đối không thể tự bỏ đi được.

Hắn ngây ra, đột nhiên toàn thân chấn động, hiểu được vì sao vừa rồi lại cảm thấy không đúng.

Từ trong phòng trúc chạy tới rừng trúc, đáng lẽ bên đường có mấy cỗ thi thể, nhưng lúc này nhớ lại mới nhận ra, mình vội đi kiếm băng gạc cho Trác Thanh Dương không để ý, hình như mấy cỗ thi thể kia cũng đã biến mất.

Hắn vội vàng đi tìm, mới phát hiện ra mấy cỗ thi thể trong rừng trúc cũng không thấy đâu, không chỉ Trác Thanh Dương không thấy, cả người vừa bị đá bất tỉnh cũng không thấy.

Không có vết chân, kể cả binh khí cũng không thấy, Cốt Văn Kiếm của Trác Thanh Dương cũng không thấy tung tích.

Trong rừng trúc này, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lưng hắn lạnh toát.

Nếu không phải vì vẫn ngửi được mùi máu trong rừng, chính hắn cũng nghi ngờ tất cả chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo mộng.

Từ rừng trúc về phòng trúc, tìm được băng gạc, lại vòng trở lại, chỉ trong một thời gian ngắn, vậy mà đã không thấy Trác Thanh Dương và mấy cỗ thi thể đâu, cứ như vậy không cánh mà bay. Một cơn gió lạnh thổi qua, rừng trúc khua xào xạc, âm trầm đáng sợ. Tề Ninh chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp lông tóc dựng đứng.

Ps: Huhu, lại phải ạ anh Mạc.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng mm0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »

uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ycệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m0 0nâng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
 

Trang 37 của 57 Đầu tiên ... 27 35 36 37 38 39 47

uyện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 361 đến 370 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

2.21333 sec| 2431.664 kb