\r\n\r\n

Trong nháy mắt người áo đen xông ra, một viên quan của Thần Hầu phủ cầm nỏ định bắn, Hiên Viên Phá lại nhìn thấy Tề Ninh đang bị người áo đen túm trong tay, lạnh lùng quát lên:

\r\n\r\n

-Dừng!

\r\n\r\n

Mọi người nhất thời không dám bắn tên.

\r\n\r\n

Trong lòng Tề Ninh nghĩ cái tên Hiên Viên Phá này cũng có chừng có mực, biết quan tâm đến mình, nhưng hắn cũng rõ, nếu như đường đường là một vị Cẩm Y Hầu mà thật sự chết trong Thần Hầu phủ thì đừng nói đến chuyện đám quan viên của Thần Hầu phủ không gánh nổi, mà e là ngay cả chính Tây Môn Vô Ngân cũng sẽ không có ngày tháng tốt lành gì cho cam.

\r\n\r\n

Lúc này đã biết người trước kia tới cứu viện A Não gần như chỉ có một mình người áo đen này, trong lòng càng kinh hãi hơn, rồi lại nghĩ tới Thần Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, vậy mà người áo đen này có thể thâm nhập sâu vào trong như đi vào chốn không người, xem ra hắn đã đánh giá cao mấy cái thùng cơm ở Thần Hầu phủ này rồi.

\r\n\r\n

A Não coi người áo đen như khiên chắn, trốn tiệt phía sau, nhìn thấy quan viên Thần Hầu phủ không bắn tên, nên ló đầu ra, cười hi hi nói:

\r\n\r\n

-Con đã nói là có tên này trong tay thì bọn chúng không dám ra tay mà.

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá lạnh lùng nhìn người áo đen, trầm giọng nói:

\r\n\r\n

-Ngươi còn biết nơi này là Thần Hầu phủ ư?!

\r\n\r\n

Người áo đen chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp.

\r\n\r\n

-Bây giờ ngươi thả Hầu gia ra, tự buông tay chịu trói, có lẽ chúng ta còn suy nghĩ tới chuyện khoan hồng.

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá nói:

\r\n\r\n

-Bằng không, cho dù ngươi có thật sự trốn khỏi Thần Hầu phủ, chạy được tới tận chân trời góc bể, thì chắc chắn cũng sẽ bị bắt về!

\r\n\r\n

Người áo đen cất giọng khàn khàn:

\r\n\r\n

-Cho người lui ra, tránh đường, đợi chúng ta an toàn thì hắn có thể giữ được mạng.

\r\n\r\n

-Không có chuyện đó đâu!

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá đáp thản nhiên:

\r\n\r\n

-Từ khi Thần Hầu phủ được lập ra tới nay, chưa từng có phạm nhân nào bình yên ra khỏi nơi đây, lần này cũng không có ngoại lệ!

\r\n\r\n

-Vậy từ khi Thần hầu phủ được lập ra tới nay, đã từng có vị Hầu gia nào chết ở đây chưa?

\r\n\r\n

A Não cười hì hì nói tiếp:

\r\n\r\n

-Nếu ngươi không để chúng ta đi, thì hôm nay Hầu gia sẽ phải chết ở đây!

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá cau mày, đám quan viên trong Thần Hầu phủ cũng đưa mắt nhìn nhau.

\r\n\r\n

Thần Hầu phủ uy danh khắp thiên hạ, quan lại trong triều đương nhiên không dám thất lễ, tất cả thế lực trong giang hồ cũng tôn trọng có thừa, không dám đắc tội.

\r\n\r\n

Chẳng ai ngờ, có ngày có kẻ cả gan dám xông vào Thần Hầu phủ cướp người.

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá hơi cau mày, ánh mắt sắc như đao, nói:

\r\n\r\n

-Nếu như các ngươi dám làm Hầu gia bị thương thì chắc chắn sẽ thịt nát xương tan!

\r\n\r\n

-Như vậy cũng chẳng sao cả!

\r\n\r\n

Tiểu yêu nữ cười đáp:

\r\n\r\n

-Hầu gia chết thì coi như chúng ta góp thêm mạng, tính ra thì chúng ta có lợi. Hơn nữa nếu vị Hầu gia này thật sự chết ở nơi đây thì các ngươi nhất định cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nói không chừng phải chết cả đám ấy chứ.  Bị A Não nói trúng tim đen, ánh mắt Hiên Viên Phá lóe lên một chút tàn khốc.
\r\n 

\r\n\r\n

Đúng lúc này bỗng có một tiếng quát vang lên, có không ít quan viên Thần Hầu phủ biến sắc, chỉ thấy một bóng người vọt ra từ nhà đá phía bên sườn, vung một cây trường tiên quất về phía người áo đen, người ra tay mặc trang phục của quan viên Thần Hầu phủ, nhưng dáng người thướt tha, rõ ràng là nữ tử.

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá cũng đã nhìn ra, người đột nhiên ra tay kia, chính là Tây Môn Chiến Anh.

\r\n\r\n

Trong lòng y biết võ công của người áo đen này cực kỳ lợi hại, mà võ công của Tây Môn Chiến Anh thì kém đối phương rất xa, ra tay thiếu suy nghĩ thế này, nếu không chiếm được ưu thế, chỉ sợ sẽ xảy ra tai họa, y lạnh lùng quát:

\r\n\r\n

-Tiểu sư muội mau dừng tay!

\r\n\r\n

Có điều ngăn cản thì đã muộn, trường tiên của Tây Môn Chiến Anh vung ra, người áo đen liếc mắt nhìn một chút, thả Tề Ninh, nháy mắt giơ tay, ra tay sau mà tới trước, chiếc dây thừng đen trong cổ tay lại lao ra, va chạm với trường tiên của Tây Môn Chiến Anh.

\r\n\r\n

Kinh nghiệm thực chiến của Hiên Viên Phá rất nhiều, vừa thấy cảnh ấy đã nhanh chóng lạnh giọng quát:

\r\n\r\n

-Tiểu sư muội mau buông tay ra!

\r\n\r\n

Mặc dù Tây Môn Chiến Anh ở Thần Hầu phủ nhiều năm nhưng kinh nghiệm thực chiến không nhiều, tuy rằng có nghe thấy tiếng quát của Hiên Viên Phá, nhưng khi cảm giác trường tiên trên tay siết lại, nàng không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn, rồi lập tức cảm giác như trường tiên bị một lực hút mạnh mẽ kéo qua, cả người nàng cũng bị cuốn theo trường tiên, tới lúc này muốn buông tay ra thì đã không còn kịp nữa rồi, thân mình nàng nhanh chóng bị lực hút này kéo đi.

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá hơi biến sắc, hai chân đạp một cái, như mũi tên rời khỏi dây cung bay vọt lên, nhưng khoảng cách khá xa cho nên y chưa tới gần, người áo đen đã dùng dây thừng kéo Tây Môn Chiến Anh tới bên cạnh, đưa tay bóp cái cổ trắng nõn của Tây Môn Chiến Anh, lạnh giọng nói:

\r\n\r\n

-Ai dám ra tay?

\r\n\r\n

Mọi người đều biến sắc, Hiên Viên Phá cũng đáp xuống mặt đất, trong mắt đượm vẻ chán nản xen lẫn lạnh lùng, y lạnh lùng lên tiếng:

\r\n\r\n

-Thả muội ấy ra!

\r\n\r\n

Tề Ninh nằm rạp trên đất, muốn nhúc nhích, nhưng toàn thân đau buốt, đầu óc cũng mê man, mặc dù nghe thấy tiếng hai bên tranh chấp, nhưng không thể nhìn thấy hành động của hai bên.

\r\n\r\n

Người áo đen quay đầu nhìn một cái, A Não lập tức hiểu ý, lúc nãy khi ả đi ra từ nhà đá, thuận tay nhặt một cây đao dưới đất lên, lúc này ả cầm đao gác lên cổ Tây Môn Chiến Anh, cười hì hì nói:

\r\n\r\n

-Nếu có kẻ nào dám xông lên, ta sẽ cắt đứt cổ nàng ta.

\r\n\r\n

Vóc dáng của ả thấp hơn Tây Môn Chiến Anh nhiều, khiến cho tư thế gác đao trên cổ Tây Môn Chiến Anh hơi buồn cười, nhưng mà ai ai cũng đều biết, ả tiểu yêu nữ này trời sinh ác độc, muốn cắt đứt yết hầu của Tây Môn Chiến Anh cũng không phải chuyện khó khăn gì hết.

\r\n\r\n

Bàn tay người áo đen hướng xuống dưới, dây thừng đen lộ ra, cuốn Tề Ninh lên rồi dùng tay xách lấy hắn.

\r\n\r\n

Vốn dĩ Tề Ninh nằm trong tay người áo đen đã đủ khiến quan viên Thần Hầu phủ sợ ném chuột vỡ bình rồi, lúc này đến ngay cả con gái của Thần Hầu cũng bị bắt làm con tin, bọn họ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

\r\n\r\n

Tuy nói Tây Môn Chiến Anh không nghe lệnh, tự ý ra tay, nhưng đến lúc này rồi thì ai còn nghĩ đến chuyện trách cứ nàng ta nữa chứ.

\r\n\r\n

-Ta biết các ngươi còn đang suy nghĩ cách bắt chúng ta.

\r\n\r\n

A Não dương dương đắc ý nói:

\r\n\r\n

-Nhưng mà trong tay chúng ta có con tin, chúng ta không đi được, thì bọn họ phải chết chung với chúng ta!

\r\n\r\n

Đúng lúc này bỗng có giọng nói thản nhiên của ai đó vang lên:

\r\n\r\n

-Các ngươi cũng biết, từ khi được lập ra đến nay, vẫn chưa có kẻ nào dám uy hiếp Thần Hầu phủ.

\r\n\r\n

Cùng với giọng nói vang lên, một bóng người chầm chậm bước ra, đó chính là Tây Môn Vô Ngân!

\r\n\r\n

Vẻ mặt Tây Môn Vô Ngân cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, đánh giá kĩ càng người áo đen kia một phen, cất giọng bình tĩnh:

\r\n\r\n

-Dám xông vào Thần Hầu phủ cướp ngục, ngươi là người đầu tiên!

\r\n\r\n

Người áo đen cất tiếng cười đầy quái dị, nhưng không đáp lời.

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá tiến sát đến bên cạnh Tây Môn Vô Ngân, chắp tay nói:

\r\n\r\n

-Thần Hầu, thuộc hạ bất tài!

\r\n\r\n

Tây Môn Vô Ngân giơ tay lên, ý bảo Hiên Viên Phá không cần nói nhiều, nhếch miệng cười nhạt, nhìn thẳng vào người áo đen, mở miệng:

\r\n\r\n

-Ngươi nên biết, cho dù lần này ta thả ngươi đi, nhưng từ nay về sau, Thần Hầu phủ sẽ theo sát ngươi như hình với bóng, cho dù ngươi đi đến bất cứ đâu, thì tới cuối cùng Thần Hầu phủ cũng sẽ bắt được ngươi về.

\r\n\r\n

Giọng nói khàn khàn của người áo đen vang lên:

\r\n\r\n

-Ngươi không phải Thần, ngươi không quản nổi thiên hạ.

\r\n\r\n

-Được.

\r\n\r\n

Tây Môn Vô Ngân cười nói:

\r\n\r\n

-Hiện giờ ta có thể thả ngươi đi, nhưng ta có một điều kiện.

\r\n\r\n

-Là gì?

\r\n\r\n

Tây Môn Vô Ngân chậm rãi nói:

\r\n\r\n

-Sau khi ngươi trốn khỏi đây, hãy thả bọn họ ra, để bọn họ bình yên vô sự trở về.

\r\n\r\n

Hiên Viên Phá nhíu mày, vội vàng nói:

\r\n\r\n

-Thần Hầu, việc này… Thấy Tây Môn Vô Ngân lườm mình một cái, y không dám nói tiếp nữa.

\r\n\r\n

Người áo đen đáp:

\r\n\r\n

-Điều kiện của ngươi rất được, ta cũng có điều kiện.

\r\n\r\n

-Cứ nói!

\r\n\r\n

-Từ nay trở đi, người của ngươi không được phép cản đường của ta, bởi vì ta không hề muốn giết chết quá nhiều người.

\r\n\r\n

Người áo đen nói tiếp:

\r\n\r\n

-Sau khi ta ra khỏi thành, chắc chắn an toàn, có thể thả bọn họ trở về, nhưng mà trong khoảng thời gian này, ta không hi vọng sẽ nhìn thấy người của Thần Hầu phủ theo sát phía sau.

\r\n\r\n

- Có thể tạm thời Thần Hầu phủ không đuổi bắt ngươi.

\r\n\r\n

Tây Môn Vô Ngân nói:

\r\n\r\n

-Ta chỉ lo rằng, nếu các ngươi mang theo hai con tin thì căn bản không thể thoát khỏi Kinh thành.

\r\n\r\n

-Việc này không nhọc ngươi quan tâm.

\r\n\r\n

Giọng nói khàn khàn của người áo đen vang lên đều đều:

\r\n\r\n

-Phải chăng giao dịch của chúng ta đã xong?

\r\n\r\n

Tây Môn Vô Ngân cười đáp:

\r\n\r\n

-Ta hi vọng ngươi nói lời giữ lấy lời, nếu ngươi thất tín, có thể sẽ mang đến tai họa khôn cùng cho rất nhiều người đấy.

\r\n\r\n

Rồi ông ta chắp hai tay sau lưng, nghiêng người đứng sang một bên cười nói:

\r\n\r\n

-Các ngươi có thể đi rồi.

\r\n\r\n

Các quan trong Thần Hầu Phủ tuy rằng rất kinh ngạc vì Tây Môn Vô Ngân thả đối phương đi dễ dàng, nhưng nếu Thần Hầu đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám cãi lại.

\r\n\r\n

Tây Môn Chiến Anh bị kề đao sát cổ nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi, mặt lạnh như băng, nói với Tây Môn Vô Ngân:

\r\n\r\n

-Thần Hầu, người… người không cần lo lắng cho con, nếu để bọn chúng đi mất, thì sau này người khác sẽ nhìn Thần Hầu phủ chúng ta như thế nào đây?

\r\n\r\n

Thật ra trong lòng đám quan viên đều nghĩ như vậy, chỉ không dám nói ra mà thôi.

\r\n\r\n

Thần Hầu phủ giống như thanh kiếm sắc bén lơ lửng trên đầu những thế lực trong giang hồ, có tiếng tăm và sự ảnh hưởng không gì sánh bằng.

\r\n\r\n

Nhưng mà lần này có người xông vào Thần Hầu phủ, đã mang theo phạm nhân còn thoát thân một cách yên bình, một khi việc này truyền ra ngoài, cho dù hậu quả không mạnh đến mức hủy cả tiếng tăm của Thần Hầu phủ, nhưng ít nhiều cũng khiến địa vị của Thần Hầu phủ trong lòng nhân sĩ giang hồ bị lung lay.

\r\n\r\n

Nhưng mà trong lòng mọi người cũng hiểu rõ rằng, không có chuyện đến ngay cả tính mạng con gái ruột mình mà Tây Môn Hầu cũng không quan tâm.

\r\n\r\n

Tây Môn Vô Ngân không hề để ý tới Tây Môn Chiến Anh, vẫn chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh như thường.

\r\n\r\n

-Đúng rồi, các ngươi nhanh chóng giúp chúng ta chuẩn bị ngựa.

\r\n\r\n

A Não reo lên:

\r\n\r\n

-Trời lạnh thế này, cũng không thể để chúng ta đi bộ khỏi đây được đúng không? À, còn phải chuẩn bị cả thức ăn nước uống cho chúng ta nữa.

\r\n\r\n

Tề Ninh mơ mơ màng màng nghe thấy, trong lòng thầm nghĩ nếu như quả thật ông trời có mắt, lần sau để hắn có cơ hội túm được tiểu yêu nữ, nhất định hắn sẽ làm cho ả sống không bằng chết!

\r\n\r\n

Hắn vẫn đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy hình như có ngón tay gõ lên trán mình một cái, cái gõ này cũng chẳng phải là mạnh mẽ gì, lại khiến Tề Ninh cảm thấy trước mắt tối đen, trong nháy mắt đã mất đi tri giác.

\r\n\r\n

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tề Ninh mơ mơ màng màng cảm thấy cơ thể mình đang lắc lư qua lại, hắn hơi hé mắt, phát hiện xung quanh tối đen, không thể biết bản thân đang ở đâu, muốn cử động mới phát hiện tứ chi không chút cảm giác, chứ đừng nói đến chuyện có thể nhúc nhích.

\r\n\r\n

Trong lòng hắn hoảng sợ, thầm nghĩ e là hiện giờ hắn vẫn đang nằm trong tay người áo đen, nhưng lại không biết gã liệu có thật sự tuân thủ lời hứa, đợi tới khi trốn đến nơi an toàn thì sẽ thả hắn trở về hay không.

\r\n\r\n

Không biết đã trôi qua bao lâu, có cảm giác hình như đã dừng lại, sau đó Tề Ninh nghe thấy một giọng nói vang lên:

\r\n\r\n

-Thả ngựa đi đi, chúng ta đi bộ.

\r\n\r\n

Chính là giọng nói của người áo đen kia.

\r\n\r\n

Chỉ nghe thấy giọng của A Não vang lên:

\r\n\r\n

-Sư phụ, bọn chúng không dám đuổi theo, nãy giờ chúng ta cưỡi ngựa, hơn nữa còn có tuyết rơi, lát nữa dấu chân sẽ bị tuyết bao phủ, cho dù bọn chúng lần theo cũng sẽ không tìm được dấu vết.

\r\n\r\n

Trong lòng Tề Ninh run lên, thầm nghĩ hóa ra người áo đen này quả thật là sư phụ Cửu Khê Độc Vương của Tiểu yêu nữ.

\r\n\r\n

 

\r\n\r\n

 

0.10502 sec| 2440.664 kb