Quả thật “Cửu Khê Độc Vương” Thu Thiên Dịch xuất hiện ở Kinh thành, thậm chí còn dám xông vào Thần Hầu phủ cứu người, Tề Ninh thầm nghĩ, xem ra dịch độc trong Kinh Thành chắc chắn liên quan đến hai kẻ này.
Trước mặt Tề Ninh tối đen, cơ thể đau nhức nhưng lại không thể cử động, hắn loáng thoáng cảm thấy có lẽ mình bị đối phương điểm huyệt, hình như còn bị nhốt trong bao vải.
Cảm thấy mình bị người ta nhấc lên, tiếp tục di chuyển lần nữa, lần này phải trôi qua đến nửa ngày trời mới nghe thấy giọng của A Não vang lên:
-Sư phụ, ở kia có ánh đèn. Tề Ninh không biết tình hình thế nào, thậm chí còn không biết là đang ở đâu, hắn chỉ cảm giác Thu Thiên Dịch tiếp tục tiến về phía trước, chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng ai đó quát lên:
- Ai?
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, rồi lại nghe được mấy giọng nói:
- Có cướp, mọi người sóng vai cùng xông lên.
Tề Ninh đang cảm thấy thật kỳ lạ, sau đó nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn vang lên, rồi lập tức nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, chỉ chốc lát sau đã chẳng còn bất cứ tiếng động nào nữa.
Rồi lập tức nghe thấy giọng nói của A Não:
-Sư phụ, ngươi mau tới đây nhìn nè, trong phòng này đang nấu thịt đó.
Trong lòng Tề Ninh biết cảnh ồn ào náo loạn vừa rồi chắc hẳn là mấy người bị hai thầy trò này giết chết, cũng không biết rốt cuộc kẻ bị giết là loại người nào, nhưng mà hai thầy trò nhà này chưa hỏi thăm rõ ràng đã ra tay giết người rồi, có thể thấy lòng dạ chúng độc ác thế nào.
Hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy mình bị thả ra, lập tức rơi cái oạch xuống mặt đất, trong lòng Tề Ninh vô cùng tức giận, nhưng chẳng thể làm gì được. Hắn có cảm giác hình như bên cạnh còn có thứ gì đó cũng rơi xuống, liền nghĩ ngay tới Tây Môn Chiến Anh cũng bị bắt. Hắn biết tình trạng hiện giờ của Tây Môn Chiến Anh cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.
-Sư phụ, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm ha.
A Não nói:
-Chúng ta đã chạy rất xa, cũng đã ra khỏi thành rồi, hơn nữa có giao kèo trước, cho nên bọn chúng không dám đuổi theo đâu.
Trong lòng Tề Ninh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ thì ra hai thầy trò nhà này đã thoát ra khỏi Kinh Thành, cũng không biết bọn họ ra khỏi thành như thế nào.
Giọng nói khàn khàn của Thu Thiên Dịch vang lên:
-Xử lý mấy thi thể này trước đã.
A Não cười đáp:
-Sư phụ, ở đây nhất định có sói hoang qua lại, mùa đông chúng nó phải ra ngoài tìm thức ăn, vừa hay có thể để chúng dùng những thi thể này để chống đói, dùng phấn hóa thi (bột tan thi thể) cho mấy kẻ này thì hơi phí.
Thu Thiên Dịch trầm giọng nói:
-Bảo con làm thì làm đi.
Hiển nhiên A Não rất sợ Thu Thiên Dịch, nghe thấy tiếng ả bước chân ra khỏi cửa, chẳng bao lâu sau đã trở về.
Tề Ninh vừa ngửi thấy mùi thịt nướng thì đã nghe tiếng A Não nói:
-Sư phụ, thịt này đã chín rồi, xem ra cũng có chút tay nghề… Hi hi, người nói xem thịt người có phải cũng có mùi như này không ha?
Thu Thiên Dịch không hề trả lời, hừ lạnh một tiếng, mở miệng hỏi:
-Ai cho con tự ý chạy tới Kinh thành?
Trong giọng nói ẩn chứa chút nghiêm khắc.
A Não lại cười hi hi đáp:
-Sư phụ, người đang trách A Não sao? Không phải người nói muốn để A Não rèn luyện nhiều hơn ư, cho nên…
-Ta cho phép con chạy khỏi Miêu Cương lúc nào hả?
Thu Thiên Dịch lạnh giọng:
-Ở Miêu Cương không ai dám trêu chọc con, nhưng khi đã ra khỏi Miêu Cương, con còn tưởng vẫn không ai dám động đến con ư?
Lần này gây họa lớn, trở về xem xử lý con thế nào.
-Có sư phụ chống lưng, A Não không sợ gì hết!
A Não tỏ vẻ không để ý, nói tiếp:
-Sư phụ, sao người cũng tới Kinh Thành vậy? À đúng rồi, con đã lập công lớn giúp người đó nha.
-Công lớn?
A Não cười đáp:
-Không phải sư phụ vẫn luôn muốn có “Bách Thảo tập” sao?
Con đã tìm được tung tích của Lê lão đầu rồi, vả lại chỉ chút xíu nữa là lấy được “Bách Thảo tập”.
Thu Thiên Dịch trầm giọng hỏi:
-Con gặp lão rồi ư?
-Không phải ạ.
A Não đáp:
-Nhưng mà con đã gặp Đường Nặc, hiện giờ Đường Nặc cũng đang ở Kinh thành, nhất định là “Bách Thảo Tập” ở trong tay nàng ta.
Thu Thiên Dịch nói:
-“Bách Thảo Tập” thâm sâu khó lường, năng lực của Đường Nặc chưa lão luyện, cõ lẽ Lê Tây Công sẽ giảng cho nàng ta vài phần, nhưng tuyệt đối không truyền thụ cho nàng ta vào lúc này.
Lão dừng một chút rồi giọng nói đột nhiên lạnh hẳn đi:
-Con đã biết tội chưa?
-Hả?
Đương nhiên A Não chẳng hiểu gì:
-Sư phụ, sao vậy ạ?
Thu Thiên Dịch lạnh giọng:
-Có phải con đã trộm Kim Cổ Trùng không? Lá gan của con lớn thật, con đừng quên, năm đó ta thu con làm đồ đệ đã nói trước, sinh tử của con nằm trong tay ta, con lại dám lấy trộm Kim Cổ Trùng, chẳng lẽ chán sống rồi?
Ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên, Tề Ninh còn đang kinh ngạc đã nghe thấy A Não kêu lên đau đớn, trong lòng nghĩ rất có thể Thu Thiên Dịch đã ra tay với ả.
-Sư phụ… Người thật sự muốn giết chết con ư?
Giọng nói của A Não không mang theo chút sợ hãi nào, mà lại có chút trách móc:
-Dù gì võ công của con cũng không cao bằng người, người muốn giết thì cứ giết đi.
Thu Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, đáp:
-Khi con dùng Kim Cổ Trùng hạ độc Kinh Thành liệu có nghĩ tới hậu quả chưa hả?
-Con hạ độc ư?
A Não vội vàng phản bác:
-Ai nói là con hạ độc chứ? Sư phụ, có phải người nói tới dịch độc ở Kinh Thành không? Vậy… Vậy không phải là do người hạ độc ở Kinh thành ư?
Thu Thiên Dịch lạnh lùng đáp:
-Nếu như là ta hạ độc, thì đám người trong Kinh Thành đã chết sạch rồi.
Tề Ninh nghe thấy, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nghe cuộc đối thoại của hai thầy trò nhà này, thì hình như là hai bên đều tưởng rằng đối phương hạ độc, nếu là như vậy thì chẳng lẽ dịch độc trong Kinh thành không hề liên quan đến hai kẻ này ư?
-Nhưng mà dịch độc ở Kinh Thành có độc Cổ Noãn.
A Não nói:
-Dù sao cũng không phải con hạ độc, trong thiên hạ này, ngoại trừ sư phụ thì còn kẻ khác có thể hạ độc như thế ư?
Thu Thiên Dịch không đáp lại.
Tề Ninh đang nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra thì bỗng nhiên cảm giác có người đến gần mình, thoáng cái hắn cảm thấy ánh lửa chiếu vào mặt, mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của A Não gần ngay trước mặt.
Thật lòng mà nói thì gương mặt A Não rất xinh, nước da trắng như trứng gà bóc, đúng chuẩn tiểu mỹ nhân luôn! Nhưng mà mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này, Tề Ninh lại cảm thấy chán ghét không nói nên lời. Lúc này hắn đang nằm trên đất, A Não cúi xuống ở cạnh, cầm trong tay dao găm tỏa hơi lạnh thấu xương. Đó chính là con dao găm mà hắn vẫn luôn mang theo mình.
Lúc này A Não đang nở nụ cười ngọt ngào, đắc ý nhìn hắn, Tề Ninh không nhìn ả mà liếc khắp phòng, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, ở giữa nhà có nhóm một đống lửa, trên đống lửa có một chiếc nồi sắt, mùi thịt thơm ngon lúc nãy đúng là tỏa ra từ đây.
Có mấy tấm da thú trải trên mặt đất phía góc nhà, có lẽ là chỗ để ngủ, ngoài ra còn có một số công cụ săn bắn được treo hoặc xếp trên tường.
Ở bên cạnh đống lửa kia, người áo đen nọ đang ngồi xếp bằng, tỏ ra trầm tư, khi Tề Ninh nhìn thấy lão ở Thần Hầu phủ thì lão mang khăn che mặt, còn lúc này lão đã tháo khăn che mặt và mũ trùm đầu xuống, nương theo ánh lửa cũng có thể nhìn thấy khá rõ tướng mạo của Thu Thiên Dịch.
Tướng mạo của vị Cửu Khê Độc Vương này rất đặc biệt, dưới ánh sáng của ngọn lửa, có thể thấy màu da vàng như sáp, giống như đắp một lớp mỡ bò, dưới cằm là một nhúm râu bạc trắng. Khuôn mặt lão rất gầy, hốc mắt hõm sâu, nhìn qua như người chỉ có xương bọc da, xương mắt nhô ra, trong hốc mắt sâu là hai con mắt thâm thúy.
Lão nhìn chằm chằm đống lửa, không hề để ý đến bên này, hình như là đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
A Não cầm con dao, quơ quơ trước mắt Tề Ninh, cười hi hi nói:
-Cây dao găm này của ngươi sắc thật đấy, ta rất thích, ngươi tặng cho ta nha?
Tề Ninh không thèm để ý, cũng không nhìn ả.
A Não thấy Tề Ninh không để ý đến mình, vươn tay túm lấy tai Tề Ninh, nói:
-Ngươi mà còn dám không nói chuyện với ta nữa thì ta sẽ cắt tai của ngươi, ngươi có tin không?
Tề Ninh biết rõ tiểu yêu nữ này tính tình độc ác, nếu ả đã nói vậy thì thật sự có khả năng sẽ làm như như vậy, hắn cười lạnh đáp:
-Nói gì hả? Nói đại họa sắp rơi xuống đầu các ngươi rồi sao?
-Hi hi hi, ngươi vừa mở miệng là muốn dọa người.
Tiểu yêu nữ cười nói:
-Ngươi nghĩ là ta sẽ sợ sao? Đại họa rơi xuống đầu? Hiện giờ ta cầm con dao này lóc từng miếng thịt trên người ngươi xuống, thì ngươi mới là kẻ bị đại họa rơi xuống đầu đấy!
Tề Ninh lạnh lùng đáp:
-Vậy ngươi cứ thử xem.
Tiểu yêu nữ thấy Tề Ninh chẳng chút sợ hãi, lắc đầu nói:
-Nói chuyện với ngươi chẳng vui gì cả, cho dù ngươi không sợ thì cũng phải giả vờ sợ hãi mới tốt chứ.
Ả đứng dậy, đi tới bên cạnh, lúc này Tề Ninh mới nhìn thấy, bên chân mình còn có một bao vải khác. Cái bao phồng lên, rõ ràng là bên trong cũng chứa người, nếu như không có gì bất ngờ thì chắc chắn người trong đó là Tây Môn Chiến Anh.
A Não nhanh chóng dùng Hàn Nhận cắt miệng túi, kéo xuống, lập tức nửa thân trên người kia đã lộ ra, đó chính là Tây Môn Chiến Anh.
Lúc này Tây Môn Chiến Anh đang mở to hai mắt, hình như nàng ta cũng không thể cử động cơ thể, nhưng mà không giống Tề Ninh, trong miệng Tây Môn Chiến Anh bị nhét một vật, đương nhiên là để Tây Môn Chiến Anh không thể phát ra âm thanh.
A Não cúi xuống bên cạnh Tây Môn Chiến Anh, tay vung vẩy Hàn Nhận, nhìn nhìn gương mặt nàng, nở nụ cười ngọt ngào:
-Lúc trước chưa nhìn kỹ, hóa ra dung nhan của ngươi cũng khá.
Này, ta hỏi ngươi, lúc ở Thần Hầu phủ, sao ngươi lại hung dữ như vậy chứ? Muốn đánh lén sư phụ ta ư?
Ả trừng mắt lườm một cái rồi nói tiếp:
-Hi hi hi, ta biết rồi, nhất định tên Hầu gia này là ý trung nhân của ngươi, ngươi thấy hắn bị bắt, cho nên sốt ruột, muốn cứu hắn, ta đoán đúng chứ hả?
Ả ta tỏ vẻ dương dương đắc ý.
Gương mặt lạnh lùng của Tây Môn Chiến Anh đầy sự giận dữ, trong đôi mắt cũng đượm khí lạnh bức người, gần như muốn dùng ánh mắt giết chết A Não.
A Não nhì nhìn vẻ mặt tức giận của Tây Môn Chiến Anh, lại càng có hứng thú hơn, cười nói:
-Ngươi nhìn ta hung dữ như vậy làm gì chứ? Ngươi muốn cắn ta hở? Sư phụ ta là Cửu Khê Độc Vương, toàn thân đều có độc, ta là Tiểu Độc Vương, trên người cũng toàn độc thôi, nếu như ngươi cắn ta một phát, thì ngươi sẽ trúng độc mà chết đó, ngươi có sợ không?
Trong họng Tây Môn Chiến Anh phát ra tiếng “ư ưm”, bởi vì miệng bị bịt kín, nên không thể nói, hơn nữa toàn thân cũng không thể cử động giống Tề Ninh, chỉ có thể nhúc nhích phần đầu.
-Ngươi nói gì cơ? Ta nghe không hiểu.
A Não càng đắc ý hơn, vươn tay sờ sờ gương mặt Tây Môn Chiến Anh một lát, cười tủm tỉm nói :
- Da mặt ngươi thật là mềm mại.
Này, ta hỏi ngươi, có phải ngươi và Hầu gia kia sắp thành phu thê không? Là ngươi thích hắn trước, hay là hắn thích ngươi trước vậy?
Tề Ninh thầm nghĩ tuổi tác của ả Tiểu yêu nữ này có lẽ không lớn lắm, nhưng lòng dạ lại ác độc, đến ngay cả chuyện nam nữ cũng vô cùng quen quộc.
-Ngươi không nói ta cũng biết.
A Não dùng một ngón tay vân vê tới lui trên mặt Tây Môn Chiến Anh, dịu dàng cười nói:
-Nhất định là hắn thích ngươi trước rồi. Ngươi rất xinh đẹp, nhất định cái tên Hầu gia kia háo sắc, cho nên để ý sắc đẹp của ngươi.
Thank You to Michyo715 For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo