Tây Môn Chiến Anh đột nhiên biến sắc, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Tề Ninh nhíu mày, trong lòng biết tiểu yêu nữ này chuyện gì cũng làm được, hỏi những lời này, đích thị trong lòng mang ý xấu, hắn trầm giọng nói:
- A Não, ngươi đừng làm ẩu.
Mắt A Não đảo quanh nói:
- Vậy ngươi nói cho ta, đã từng xem nàng cởi quần áo hay chưa?
- Ta nói ngươi mới mấy tuổi, sao lại không cảm thấy xấu hổ như thế.
Tề Ninh nhịn không được mắng:
- Nàng cởi quần áo hay không, ta có thấy hay chưa, liên quan gì tới ngươi?
A Não cười khanh khách nói:
- Đương nhiên liên quan tới ta, hai người các ngươi đều là tù binh của ta, chính là nô tài của ta, phải nghe lời ta nói. Ta bảo hai người các ngươi làm gì, thì phải làm cái đó, nếu không ta sẽ mang các ngươi đi cho sói ăn.
Ả suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Không được, không được, vẫn nên mang về cho Tiểu Thần Long của ta ăn.
Tề Ninh không biết Tiểu Thần Long mà ả nói là gì, nhưng biết cũng không phải thứ gì tốt, hắn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới.
A Não thấy Tề Ninh không nói lời nào, đột nhiên vươn tay kéo Tây Môn Chiến Anh ngồi dậy, sau đó kéo tới bên vách tường, để Tây Môn Chiến Anh ngồi dựa vào vách tường, lúc này mới cười tủm tỉm nói với Tây Môn Chiến Anh:
- Người thấy có phải ta rất tốt với ngươi không? Ngươi muốn cảm ơn ta hay không?
Trong lòng Tây Môn Chiến Anh tức giận không thôi, quay đầu đi, không để ý tới ả.
Trên mặt A Não vốn tươi cười ngọt ngào, thấy Tây Môn Chiến Anh phản ứng như thế, giận tái mặt nói:
- Ngươi thực sự không biết tốt xấu.
Tay cầm dao của ả vươn ra, đâm thẳng tới ngực Tây Môn Chiến Anh.
Tề Ninh kinh ngạc, thất thanh nói:
- Dừng tay!
Mũi hàn nhận trong tay A Não dừng lại trước ngực Tây Môn Chiến Anh, ả quay đầu lại cười nói:
- Ngươi sợ ta giết chết nàng sao?
Đừng lo lắng, ta còn chưa chơi chán, sẽ không giết nàng nhanh như vậy.
Lưỡi dao hất ngược lên, cắt đứt vạt áo Tây Môn Chiến Anh. Tây Môn Chiến Anh biến sắc, muốn giãy dụa lại không thể động đậy, trong miệng phát ra tiếng ô ô.
A Não cười ha ha, liên tục gạt dây lưng của Tây Môn Chiến Anh, lập tức vươn tay kéo vạt áo của Tây Môn Chiến Anh, xé ra, bờ vai trắng như tuyết liền lộ ra, nước mắt của Tây Môn Chiến Anh gần như rớt xuống cùng lúc.
A Não lại giật xuống, lộ ra cái yếm màu hồng trước ngực Tây Môn Chiến Anh, bị bộ ngực sữa đẩy lên cao. A Não cúi đầu nhìn ngực mình, lại nhìn bộ ngực đầy đặn của Tây Môn Chiến Anh, nghiêm túc hỏi:
- Tại sao nơi này của ngươi lại lớn như thế? Tại sao lại lớn hơn ta nhiều như thế?
Khônh ngờ ả vươn tay sờ ngực Tây Môn Chiến Anh.
Tề Ninh biết rõ Tây Môn Chiến Anh là xử nữ, cũng biết danh tiết quan trọng với một người phụ nữ đến thế nào. A Não sống ở Miêu Cương, có lẽ không quá coi trọng loại chuyện danh tiết này, thế nhưng Tây Môn Chiến Anh xuất thân nhà quan lại chính thống, đương nhiên coi điều này giống như sinh mệnh.
- A Não dừng tay.
Tề Ninh lạnh lùng quát, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ:
- Ngươi muốn chơi, để ta chơi với ngươi, đừng động tới nàng.
A Não là loại người tính tình không được làm gì lại cứ khăng khăng muốn làm, thấy Tề Ninh muốn bảo vệ Tây Môn Chiến Anh, liền cảm thấy đấy là xương sườn mềm của Tề Ninh, đương nhiên không chịu buông tha, càng làm càn, liên tục vung đao, kéo y phục trên người Tây Môn Chiến Anh xuống tới hông, chỉ chừa lại chiếc yếm hồng phấn che thân thể.
Lúc này rất nhiều chỗ trên người Tây Môn Chiến Anh đã lộ ra ngoài, da thịt trắng như tuyết, dưới cái yếm màu hồng làm nổi bật, da nàng trắng chói mắt.
Vai tuyết như được gọt, mượn mà bóng loáng, da thịt trơn bóng tinh tế, theo nhịp thở, núi non trên ngực cũng nhấp nhô lên xuống, vô cùng tráng lệ.
Tề Ninh thấy nước mắt Tây Môn Chiến Anh rơi xuống như mưa, biết rõ lúc này nàng chịu phải sỉ nhục cực lớn, trong lòng biết khó mà thuyết phục tiểu yêu nữ này, hắn quay đầu nhìn Thu Thiên Dịch ngồi cạnh đống lửa, thấy lúc này lão độc vật vẫn đang xuất thần nhìn vào đống lửa, dường như đang suy nghĩ, hoàn toàn không để ý A Não làm xằng làm bậy.
- Thu Thiên Dịch, đây là đồ đệ tốt mà ngươi dạy dỗ sao?
Tề Ninh rống to một tiếng với Thu Thiên Dịch:
- Con bà nó ngươi cũng không quản sao?
Một tiếng rống này của hắn, lực đạo mười phần, ngay cả A Não dường như cũng hoảng sợ. Thu Thiên Dịch cuối cùng quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Tề Ninh.
Tề Ninh thấy vẻ mặt không tốt của lão độc vật, nhưng vẫn cười lạnh nói:
- Thu Thiên Dịch, lúc rời khỏi Thần Hầu Phủ, đã nói một khi thoát hiểm, ngươi sẽ thả chúng ta bình yên vô sự trở về, chẳng lẽ ngươi muốn thất tín sao?
Thu Thiên Dịch cười cổ quái, nói:
- Ta đáp ứng tha các ngươi trở về, nhưng không hề đáp ứng đối đãi với các ngươi như thượng khách.
- Ngươi nên hiểu được, ý của bình yên vô sự, chính là chúng ta có thể còn sống trở về.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Chuyện đồ đệ của ngươi làm hiện giờ, bản thân mình hỏi một cô nương chịu vũ nhục như vậy, còn có thể bình yên trở về?
Thu Thiên Dịch nói:
- Ta không giết các ngươi, lại không quản được việc các ngươi có tự sát hay không.
Tề Ninh giận quá mà cười, nói:
- Thu Thiên Dịch, bản thân ngươi là Độc Vương, coi như là nhân vật có số má trên giang hồ, hóa ra là tiểu nhân vô sỉ.
- Tiểu nhân vô sỉ?
Thu Thiên Dịch cười ha ha nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta là một chính nhân quân tử? Người dưới gầm trời này, đều là nam trộm nữ xướng, cả đám giả nhân giả nghĩa, ta chán ghét nhất chính là chính quân tử, tiểu nhân vô sỉ lại hợp khẩu vị của ta.
Lão dừng một chút, mới nói:
- Ngươi nói lão phu là tiểu nhân vô sỉ, là có ý gì?
Tề Ninh nói:
- Vốn ngươi độc thân xông vào Thần Hầu Phủ, ta cũng có chút bội phục ngươi, dẫu sao dưới gầm trời này, dám một mình xông vào đầm rồng hang hổ Thần Hầu Phủ này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Võ công của ngươi rất cao minh, dũng khí phi phàm, quả thực không phải người tầm thường. Thế nhưng đường đường Độc Vương lại bắt nạt một cô nương, thực sự khiến người khác coi thường.
Thiên Thu Dịch nghe Tề Ninh tán dương mình, trong đôi mắt âm trầm kia lóe lên vẻ đắc ý, giọng nói lại vẫn lạnh lùng:
- Bắt nạt cô nương? Ta bắt nạt cô nương khi nào?
- Đồ đệ của ngươi làm xằng làm bậy, có khác gì ngươi tự mình ra tay?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Độc Vương uy danh hiển hách, lại bắt nạt một cô nương, lan truyền ra ngoài, cũng không biết giang hồ sẽ đối đãi với Độc Vương thế nào?
Thiên Thu Dịch hơi cau mày, lườm A Não một cái, thấy A Não giật vạt áo của Tây Môn Chiến Anh xuống, lộ thân thể trắng nõn, lão lạnh giọng:
- Phủ thêm quần áo cho nàng ngay.
A Não lập tức nói:
- Sư phụ, ngài cần gì nghe lời hắn nói?
- Ít nói nhảm.
Thiên Thu Dịch không khách khí với A Não:
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, sau này còn tranh cãi như vậy, đừng trách ta không khách khí.
A Não quả thực vẫn còn kiêng kị Thiên Thu Dịch, thở phì phì trừng mắt nhìn Tề Ninh, tiện tay giật giật quần áo Tây Môn Chiến Anh, nhưng vẫn không che cơ thể nàng lại.
- Độc Vương không hổ là Độc Vương.
Tề Ninh mơ hồ cảm thấy Độc Vương Cửu Khê này dường như rất thích nghe lời nịnh nọt, hắn cười nói:
- Độc Vương, ngươi xem các ngươi cũng đã rời khỏi thành, không bằng thả chúng ta ra, thế nào? Nói lời không nên nói, Độc Vương đừng thấy lạ, nếu như ngươi cứ bắt chúng ta không tha, đám người Thần Hầu Phủ chỉ cho rằng ngươi sợ hãi họ, cho nên luôn đem chúng ta làm con tin.
Thu Thiên Dịch nghe vậy, lập tức phát ra tiếng cười chói tai, trong lúc nhất thời Tề Ninh không đoán được tâm tư của lão.
- Đừng nên cảm thấy mình rất thông minh.
Thiên Thu Dịch âm trầm cười nói:
- Rất nhiều người khoe khoang thông minh trước mặt ta, cho rằng có thể gạt được ta, nhưng hiện giờ họ đều đã biến thành xương trắng.
Lão chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Tề Ninh, chắp hai tay sau lưng, nhìn Tề Ninh từ trên cao, ánh mắt như dao, lạnh lùng nói:
- Ta có lời hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời, có lẽ ta có thể cân nhắc tha các ngươi rời đi.
- Độc Vương muốn hỏi cái gì?
Thiên Thu Dịch suy nghĩ một chút, mới nói:
- Vì sao Thần Hầu Phủ lại bắt A Não? Có phải họ cảm thấy dịch độc kinh thành có liên quan tới A Não?
- Chẳng lẽ không liên quan tới Độc Vương sao?
Tề Ninh thản nhiên nói.
Thiên Thu Dịch trầm giọng nói:
- Là ta hỏi ngươi nói, ngươi thành thật trả lời là được.
Tề Ninh cũng không trả lời, chỉ thở dài:
- Độc Vương, các ngươi đại họa lâm đầu, vẫn còn không tự biết!
- Đại họa lâm đầu?
Thiên Thu Dịch lạnh lùng cười:
- Đời này của ta, vô số lần gặp phải đại họa lâm đầu, thế nhưng cuối cùng đại họa lâm đầu đều là đối thủ.
- Độc Vương, dám hỏi một câu, nếu như triều đình xuất binh, bang hội giang hồ hiệp lực, cùng nhau đánh dẹp Hắc Liên Thánh Giáo, không biết Độc Vương có cảm thấy đây là đại họa lâm đầu hay không?
Tề Ninh hỏi:
- Độc Vương là người của Hắc Liên Thánh Giáo, đánh dẹp Hắc Liên Thánh Giáo, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua Độc Vương ngươi.
Tề Ninh rõ ràng phát hiện một tia dị sắc trong đôi mắt của Thiên Thu Dịch, liền thấy Thiên Thu Dịch ngồi xổm xuống, nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Triều đình xuất binh?
Tề Ninh nhắm mắt lại, nói:
- Xem ra Độc Vương còn không rõ ràng lắm hậu quả chuyện lần này, cũng khó trách lại nhàn nhã tự đắc như thế.
- Ngươi nói, khi nào triều đình xuất binh?
Tề Ninh hơi mở mắt nói:
- Độc Vương, ngươi muốn nói chuyện với ta, cuối cùng sẽ không để ta cứ nằm như vậy chứ? Ngươi điểm huyệt đạo của ta, khiến ta không nhúc nhích được, dù thế nào cũng không phải là kiêng kị ta chứ?
- Điểm huyệt đạo của ngươi?
Thiên Thu Dịch cười lạnh, một ngón tay vươn tới chóp mũi Tề Ninh. Tề Ninh lập tức ngửi thấy một mùi gay mũi xuất hiện trên đầu ngón tay Thiên Thu Dịch, cực kỳ khó chịu. Hắn hắt xì hơi một cái, cảm thấy xoang mũi ê ẩm, không khỏi đưa tay sờ lên mũi, chợt phát hiện, cánh tay của mình vừa rồi không thể động đậy lúc này đã có thể hoạt động tự nhiên.
Trong nháy mắt hắn liền hiểu được, mình thực sự không phải bị điểm huyệt đạo, mà là bị hạ độc, cho nên mình mới không cách nào động đậy, hương vị truyền tới từ ngón tay Thiên Thu Dịch, đương nhiên là giải dược. Hắn nghĩ trong lòng thủ đoạn dụng độc của lão Độc Vương này thực sự quá sức tưởng tượng, hắn giật giật bộ vị khác, quả nhiên đã khôi phục lại.
Hắn xoay người ngồi dậy, mặc dù còn không thể động đậy, nhưng dẫu sao thời gian quá dài, toàn thân nhức mỏi, hắn chắp tay nói:
- Thủ đoạn của Độc Vương quả nhiên ghê gớm.
Thiên Thu Dịch lạnh lùng nói:
- Ít nói nhảm, ngươi nói, khi nào triều đình xuất binh? Còn có, ngươi nói bang phái giang hồ hiệp lực, là bang phái nào?
- Bang phái nào?
Tề Ninh cười nói:
- Độc Vương, chỉ sợ một Cái Bang cũng đủ khiến Hắc Liên Thánh Giáo các ngươi bể đầu sứt trán.
- Cái Bang?
Thiên Thu Dịch cười lạnh:
- Ngươi cho rằng Hắc Liên Thánh Giáo sợ Cái Bang? Ha ha, thực chê cười, nếu Cái Bang dám làm địch với Hắc Liên Thánh Giáo ta, Thánh Giáo chắc chắn khiến Cái Bang toàn quân bị diệt, chó gà không tha.
- Nếu là địch?
Tề Ninh nói:
- Chẳng lẽ Cái Bang không phải đã là địch với các ngươi sao? Các ngươi hạ độc hại chết mấy chục mạng người của họ, ngươi cảm thấy Cái Bang sẽ từ bỏ ý đồ? Kinh thành chết nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy triều đình sẽ bỏ qua cho các ngươi? Độc Vương, ta không sợ nói cho các ngươi biết, trong triều đã có người xây dựng kế hoạch đánh dẹp Hắc Liên Thánh Giáo, nếu như ngươi cho rằng đây không phải đại họa lâm đầu, ta cũng không còn gì để nói.
Thiên Thu Dịch mắt lạnh như băng, lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi, dịch độc kinh thành, không hề liên quan tới chúng ta, là có người muốn mượn dao giết người!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo