Điền phu nhân một mực từ chối khiến Tề Ninh nóng nảy, thấy nàng còn rảnh rỗi muốn uống nước, hắn không nhịn được vươn tay ra bắt lấy tay nàng, nghe thấy giọng nói đầy kinh hãi của Điền phu nhân lúc đó hắn mới kịp phản ứng, biết mình đã hành động lỗ mãng liền vội buông tay nói:

- Đừng kêu, đừng để người ngoài nghe thấy!

Mặc dù là có chuyện gấp nên mới đến tìm nhưng Tề Ninh cũng không có ý đồ gì khác, nhưng hắn vẫn còn nhớ tới Đoạn Thương Hải cùng lão quản gia vẫn đang đứng đợi hắn ở ngoài viện, tiếng Điền phu nhân kêu đầy sợ hãi như vậy nếu để người ngoài nghe thấy sẽ không tránh khỏi khiến người ta tưởng hắn nửa đêm mò vào phòng Điền phu nhân làm chuyện “không đứng đắn”.

Điền phu nhân rút tay về, oán hận trừng mắt liếc Tề Ninh, tức giận nói:

- Nếu ngài sợ người ta nghe thấy thì đừng có mà động tay động chân.

Sau đó nàng lại bổ sung thêm:

- Ngài xông vào đình viện này chẳng lẽ không sợ bị người ta nhìn thấy sao?

Tề Ninh cau mày nói:

- Phu nhân, chúng ta không cần phí lời nói mấy câu nhảm nhí này nữa, phu nhân nói đi cần bao nhiêu bạc mới có thể mua được hai vị thuốc kia?

- Ta là người làm ăn buôn bán, có mối làm ăn tốt như thế sao lại không làm chứ?

Điền phu nhân quay mặt đi không nhìn Tề Ninh hỏi:

- Nhưng ta thật sự không có thuốc, chẳng lẽ ngài bảo ta phải biến ra sao?

Tề Ninh thầm nghĩ vị phu nhân này có vẻ ngoài mỹ miều quyến rũ chỉ tiếc lòng dạ lại hẹp hòi, chắc chắn nàng ta vẫn còn canh cánh chuyện lần trước trong lòng.

- Điền phu nhân, chắc phu nhân cũng đã biết hiện nay bệnh dịch đã lan tràn khắp Kinh Thành?

Tề Ninh không nói với nàng đó là trúng độc mà chỉ nói là bệnh dịch.

- Hiện tại ta đang điều chế thuốc giải nhưng còn thiếu hai vị thuốc, nếu như phu nhân có thuốc mà cố tình không đưa ra chính là coi mạng người cỏ rác, đến lúc triều đình điều tra đến nơi thì phu nhân cũng không tránh khỏi có liên quan.

Điền phu nhân sững sờ, trong mắt lóe lên tia sợ hãi, nhưng dù sao thì nàng cũng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn nên ngay sau đó chỉ cười nhạt, khẽ đảo mắt hỏi lại:

- Hầu gia ngài đang uy hiếp một người phụ nữ yếu đuối như ta sao?

- Không phải là uy hiếp.

Tề Ninh thẳng thắn đáp lại.

- Phu nhân làm nghề bán thuốc nên không thể không biết những chuyện đang diễn ra trong Kinh Thành, hai ngày nay biết bao nhiêu người đã chết, chẳng lẽ phu nhân lại không rõ hay sao ?

Điền phu nhân nhíu mi hỏi:

- Ngài thật sự đang điều chế thuốc giải sao?

Tề Ninh thấy giọng điệu của nàng đã dịu đi không ít thì khẽ vuốt cằm.

Điền phu nhân nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói:

- Thái y viện lớn như vậy, chuyện trị ôn dịch lại là chuyện của triều đình, trong kho thuốc hoàng cung muốn loại dược liệu gì mà không có, sao ngài không vào trong cung hỏi thử xem?

Tề Ninh hỏi:

- Thuốc trong cung không phải đều là do cửa hàng các phu nhân cung ứng sao?

Điền phu nhân bỗng nhiên cười nói:

- Thuốc trong nội cung đều được dùng cho con cháu hoàng tộc, một tiệm thuốc nhỏ của ta làm sao có tư cách đưa vào nội cũng chứ, nếu không tiệm thuốc Điền gia đã trở thành tiệm thuốc lớn nhất Kinh Thành từ lâu rồi.

Đôi mắt xinh đẹp sáng lên, nàng ta liếc nhìn Tề Ninh hỏi:

- Chắc không phải Hầu gia muốn hỗ trợ tiệm thuốc Điền gia được tiến vào trong cung đấy chứ?

Tề Ninh thầm nghĩ người phụ nữ này thật đúng là biết lợi dụng tất cả mọi dịp, nhưng mà dù sao thì người ta cũng là người làm ăn có cơ hội thì tìm cách làm ăn thôi.

Chỉ là nếu đối phương đã có ý này thực ra cũng không phải là chuyện xấu, hắn cười cười hỏi lại:

- Phu nhân muốn để dược liệu của nhà mình được tiến vào cung sao?

Điền phu nhân nghe ngữ khi nói chuyện của Tề Ninh dường như là có cách, nàng ta nhìn Tề Ninh, hơi nghiêng người về phía trước tì bộ ngực sữa vào cạnh bàn, trên khuôn mặt lạnh lùng lúc này xuất hiện một nụ cười tươi rói:

- Hầu gia, có phải ngài có cách có thể giúp dược liệu của tiệm thuốc Điền gia ta được đưa vào cung đúng không?

- Phu nhân lúc nãy cũng đã nói rồi đấy, thuốc trong nội cũng là dùng cho hoàng tộc, nếu như dược liệu không tốt hoặc không đầy đủ, muốn đưa vào cung cũng không phải chuyện dễ.

Tề Ninh kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Điền phu nhân.

Đôi mắt dễ thương của Điền phu nhân sáng lên lập tức nói:

- Dược liệu của tiệm thuốc Điền gia chúng tôi cũng được coi là hàng thượng đẳng, nơi này là Kinh Thành nếu bán thuốc kém chất lượng thì tiệm thuốc đã đóng cửa từ lâu rồi. Hầu gia, không gạt ngài chứ mỗi lần nhập dược liệu vào tiệm thuốc đều là ta đích thân kiểm tra, chắc chắn không có vấn đề, hơn nữa dược liệu chỗ chúng tôi cũng rất đầy đủ, ngài đừng nhìn mấy tiệm thuốc có thanh danh lớn kia, có thể dược liệu của họ chưa hẳn đã tốt được như nhà ta đâu.

Điền phu nhân biết có mối làm ăn lớn là phải làm nên tỏ ra khá hưng phấn, thậm chí còn quên mất chuyện phải tranh hơn thua với Tề Ninh, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng rạng rỡ.

- Cái đó thì chưa chắc.

Tề Ninh châm biếm:

- Nhà phu nhân ngay cả Quỷ mục thảo vói Phong cốt tử mà còn chẳng có hàng tồn vậy mà còn dám nói dược liệu đầy đủ?

Điền phu nhân khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp trông rất giảo hoạt, cười như không cười đáp lại:

- Hầu gia, chính ngài cũng đã nói hai vị thuốc này các nhà thuốc khác cũng không có mà, vì vậy tiệm thuốc chúng tôi không có cũng không thể tính là không đầy đủ được, huống chi….

Nàng ta dừng lại một lát, cắn cắn cánh môi đỏ mọng, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, rất có phong tình khiến người ta rung động, nhẹ giọng hỏi:

- Hầu gia, nếu như ta nghĩ ra cách giúp ngài tìm được hai vị thuốc kia, có phải ngài sẽ giúp ta được đưa thuốc vào trong cung không?

Tề Ninh cười thầm trong bụng, chỉ là hiện tại không có thời gian để ngồi đây giằng co với nàng tuy vậy hắn vẫn cố ý suy nghĩ một lát rồi mới đáp lại:

- Muốn đưa thuốc vào trong cung cũng không phải là chuyện dễ, chỉ có điều….!

- Chỉ có điều cái gì?

Cơ thể đẫy đà của Điền phu nhân lại ép sát hơn, bộ ngực sữa kia tựa như bị ép đến thay đổi hình dạng, vội vàng nói:

- Hầu gia, chỉ cần bỏ ra chút bạc chắc là có thể đúng không?

Tề Ninh cười nói:

- Cái này để nói sau đi, nếu như phu nhân giao Quỷ mục thảo và Phong cốt tử cho ta thì ta sẽ đồng ý giúp phu nhân nghĩ cách để được đưa thuốc vào hoàng cung.

Điền phu nhân giương đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, bán tín bán nghi từ từ ngồi xuống hỏi:

- Không phải là ngài đang lừa gạt ta đấy chứ?

Tề Ninh cau mày nói:

- Phu nhân, ta và phu nhân đã nói cả buổi rồi, trong lòng ta hoàn toàn là thành ý vậy mà phu nhân lại cứ không chịu tin ta là sao?

Hắn đứng dậy nhấc chân bước ra ngoài tỏ vẻ không muốn nói tiếp nữa:

- Thời gian ta bỏ phí ở này đã quá lâu rồi, nếu ý phu nhân đã quyết vậy ta cũng không nói nhiều lời vô ích nữa, xin cáo từ.

Có thể làm ăn với hoàng cung là ước mơ tha thiết của bất kỳ tiệm thuốc nào.

Dĩ nhiên là bởi làm ăn với hoàng cung có nhiều lợi nhuận, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là một khi được đưa dược liệu vào cung có nghĩ là được cung đình thừa nhận, như vậy làm ăn trong dân gian cũng sẽ vô cùng thuận lợi.

Điền phu nhân có thể chống đỡ được tiệm thuốc Điền gia nhiều lần rơi vào nguy hiểm, suýt phải phá sản tới tận bây giờ cũng không phải là điều dễ dàng, trước đó thậm chí đến nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiệm thuốc nhà mình sẽ có một ngày được đưa thuốc vào trong cung.

Thế nhưng mấy câu nói của Tề Ninh đêm nay lại khiến Điền phu nhìn thấy được loại khả năng này.

Với Điền phu nhân thì chuyện có thể đưa thuốc vào trong cung là một việc rất có sức hấp dẫn mà không việc gì có thể sánh được, thấy Tề Ninh muốn đi, nếu lúc đầu là ước gì hắn nhanh rời khỏi đây nhưng ngược lại lúc này nàng lại sợ hắn rời khỏi đây, vì vậy vội vàng bật dậy, vì sợ Tề Ninh sẽ đi thật nên bất chấp tất cả đưa tay ra bắt lấy cánh tay Tề Ninh, vội la lên:

- Hầu gia, ngài chờ chút!

Tề Ninh thầm cười trong lòng, hắn nghĩ nếu sớm biết Điền phu nhân có nhược điểm này thì hắn đã áp dụng từ sáng sớm nay rồi, đỡ phải phí hết nước bọt nói cả một buổi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Điền phu nhân, dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lúc này đang vô cùng sốt ruột, cúi đầu nhìn xuống cánh tay trắng nõn của Điền phu nhân đang nắm lấy cánh tay hắn. Điền phu nhân thấy hắn nhìn như vậy thì đỏ mặt vội hỏi:

- Hầu gia, thật ra….thật ra thì hai vị thuốc mà ngài cần, tiệm thuốc nhà chúng tôi quả thật có.

Tề Ninh xoay người, cố ý trêu chọc:

- Vậy vì sao lúc nãy phu nhân lại nói là không có?

Điền phu nhân xáu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nói:

- Còn…còn không phải là do lần trước ngài không giữ lời hứa cho nên….!

Tề Ninh lập tức đáp:

- Phu nhân, lần trước ta không hứa hẹn bất cứ chuyện gì cả nên không thể xem như không giữ lời hứa được.

- Tề Ninh ta từ trước đến nay một khi đã nói ra thì chắc chắn sẽ không bao giờ thất tín.

Mặt Điền phu nhân đỏ lên, khẽ nói:

- Nếu vậy thì là do ta hiểu lầm.

Hầu gia, ngài thật sự sẽ giúp Điền gia ta có cửa đưa thuốc vào nội cung sao?

- Nếu ta đã đồng ý thử thì sẽ không nuốt lời.

Tề Ninh nói nước đôi:

- Nhưng có được hay không thì ta không dám cam đoan.

Trong lòng Tề Ninh biết Điền phu nhân nói nàng hiểu lầm, mục đích chính là muốn hắn giúp nàng có cửa đưa thuốc vào trong cung, nếu như không phải vì làm ăn thì người phụ nữ này chắc chắn không đời nào nói vậy.

Điền phu nhân cười dịu dàng nói:

- Hầu gia đã đồng ý giúp đỡ thì chắc chắn sẽ thành công. Hầu gia, vậy ngài cứ về trước, ta sẽ lập tức phái người mang dược liệu đến Hầu phủ.

- Không phải đưa đến Hầu phủ mà là đưa đến Vĩnh Yên Đường.

Tề Ninh nói:

- Ta nghe nói các người đã từng làm ăn qua lại với Vĩnh Yên Đường nên chắc phu nhân biết nó ở chỗ nào.

Điền phu nhân nhanh nhảu đáp:

- Biết, ta biết, ta sẽ lập tức phái người đưa tới đó, Hầu gia cần bao nhiêu? Khoảng năm cân có đủ không?

Tề Ninh thầm nghĩ: Thì ra Điền gia các người chẳng những còn hàng mà thậm chí còn rất nhiều, hắn lắc đầu nói:

- Không cần nhiều đến vậy đâu, chỉ cần mỗi loại nửa cân là đủ!

Điền phu nhân cười tủm tỉm gật đầu đáp:

- Được, vậy ta lập tức phái người đưa thuốc tới.

Đôi mắt mê người của nàng ta tựa như làn nước thu, bàn tay trắng nõn ngọc ngà như búp sen đưa lên vén những sợi tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau, để lộ gương mặt hồng hào xinh đẹp, dịu dàng lên tiếng hỏi hắn:

- Hầu gia có muốn uống chén trà rồi hẵng đi không?

Tề Ninh thầm nói trong lòng: Lúc này có việc cần nhờ đến tôi mới nhớ đến chuyện mời trà sao? Tuy nhiên hắn lại không có thời gian ngồi uống trà với mỹ nhân nên lắc đầu từ chối:

- Để ngày khác đi, phu nhân hãy lập tức cho người đưa dược liệu qua đi, bên kia đang cần gấp.

Hắn dừng lại một chút rồi khẽ nói:

- Đêm nay ta có chút đường đột mong phu nhân bỏ quá cho.

Điền phu nhân biết Tề Ninh đã đồng ý, mừng thầm trong bụng, khoát tay nói:

- Không sao, không sao. Nếu Hầu gia rảnh rỗi hãy tới đây chơi.

Dường như cảm giác được lời mình nói có chút không đúng nên giải thích một chút nhưng lại thấy càng nói càng phiền nên đành chuyển chủ đề hỏi:

- Hầu gia lúc nào mới có thể hồi âm lại cho ta?

Tề Ninh nghĩ: Cô cũng nóng vội quá nhỉ! Hắn đáp lại:

- Đợi mấy chuyện phiền phức này qua đã rồi tình, dù sao thì ta cũng đã đồng ý với phu nhân đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Điền phu nhân cười dịu dàng nói:

- Đúng vậy, Hầu gia là người có địa vị, nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không lừa gạt dân thường bé nhỏ như chúng tôi.

Người phụ nữ xinh đẹp động lòng người này, lúc thì giận lúc thì vui, lúc thì đoan trang, lúc lại bướng bỉnh tùy hứng như đứa trẻ, trong lòng Tề Ninh nghĩ người phụ này có thể chống đỡ được Điền gia đến ngày hôm nay cũng là bởi có tổ tông linh thiêng phù hộ! Ngửi thấy mùi hương quyến rũ tỏa ra từ cơ thể Điền phù nhân, nhưng Tề Ninh không thể ở lại lâu nên đành từ biệt.

Điền phu nhân theo hắn ra đến cửa, nhìn hắn đi được một đoạt lại cất tiếng hỏi:

- Hầu gia, sẽ không có chuyện ngài nói mà không giữ lời đâu đúng không?

Tề Ninh quay người liếc mắt nhìn nàng ta, hỏi ngược lại:

- Hay là ta để lại cho phu nhân một tờ chứng từ, được không ?

Điền phu nhân thầm nghĩ: Tốt nhất là ngươi nên viết biên nhận để lại! Nhưng lại sợ chọc giận tiểu Hầu gia nên chỉ cười dịu dàng nói:

- Không cần, không cần, Hầu gia nói lời giữ lời sẽ không bao giờ gạt một người phụ nữ như ta đâu, ta tin tưởng ngài mà!

Tề Ninh im lặng không nói lời nào, hắn lắc đầu bước đi, đợi đến khi Tề Ninh rời khỏi đình viện, Điền phu nhân mới về phòng đóng cửa, xoay người dựa lưng vào cánh cửa, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi rói, hưng phấn lẩm bẩm:

- Nếu như có thể đưa dược liệu vào trong cung, danh tiếng của Điền gia lúc đó cũng sẽ nổi tiếng khắp nơi, đồng nghĩa với nó là bạc cũng sẽ ào ào chảy vào nhà mình rồi!

Nàng đưa hai tay lên đỡ lấy mặt, vẻ mặt say mê, sau đó vui vẻ chạy vào phòng, bộ ngực sữa rung động kịch liệt!

 

0.14713 sec| 2459.102 kb