Lò thuốc trong hậu viện bắt đầu bén lửa, Tề Ninh tự mình chạy tới giúp tiểu nhị mang nguyên liệu và danh sách ra.
Đằng sau tiệm bán thuốc là một nhà kho bên trong chất đống các loại dược liệu. Tề Ninh thấy khá lộn xộn, nhưng tiểu nhị lại rất quen thuộc, vô cùng dễ dàng lấy dược liệu ra.
Dược liệu được đặt trong một bát sứ, bày trong nội viện, mấy chục bát sứ đặt sát nhau, vô cùng hoa mắt.
Đường Nặc ra tới cửa, gọi tiểu nhị kia vào, dặn dò vài câu. Tiểu nhị nọ gật gật đầu thưa vâng rồi vao trong sân gọi:
- Lấy bặc giới, câu đằng, thông thảo, thương nhĩ tử, nha đảm tử, mỗi thứ một tiền, cùng giã….
Thấy đám người Triệu Vô Thương ngơ ngác nhìn mình, nghĩ lại mấy tên này hoàn toàn không biết gì về dược liệu, chỉ có thể tự mình tới, cầm cân thuốc, chọn ra mấy vị thuốc, mỗi thứ một tiền, để vào trong lò.
Vừa buông tay, lại có tiếng Đường Dạ vang lên:
- Cốc tinh thảo, câu đằng, quyết minh tử, mao đông thanh, bốn vị cộng lại một tiền, giã chung.
Tiểu nhị kia tiếp tục chọn chọn lựa lự. Ở đây chỉ có mình gã hiểu về dược liệu, những người khác chỉ có thể nhìn.
Chợt phía trước có tiếng đập cửa, Tề Ninh vội vàng chạy ra. Lúc này cần người hiểu biết về dược liệu, không biết có phải Tống đại phu đã tới không.
Hẳn mở cửa, bên ngoài không có vết chân. Tề Ninh nhíu mày, đang định đóng lại, chợt bên cạnh có tiếng ho khan. Hắn thầm đề phòng, nhìn ra bên ngoài, cảnh đêm thâm trầm, trời đông giá rét, bên ngoài chân tường có một bóng người. Hắn nhíu mày trầm giọng hỏi:
- Là ai?
Người kia có vẻ do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp:
- Hầu gia, là lão khiếu hóa tử!
Tề Ninh khẽ giật mình, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, rất nhanh đã nhận ra, hỏi lại:
- Là Chu Tước Trưởng lão sao?
Nghe giọng nói người này có vẻ giống người cầm đầu phân đà Thất Túc phía nam của Cái Bang, Chu Tướng trưởng lão.
- Hầu gia thật thính.
Chu Tướng Trưởng lão bước lại gần, trong phòng có đèn, Tề Ninh có thể nhận ra đúng là lão.
Chu Tước Trưởng lão khoác áo choàng đen, tay chống thiết trượng Chu Tướng, sắc mặt có vẻ vô cùng ngưng trọng.
- Chu Tước Trưởng lão, sao trưởng lão lại tới đây?
Thấy đêm hôm khuya khoắt lão lại tìm đến tiệm bán thuốc, hắn khá kinh ngạc.
- Hầu gia có thể ban cho chén nước ấm không?
Tề Ninh đang bận túi bụi trong phòng, lão ăn mày này đến thật không phải lúc, nhưng thấy tuổi tác lão đã khá cao, đêm hôm khuya khoắt tìm đến, bên ngoài trời đang rất lạnh, cũng không quá đắn đo, bèn nói:
- Vào rồi nói.
Sau đó hắn để cho lão vào trong.
Chu Tước Trưởng lão đi vào trong phòng, nhìn quanh. Tề Ninh chỉ chỉ vào góc phòng, lão chắp tay đi tới. Hắn cũng bước lại rót một chén nước ấm đưa qua. Lão vội nhận lấy, luôn miệng nói:
- Đa tạ Hầu gia!
Góc phòng có một cái bàn nhỏ và ba cái ghế. Lúc trước đám người Đoạn Thương Hải thủ vệ ở đây.
Chu Tước Trưởng lão uống vài ngụm nước ấm mới đặt chén xuống, nói thẳng vào điểm chính:
- Hầu gia, từ khi ngài đi lúc tối qua, Cái Bang lại có thêm bảy huynh đệ độc phát thân vong.
Tề Ninh hoảng sợ , cau mày hỏi:
- Đệ tử Cái Bang có được đưa tới ngõ Nam Hà không?
Lão nghiêm nghị lắc đầu:
- Chuyện của Cái Bang xưa nay vẫn không muốn triều đình nhúng tay vào. Nhưng lão khiếu hóa đã dồn tất cả đệ tử lây nhiễm dịch độc trong bang lại, phái người nghiêm túc thủ vệ, ngoại bất nhập nội bất xuất.
Dừng một lát, lão lại nói:
- Lão khiếu hóa đã tính qua, hiện tại tổng cộng có hai trăm năm mươi ba đệ tử đã bị lây nhiễm, trong đó, hơn phân nửa đã vô cùng nghiêm trọng.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ngươi đến đây là muốn hỏi có phải đã tìm ra phương pháp giải độc không?
- Lão khiếu hoa biết là có hơi nóng vội.
Lão cười khổ:
- Nhưng mỗi ngày đều có huynh đệ chết đi, lão khiếu hoa lại bó tay không biết làm sao, thật sự là….
- Ta hiểu.
Hắn có thể hiểu được tâm tình của lão.
Chuyện thế này không phải để khảo nghiệm võ công cao thấp, càng không phải khảo nghiệm mưu trí. Đối diện với dịch độc, đám người Cái Bang đã không tìm được biện pháp, cho dù có một thân võ công cũng không làm gì được, chỉ có thể lo lắng suông.
- Hầu gia, Bạch Thánh Hạo… cũng đã lây nhiễm dịch độc. Hôm nay vừa mới phát hiện.
Chu Trước Trưởng lão do dự một chút cuối cùng thở dài nói ra.
Tề Ninh lại lắp bắp kinh hãi.
Bạch Thánh Hạo là Đà chủ phân đà Quỷ Kim Dương, ở Kinh đô và vùng lân cận, ngoài Chu Tước Trưởng lão, địa vị của Bạch Thánh Hạo trong Cái Bang là tối cao.
Vạn vạn lần hắn không tưởng tượng được Bạch Thánh Hạo cũng bị nhiễm dịch độc.
- Đệ tử trong bang nhiễm độc, mấy ngày nay Bạch Thánh Hạo phải xử lý việc này, ngày đêm không ngủ, cũng có tiếp xúc nhiều với đệ tử đã nhiễm bệnh.
Lão cau mày:
- Không ngờ cuối cùng y cũng nhiễm độc. Hầu gia, tối nay lão khiếu hoa tới đây chỉ là muốn hỏi một câu, Hầu gia có mấy phần chắc chắn việc có thể tìm ra phương pháp giải độc?
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng đập cửa, Tề Ninh hỏi:
- Là ai?
- Hầu gia, là tiểu lão đầu.
Bên ngoài là tiếng của Tống đại phu. Tề Ninh lập tức đứng dậy đi mở cửa. Tống đại phu đi vào vội hỏi :
- Hầu gia có việc muốn tìm tiểu lão đầu ?
Tề Ninh chỉ chỉ đằng sau:
- Ngươi ra đằng sau giúp Đường cô nương đi. Nàng sẽ nói cho ngươi biết phải làm gì.
Lại quay sang hộ vệ của Tống đại phu, hắn tiếp:
- Ngươi cũng ra hậu viện hỗ trợ.
Hai người vội vàng chạy ra hậu viện. Đường Nặc nghe được động tĩnh, đi ra ngoài gọi Tống đại phu, dặn dò mấy câu, lão khẽ gật đầu.
- Ở đây….ở đây đang tìm phương pháp giải độc sao?
Chu Tước Trưởng lão nhìn thấy cả, vội hỏi.
Tề Ninh gật đầu:
- Chu Tước Trưởng lão, thật ra tới lúc này ta cũng không thể cho lão một câu trả lời thuyết phục.
Nhưng từ hôm qua bên ta vẫn đang tìm cách giải độc, được hay không được, cũng chỉ có thể cố hết sức mình, còn lại đành nghe Thiên mệnh.
Dừng một lát, hắn lại nói:
- Nhưng trưởng lão có thể yên tâm là, nếu tìm được giải độc, trước hết ta sẽ nói với Cái Bang các ngươi.
Lão đứng dậy cảm kích:
- Hầu gia, nếu chúng đệ tử Cái Bang có thể cứu, Hầu gia chính là ân nhân của Cái Bang ta.
Tề Ninh khoát khoát tay, lại rót một chén nước ấm cho lão, rồi hỏi:
- Chu Tước Trưởng lão, có việc này thật ra tại hạ rất muốn biết.
Nhưng đây là chuyện trong bang các ngươi, nếu ta quá mạo muội, ngươi đừng giận.
- Hầu gia muốn hỏi gì vậy?
- Mới đầu ngươi đã xác định chuyện này có liên quan đến Hắc Liên Thánh giáo. Vì sao lại chắc chắn vậy? Là nhìn được từ độc dược sao?
Lão do dự một lát, cuối cùng trả lời:
- Không gạt Hầu gia, khi Cái Bang bắt đầu lan truyền bệnh dịch, chúng ta cũng không biết. Tới khi có người độc phát thân vong, chúng ta vẫn chỉ tưởng là bị bệnh.
Nhưng liên tiếp chết mấy người, chúng ta mới ý thức được chuyện không ổn, bèn triệu tập hảo thủ trong bang, lại mời mấy vị trên giang hồ hỗ trợ kiểm tra, mới phát hiện là do trúng độc.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Lão lại tiếp tục kể:
- Hơn nữa, không bao lâu sau chúng ta đã điều tra ra được trong thi thể người phát độc mà chết có trứng độc Miêu Cương.
Tề Ninh thầm nghĩ, thì ra Cái Bang cũng phát hiện trứng độc, bèn hỏi:
- Cho nên các ngươi đã phán đoán là do Hắc Liên Thánh giáo hạ thủ?
- Phải chăng Hầu gia cũng có chút hiểu biết về Hắc Liên Thánh giáo?
Tề Ninh nghĩ một lát mới đáp:
- Chu Tước Trưởng lão, không dối gạt ngươi, triều đình cũng đã liệt Hắc Liên Thánh giáo vào đối tượng hiềm nghi. Hơn nữa, đã có người muốn dụng binh với Hắc Liên Thánh giáo.
- Triều đình muốn dùng binh với Hắc Liên Thánh giáo sao?
Lão ngơ ngác một chút, như đang nghĩ gì đó, lại nói luôn:
- Trứng cổ độc chỉ ở Miêu Cương mới có, hơn nữa, dùng trứng cổ độc làm thuốc dẫn, lại luyện ra được độc dược lợi hại như vậy, chúng ta cũng bó tay hết cách, chỉ có Hắc Liên Thánh giáo mới có được bản lãnh như thế.
Lão dừng một chút lại nói:
- Mặc dù vậy, vốn chúng ta cũng không nên nói bừa, nhưng cách đây không lâu, Cái Bang chúng ta đã từng có xung đột với Hắc Liên Thánh giáo, hơn nữa….lại làm người của họ bị thương, cho nên…
- Các ngươi cso xung đột với Hắc Liên Thánh giáo ư? Ở nơi nào?
Kinh thành sao?
Lão buồn bã lắc đầu:
- Không phải ở nội thành, nhưng cũng ở gần Kinh thành. Đệ tử Cái Bang trải khắp thiên hạ, tai mắt không ít, trước kia có một đệ tử bỗng phát hiện có mấy người Miêu xuất hiện ở gần Kinh thành, thần thần bí bí, bèn triệu tập nhân thủ vụng trộm theo dõi, xem họ đang làm gì.
Tề Ninh thầm nghĩ: là do Cái Bang các ngươi nhiều chuyện, nhưng cũng biết người giang hồ thích xen vào việc của người khác, Cái Bang này ở Kinh đô và phụ cận không hề yếu kém, thấy chuyện lạ, muốn biết rõ ràng cũng là chuyện đương nhiên.
- Ban đầu chúng ta cũng không nghĩ là người của Hắc Liên Thánh giáo, dù sao Hắc Liên Thánh giáo cũng ở tận biên thùy Ba Thục xa xôi, đều không có giao thiệp với Trung Nguyên.
Chu Tước Trưởng lão nghiêm trọng kể tiếp:
- Đệ tử trong bang đã đuổi kịp, không ngờ đối phương vô cùng cảnh giác, muốn ngắt đuôi. Họ càng như vậy, chúng ta càng thấy kỳ lạ, nên cố bám chặt lấy, đối phương thấy không thoát được nên nổi sát tâm.
- Cho nên hai bên đã đánh nhau?
Lão khẽ gật đầu:
- Bọn họ đặt mai phục, đánh lén người của chúng ta, giết mấy huynh đệ, cũng may có hai người thấy không ổn đã thoát khỏi độc thủ của bọn họ. Xưa nay Cái Bang chúng ta cũng nói đạo lý, không muốn làm địch với thế lực khác trên giang hồ, nhưng đối phương ra tay ngoan lạt như vậy, đương nhiên chúng ta không thể ngồi không.
- Trên giang hồ chú ý có ân báo ân, có thù báo thù. Các ngươi bị bọn họ hại hai nhân mạng, đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Cái Bang lập tức phái người đi tìm những người kia, không quá hai ngày đã tìm được. Sau đó…..
Lão im lặng trầm ngâm một lát mới lại kể tiếp:
- Vốn là muốn nói chuyện với bọn họ rõ ràng, nhưng bọn họ không thèm nói đạo lý, vừa gặp mặt đã ra tay, cuối cùng….cuối cùng họ cũng bị chết hai người, còn lại một người cũng chạy thoát.
Lão nheo chặt lông mày:
- Chúng ta kiểm tra thi thể, phát hiện trên người họ có hình xăm hoa sen đen, đó là dấu hiệu của Hắc Liên Thánh giáo. Vậy mới biết đã kết thù với Hắc Liên Thánh giáo.
Tề Ninh đã hiểu ra, bèn nói:
- Cho nên đệ tử Cái Bang bị lây dịch độc, mà trứng cổ độc lại có nguồn gốc từ Miêu Cương, hơn nữa, mới cách đây không lâu các ngươi vừa giết người của Hắc Liên Thánh giáo, cho nên đương nhiên cảm thấy đây là do Hắc Liên Thánh giáo hạ độc thủ. Các ngươi nghĩ đây là ân oán giang hồ, nếu kinh động đến quan phủ, thể diện của Cái Bang các ngươi sẽ mất hết, cho nên đã giấu diếm tình hình dịch bệnh. Nhưng lại không ngờ vì vậy mà gây ra tai họa ngập trời.
Chu Tước Trưởng lão nghiêm nghị gật đầu:
- Đúng là như vậy.
- Chu Tước Trưởng lão, ngươi vừa nói Hắc Liên Thánh giáo không giao thiệp với Trung Nguyên, vậy cũng biết rõ ràng tại sao lần này Hắc Liên Thánh giáo lại phái người đến Kinh đô và vùng lân cận chứ?
Tề Ninh nhíu mày hỏi.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo