Chu Tước Trưởng lão cũng cau mày nói:

- Hắc Liên Thánh giáo đột nhiên xuất hiện ở Kinh đô và vùng lân cận, Cái Bang chúng ta cũng vô cùng giật mình. Hầu gia nói không sai, từ khi sáng lập tới nay, Hắc Liên Thánh giáo rất ít khi rời Tây Xuyên, cho dù có người tới Trung Nguyên cũng luôn ẩn nấp che giấu thân phận, dù sao cũng chưa từng chọc phải thị phi ở Trung Nguyên… Lần này bọn họ đến Kinh đô và phụ cận, nhất định là có duyên cớ lớn.

Tề Ninh nghĩ nghĩ một lát mới nói:

- Chu Tước Trưởng lão, ngươi là lão tiền bối trên giang hồ, Cái Bang cũng là bang phái lớn nhất giang hồ. Với kinh nghiệm của ngươi, trên giang hồ còn có bang hội thế lực gì có can đảm đối kháng với triều đình?

- Cái này……

Hiển nhiên Chu Tước Trưởng lão rất bất ngờ với câu hỏi này của hắn, không biết nên trả lời thế nào.

- Thật ra ta hiểu rất rõ, trên giang hồ chú ý đến khoái ý ân cừu, rất nhiều người không thích bị khuôn sáo câu thúc. Ta cũng biết, có rất nhiều người thậm chí chẳng thèm để ý tới tiều đình, trong lòng bất mãn với việc triều đình giao thiệp với giang hồ. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, trong thiên hạ này, có bang hội nào có can đảm đối đầu đao thật thương thật với triều đình?

Chu Tước Trưởng lão do dự một lát, cuối cùng lắc đầu:

- Hầu gia, thật lòng mà nói, triều đình có một vài quan viên khi dễ dân chúng, một vài nghĩa sĩ giang hồ nhìn không vừa mắt, ra tay trút giận cho dân chúng thì có. Nhưng cho dù vậy họ cũng đều mai danh ẩn tích, không có ai dám thật sự công khai thân phận đối kháng với triều đình. Thật ra, trên giang hồ, càng là bang hội lớn càng e dè, cẩn thận. Thứ nhất là vì các bang hộ lới trên giang hồ đều bị triều đình để ý. Thứ hai là một khi bang hội đã lớn thì có liên lụy tới quá nhiều người, nếu đối nghịch với triều đình, hậu quả sẽ không thể lường được.

- Nói vậy, thật ra trên giang hồ không có bang hội nào dám đối kháng công khai với triều đình.

Tề Ninh gật đầu:

- Vậy ngươi cảm thấy Hắc Liên Thánh giáo có lá gan này không?

- Lão khiếu hóa tử cũng không hiểu rõ Hắc Liên Thánh giáo lắm, nhưng ta nghĩ, Hắc Liên Thánh giáo cũng sẽ không dám công khai đối kháng với triều đình.

Chu Tước Trưởng lão suy nghĩ một lát lại nói:

- Dù sao bọn họ cũng là bang hội ở biên thùy, triều đình đối với bọn họ cũng đều là thiện chí, xưng hùng một góc nơi Ba Thục thái thái bình bình cũng không tệ. Lại đi đối đầu với triều đình, chẳng phải tự đi tìm xui xẻo sao?

Tề Ninh hơi nhướn mày, môi cong cong mỉm cười, thấp giọng hỏi:

- Hắc Liên Thánh giáo kia hạ độc lần này đã gây tai họa vô số người, chẳng phải là trắng trợn đối đầu với triều đình sao? Cho dù là phủ Thần Hầu hay Cái Bang các ngươi, đều chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã tra ra được độc dược xuất phát từ Hắc Liên Thánh giáo.

Ngươi không cảm thấy vấn đề này có hơi cổ quái sao?

Lão nhíu mày:

- Hầu gia có ý gì?

- Nếu Hắc Liên Thánh giáo chỉ muốn đối phó với Cái Bang các ngươi, chỉ cần hạ thủ với Cái Bang là được. Hà tất phải liên lụy tới người vô tội mà tự tìm phiền toái?

Lão im lặng, như đang nghĩ gì đó.

- Đương nhiên, rốt cuộc chuyện là thế nào ta cũng không thể khẳng định được. Ta chỉ cảm giác trong chuyện này có phần kỳ quặc. Chu Tước Trưởng lão, các ngươi ở trong giang hồ, tin tức cũng khá linh thông, ý ta là, các ngươi có thể âm thầm điều tra một chút, xem có phải chăng việc này còn có ẩn tình khác không. Nếu có người giả dạng Hắc Liên Thánh giáo ra tay với các ngươi, có mưu đồ khác, chúng ta lại rơi vào cái bẫy của kẻ sau màn, chẳng phải đã bị hung thủ thật sự âm thầm cười nhạo sao?

Lão khẽ gật đầu:

- Hầu gia, người nói vậy lão khiếu hóa tử cũng cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.

Lão đứng dậy:

- Hầu gia, lão khiếu hóa tử xin cáo từ trước. Chuyện ngài nói nhất định ta sẽ phái người âm thầm điều tra.

- Cũng được.

Tề Ninh gật đầu:

- Nếu bên ta tìm được phương pháp giải độc sẽ lập tức phái người đưa tới ngõ La Cổ.

- Lão khiếu hóa tử thay mặt chư huynh đệ trong bang xin tạ ơn Hầu gia trước.

Chu Tước Trưởng lão chắp tay, không ở lại nữa, ra ngoài mà đi.

Lúc này những người khác đều bận rộn, Tống đại phu có giúp đỡ rất lớn. Đường Nặc không cần ra ra vào vào nữa, có Tống đại phu giúp đỡ, thi thoảng ra báo cần thuốc thế nào, bọn người Triệu Vô Thương ở đằng sau cầm ống trúc, dốc sức liều mạng thổi lửa bếp lò, sắc được thuốc, Tống đại phu sẽ đi ra bưng vào trong.

Tề Ninh biết Đường Nặc đang phối chế giải dược. Nhưng lần này dược độc vô cùng đặc biệt, cho nên không thể chóng sớm tìm ra được cách giải. Nàng đang thí nghiệm thuốc giải.

Khi Đoạn Thương Hải quay về, Đường Nặc đã thí nghiệm bảy tám phương pháp rồi, kết quả hiển nhiên đều thất bại.

- Mang dược liệu cần thiết về rồi sao?

Đoạn Thương Hải vào nhà, Tề Ninh lập tức hỏi.

Y hơi xấu hổ đáp:

- Hầu gia, chúng thuộc hạ tìm khắp nơi, phần lớn đã có, hiện giờ chỉ thiếu hai vị nữa thôi.

- Không phải là hai vị thuốc của hàng thuốc Điền gia chứ?

Đoạn Thương Hải lại càng xấu hổ, chỉ đành gật đầu:

- Quỷ mục thảo và phong cốt tử, hai vị này đúng là hiếm thấy, mấy tiệm thuốc lớn đều đã từng nghe nói, nhưng đều đáp rằng hai vị thuốc này rất ít khi dùng tới, cũng không bán được giá, nên đều không có hàng tồn.

- Vậy các ngươi đã tìm tới hàng thuốc của Điền gia?

- Thuộc hạ đã tìm tới Điền phủ.

Điền phu nhân đã ngủ, nhưng có gặp được quản gia nhà họ. Điền quản gia cũng nói không có.

Tề Ninh cau mày:

- Thật không có?

Đoạn Thương Hải do dự một lát mới nói:

- Hầu gia, thuộc hạ cảm thấy là Điền gia cố ý. Khi rời đi, thuộc hạ có thấy Điền phu nhân trốn sau cửa.

Tề Ninh hơi giận:

- Chẳng lẽ nữ nhân kia không biết đây là muốn cứu mạng người sao?

Đoạn Thương Hải thở dài:

- Hầu gia, xem ra Điền gia đã hiểu lầm khá sâu với chúng ta. Điền quản gia kia cũng ôn hòa, có vẻ không muốn nói chuyện với chúng ta.

Tề Ninh hiểu Đường Nặc đã ghi tên hai vị thuốc này thì không thể thiếu. Hiện giờ nàng đang dốc sức luyện giải dược, mình làm công tác hậu cần không thể có sơ sẩy gì, bèn nói:

- Nhất định là bọn họ cố ý giấu diếm. Không được, ta sẽ tự mình đi một chuyến.

Hắn không nói gì nữa, đi thẳng ra ngoài. Đoạn Thương Hải vừa bôn ba qua lại, tuy cũng mệt mỏi, nhưng vẫn lo lắng tới an nguy của hắn, chỉ có thể đi theo.

Tuấn mã như bay, Tề Ninh biết ĐIền phủ ở đâu, ngựa không dừng vó chạy thẳng tới. Hắn ra ý bảo Đoạn Thương Hải tới gõ cửa. Cửa phủ mở rộng, kẻ canh cửa tức giận hỏi:

- Nửa đêm có để cho ngươi ta ngủ không?

Thấy là Đoạn Thương Hải, gã cau mày hỏi:

- Sao lại là ngươi?

Đoạn Thương Hải còn chưa lên tiếng, Tề Ninh đã bước lên, đẩy cửa mở ra, nói thẳng:

- ĐI gọi phu nhân của cá ngươi ra đây. Nếu không ra sẽ chết người đó!

Hắn đã từng tới rồi, quen chân đi thẳng tới đại sảnh đại mã kim đao ngồi xuống đường hoàng.

Không bao lâu sau, Điền quản gia đã tới, thấy Tề Ninh, bèn thi lễ một cái:

- Không phải là Hầu gia sao?

Không biết có việc gì cần phân phó?

Nhìn Đoạn Thương Hải bên cạnh, lão cũng hiểu rồi.

- Điền quản gia, lão nhân gia người lớn tuổi, nửa đêm nửa hôm, chắc đầu óc hồ đồ, trí nhớ cũng không tốt, cho nên ta không nói nhiều lời với ngươi.

Tề Ninh biết Điền quản gia không muốn nói thật, bèn hầm hừ gạt thẳng lão sang một bên.

Lão cười lấy lòng:

- Hầu gia, phu nhân đã ngủ, bà rất mệt. Hơn nữa, quy tắc trong phủ là một khi phu nhân đã ngủ, không ai có thể quấy nhiễu.

Tề Ninh nhìn lão chằm chằm, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi có biết nếu bà ta tránh không gặp là sẽ chết người không?

Điền Quản gia sững sờ, ánh mắt lướt qua một tia hoảng sợ, nhưng vẫn đáp:

- Hầu gia, Điền phủ chúng ta không phạm nhân pháp, sao lại chết người?

Tề Ninh khá vội, đứng dậy nói:

- Điền phu nhân có trong tiểu viện không? Ngươi dẫn ta đi.

Thời gian không đợi người, trì hoãn thêm một ngày sẽ có thêm rất nhiều người phát độc mà chết.

Đường Nặc đang toàn lực ứng phó, Tề Ninh chỉ biết mình không thể trì hoãn chút nào, cho dù là đêm hôm khuya khoắt xâm nhập Điền phủ, cho dù mình là Hầu tước cũng cực kỳ không ổn.

Nhưng hắn biết, Điền phu nhân muốn làm khó dễ với mình, nếu mình từ tốn thương lượng, chỉ sợ đến mai cũng không có được dược liệu.

Rõ ràng Điền quản gia được Điền phu nhân sai, vẫn chậm rãi nói:

- Hầu gia, thật sự phu nhân đã ngủ, chúng ta không thể quấy rầy.

Nếu ngài có việc gấp, chờ phu nhân tỉnh lại ta sẽ báo phu nhân tới Hầu phủ!

- Lão quản gia, ngươi muốn gì?

Nếu để lỡ đại sự triều đình, ngươi không chống nổi đâu!

Điền quản gia sững sờ, thấy Tề Ninh có vẻ nghiêm nghị, không hề giống đang nói đùa, thầm nghĩ, chỉ là hai vị thuốc, sao lại liên quan đến đại sự triều đình?

Đoạn Thương Hải trầm giọng nói:

- Lão quản gia, đừng trì hoãn nữa.

Ngươi không nghĩ một chút thử xem, nếu không phải đại sự triều đình, vì sao ta và Hầu gia phải đến đây tới hai lần? Giờ là nửa đêm, đáng lẽ Hầu gia nên nghỉ ngơi, vì sao còn không ngại cực khổ đến đây? Chỉ là hai vị thuốc, ngươi cảm thấy nếu là chuyện nhỏ, có cần phải căng thẳng vậy không?

Trong lòng Điền quản gia có phần hốt hoảng.

Mặc dù dược hành của Điền gia ở Kinh thành cũng không yếu, nhưng đối với triều đình chỉ là con tép con. Nếu thật sự làm hỏng đại sự triều đình, lão cũng biết hậu quả không thể lường trước.

- Lão quản gia, phu nhân đã ngủ, thật ra chúng ta cũng không thật sự muốn làm phiền bà ấy.

Tề Ninh nói:

- Chỉ cần ngươi nói cho ta biết nhà các ngươi có còn quỷ mục thảo và phong cốt tử không? Chỉ cần ngươi có thể đưa cho bản Hầu hai vị thuốc này, chúng ta có thể không đi tìm Điền phu nhân quấy rầy.

Lão cúi đầu:

- Hầu gia, chuyện của dược hành đều do phu nhân làm chủ. Tiểu nhân…tiểu nhân không dám quyết bậy.

Lão vừa dứt lời, Tề Ninh và Đoạn Thương Hải liếc nhau, thầm hiểu vài phần.

Tề Ninh lạnh giọng:

- Được. Ngươi dẫn ta tới tiểu viện của Điền phu nhân. Nếu còn trì hoãn, ngươi cũng sẽ không thoát khỏi liên quan.

Lão do dự một chút, cuối cùng giơ tay nói:

- Xin mời Hầu gia!

Lão đi trước dẫn đường, mặc dù đã già nhưng đi cũng không chậm.

Tới ngoài cửa một tiểu viện ở phía đông, lão chỉ vào bên trong:

- Hầu gia, phu nhân vẫn ở lại đây.

Không có lệnh của phu nhân, chúng ta không thể vào tiểu viện.

Tề Ninh thấy cửa còn đang khép hờ chứ chưa đóng chặt, cũng biết đêm hôm khuya khoắt xông vào tiểu viện của nữ nhân người ta quả thật là thất lễ. Nhưng nghĩ tới Đường Nặc đang ngày đêm không ngủ tìm giải dược, và vô số người đang chờ giải dược, cũng chỉ có thể mặc kệ tiểu tiết, thấp giọng nói;

- Các ngươi chờ ở đây.

Hắn đẩy cửa vào trong, ngẩng đầu nhìn qua, thấy trong sương phòng bên trái của nội viện vẫn sáng đèn, biết nhất định Điền phu nhân còn chưa ngủ.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

1.86475 sec| 2448.867 kb