Tề Ninh đứng dậy, cũng không nói chuyện, đi về phía Tây Môn Chiến Anh. A Não đang muốn ngăn cản, Tề Ninh lập tức nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt như dao, lạnh lẽo bức người. A Não bị ánh mắt như dao của Tề Ninh làm cho ngây người, không dám ngăn cản.

Tề Ninh đi tới bên cạnh Tây Môn Chiến Anh, thấy da thịt tuyết trắng của nàng đã nổi da gà, trong lòng biết mặc dù trong phòng này đốt lửa, nhưng dù sao cũng là mùa đông rét lạnh, da thịt lộ ra ngoài, dù thân thể bằng sắt cũng sẽ thấy lạnh, đừng nói là Tây Môn Chiến Anh. Nhìn thấy áo nàng bị A Não cắt đứt vừa rồi, hắn chỉ có thể cởi áo khoác ngoài của mình ra, phủ thêm cho Tây Môn Chiến Anh.

Tây Môn Chiến Anh hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Tề Ninh một cái, đôi mắt vẫn đỏ bừng, vệt nước mắt trên mặt chưa khô. Nàng thấy Tề Ninh tươi cười ôn hòa với mình, nụ cười này trước đây Tây Môn Chiến Anh chưa từng nhìn thấy trên mặt Tề Ninh, chẳng biết tại sao, lúc này thấy Tề Ninh ở bên người, trong lòng nàng lại khó hiểu sinh ra một cảm giác an tâm.

Tề Ninh phủ thêm áo cho Tây Môn Chiến Anh, che đậy xuân quang, lúc này mới quay đầu lại nói:

- Độc Vương, ngươi xem như vậy có được hay không. Dù sao nữ nhân này cũng không có tác dụng, chỉ là một nha sai nho nhỏ của Thần Hầu Phủ, cho dù ngươi giữ trong tay, Thần Hầu Phủ cũng sẽ không để ở trong lòng. Họ để ý là ta, có ta làm con tin, thầy trò các ngươi chắc chắn có thể bình yên vô sự mà thoát hiểm.

Thu Thiên Dịch quay đầu lại, chỉ cười cổ quái.

Tề Ninh cười nói:

- Các ngươi xem, nữ nhân này căn bản là nha đầu không có não, hơn nữa võ công vô cùng kém cỏi, vừa ngu xuẩn lại không có tác dụng, giữ trong tay đúng là vướng víu.

Tây Môn Chiến Anh nghe vậy, không khỏi trừng mắt nhìn Tề Ninh một cái, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, Tề Ninh cố ý nói như vậy, mục đích chỉ là vì để Thu Thiên Dịch thả mình rời đi trước.

Trước đây nàng cảm thấy Tề Ninh chán ghét nói không nên lời, thế nhưng giờ phút này lại cảm thấy người này khá thuận mắt.

A Não không chờ Thu Thiên Dịch nói chuyện, đã cười nói:

- Sư phụ, hắn nói nữ nhân này vừa ngu xuẩn vừa vô dụng, Thần Hầu Phủ sẽ không để ý, ta thấy cũng có đạo lý. Thần Hầu Phủ đã không quan tâm nàng, chúng ta giữ lại trong tay lại ngại vướng víu, không bằng… !

Đôi mắt nàng đảo vòng, cười hì hì nói:

- Không bằng giết nàng đi, sau đó dùng hóa thi phấn hóa nàng đi?

Tề Ninh giật mình trong lòng, Thu Thiên Dịch đã nói:

- Lúc cần thả, đương nhiên sẽ thả.

Lão vẫy tay, nói với Tề Ninh:

- Ngươi đến đây!

Tề Ninh vỗ nhẹ bờ vai Tây Môn Chiến Anh, tỏ vẻ an ủi, lúc này mới đi qua ngồi đối diện Thu Thiên Dịch.

- Chuyện vừa nói, chúng ta còn chưa nói xong.

Ánh mắt thâm thúy của Thu Thiên Dịch nhìn thẳng Tề Ninh:

- Ngươi nói trong triều có người chủ trương đánh dẹp Thánh Giáo, như vậy là quan viên nào? Là Hoàng đế sao?

Tề Ninh lắc đầu cười nói:

- Hoàng thượng đương nhiên sẽ không tùy tiện quyết đoán, chẳng qua đám người Hoài Nam Vương lại cực lực chủ trương động võ với Hắc Liên Thánh Giáo.

Trong lòng hắn nghĩ đến, Hắc Liên Thánh Giáo thần bí khó lường, ngay cả lão độc vật như Thu Thiên Dịch cũng là người của Hắc Liên Thánh Giáo, hơn nữa nghe nói Giáo chủ Hắc Liên Thánh Giáo còn là một Đại tông sư, mặc kệ cuối cùng triều đình có thực sự muốn đánh dẹp Hắc Liên Thánh Giáo hay không, trước tiên để Hắc Liên Thánh Giáo hận Hoài Nam Vương đương nhiên cũng không tồi.

- Hoài Nam Vương?

Thu Thiên Dịch cau mày nói:

- Hắn rất muốn tiêu diệt Thánh Giáo ta sao?

Lão cười ha ha nói:

- Chỉ sợ các ngươi không có bản lãnh này.

- Độc Vương, ta có chuyện muốn thỉnh giáo, có phải Hắc Liên Thánh Giáo các ngươi kết thâm cừu đại hận gì với Hoài Nam Vương không?

Tề Ninh hỏi:

- Ngay từ đầu Hoài Nam Vương đã gián ngôn với Hoàng thượng, chuẩn bị muốn đưa Hắc Liên Thánh Giáo các ngươi vào chỗ chết.

- Thâm cừu đại hận?

Thu Thiên Dịch cười lạnh nói:

- Thánh Giáo chỉ hoạt động ở Tây Xuyên, hơn nữa không khó xử quan phủ, vị Hoài Nam Vương mà ngươi nói này, mặc dù ta nghe qua người này, lại chưa từng mắt thấy, đừng nói tới có thâm cừu đại hận gì với hắn.

Trước khi chuyện còn chưa sáng tỏ, Hoài Nam Vương đã cực lực chủ trương triều đình dụng binh với Hắc Liên Thánh Giáo. Tề Ninh vẫn cảm thấy kỳ quái, nếu như Hoài Nam Vương không có mưu đồ khác, như vậy chắc chắn có thù hận gì với Hắc Liên Thánh Giáo. Chỉ là đường đường một vương gia, có thể có cừu hận gì với một bang hội người Miêu ở biên thùy?

Lúc này nghe Thiên Thu Dịch nói như vậy, hắn càng cảm thấy nghi hoặc.

- Vấn đề này vốn còn vài điều chưa rõ ràng.

Tề Ninh thở dài:

- Thế nhưng Độc Vương, thứ cho ta nói thẳng, lần này ngươi xâm nhập vào Thần Hầu Phủ, chỉ sợ đã gây ra tai họa ngập trời cho Hắc Liên Thánh Giáo.

Ánh mắt Thiên Thu Dịch thâm thúy sắc bén, nói:

- Ngươi nói ta xông vào Thần Hầu Phủ cướp ngục, càng tăng thêm tội?

Tề Ninh nghĩ trong lòng lão độc vật ngươi cũng hiểu được, hắn gật đầu nói:

- Không sai. Dịch độc lan tràn kinh thành, không ít người đã chết, triều đình biết có người hạ độc, hơn nữa độc Cổ Noãn trong dịch độc, xuất phát từ Kim Cổ Trùng Âm Dương Giới, Kim Cổ Trùng này là ngươi nuôi dưỡng ra, sẽ không sai chứ?

Thiên Thu Dịch cười lạnh nói:

- Không sai.

- Triều đình phát hiện độc dược, đã khóa chặt hiềm nghi Độc Vương thậm chí là Hắc Liên Thánh Giáo. Chẳng qua Hoàng thượng anh minh, cũng không bởi vì độc Cổ Noãn liền xác định hết thảy do Hắc Liên Thánh Giáo làm ra.

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Đám người Hoài Nam Vương một lòng muốn tiêu diệt Hắc Liên Thánh Giáo, nhưng trước kia chưa xác định hung thủ thật sự, Hoàng thượng sẽ không tùy tiện hạ chỉ.

Thế nhưng lần này A Não bị bắt, Độc Vương ngươi xâm nhập Thần Hầu Phủ, sợ rằng ngay cả kẻ đần cũng đoán được cứu người chính là Độc Vương Cửu Khê ngươi.

Thu Thiên Dịch mặt mũi lạnh lùng, lập tức cười lạnh nói:

- Biết rõ thì có thể thế nào?

- Độc Vương nói như vậy, ta cũng không có cách nào.

Tề Ninh nói:

- Thần hầu Phủ đang điều tra phải chăng dịch độc có liên quan tới Hắc Liên Thánh Giáo, ngươi lại khen ngược, sớm không hiện trễ không hiện, lại chạy tới kinh thành ngay thời điểm mấu chốt này, lại còn xông vào cứu người. Trước mắt chắc chắn Tây Môn Thần Hầu đã bẩm báo việc này lên triều đình, triều đình đã biết ngươi cứu A Não, ngươi cảm thấy còn có thể hoài nghi việc này không liên quan tới Hắc Liên Thánh Giáo sao?

Thu Thiên Dịch đưa tay vuốt chòm râu dưới hàm của mình, suy nghĩ, mới nói:

- Xem ra chuyện thực sự giống như ta suy nghĩ, lần này là cái bẫy Tây Môn Vô Ngân đặt ra.

- Tây Môn Vô Ngân đặt bẫy?

Tề Ninh nhíu mày, nghi ngờ hỏi:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Thu Thiên Dịch cười ha ha nói:

- Vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi có chút đầu óc, xem ra cũng quá ngu xuẩn.

Lão liếc Tây Môn Chiến Anh hỏi:

- Cô nương kia có quan hệ gì với Tây Môn Vô Ngân?

- Quan hệ gì?

Tề Ninh một lòng muốn giấu diếm thân phận của Tây Môn Chiến Anh, để tránh sinh biến cố khác.

Hắn nghe Thu Thiên Dịch bỗng nhiên hỏi câu này, hơi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ lão độc vật này đã nhìn ra cái gì, ngoài mặt hắn vẫn trấn định cười nói:

- Chẳng qua là một nha sai của Thần Hầu Phủ mà thôi.

Thu Thiên Dịch nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, cười ha ha nói:

- Thần Hầu Phủ quy tắc sâm nghiêm, tiến lùi có bố trí, trong số mọi người, chỉ cô nương này dám tự tiện xuất thủ, chỉ một điểm này đủ để chứng minh nàng không phải lại viên bình thường.

Lão nhìn vào mắt Tây Môn Chiến Anh, cũng không quan tâm Tây Môn Chiến Anh đang nhìn lão với ánh mắt lạnh lùng. Thu Thiên Dịch đột nhiên cười ha ha nói:

- Đúng vậy, nàng là con gái của Tây Môn Vô Ngân.

Tề Ninh thầm nghĩ lão độc vật này thực sự lợi hại, còn chưa lên tiếng, Thu Thiên Dịch lại nhìn chằm chằm Tề Ninh nói:

- Ngươi cũng biết, người của Thần Hầu Phủ không hề nói dối, từ khi Thần Hầu Phủ lập ra đến nay, chưa người nào dám cướp người ở Thần Hầu Phủ.

Tề Ninh cười nói:

- Độc Vương không phải người đầu tiên sao?

- Vậy ngươi có biết, vì sao không ai dám xông vào Thần Hầu Phủ?

Tề Ninh nghĩ trong lòng uy danh của Thần Hầu Phủ ở đó, trên giang hồ còn ai không biết, thực sự muốn gây phiền toái cho Thần Hầu Phủ, chỉ sợ từ nay về sau ngày đêm không yên, hắn cũng không trả lời.

- Ha ha, ngươi đương nhiên nhìn không ra. Bố cục của Thần Hầu Phủ, bản thân thi công dựa theo trận pháp.

Thu Thiên Dịch nói:

- Người không hiểu môn đạo nhìn không ra lợi hại, thế nhưng người biết rõ môn đạo, lại có thể nhìn ra bố cục của Thần Hầu Phủ là Lục Đinh Lục Giáp Trận, muốn tiến vào Thần Hầu Phủ, không hiểu trận pháp, tự tiện xông vào, giống như tự tìm đường chết.

Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh đều hơi biến sắc.

Tề Ninh đi Thần Hầu Phủ mấy lần chưa bao giờ nghĩ tới bố cục của Thần Hầu Phủ lại có liên quan với trận pháp. Hắn nhìn Tây Môn Chiến Anh một cái, thấy thái độ của nàng, liền biết ngay cả Tây Môn Chiến Anh cũng không biết điểm này.

- Ta chui vào Thần Hầu Phủ, thuận lợi không trở ngại, nhưng nếu Thần Hầu Phủ khởi động trận pháp, ta lẻ loi một mình có lẽ có thể thoát thân, nhưng mang theo A Não cũng chỉ có năm phần mười cơ hội.

Thu Thiên Dịch chậm rãi nói:

- Ta vẫn luôn kỳ quái, vì sao chui vào Thần Hầu Phủ uy danh hiển hách lại dễ dàng như vậy.

Tề Ninh mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể còn kinh người hơn sự tưởng tượng của mình, hắn hỏi:

- Độc Vương, lời này của ngươi có ý gì?

- Trước đó ta còn chưa nghĩ thông suốt điểm này, chẳng qua vừa rồi đã nghĩ rõ ràng, Thần Hầu Phủ bắt A Não, mục đích vốn không phải A Não, mà là ta.

Ánh mắt Thu Thiên Dịch lạnh lẽo, dưới ánh sáng, vô cùng sắc bén:

- Tây Môn Vô Ngân lợi dụng A Não làm mồi, chính là muốn hấp dẫn ta tới cứu người.

Tề Ninh giật mình hởi:

- Ngươi nói Tây Môn Thần Hầu biết rõ ngươi ở kinh thành?

- Có lẽ hắn không thể xác định, nhưng dù có hay không, dùng A Não làm mồi, đương nhiên có thể xác định hành tung của ta.

Thu Thiên Dịch lạnh giọng:

- Tây Môn Vô Ngân biết nhiều hơn tưởng tượng của ngươi, hắn chắc chắn nhìn ra thân phận của A Não, cũng biết ta ở kinh thành, thì không thể không để ý tới nàng.

Lúc này A Não cũng đã tới gần, nàng nhịn không được hỏi:

- Sư phụ, ngài nói bọn họ coi ta làm mồi dụ ngài đi ra? Nếu là như vậy, tại sao họ không sớm mai phục, còn chờ ngài giết vào nhà giam cứu ta ra?

Thu Thiên Dịch lườm nàng một cái, thản nhiên nói:

- Nếu có mai phục, ngươi cho rằng ta có thể không nhìn ra sao? Mặc dù Tây Môn Thần Hầu thủ đoạn không yếu, nhưng muốn bắt ta, cũng phải áng chừng cân lượng của mình.

Lão dừng một chút, cười cười:

- Hơn nữa mục đích của hắn cũng không phải nhất định bắt được ta, chỉ cần ta tiến vào Thần Hầu Phủ, mục đích của hắn đã đạt tới rồi.

A Não còn hơi mờ mịt, Tề Ninh đã mơ hồ hiểu được, vẻ mặt ngưng trọng hỏi:

- Ngươi nói là, mục đích của Tây Môn Thần Hầu, chỉ là chứng thực dịch độc tại kinh thành có liên quan tới ngươi?

Thu Thiên Dịch gật đầu nói:

- Đúng vậy, chỉ cần ta tiến vào Thần Hầu Phủ, có thể bắt được ta hay không, đã không quan trọng.

Nếu bắt được ta, Độc Vương Cửu Khê rơi vào tay Thần Hầu Phủ, như vậy Thần Hầu Phủ muốn gắn tội danh gì lên đầu ta cũng được.

Nếu ta thoát thân, họ vẫn có thể nói với Hoàng đế rằng A Não có đồng đảng, hơn nữa xông vào Thần Hầu Phủ cướp người. Triều đình đương nhiên sẽ tin chuyện là Thánh Giáo làm ra.

Lão vuốt chòm râu, cười ha ha nói:

- Trong tay ta có con tin, hắn cũng biết một khi đánh nhau, Thần Hầu Phủ chắc chắn phải chết một số người, đã như vậy, dứt khoát thả ta rời đi, đơn giản là mục đích của hắn đã đạt được.

Lão lườm Tây Môn Chiến Anh một cái, cười lạnh nói:

- Nếu như hắn muốn giết ta, cho dù con gái của hắn trong tay ta, hắn cũng sẽ không cố kỵ chút nào.

Tề Ninh lạnh lẽo trong lòng, mặc dù cũng không thể tin tưởng lời Thu Thiên Dịch nói là sự thật, nhưng nếu như thật sự như vậy, vậy tâm cơ của Tây Môn Vô Ngân thực sự quá sâu.

Tây Môn Vô Ngân muốn chứng thực dịch độc tại kinh thành có liên quan với Hắc Liên Thánh Giáo, đầu mâu cũng nhắm thẳng vào Hắc Liên Thánh Giáo giống như Hoài Nam Vương, chẳng lẽ Tây Môn Vô Ngân cùng một ruột với Hoài Nam Vương?

 

2.89046 sec| 2449.938 kb