Tề Ninh thấy A Não nói chuyện nghiêm túc, nhưng nàng giảo hoạt đa đoan, đối với nàng, Tề Ninh quả thực sẽ không tin tưởng.

- Ngươi nói sư phụ ngươi sẽ không hạ độc, vậy dịch độc lan truyền khắp kinh thành, vì sao lại có độc Cổ Noãn?

Tề Ninh lạnh như băng hỏi.

A Não đáp:

- Cái này có gì kỳ quái chứ, Miêu Dương nuôi cổ độc cũng không chỉ có sư phụ, muốn tìm được độc Cổ Noãn dễ như trở bàn tay. Nếu như ngươi muốn, ta có thể tìm cho ngươi cả một phòng.

- Hả?

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Thế nhưng Kim Cổ Trùng chắc sẽ không thấy nhiều chứ? Vân Chưng Hồng Diệp thấy nhiều sao?

A Não khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi cũng biết những thứ này?

- Cho Kim Cổ Trùng ăn Vân Chưng Hồng Diệp, trứng độc của chúng cực kỳ mạnh.

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Ngoại trừ sư phụ ngươi ra, chẳng lẽ còn có những người khác nuôi dưỡng loại Kim Cổ Trùng này?

- Ngươi là nói, độc dược lan truyền khắp kinh thành lần này, trong đó có noãn độc của Kim Cổ Trùng?

A Não lại hơi kinh ngạc:

- Sẽ không đâu, Kim Độc Trùng là bảo bối của sư phụ, sẽ không để người khác lấy được.

Nàng nhíu mày lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ sư phụ thực sự chạy tới kinh thành hạ độc? Tại sao lại không nói với ta một tiếng?

Tề Ninh cau mày nói:

- Ngươi cũng thừa nhận là Độc Vương Cửu Khê hạ độc?

- Ta cũng không biết.

A Não mở to mắt nói:

- Theo lý thuyết, sư phụ không có khả năng chạy đến kinh thành hạ độc những tên ăn mày thối kia, thế nhưng Kim Cổ Trùng chỉ sư phụ mới có!

Nàng suy nghĩ nói:

- Cho dù thực sự là sư phụ hạ độc, thì liên quan gì tới ta chứ? Các ngươi thả ta ra, đi bắt sư phụ ta là được.

- Ngươi là đệ tử của Độc Vương Cửu Khê, làm sao có thể thoát khỏi liên quan?

Tề Ninh cười lạnh nói.

A Não lại cười nói:

- Vậy còn không dễ làm sao, từ nay trở đi, ta và sư phụ một đao cắt đứt, từ hôm nay ta không nhận hắn làm sư không phải là được rồi sao? Ta và hắn không phải thầy trò, hắn làm chuyện gì đương nhiên không liên quan tới ta.

Tề Ninh rùng mình, thầm nghĩ tiểu yêu nữ này quả thực trời sinh tính lạnh lẽo, có câu một ngày là thầy cả đời là cha, nhưng nàng muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, đơn giản giống như ăn cơm uống trà vậy, căn bản không hề do dự.

Thấy sắc mặt Tề Ninh lạnh như băng, A Não vội nói:

- Sư phụ ta thần long thấy đầu không thấy đuôi, các ngươi rất khó tìm được hắn, cũng không biết hắn ở nơi nào. Chúng ta làm giao dịch, các ngươi thả ta ra, ta dẫn các ngươi đi tìm hắn, bắt hắn giúp các ngươi, ngươi nói có được hay không?

Tề Ninh ánh mắt như dao nói:

- Hắn cuối cùng là sư phụ ngươi, ngươi muốn dẫn chúng ta đi bắt hắn, chẳng phải là khi sư phản tổ?

Ha ha, ngươi quả nhiên tâm địa độc ác, ngay cả sư phụ mình cũng dám gia hại.

- Các ngươi nói sư phụ ta là người xấu, ta đối phó hắn giúp các ngươi cũng không thể được sao?

A Não đáp:

- Vậy các ngươi muốn ta làm gì?

Sư phụ ta cũng nói qua, bước chân vào giang hồ, thì phải tâm ngoan thủ lạt, lúc gặp phải nguy hiểm, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của mình, chuyện gì cũng có thể làm, hắn nói đương nhiên sẽ không sai.

Tề Ninh đang muốn nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có người lạnh lùng hô lên:

- Người nào?

Lập tức nghe được tiếng hô quát vang lên không ngừng, lại nghe có người kêu lên:

- Bắt lấy hắn, chớ để hắn xông vào.

Tề Ninh bỗng nhiên đứng dậy, xoay người chạy tới, liền nghe mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong lòng hoảng sợ.

Nơi này là Thần Hầu Phủ, có thể nói phòng vệ cực kỳ nghiêm mật, thiên hạ hiện giờ, chỉ sợ không mấy người dám làm càn ở đây, nhưng nghe được âm thanh bên ngoài, rõ ràng có người xâm nhập vào.

Đầu hắn suy nghĩ như điện, trong lòng lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ lại có người chạy tới cướp ngục, muốn cứu tiểu yêu nữ?

Nếu như thực sự là vậy, thì cho thấy lần này tiểu yêu nữ vào kinh quả thực có đồng đảng. Hắn vốn hoài nghi có thể dịch độc này lần này chỉ là có ngươi vu oan hãm hại Độc Vương Cửu Khê thậm chí là Hắc Liên Thánh Giáo, lúc này lại cảm thấy Hắc Liên Thánh Giáo chưa hẳn thực sự vô tội.

Bên ngoài nhà đá là một lối đi chật hẹp, Tề Ninh vọt tới hành lang, chợt nghe tiếng vang bang bang, dường như người tới đã vọt vào trong nhà đá. Hắn hoảng sợ trong lòng, cũng không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, hắn rút hàn nhận ra nắm trong tay.

Đối phương đã dám xông vào Thần Hầu Phủ, chính là kẻ xấu, võ công tuyệt đối không yếu, nếu không tự tiện xông vào Thần Hầu Phủ rất nhiều cao thủ không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Tề Ninh biết rõ võ công của mình hiện giờ nếu chống lại cao thủ chân chính, thực sự là vô lực ngăn cản.

Mặc dù đan điền hắn có nội lực hùng hồn, thế nhưng nội lực trong đan điền hiện giờ căn bản không thể rót vào kinh mạch toàn thân, không cách nào điều vận nội lực, giống như giữ một ngọn núi vàng, lại không có kỹ thuật hái vàng, chỉ có thể trở mắt nhìn.

Trước mắt cũng chỉ có thể trông chờ vào Lục Hợp Thần Công và Tiêu Dao Hành.

Chỉ là Lục Hợp Thần Công mặc dù huyền diệu, lại cần đối phương đụng vào mười một huyệt vị kia mới được, lại còn cần đối phương chủ động thả nội lực mới có thể dung nạp, nếu không Lục Hợp Thần Công căn bản không thể sử dụng, không tạo nên hiệu dụng.

Còn Tiêu Dao Hành, mặc dù vô cùng ảo diệu, nhưng cho tới giờ, Tề Ninh vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo, hơn nữa một khi không gian quá nhỏ hẹp, tác dụng của Tiêu Dao Hành sẽ giảm bớt đi nhiều.

Còn kiếm thuật ghi trên kiếm đồ, Tề Ninh cũng học tập mấy chiêu, chỉ tiếc ngay cả hắn cũng không biết những kiếm thuật kia lúc đối địch phải chăng thực sự có uy lực vô cùng. Tuy nói lần trước ở Đại Quang Minh Tự một chiêu đánh bại Bạch Vũ Hạc, nhưng hiện giờ nghĩ lại, một chiêu kiếm thuật kia đương nhiên vô cùng tinh diệu, nhưng kỳ thực vật may chiếm thành phần cực lớn.

Hắn phản ứng nhanh chóng, biết rõ một khi bị kẻ địch vọt vào trong phòng thẩm vấn này, hậu quả không thể lường được, vừa rồi hắn mới cho các lại viên lui xuống, giờ phút này bên ngoài không có ai hộ vệ.

Hắn tay chân lanh lẹ, một tay nắm hàn nhận, một tay đóng cánh cửa phòng thẩm vấn lại, đó là một cánh cửa đen chế tạo bằng gỗ sơn đen, đóng chặt lại, cài chốt, xoay người cầm dao chạy tới A Não.

Nếu như đối phương muốn nghĩ cách cứu viện A Não, như vậy đối với họ mà nói A Não cực kỳ quan trọng, mình đại khái có thể khống chế A Não, giữ làm con tin, như vậy cho dù đối phương thực sự xông tới, trông thấy A Não bị khống chế trong tay mình, chắc chắn sợ ném chuột vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn đang tính toán, bước hai bước về phía A Não, chợt nghe một tiếng động vang lên, phía sau truyền đến một tiếng vang cực lớn, còn chưa kịp quay đầu lại, một nguồn sức mạnh vọt tới phía sau, phần lưng lập tức bị một vật đánh trúng. Tề Ninh cảm thấy đụng vào lưng mình chính là cánh cửa gỗ đen, trong lòng hoảng sợ, cánh cửa gỗ kia đánh trúng thân thể hắn, cả người hắn đã bị đụng bay ra ngoài.

A Não nhìn thấy Tề Ninh bay thẳng về phía mình, thân thể nhỏ nhắn lóe lên, Tề Ninh đùng một tiếng, đã đụng vào mặt tường.

Trong chớp mắt Tề Ninh cảm thấy dường như xương cốt toàn thân đã vỡ vụn, đầu váng mắt hoa, từ trên mặt tường ngã xuống đất.

Hắn nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời không thể động đậy, trong mơ hồ trông thấy một bóng người vọt vào giống như quỷ mị, tay cầm một thanh đại đao sáng loáng, hàn quang như băng, tới bên cạnh A Não, trầm giọng nói:

- Giang hai tay!

A Não vô cùng nghe lời, giang hai tay. Người kia giơ tay chém xuống, mấy tiếng keng keng liên tục, đã chém đứt toàn bộ khóa sắt trên tay chân A Não.

Toàn thân Tề Ninh đau đớn kịch liệt, cũng không biết rốt cuộc bị thương ở đâu, trước ngực huyết khí quay cuồng, cực kỳ khó chịu, tình cảnh trước mắt cũng chỉ có thể nhìn, trong lòng nghĩ đối phương quả nhiên là đến nghĩ cách cứu viện A Não, binh khí trong tay đối phương quả thực rất cao minh, chém sắt như chém bùn.

Hắn trông thấy người kia mặc quần áo cứng cáp màu đen, dùng khăn trùm toàn bộ đầu, chỉ lộ hai mắt.

- Đi theo ta, đi!

Giọng người kia hơi già, lão nâng đao xoay người rời đi.

Liền nghe tiếng bước chân truyền đến trong thông đạo, có người đang xông về phía này. Tề Ninh cũng không biết là lại viên Thần Hầu Phủ tới đây trợ giúp hay là đồng đảng của người này theo tới.

- Chờ một chút.

A Não đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn Tề Ninh nằm dưới đất, cười hì hì chỉ Tề Ninh nói:

- Người nọ là một Hầu gia, người nơi này đều nghe hắn nói chuyện, bắt hắn trong tay, những người kia sẽ không dám ngăn cản chúng ta.

Tề Ninh tức giận trong lòng, hối hận vừa rồi không thu thập tiểu yêu nữ này một phen, chỉ là hắn làm sao có thể nghĩ đến, lại có người dám vọt thẳng vào Thần Hầu Phủ cứu người.

Người này chẳng những võ nghệ rất cao minh, cũng ăn tim hùm gan báo.

Người áo đen xoay người nhìn Tề Ninh một cái, đúng lúc này liền thấy hai lại viên Thần Hầu Phủ từ bên ngoài xông tới, động tác cực nhanh, một trái một phải vây người áo đen lại.

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, tay trái cầm đao, tay phải nâng lên, vài ánh sáng lạnh bắn ra từ chiếc nỏ trên lòng bàn tay y, nhanh như thiểm điện, bắn thẳng tới một gã lại viên. Lại viên kia vung đao như điện, leng keng vài tiếng, đã gạt mấy ánh sáng lạnh ra, thế nhưng thân hình gã lập tức run một cái, bỗng nhiên ngã xuống đất.

Trong lòng Tề Ninh biết người áo đen bắn ra rất nhiều ám khí, mặc dù lại viên kia gạt ra một ít, nhưng vẫn bị số còn lại bắn trúng, trong ám khí kia rõ ràng có độc, cho nên sau khi bị đánh trúng, lại viên kia lập tức trúng độc, trong lúc nhất thời không biết là sống hay chết.

Một tên lại viên khác vung đao chém lại, thân hình người áo đen lui ra sau một bước, tay cầm đao vung lên, keng một tiếng, hai đao chạm nhau, đại đao trong tay lại viên kia đứt gãy, gã ngây người một chút. Người áo đen lại xông tới giống như quỷ mị, một chưởng vỗ thẳng vào ngực người kia, người kia liền bị đánh bay ra ngoài.

Người áo đen cũng không chậm trễ, quay người lại, nâng cánh tay phải chĩa thẳng Tề Ninh, Tề Ninh hoảng sợ trong lòng, chỉ nghĩ người áo đen này muốn bắn ám khí với mình, thầm nghĩ chẳng lẽ lão tử đần độn chết ở nơi này?

Lại thấy dường như cổ tay người áo đen có một con rắn xông thẳng tới, trong nháy mắt quấn lấy cổ Tề Ninh. Sau khi bị cuốn Tề Ninh muốn biết được không phải là rắn, mà là một sợi dây thừng màu đen, chỉ là dây thừng này hơi khác dây thừng bình thường, hơi trơn trượt, thậm chí còn mang theo mùi hôi thối.

Người áo đen vung tay, Tề Ninh đã bị dây thừng cuốn qua, người áo đen thuận tay tóm lấy hông Tề Ninh, trầm giọng nói:

- Đi!

Lão mang theo Tề Ninh, phóng ra ngoài nhà đá, tiểu yêu nữ cười hì hì đi theo phía sau người áo đen, nhanh chóng chạy ra.

Chưa chạy ra khỏi hành lang, liền nghe có người bên ngoài hô lên:

- Đóng cửa sắt lại, nhốt chúng bên trong.

Lại có người lớn tiếng nói:

- Hầu gia còn ở bên trong, phải cứu Hầu gia.

Lập tức nghe được tiếng Hiên Viên Phá nói:

- Bày trận, không thể để kẻ gian chạy.

Người áo đen kia vọt tới cửa sắt, cửa sắt kia cũng không đóng lại.

Tề Ninh bị người áo đen mang theo, toàn thân đau buốt, đầu váng mắt hoa, miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy bên ngoài cửa sắt có hơn mười tên lại viên Thần Hầu Phủ chắn đường đi, có người mang theo binh khí, cũng có mấy người nâng tên nỏ, nhắm ngay cửa sắt.

 

0.10186 sec| 2436.383 kb