Khóe mắt Thu Thiên Dịch nheo lại rồi bỗng chốc thân mình như mũi tên rời khỏi cung, lao thẳng về phía người trung niên.
Tề Ninh chỉ nhìn thấy bóng người Thu Thiên Dịch nhoáng lên, nhanh như cắt nhào về phía nam tử trung niên, gió mạnh vù vù, trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ võ công của cái Lão Độc Vật này còn lợi hại hơn những gì hắn nghĩ, may mà người trung niên này đột nhiên xuất hiện, nếu không thì e rằng hắn thật sự phải chết trong tay Lão Độc Vật này.
Hai bàn tay của Thu Thiên Dịch đã biến thành màu xám tro, mười ngón tay tựa như móng vuốt của chim ưng, chụp về phía người trung niên.
Cũng trong khoảnh khắc này, người trung niên hơi tránh thân mình, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Tề Ninh còn đang kinh ngạc thì đã nhìn thấy người trung niên lách mình đứng phía sau Thu Thiên Dịch.
Lúc này, người trung niên còn nói lời khích bác:
-Tuy Xích Luyện Âm Trảo ngoan độc, nhưng lại hại người hại mình.
Nhiều nhất là năm năm sau, ngươi chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương nặng nề.
Thân mình Thu Thiên Dịch cũng rất nhanh chóng, khi người trung niên vọt tới sau lưng lão, lão cũng đã nghiêng người di chuyển, móng vuốt bên tay trái lại chộp về phía người trung niên một lần nữa.
Người trung niên kia cũng đã giơ tay trái lên, đón lấy móng vuốt đang chộp tới của Thu Thiên Dịch, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng hời hợt, mà y còn nhàn nhã chắp cánh tay còn lại sau lưng.
Hai tay Thu Thiên Dịch đan xen vào nhau, liên tiếp tấn công về phía đối phương, người trung niên kia tuy chỉ dùng một tay, nhưng lại có thể hóa giải hết những chiêu thức mà Thu Thiên Dịch đánh ra.
Tề Ninh ở bên cạnh chỉ thấy bóng dáng hai người nhoáng lên trong không trung, ngươi tới ta qua, tuy rằng hắn ngờ ngợ nhìn thấy chiêu thức của hai người biến hóa khôn lường, nhưng căn bản không nhìn rõ rốt cuộc biến hóa ra sao.
Nhưng mà người trung niên chỉ dùng một tay là có thể ứng phó với Thu Thiên Dịch dùng cả hai tay, hiển nhiên là võ công của y giỏi hơn Thu Thiên Dịch, hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tề Ninh không biết người trung niên có lai lịch ra sao, cũng không biết y là địch hay là bạn, nhưng mà những lời y nói vừa rồi quang minh lẫm liệt, hắn cảm thấy người trung niên này hẳn không phải là kẻ xấu.
Hai tay Thu Thiên Dịch vờn quanh một luồng khói xám, Tề Ninh nhìn thấy, trong lòng kinh ngạc, không kiềm được mà kêu lên:
-Tiền bối, coi chừng lão dùng độc!
Hắn vừa dứt lời thì nghĩ tới việc người trung niên này hiểu rõ mồn một về lai lịch của Thu Thiên Dịch, đương nhiên biết Lão Độc Vật này âm hiểm ác độc, nếu đã giao thủ, thì đương nhiên y sẽ cẩn thận đề phòng lão rồi, đâu cần hắn phải mở miệng nhắc nhở chớ?
Chợt thấy người trung niên lui về phía sau một bước, hắn còn đang tưởng rằng y bị Thu Thiên Dịch ép phải lùi xuống, ai ngờ lại nhìn thấy hai chân người trung niên hơi gập xuống, một tay vẽ ra nửa vòng tròn trước bụng, sau đó hướng mu bàn tay ra phía ngoài mà đẩy ra, bàn tay đi được một nửa thì đột nhiên y đảo chưởng một cái, lần này Tề Ninh nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nhưng chỉ cảm thấy chiêu thức này có chút quái lạ, rồi hắn loáng thoáng nghe thấy một tiếng sấm nổ, còn đang không biết đây là võ công gì thì nghư thấy tiếng Thu Thiên Dịch “ai ui” một tiếng, bị đánh bật về phía sau, bay thẳng ra ngoài, khi rơi xuống đất, lão hoảng hốt giãy giãy thân mình, giơ tay ôm ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Người trung niên không hề thừa thế tiếp tục tấn công mà chỉ cười nhạt mở miệng:
-Người không thể có hai lòng, ngươi một lòng nghiên cứu độc dược, nên võ công vẫn luôn không cao, ngay cả ta mà ngươi cũng không đánh lại, nếu còn muốn tác oai tác quái ở Trung Nguyên thì e là vẫn chưa đủ trình đâu!
Còn Thu Thiên Dịch thì đột nhiên phun ra một búng máu tươi, thân mình lung la lung lay, hệt như sắp ngã sấp xuống đến nơi.
Chỉ là võ công của người trước mắt thật sự rất giỏi, lão chỉ có thể chịu đựng, chắp tay nói:
-Võ công của các hạ rất cao, thật sự kính phục.
-Hắc Liên Thánh Giáo của các ngươi sắp gặp phải tai họa ngập đầu, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng trở về Miêu Cương, bẩm lại với Giáo chủ của các ngươi rằng Kinh Thành đã xảy ra chuyện.
Người trung niên nhàn nhạt nói tiếp:
-Mấy năm gần đây, Giáo chủ Hắc Liên Thánh Giáo không hề làm việc ác, xem ra cũng không phải kẻ cực kỳ ác độc, coi như là nể mặt mũi Giáo chủ của các ngươi, ta tha cho ngươi một lần, chỉ có điều nếu lần sau ta còn thấy ngươi làm xằng làm bậy, thì đừng trách ta không nể mặt!
Tề Ninh không kịp hiểu cảnh giao đấu vừa rồi. Nhưng sau khi người trung niên kia giao thủ với Thu Thiên Dịch, hắn biết mình đã gặp phải một nhân vật cực kỳ lợi hại rồi, trong lòng hắn biết, võ công của hắn không bì được với người trung niên này.
Nhưng mà lão cũng là một người rất thức thời, khách khí hỏi:
-Từng hành động và sự việc xảy ra trong Kinh Thành thì đương nhiên phải bẩm báo với Giáo chủ, nếu như Thánh giáo chủ hỏi tới thân phận của các hạ, thì không biết ta nên hồi bẩm người như thế nào đây?
Rõ ràng lão không cam lòng khi bị một cao thủ có lai lịch không rõ đánh bại, dù sao ở Ba Thục lão cũng là một nhân vật có danh tiếng, hiện giờ bị kẻ khác đánh bại, nhưng đến ngay cả tên của đối phương mà lão cũng không biết thì thật sự quá là mất mặt!
Người trung niên căn bản không để ý tới chuyện này, chỉ đáp:
-Có phải ngươi định ở lại đây?
Trong giọng nói đã mang theo sự uy hiếp.
Tuy rằng trong lòng Thu Thiên Dịch cảm thấy không cam lòng, nhưng võ công không bằng người ta, lão chẳng thể làm gì khác, chỉ đành đi qua ôm lấy A Não, lườm Tề Ninh một cái, rồi không nói năng gì nữa, vội vàng rời đi.
Tề Ninh bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, nhìn thấy Thu Thiên Dịch ôm A Não đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, quay người trở lại căn nhà nhỏ, chắp tay với người trung niên kia, mở miệng cảm ơn:
-Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.
Người trung niên chỉ nhếch miệng mỉm cười, đi tới bên cạnh nồi sắt, nhìn chằm chằm vào nồi sắt vẫn đang nấu thịt, lắc đầu thở dài:
-Đáng tiếc, đáng tiếc thật.
Tề Ninh hỏi:
-Tại sao tiền bối lại nói đáng tiếc vậy?
Người trung niên mỉm cười chỉ chỉ nồi sắt, đáp:
-Ta đang tiếc thịt trong cái nồi lớn này, đây chính là thịt heo rừng đó, nếu nêm nếm kĩ càng, thì hương vị còn ngon lành hơn hiện tại gấp mười lần! Vốn dĩ nấu như này cũng có thể bỏ vào miệng ăn được, nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngay cả canh thịt cũng không uống được nữa.
Tề Ninh kinh ngạc hỏi:
-Không phải vừa rồi tiền bối còn ăn thịt sao?
Người trung niên cười nói:
-Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ chứ, bây giờ mà uống một ngụm canh thì đảm bảo là thất khiếu chảy máu mà chết!
Tề Ninh sững người, lập tức hiểu ra ý của người trung niên, sợ hãi nói:
-Ý của tiền bối là trước khi rời khỏi đây, cái Lão Độc Vật Thu Thiên Dịch kia đã hạ độc vào trong nồi sắt ư?
-Ngươi cũng thông minh đấy!
Người trung niên cười đáp:
-Lão chịu thiệt, không cam lòng cho nên trước khi đã động chân động tay vào nồi thịt này, nếu như thành công, chẳng phải là lão sẽ lấy được mạng của ta sao?
-Nhưng mà…
Tề Ninh không hề nhìn thấy lão hạ độc! Tề Ninh nhớ sau khi Thu Thiên Dịch giao thủ thì lão căn bản không hề đi tới gần nồi sắt.
Người trung niên cười ha ha nói:
-Nếu như bị ngươi nhìn thấy, thì lão còn có thể được xưng là Độc Vương ư?
Sắc mặt y trở nên nghiêm trọng, nói tiếp:
-Nếu như về sau ngươi nhìn thấy lão thì nhất định phải cẩn thận, cho dù võ công của lão không được coi là giỏi. Tây Môn Thần Hầu biết làm thế nào để giúp ngươi trừ độc, trước khi loại độc này bị loại trừ hoàn toàn, có lẽ sẽ có chút di chứng, trong khoảng thời gian này, ngươi không được động võ, càng không được giận dữ.
Cơ thể Tây Môn Chiến Anh tuy rằng vẫn mềm nhũn không chút sức lực như trước, nhưng đã có thể cử động một chút, nàng ta muốn đứng lên, nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhất thời không tài nào đứng lên nổi.
-Không cần phải vội.
Người trung niên nói:
-Chỉ vừa mới ép độc ra thôi. Độc dược của Cửu Khê Độc Vương mà, không trở về phủ ngay được đâu. Trước tiên hãy nghỉ ngơi mấy canh giờ đã, có lẽ sẽ khôi phục được chút ít.
Tây Môn Chiến Anh khẽ gật đầu, nói:
-Đa tạ tiền bối.
Tề Ninh vội vàng đi tới, mở miệng nói:
-Nào, Chiến Anh, để ta dìu cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Hắn đang hớn hở muốn đi qua dìu Tây Môn Chiến Anh, thì nàng ta lườm hắn một cái, cố gắng tự đi tới bên cạnh tường, nắm chặt xiêm y Tề Ninh phủ lên cho nàng lúc trước, tựa vào vách tưởng, nàng cảm thấy toàn thân như nhũn ra, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Tề Ninh quay người nhìn về phía người trung niên, chắp tay nói:
-Đa tạ tiền bối ra tay trợ giúp, xin hỏi tiền bối…
Hắn còn chưa nói hết thì đã thấy người trung niên nở một nụ cười kỳ lạ, sau đó tiến lên trước, giơ tay đập một chưởng về phía hắn.
Sắc mặt Tề Ninh thay đổi, không ngờ người trung niên này sẽ bất ngờ ra tay với hắn, hắn như phản xạ có điều kiện mà nghiêng đùi phải, thi triển Tiêu Dao Hành một cách vô cùng tự nhiên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo