Hiên Viên Phá dẫn Tề Ninh đến hậu viện Thần Hầu Phủ, thấy hậu viện có một ngôi nhà đá lẻ loi trơ trọi, bốn góc nhà đá đều có một tên lại viên bội đao của Thần Hầu Phủ thủ vệ, trước cửa nhà đá cũng có hai người hộ vệ hai bên trái phải, phòng thủ vô cùng nghiêm mật.

Tuyết lớn đầy trời, trên mũ rộng vành của đám thủ vệ cũng tích một lớp tuyết, nhưng không một người nào gạt đi lớp tuyết ấy trên mũ.

- Hầu gia, nơi này là nơi thẩm vấn trọng yếu của Thần Hầu Phủ, nghi phạm cực kỳ quan trọng, đều được thẩm vấn trong nhà đá này.

Hiên Viên Phá giải thích:

- Bên trong có mùi vị hơi khó ngửi, Hầu gia phải chăng… !

- Bản Hầu phụng lệnh Hoàng thượng đến đây, đương nhiên không thể e ngại bất cứ việc gì.

Hiên Viên Giáo úy, làm phiền ngươi dẫn ta vào xem một cái.

Tề Ninh lại cười nói.

Hiên Viên Phá nhận lệnh, mang theo Tề Ninh đi tới trước cửa nhà đá, thấy cửa chính nhà đá là một chiếc cửa sắt, thủ vệ khom mình hành lễ, Hiên Viên Phá phân phó mở cửa sắt, mời Tề Ninh đi vào.

Trong nhà đá, cực kỳ tối, một hành lang tương đối chật hẹp thông vào bên trong, đi một đoạn đường ngắt, lại có một cánh cửa sắt chặn lại. Hiên Viên Phá sai người mở cửa, đi về phía trước một lát, liền đi vào một con đường nhỏ, không gian bên trong không quá lớn, cực kỳ u ám, đèn treo trên vách tường lập lòe, lạnh lẽo đáng sợ.

Hiên Viên Phá hắng giọng một cái, liền có người tới đón, chắp tay nói:

- Tham kiến Hầu gia!

Đúng là Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu.

Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu tướng mạo có phần xấu xí, thân hình gày yếu, nhưng đôi mắt lại hết sức sắc bén. Tề Ninh đã gặp người này, hắn khẽ gật đầu, nhìn hướng vào trong, trong bóng tối, nghe được tiếng động, hắn chậm rãi đi qua, mượn ngọn đèn dầu, liền trông thấy một người tay chân đều đeo xích, thân hình mảnh mai, dĩ nhiên là cô nương.

Chỉ liếc mắt, Tề Ninh liền nhận ra đúng là tiểu yêu nữ A Não.

Mặc dù trước đây hắn cũng hơi hoài nghi có phải bắt được A Não, lúc này tận mắt thấy, vẫn hơi giật mình.

Đôi mắt sáng ngời của A Não nhìn thấy Tề Ninh, cũng hơi kinh ngạc, lập tức kêu lên:

- Là ngươi sai họ bắt ta?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập vẻ giận dữ.

Tề Ninh cũng không để ý tới, xoay người nhìn về phía Hàn Thiên Khiếu hỏi:

- Có thể thẩm vấn ra kết quả gì không?

Hàn Thiên Khiếu liếc Hiên Viên Phá, thấy Hiên Viên Phá khẽ gật đầu, y chắp tay trả lời:

- Hồi bẩm Hầu gia, nghi phạm nói bừa bãi, không phối hợp thẩm vấn, ty chức đã chuẩn bị tra tấn.

- Nên sớm tra tấn rồi.

Tề Ninh tức giận nói:

- Loại yêu nữ chết cũng không chịu cung khai này, nên rút từng chiếc răng của nàng, sau đó lại trát muối lên vết thương, không lo nàng không nhận tội.

A Não hơi biến sắc, cả giận nói:

- Ngươi dám, các ngươi… các ngươi dám động tới một sợi lông của ta?

- Ngươi đã bị khóa sắt khóa lại, sống chết đều trong tay chúng ta, chúng ta có gì không dám chứ?

Tề Ninh nhìn tiểu yêu nữ, cười lạnh nói:

- Ngươi hại chết nhiều người như vậy, đừng nói động tới một sợi lông của ngươi, cho dù dùng dao cắt từng miếng thịt trên người ngươi, tội lỗi của ngươi cũng khó có thể chuộc lại.

Hàn Thiên Khiếu ở bên nói:

- Hầu gia, phải chăng hiện giờ có thể tra tấn?

Gã đưa mắt ra hiệu, trong hành lang nhỏ này, có hai lại viên của Hình Sự xử Thần Hầu Phủ, thân hình cao lớn, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn chính là nhân vật chuyên nghiêm hình tra tấn.

- Hàn Giáo úy, ta muốn biết một chút, hình phạt của Hình Sự xử Thần Hầu Phủ rốt cuộc có những loại nào?

Tề Ninh hỏi:

- Có thể khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong hay không?

- Hồi bẩm Hầu gia, Thần Hầu Phủ ngoại trừ một số hình phạt rất bình thường, nhiều năm trôi qua, tự mình cũng phát minh một số hình phạt, nội bộ xưng là Cửu Trọng Thiên!

- Cửu Trọng Thiên?

Tề Ninh cười nói:

- Tên rất thú vị, tại sao lại gọi như vậy?

Hàn Thiên Khiếu đáp:

- Chúng ta tổng kết đặc điểm của các loại hình phạt, rất nhiều hình phạt mặc dù phương pháp khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một bể, hiệu quả đều giống nhau, khó tránh khỏi lặp lại. Thần Hầu Phủ làm việc, xưa nay chú ý đơn giản trực tiếp, dùng phương pháp đơn giản nhất đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Cửu Trọng Thiên chính là chỉ chín loại hình phạt do Thần Hầu Phủ tự mình phát minh, mỗi loại hình phạt sinh ra hiệu quả hoàn toàn khác nhau, nhưng đủ khiến người chịu hình phạt hối hận sống trên đời này.

Tề Ninh cười nói:

- Có thể ví dụ đơn giản hay không?

Hàn Thiêu Khiếu giơ tay chỉ góc hẻo lánh, nơi đó để một khối sênh đồng tạo bằng đồng thau, nhìn qua giống như dùng để nghỉ ngơi, chỉ là bên cạnh sênh đồng trang bị xiềng xích.

- Hầu gia, đây chính là Hoàng Kim Phô trong Cửu Trọng Thiên, cũng không phải hoàng kim thật sự, chỉ là dùng đồng thau chế tạo.

Hàn Thiêu Khiếu nói đến hình phạt, trong mắt lóe sáng:

- Dưới Hoàng Kim Phô có thể đốt than, đặt phạm nhân bên trên, sau đó châm lửa bên dưới, không ngừng đun nóng, có thể nướng chết phạm nhân, mà tiếng kêu của phạm nhân trước khi chết, vô cùng êm tai.

Tiểu yêu nữ A Não thủ đoạn cũng cực kỳ âm độc, nhưng nghe được lời Hàn Thiêu Khiếu nói, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Tề Ninh thầm nghĩ trong lòng cực hình của Thần Hầu Phủ quả nhiên ngoan độc, chín loại hình phạt khác của Cửu Trọng Thiên, đương nhiên cũng khiến người nghe biến sắc.

- Phải chăng hình phạt có thể thi hành bất cứ lúc nào?

Hàn Thiêu Khiếu lập tức nói:

- Bất cứ một loại hình phát nào, đều có thể thi hành bất cứ lúc nào.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Các ngươi đi ra ngoài trước đi, bản Hầu muốn một mình thẩm vấn, xem một chút tiểu yêu nữ này rốt cuộc thích loại hình phạt nào, chờ đến lúc thương lượng với nàng xong, các ngươi lập tức đi vào thi hành.

Hàn Thiên Khiếu khẽ giật mình, ngay cả Hiên Viên Phá cũng hơi kinh ngạc, không khỏi nói:

- Hầu gia… ?

Tề Ninh cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn tiểu yêu nữ A Não đã hơi biến sắc, cầm lấy miếng kim bài kia hướng ra phía sau. Hiên Viên Phá và Hàn Thiên Khiếu liếc nhìn nhau, chỉ có thể chắp tay đồng ý, lập tức kêu mấy người khác trong nhà đá rời đi. Trong chốc lát, trong nhà đá cũng chỉ còn lại Tề Ninh và A Não.

Tề Ninh lo lắng có người nghe lén, kiểm tra chung quanh một lần, xác định không có người nghe lén, lúc này mới yên tâm đi đến trước mặt A Não, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, đánh giá A Não từ trên xuống dưới, cười lạnh nói:

- Hiện giờ cảm giác thế nào?

A Não oán giận nói:

- Ngươi tranh thủ thời gian thả ta ra, nếu không… !

- Nếu không thì thế nào?

Tề Ninh không chờ nàng nói xong, đã lạnh giọng:

- Nếu không muốn ta chết không chỗ chôn? Yêu nữ việc ác bất tận ngươi, tâm ngoan thủ lạt, lần này rơi vào tay lão tử, sẽ không còn thoải mái như vậy.

Hắn nhìn trái phải một chút, trông thấy chỗ đốt than lửa ở góc, bên trên còn có một que sắt đang cháy đỏ bừng, hắn đi qua, nhìn thấy que sắt có một đoạn tay cầm bằng gỗ, hắn cầm lấy que sắt, tiểu yêu nữ thấy thế, biết rõ chuyện không ổn, vội la lên:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Tề Ninh ngồi lại ghế, nhìn A Não, cười nói:

- Ngươi biết rõ trong lòng, cần gì hỏi nhiều?

Thân thể hắn nghiêng về phía trước nói:

- Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, nói sai một câu, làm bỏng ngươi một cái, ngươi thấy thế nào?

- Ngươi… nếu ngươi làm tổn thương một sợi tóc của ta, ta cam đoan ngươi chết không có chỗ chôn.

Mặc dù A Não mở miệng uy hiếp, nhưng giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở:

- Các ngươi rốt cuộc muốn hỏi ta cái gì?

- Đừng giả bộ đáng thương trước mặt lão tử.

Tề Ninh hung ác nói:

- Ta hỏi ngươi, lần trước thả rắn độc trong phòng lão tử, có phải ngươi làm hay không?

A Não đáp:

- Không phải!

- Hả?

Tề Ninh cười ha ha, thò que sắt ra, nhắm mặt A Não đâm tới. A Não vội vàng lui ra sau, chỉ là khóa sắt nặng nề, nàng không lui ra sau được, mặt thấy que sắt sắp đâm lên mặt, A Não cả kinh kêu lên:

- Đừng… ta nói, là… là ta!

Tề Ninh dừng tay lại, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn giết ta?

- Không phải.

A Não lập tức nói:

- Ta không muốn giết ngươi, ta biết… ta biết Đường Nặc ở trong nhà ngươi, nàng nhất định có thể giải độc giúp ngươi, ta chỉ là… chỉ là thử một chút bản lãnh của nàng.

- Thử bản lãnh của nàng?

Tề Ninh cả giận nói:

- Nếu không có nàng giải độc, chẳng phải lão tử đã chết trong tay ngươi?

A Não thấy bộ dạng hung thần ác sát của Tề Ninh, chỉ có thể nói:

- Là ta không tốt, ta… lần sau ta không hại ngươi là được.

- Vậy vì sao ngươi lại hạ độc đối với đệ tử Cái Bang?

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Ngươi là đệ tử của Độc Vương Cửu Khê, là Độc Vương Cửu Khê phái ngươi tới? Ngoại trừ ngươi ra, Độc Vương Cửu Khê còn phái người khác đến đây không?

- Đệ tử Cái Bang?

A Não cau mày nói:

- Vì sao các ngươi đều nói ta muốn hại đệ tử Cái Bang? Ta và Cái Bang không có thù oán, vì sao phải đi chọc bọn họ?

- Không có cừu oán?

Tề Ninh lạnh giọng nói:

- Chẳng lẽ lão tử có thù với ngươi? Chẳng phải lúc đó ngươi không hỏi đen trắng muốn hại ta sao?

A Não đáp:

- Ta đến kinh thành, là muốn lấy Bách Thảo Tập trong tay Đường Nặc, cần gì phải đi tìm đệ tử Cái Bang gây sự?

- Ngươi còn nói láo?

Tề Ninh đứng dậy, chỉ que sắt về phía A Não:

- Ta đã coi như khách khí với ngươi, ngươi còn nói năng linh tinh ở nơi này, ngươi phải biết, nếu ngươi không thành thật cung khai, hình phạt trong này có rất nhiều, ta đều muốn cho ngươi nếm thử một lần.

- Ta thật sự không có.

A Não chớp đôi mắt xinh đẹp, đáng thương nói:

- Ta không có nói sai, sư phụ từng nói với ta, Bách Thảo Tập là bảo vật lớn nhất thiên hạ, trong tay Lê lão đầu, Lê lão đầu tốt với Đường Nặc như vậy, chắc chắn truyền Bách Thảo Tập cho Đường Nặc.

Ta… ta cũng muốn mượn xem thử, ngay cả sư phụ cũng không biết.

- Lê lão đầu?

A Não đáp:

- Lê lão đầu chính là Lê Tây Công, hắn… hắn và sư phụ ta trước kia cũng là sư huynh đệ, sau này quan hệ giữa hai người không thân thiết, không qua lại với nhau.

Y thuật của Lê Tây Công rất cao minh, sư phụ ta không sánh bằng hắn, thế nhưng thủ đoạn dụng độc của Lê lão đầu cũng không sánh nổi sư phụ ta. Bách Thảo Tập là sư tổ truyền xuống, sư phụ nói Lê lão đầu đạt được Bách Thảo Tập là phung phí của trời, một ngày nào đó muốn cầm trở về.

Tề Ninh sửng sốt một chút, cũng không thể tưởng được trong này còn có chuyện sâu xa như vậy.

- Dịch độc lan tràn ở kinh thành, ngươi đương nhiên thấy được.

Tề Ninh nói:

- Ngươi muốn nói điều này không hề liên quan tới ngươi?

- Vốn là không có.

A Não đáp:

- Ta còn đang suy nghĩ, rốt cuộc ai lại lợi hại như vậy, có thể khiến nhiều người trúng độc như thế.

Ngoại trừ sư phụ, chẳng lẽ trên đời này còn có nhân vật lợi hại như thế?

Lông mày Tề Ninh xiết chặt hỏi:

- Ngươi nói là, độc không phải ngươi hạ, là Độc Vương Cửu Khê đã tới kinh thành?

A Não lắc đầu nói:

- Không phải sư phụ.

- Vì sao ngươi chắc chắn như thế?

Tề Ninh trầm giọng hỏi.

A Não đáp:

- Sư phụ là Độc Vương Tây Xuyên, nếu là Độc Vương, sẽ không dễ dàng dụng độc, hơn nữa tính cách của sư phụ, cũng sẽ không hạ độc với những thùng cơm kia.

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Sư phụ ngươi cũng thực tự cao tự đại.

A Não nhắc tới Độc Vương Cửu Khê, lại hơi đắc ý, cũng không quan tâm mình là tù nhân, nói:

- Có thể khiến sư phụ ra tay hạ độc, kẻ đối đầu chắc chắn hết sức lợi hại, hơn nữa đáng để sư phụ ra tay, những tên ăn mày kia, vừa dơ vừa thúi, bản sự lại kém, sư phụ nhìn cũng không nhìn bọn họ, càng không ra tay với họ.

 

0.14381 sec| 2449.367 kb