Bên ngoài ngôi nhà gỗ, những bông tuyết vẫn bay đầy trời, màn đêm thăm thẳm, Tề Ninh cũng không biết rốt cuộc đã là giờ nào rồi.
Hai tay Thu Thiên Dịch rủ xuống, cong thành móng vuốt, lão nhìn chòng chọc Tề Ninh, rồi tiến lên trước hai bước, Tề Ninh không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
Thật ra đến ngay cả bản thân hắn cũng không biết rằng hai mạch Nhâm, Đốc của mình đã được đả thông, tuy rằng cảm thấy thần thanh khí sảng, nhưng mà khi đối mặt với Thu Thiên Dịch thì hắn vẫn vô cùng sợ hãi.
Thật lòng mà nói, tuy rằng trong giờ phút giữa sự sống và cái chết, Tề Ninh bỗng đột phá võ công, nhưng nếu so sánh với Thu Thiên Dịch thì vẫn có một khoảng cách rất lớn, chưa nói đến việc Thu Thiên Dịch am hiểu dùng độc, chỉ xét tới võ công của lão thôi, Tề Ninh cũng không phải là đối thủ của lão.
Thu Thiên Dịch, xem ra lão thật sự không để ý tới sự sống chết của người khác. Trong lòng Tề Ninh dự tính một khi Thu Thiên Dịch tấn công hắn thì cũng chỉ có thể dùng Tiêu Dao Hành để tránh né lão mà thôi.
Nếu không phải Tây Môn Chiến Anh còn ở đây, Tề Ninh đã chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ từ sớm.
Nhưng đương nhiên hiện giờ hắn không thể bỏ mặc Tây Môn Chiến Anh được.
Thu Thiên Dịch dâng lên sát tâm, vừa rồi chút nữa đã bóp chết hắn, đương nhiên lão cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Tây Môn Chiến Anh, nói không chừng sẽ giết luôn cô nàng trong cơn tức giận mất.
Thu Thiên Dịch từ từ tới gần, cười lạnh, cất tiếng:
-Không để ý đến sống chết của đồng loại? Ha ha, mấy năm nay người Miêu phải chịu biết bao chèn ép, chúng ta vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng lòng tham của các người vô đáy, được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu chúng ta không làm phản, thì vài chục vạn người Miêu sớm muộn gì cũng bị các người chèn ép tới chết.
Tề Ninh nhìn thấy hai bàn tay Thu Thiên Dịch giống như móng vuốt của quỷ vậy, lúc này có một làn khói đen lơ lửng trên mười đầu ngón tay lão.
Trong lòng Tề Ninh biết không ổn, Thu Thiên Dịch bỗng hú một tiếng quái dị, sau đó lao người lên, đúng lúc này bỗng có một vật nào đó từ bỗng bay vào từ giữa không trung, đánh về phía Thu Thiên Dịch, kình phong vù vù, Thu Thiên Dịch đương nhiên đã phát hiện ra, lão lập tức nghiêng người tránh thoát, lạnh lùng quát lên:
-Là kẻ nào?
Lão vừa dứt lời thì một giọng nói lười biếng vang lên:
-Già cả một đống tuổi như vậy rồi còn bắt nạt vãn sinh hậu bối, Thu Thiên Dịch, ngươi tự xưng là Ba Thục Độc Vương, sao đến cả thân phận của mình cũng không màng tới vậy hả?
Tề Ninh cảm thấy giọng nói này truyền tới từ trong buồng, hắn hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong phòng cũng được dùng ván gỗ che chắn, trong chốc lát cũng không nhìn rõ rốt cuộc là ai, trong lòng hắn lại nghĩ, chẳng lẽ là người của Thần Hầu phủ lần theo tung tích tới đây rồi ra tay cứu giúp ư?
Sắc mặt Thu Thiên Dịch lạnh lùng, cười lạnh đáp:
-Nếu đã đến rồi, thì hà cớ gì phải giấu đầu hở đuôi như thế?
-Ta chỉ muốn nhìn xem có thật là ngươi không biết xấu hổ hay không.
Người kia cười ha ha rồi nói tiếp:
-Nghe danh không bằng gặp mặt, trước kia đã từng nghe nói tới đại danh Cửu Khê Độc Vương, hôm nay gặp mặt, thật sự khiến người ta thất vọng.
Sau đó một tiếng “rắc” vang lên, Tề Ninh nhìn thấy vách tường của căn buồng bỗng vỡ ra thành một lỗ hổng, gỗ vụn bay tán loạn, sau đó một bóng người giáng từ trên xuống.
Thu Thiên Dịch đã lùi về sau vài bước từ sớm, đợi người nọ bay xuống, Tề Ninh mới nhìn rõ, đó là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Người này có một khuôn mặt vuông vức, có hai nhánh râu hình chữ bát (ك), dưới hàm là một chòm râu đen, tay thô chân to, quần áo thì cũng không mấy đẹp đẽ, hơi bẩn bẩn cũ cũ, nhưng đôi mắt lại rất có thần, sáng ngời ngời.
Tề Ninh vốn tưởng rằng là người của Thần Hầu phủ đã tới, nhưng người trước mặt vô cùng xa lạ, trước kia hắn chưa từng gặp y, hơn nữa đây cũng không phải cách ăn mặc của quan viên trong Thần Hầu phủ, trong lòng hắn nghĩ hẳn là người này không hề liên quan tới Thần Hầu phủ, nhất thời không biết người vừa tới là thần thánh phương nào, tại sao bỗng nhiên ra tay, càng quan trọng hơn nữa là, hắn không biết người này là địch hay là bạn.
Thu Thiên Dịch đánh giá toàn thân người kia một phen, ánh mắt lạnh lùng, cũng biết người vừa tới không có ý tốt đẹp gì, lão trầm giọng hỏi:
-Rốt cuộc ngươi là ai? -Hê hê, ta biết ngươi rõ mồn một, ngươi lại chẳng biết gì về ta, vậy thì ngươi đã thua ngay từ khi bắt đầu rồi!
Người nọ cười ha hả, sau đó hít hít mũi, tiến thẳng tới cạnh đống lửa, nhìn nhìn thức ăn trong nồi sắt rồi lắc đầu nói:
-Đáng tiếc, đáng tiếc quá, thịt ngon như vậy, thế mà lại bị chà đạp ra nông nỗi này, nếu như thịt nấu quá lâu thì ăn sẽ không được ngon nữa.
Y liếc ngang liếc dọc, thấy bên cạnh có một cái muôi gỗ lớn, bèn thò tay cầm lên, rồi quấy quấy nồi sắt vài bận, cười hê hê rồi nói:
-May mà chưa bị hỏng hết!
Sau đó nhìn Thu Thiên Dịch, cười nói:
-Cửu Khê Độc Vương ghé qua Trung Nguyên, người từ xa tới thì chính là khách, vậy ta mượn hoa hiến Phật, mời Độc Vương ăn thịt nhé? Nhưng mà ăn xong bữa thịt này thì mọi người hãy xóa tan mọi hiềm khích trước kia, đừng đánh nhau nữa.
Ánh mắt Thu Thiên Dịch nãy giờ gắn chặt trên người nam nhân trung niên đảo một cái, lão cười gằn, đáp:
-Ngươi muốn làm người hòa giải ư? Chỉ sợ là ngươi không có bản lĩnh này!
Nam nhân trung niên dùng muôi gỗ lớn múc một miếng thịt trong nồi sắt, cho vào trong miệng, ăn như lang như hổ, rồi lắc đầu:
-Vẫn là để quá lửa rồi, mùi vị không ngon nữa!
Tuy rằng y nói như vậy, nhưng vẫn dùng muôi gỗ lớn múc miếng thịt thứ hai từ trong nồi ra.
Thu Thiên Dịch cười âm hiểm nói:
-Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu, đã biết ta ở đây mà còn dám ăn thịt, lẽ nào ngươi không sợ trong thịt có độc ư?
-Độc chết thì càng sạch sẽ chứ sao.
Nam nhân trung niên hoàn toàn chẳng để tâm, cười ha ha, nói tiếp:
-Có bị độc chết cũng tốt hơn là chết đói.
Rồi y lại phóng khoáng nhét miếng thịt vào trong miệng, vừa nhồm nhoàm vừa lúng búng nói:
-Ta nói này Cửu Khê Độc Vương, ngươi xưng hùng xưng bá ở bên Thục, thì cứ trung thực thật thà mà ở bên đó đi, cần gì phải tới Trung Nguyên tiếp tay cho kẻ xấu? Đến thì cứ đến đi, nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ rốt cuộc tình trạng giang hồ ở Trung Nguyên như thế nào chứ, ai đời cứ để hai mắt bôi nhọ mà chạy tới nơi này, chẳng biết gì hết, ngươi có thể làm nên cơm cháo gì chứ?
Y nói chuyện vô cùng tùy ý, nhưng giọng điệu lại như của người lớn đang răn dạy một đứa bé.
Tề Ninh lấy làm lạ, thầm nghĩ người này quá lắm thì mới hơn bốn mươi tuổi, trẻ hơn Thu Thiên Dịch rất nhiều, nhưng lời nói và cử chỉ thì rõ ràng để người ta thấy y chẳng thèm để Thu Thiên Dịch vào mắt.
Kinh nghiệm giang hồ của Thu Thiên Dịch dày dặn, nhìn thấy lời nói và hành động của đối phương thì càng biết lai giả bất thiện (Kẻ tới không có ý tốt), mở miệng hỏi:
-Rốt cuộc các hạ có lai lịch thế nào?
-Lai lịch của ta ra sao thì ngươi cũng không cần phải biết.
Nam nhân trung niên nói tiếp” -Nói chung là chúng ta không thể trở thành bạn bè, cho nên ngươi cũng không cần biết rõ ta rốt cuộc là ai, nhưng mà tốt nhân là ngươi nên nhanh chóng rời khỏi Trung Nguyên, trở về Miêu Cương thì tốt hơn, ngươi bắt cóc Cẩm Y Hầu, hơn nữa còn bắt cả con gái của Tây Môn Vô Ngân, lần này Hắc Liên Thánh Giáo sắp toi rồi.
Sắc mặt Tề Ninh và Thu Thiên Dịch đều thay đổi.
Tề Ninh kinh ngạc là bởi vì người này biết rõ chuyện xảy ra như lòng bàn tay, hắn cảm thấy vô cùng nghi ngờ, không biết lai lịch của người này là gì.
Nam nhân trung niên dùng muôi gỗ lớn quấy quấy thịt trong nồi, cũng không nhìn Thu Thiên Dịch, dáng vẻ giống như đang nói chuyện thường ngày:
-Ta biết trước giờ Hắc Liên Thánh Giáo luôn chia làm hai phái, một phái thì một lòng muốn tập hợp bảy mươi hai động người Miêu, chống đối lại triều đình, muốn thành lập Vương quốc của riêng người Miêu, còn phái khác thì lại hi vọng có thể chung sống hòa bình với nước Sở, chỉ hi vọng có thể cố gắng hết sức giúp người Miêu giải quyết khó khăn, bảo vệ người Miêu, để họ không bị chèn ép.
Sắc mặt Thu Thiên Dịch càng trở nên âm u lạnh lẽo.
-Phái thứ nhất, chính là phái do Cửu Khê Dộc Vương Thu Thiên Dịch làm thủ lĩnh, cho nên còn được gọi là Độc Phái. Nam nhân trung niên nghiêng mặt liếc nhìn Thu Thiên Dịch một cái, chầm chầm nói tiếp:
-Người trong Độc Phái tự cho rằng mình cực giỏi, coi trời bằng vung, cảm thấy một khi bảy mươi hai động người Miêu hợp lại sẽ có vài chục vạn người, hơn nữa núi non Miêu Cương trùng điệp, có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ, cho nên nếu muốn lập ra một Vương Quốc của người Miêu gần như là điều vô cùng dễ dàng.
Thu Thiên Dịch phát ra tiếng cười âm trầm, đáp:
-Lai lịch của các hạ quả nhiên không nhỏ, ngay cả chuyện trong Thánh giáo của ta, các hạ cũng biết rõ ràng đến thế.
-Biết mình biết ta, trăm trận trăm tháng, chẳng lẽ Độc Vương chưa từng nghe những lời này ư?
Nam nhân trung niên cười nói:
-Ta khuyên Độc Vương nếu như lần này trở về, thì cũng đừng mang nhiều thứ trở về làm chi, vẫn nên mang nhiều sách về thì hơn, đọc nhiều sách một chút, thì không chừng có thể hiểu rõ một số chuyện đó.
Y giơ tay lên, dùng một ngón tay sờ lên chòm râu chữ bát của mình, cười ha hả rồi nói tiếp:
-Nhớ năm xưa thế lực của Lý gia tại Tây Xuyên hùng hậu đến thế nào, thế mà binh mã nước Sở vừa tới, thì cuối cùng vẫn phải quy thuận nước Sở đó thôi, lẽ nào so với Lý gia nắm giữ mười ba quận đất Thục năm đó thì người Miêu còn lợi hại hơn ư?
Thu Thiên Dịch cười khà khà đáp:
-Ta hiểu rồi, thì ra ngươi là chó săn của nước Sở.
Nam nhân trung niên lắc đầu nói:
-Nhớ năm xưa Đế Quốc Đại Sở cũng từng một thời cường thịnh, nhưng sau này hôn quân, thần dở khiến dân chúng lầm than, một nhà Ký Châu Mục ở Bắc Đường khởi binh làm phản, quần hùng đứng lên, hạ được Lạc Dương, khiến hôn quân mất nước của Đế Quốc Đại Sở phải hốt hoảng trốn đi, muốn vượt sông trốn về phía Nam xa xôi, nhưng không ngờ lại bị một đám loạn quân giết chết ngay trên bờ sông Trường Giang, không chỉ có hoàng đế bị giết, mà chỉ cần là hoàng thân quốc thích và văn võ bá quan cùng hôn quân xuôi nam đều bị giết chết hết trên bờ Trường Giang!
Y dừng một chút rồi mới nói tiếp:
-Từ đó về sau, thiên hạ đại loạn, tranh giành chém giết kéo dài suốt vài chục năm, chưa một ngày được yên tĩnh, sinh linh lầm than, nhà Bắc Đường ở phương Bắc công thành đoạt đất, lập nên đế quốc Bắc Hán. Mà ở phía nam, khói lửa bốc lên bốn phía, Thái thú Kinh Châu Trường Sa là Tiêu Viêm cũng có chút huyết mạch với hoàng tộc đế quốc Đại Sở xưa, dựng cờ phục hưng Đại Sở, khởi binh ở Trường Sa, Tiêu Viêm là một người văn thao vũ lược (thạo văn, giỏi cả võ), sau nhiều năm chinh chiến, gia tộc Tiêu Thị cũng đã thống nhất được phía Nam!
Tề Ninh hơi cau mày, thầm nghĩ hóa ra trước khi phân chia Nam Bắc thì Đại Sở cũng là một đế quốc hoàn chỉnh, nước Sở hiện giờ cũng vẫn noi theo quốc hiệu thời trước, chỉ là lãnh thổ quốc gia chỉ còn bằng một nửa so với trước kia, nước Sở của hiện tại, cũng chẳng còn mấy liên quan tới Đế Quốc Đại Sở năm xưa nữa.
Thu Thiên Dịch cười lạnh nói:
-Không biết tại sao, nhưng ngươi nói những lời này để làm gì?
-Ta chỉ muốn nói với ngươi, mặc dù hiện giờ Bắc Hán và Nam Sở là song hùng sóng đôi, nhưng thiên hạ vẫn rối ren hỗn loạn như trước.
Nam nhân trung niên chầm chậm nói tiếp:
-Thân là đại trượng phu, thì nên có hoài báo cứu giúp nhân dân trăm họ, chẳng những không được làm thiên hạ càng đại loạn, mà phải dùng hết khả năng để khiến thiên hạ thái bình, để trăm dân bách tính có cơm no áo ấm, được trải qua những ngày tháng không còn phải lo lắng sợ hãi. Mấy năm nay, người Miêu các người không hề bị ảnh hưởng bởi chiến sự, nhưng các ngươi không những không quý trọng những ngày tháng yên bình, ngược lại còn muốn gây sự, thậm chí còn nghĩ đến cả việc khởi nghĩa, dùng tới binh đao, Thu Thiên Dịch, nếu như trong lòng ngươi thật sự có người Miêu, thì không nên kéo bọn họ vào khói lửa chiến tranh!
Thu Thiên Dịch lại cười khà khà hỏi:
-Nếu nói như vậy, thì ngươi là một anh hùng hảo hán vì nước vì dân ư?
Nam nhân trung niên buông muôi gỗ lớn ra, quay người đối diện với Thu Thiên Dịch, bình tĩnh đáp:
-Ta chỉ đang nói với ngươi một đạo lý đơn giản nhất mà thôi, cho dù ngươi có nghe hay không, thì ta chỉ muốn để ngươi hiểu những mặt lợi và hại trong chuyện này mà thôi. Nếu như ngươi cứ khư khư cố chấp, nhất quyết muốn kéo bảy mươi hai động người Miêu xuống nước, thì nhiều năm về sau, trên phần mộ của ngươi sẽ không có hoa tươi, mà chỉ toàn là phân chó mà thôi!
Thank You to Michyo715 For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo