Vừa rời khỏi cung, Tiết Linh Phong đi rất nhanh, chuyện tình cấp bách, cho nên y cùng Tề Ninh rời cung trước tiên.

Đến ngoài cửa cung, Tiết Linh Phong mới nói:

- Hôm nay Hầu gia quá hấp tấp rồi, tối qua ta đã nói, dù xảy ra chuyện gì, Hầu gia cũng không nên để mình bị cuốn vào.

Tề Ninh biết rõ Tiết Linh Phong nói hôm nay hắn ra mặt gánh tội cho y, hắn cười nói:

- Tiết thúc còn chưa hiểu, dù ta cố tình không chủ động đứng ra, có người cũng muốn kéo ta vào.

Hắn nhíu mày hỏi:

- Đúng rồi, Lô đại nhân kia là thần thánh phương nào?

- Hắn là Binh Bộ Tả Thị Lang Lô Tiêu, mặc dù chỉ là Tả Thị Lang, nhưng Binh Bộ hiện giờ do hắn nắm giữ.

Tiết Linh Phong giải thích:

- Mặc dù Kim Đao Hầu treo danh Binh Bộ Thượng Thư, nhưng tuổi tác đã cao, hơn nữa hai năm qua nghe nói nhiều bệnh quấn thân, ngay cả rời cửa cũng ít, cũng không có tinh lực quản lý Binh Bộ. Năm đó Lô Tiêu là mãnh tướng đi theo Kim Đao Hầu chinh chiến, giỏi văn giỏi võ, vẫn luôn làm việc ở Binh Bộ. Kim Đao Hầu không đủ sức quản lý Binh Bộ, Binh Bộ Thị Lang hắn đương nhiên phải lo liệu chuyện Binh Bộ.

Bây giờ Tề Ninh mới hiểu được, hóa ra Lô Tiêu lỗ mũi bốc khói kia là Binh Bộ Thị Lang, xem ra Binh Bộ đều là thế lực của Kim Đao Hầu.

Những ngày ở trong kinh, Tề Ninh cũng có chút hiểu biết đối với tứ đại thế tập, hơn nữa trong lòng hiểu rõ tính cách của Trung Nghĩa Hầu và Vũ Hương Hầu, duy chỉ Kim Đao Hầu chưa từng gặp qua.

- Hầu gia, Hoàng thượng nói ngài đã có đặc chỉ điều binh, vì sao đêm qua không lấy ra?

Tiết Linh Phong do dự một chút, cuối cùng thấp giọng nói:

- Nếu như đêm qua ngài lấy ra công văn điều binh, có đặc chỉ của Hoàng thượng, chúng ta làm việc sẽ càng thêm chu toàn.

Tề Ninh khẽ giật mình, lập tức cười nói:

- Tiết thúc, nếu người khác hỏi điều này, ta không quan tâm tới, chẳng qua ngài đã hỏi… !

Hắn nhìn xung quanh, ghé sát bên tai Tiết Linh Phong nhỏ giọng nói vài câu. Tiết Linh Phong khẽ giật mình, ý vị sâu xa mỉm cười nói:

- Thì ra là thế.

- Cẩm Y Hầu tuổi trẻ khỏe mạnh, cũng không phải mấy lão già chúng ta có thể so sánh được.

Chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh, Tề Ninh quay đầu nhìn sang, thấy Hoài Nam Vương đang chậm rãi đi tới.

Mặc dù Hoài Nam Vương qua tuổi bốn mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông còn rất trẻ, hơn nữa hiển nhiên tinh lực cũng rất dồi dào.

Tề Ninh và Tiết Linh Phong cùng chắp tay, Hoài Nam Vương khoát tay cười nói:

- Từ trước đến nay bổn vương không quan tâm loại chuyện này, lúc riêng tư đừng câu nệ lễ tiết.

Y nói với Tiết Linh Phong:

- Tiết Thống lĩnh, ngươi còn có việc trong người, đừng nên chậm trễ, công vụ quan trọng, bổn vương tùy tiện nói hai câu với Cẩm Y Hầu.

Tiết Linh Phong nhìn Tề Ninh một cái, chắp tay nói:

- Ty chức cáo lui!

Chờ Tiết Linh Phong rời đi, Hoài Nam Vương mới cười nói:

- Cẩm Y Hầu, có thể đi dạo cùng bổn vương một chút chứ?

Rời cung, phải đi qua một quảng trường cẩm thạch dài dài, qua quảng trường trước cung, xuống dưới bậc thang, mới có thể ngồi xe ngựa rời đi.

Tề Ninh cung kính nói:

- Xin mời vương gia!

Hoài Nam Vương chắp hai tay sau lưng, Tề Ninh đi theo phía sau thấp hơn nửa người. Mặc dù hắn biết rõ Hoài Nam Vương thầm phân cao thấp với tiểu Hoàng đế, thân là Cẩm Y Hầu, không có khả năng đi cùng Hoài Nam Vương.

Nhưng trước mắt, hai bên dù sao còn chưa xảy ra xung đột thực chất, hơn nữa Tiêu Chương cũng có thân phận Vương tước, trước mặt y vẫn nên cung kính một chút thì tốt.

- Hậu sinh đáng sợ.

Hoài Nam Vương chậm rãi đi, lại thở dài:

- Cẩm Y Hầu, thật ra tại Ngự Thư Phòng hôm nay, bổn Vương rất cảm khái.

- Ý của Vương gia là?

- Bổn vương trông thấy ngươi, liền nghĩ đến mình lúc còn trẻ.

Hoài Nam Vương cười nói:

- Một bầu nhiệt huyết, có can đảm nói thẳng.

Tề Ninh khẽ giật mình, cũng không biết lời này của Hoài Nam Vương có ý gì, nhưng vẫn nói:

- Vương gia là bậc chí thượng, không phải Tề Ninh có thể sánh được.

Hoài Nam Vương cười ha ha một tiếng, tương đối thoải mái, nói:

- Ngươi biết bản Vương thích nhất ngươi ở điểm gì không?

- Xin Vương gia chỉ giáo!

- Ngươi mưu sự, là một lòng vì nước, hơn nữa chẳng những có can đảm nói thẳng, còn có thể đưa ra phương pháp giải quyết, đây là điểm bản Vương rất vừa ý.

Hoài Nam Vương nói:

- Có một số người khua môi múa mép, thế nhưng tới lúc làm việc, lại thúc thủ vô sách, ha ha, ngồi không ăn bám, chỉ có thể làm hỏng Đại Sở ta.

Tề Ninh đương nhiên nghe ra lời Hoài Nam Vương nói có hàm ý khác, thế nhưng ngồi không ăn bám này là ám chỉ à?

Là Trung Nghĩa Hầu? Là Tây Môn Thần Hầu? Hay là Hoàng đế?

- Cẩm Y Hầu, ngươi cảm thấy chuyện Hắc Liên Thánh Giáo, nên xử trí thế nào?

Không chờ Tề Ninh nghĩ nhiều, Hoài Nam Vương đột nhiên hỏi.

Tề Ninh biết rõ người lão luyện thế này, lôi kéo mình nói chuyện phiếm, tuyệt đối không phải chỉ là gia tăng tình cảm.

- Vương gia, vãn bối tuổi còn nhỏ, kiến thức thiển cận, chuyện quốc gia đại sự này, vãn bối quả thực không dám nói lung tung.

Tề Ninh cố ý làm ra vẻ căng thẳng.

Hoài Nam Vương cười ha ha nói:

- Chuyện tối ngày hôm qua, bổn Vương đã biết rồi. Ngươi biết được bệnh dịch sắp xảy ra, bận rộn cả đêm, lòng lo cho nước như thế, đây không phải bình thường.

Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, bổn Vương cũng chỉ là nói chuyện phiếm vài câu với ngươi, cho dù ngươi nói sai rồi, cũng không sao cả. Hơn nữa ngươi kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, sau này khó tránh khỏi phải tham dự quốc sự nhiều hơn, không rèn luyện nhiều là không được.

Tề Ninh nghĩ trong lòng xem ra kinh thành quả thực không phải bình thường, hành tung của mình, dường như đám người này đều rõ ràng, chỉ có thể nói rõ kỳ thực họ vẫn luôn âm thầm chú ý mình.

- Vương gia, thật ra Trung Nghĩa Hầu nói cũng không sai, không nói đến sự kiện dịch độc lần này có liên quan tới Hắc Liên Thánh Giáo, cho dù thực sự có liên quan tới họ, cũng không thể nóng vội, trước tiên cần phải tách họ ra khỏi bảy mươi hai động người Miêu, không thể nhập vào làm một.

Tề Ninh cẩn thận nói:

- Có câu cường long không đè nổi địa đầu xà, những người Miêu kia coi như là địa đầu xà Ba Thục, quen thuộc khí hậu địa lý, nếu triều đình nóng vội, đẩy họ tới Hắc Liên Thánh Giáo, sẽ hoàn toàn phản tác dụng.

Hoài Nam Vương khẽ gật đầu nói:

- Nói như vậy, ngươi cũng tán thành ý kiến dụng binh với Hắc Liên Thánh Giáo?

- Nếu như dịch độc quả thực có liên quan tới Hắc Liên Thánh Giáo, mà Hắc Liên Thánh Giáo không thể giải thích, đương nhiên không thể nương tay với họ.

Tề Ninh nói:

- Chẳng qua chuyện quan trọng trước mắt, là trước tiên giải quyết dịch độc ở kinh thành, còn Hắc Liên Thánh Giáo, cũng chỉ có thể chờ qua việc này rồi bàn bạc thêm. Hoàng thượng anh minh, lại có bậc lương trụ như Vương gia và Trung Nghĩa Hầu phụ chính, đến lúc đó đương nhiên có thể nghĩ ra sách lược tốt nhất… Hoài Nam Vương nhìn Tề Ninh, ánh mắt sắc bén, bỗng nhiên cười nói:

- Nói hay lắm, không hổ là người Cẩm Y Hầu Tề gia.

Y hơi nhích người lại gần, nói:

- Cẩm Y Hầu, Tề gia các ngươi chính là thế gia võ huân, Lão Hầu gia và phụ thân ngươi đều là danh tướng tuyệt thế uy chấn thiên hạ, theo cái nhìn của bổn Vương, ngươi sớm muộn cũng sẽ trở thành một Đại danh tướng của Đại Sở ta.

- Vương gia quá khen rồi.

Tề Ninh lập tức nói:

- Vãn bối cực kỳ ngu dốt, quyết không dám đánh đồng với hai đời Cẩm Y Hầu trước.

- Vậy thì ngươi sai rồi.

Hoài Nam Vương lại cười nói:

- Ngươi là người Tề gia, chú định phải trở thành Đại tướng thống binh. Hoàng thượng cho ngươi đặc chỉ điều động Hổ Thần Doanh, đó là bởi vì trên người ngươi có huyết mạch Cẩm Y Hầu Tề gia.

Y dừng một chút, mới cau mày nói:

- Chẳng qua nếu muốn trở thành một Đại danh tướng, lập được công huân tuyệt thế giống như tổ phụ và phụ thân của ngươi, như vậy vẫn cần phải có cơ hội mới được.

- Cơ hội?

- Bản lĩnh một người có lớn hơn nữa, nếu không cho hắn cơ hội, hắn vĩnh viễn cũng không thi triển được.

Hoài Nam Vương khẽ nói:

- Cẩm Y Hầu, lời bổn Vương nói không lọt tai, mặc dù ngươi có huyết mạch Tề gia, thế nhưng chỉ sợ trong triều có người không muốn nhìn thấy ngươi khôi phục phong quang Tề gia trước kia.

Tề Ninh cười thầm trong lòng, không muốn Tề gia khôi phục uy phong lúc trước há không có phần của Hoài Nam Vương ngươi?

Nhưng mặt hắn không đổi sắc, chỉ hơi cau mày hỏi:

- Vương gia, vãn bối cũng không đắc tội người nào trong triều, vì sao… ?

- Đây cũng không phải chuyện đắc tội hay không.

Hoài Nam Vương thản nhiên nói, nhìn Tề Ninh, vẻ rất thành thật:

- Cẩm Y Hầu, bổn Vương biết rõ phía sau có một số người lật ngược trái phải, một vốn một lời vu oan bổn Vương, thế nhưng bổn Vương chưa bao giờ để ý. Bổn Vương là huyết mạch Hoàng tộc Đại Sở, trên người chảy dòng máu Thái tổ Hoàng đế, Đại Sở này là Thái tổ Hoàng đế dốc hết tâm huyết mới gây dựng nên, bổn Vương và Hoàng thượng, đều hi vọng Đại Sở kéo dài vạn năm.

Tề Ninh thầm nghĩ thực sự nói đến đế quốc Đại Sở này, mặc dù Thái tổ có công đặt móng, nhưng thực sự gay dựng giang sơn này, hẳn là Hoàng đế Thái Tông.

- Vương gia, tiểu thần cũng muốn Đại Sở ta kéo dài vạn năm, tương truyền nhiều thế hệ.

Tề Ninh nói.

Hoài Nam Vương nói:

- Trị quốc đầu tiên ở dùng người, Cẩm Y Hầu ngươi tuổi trẻ tài cao, ngày sau tất thành trụ cột của Đại Sở ta, thế nhưng… !

Y thở dài nói:

- Có một số việc, bổn Vương cũng không nên nói quá rõ.

Y thấp giọng:

- Chẳng qua đến lúc đó thực sự phải xuất binh vây quét Hắc Liên Thánh Giáo, bổn Vương sẽ hết lòng vì Cẩm Y Hầu ngươi mà nói thêm trước mặt Thánh thượng.

Năm đó Lão Hầu gia Cẩm Y lãnh binh phạt Thục, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lần này do Cẩm Y Hầu tuổi trẻ anh hùng như ngươi xuất binh vây quét Hắc Liên Thánh Giáo, chắc chắn dễ như trở bàn tay, cũng có thể khiến Cẩm Y Hầu lập được công huân hiển hách!

Tề Ninh khẽ giật mình, trong lòng suy nghĩ như điện, nháy mắt liền hiểu được, Hoài Nam Vương này có vẻ muốn làm một giao dịch với mình, để mình thay mặt triều đình vây quét Hắc Liên Thánh Giáo, đến lúc đó để báo đáp lại, sẽ tiến cử mình trở thành Đại tướng lãnh binh.

Lúc này hắn cảm thấy trong chuyện này quả thực rất kỳ quặc.

Hôm nay ở Ngự Thư Phòng, ngay từ đầu dường như Hoài Nam Vương đã có lòng vây quét Hắc Liên Thánh Giáo. Phải biết ngay cả Thần Hầu Phủ cũng không biết quá nhiều đối với Hắc Liên Thánh Giáo, thế nhưng dường như Hoài Nam Vương lại biết Hắc Liên Thánh Giáo còn nhiều hơn Thần Hầu Phủ.

Hắc Liên Thánh Giáo chỉ là một bang hội khiêm tốn ở biên thùy, hơn nữa xưa nay ít xuất hiện, trên giang hồ cũng không biết quá nhiều chuyện về họ, lại không biết vì sao Hoài Nam Vương để bụng đối với Hắc Liên Thánh Giáo như vậy? Hơn nữa y còn muốn diệt trừ Hắc Liên Thánh Giáo thật nhanh.

Một người đường đường là Vương gia đế quốc, kẻ khác lại là bang hội người Miêu làm việc khiêm tốn ở biên thùy, Tề Ninh thực sự không biết hai bên có liên hệ gì hay không, càng không nghĩ ra tại sao Hoài Nam Vương lại muốn diệt trừ Hắc Liên Thánh Giáo thật nhanh.

Không thể nghi ngờ, hôm nay tiểu Hoàng đế ra tay giải vây cho mình, trong mắt đám người Hoài Nam Vương, tiểu Hoàng đế có thể cho mình một đạo đặc chỉ, hiển nhiên là nhìn mình với con mắt khác.

Hoài Nam VƯơng này hiển nhiên nhìn ra Cẩm Y Hầu hắn dường như có chút lực ảnh hưởng trước mặt tiểu Hoàng đế, cho nên lúc này dùng Đại tướng dẫn binh làm điều kiện, đổi lấy việc Tề Ninh cáng đáng việc vây quét Hắc Liên Thánh Giáo.

Người trẻ tuổi nóng tính, trong mắt Hoài Nam Vương, Cẩm Y Hầu quá trẻ tuổi đương nhiên hi vọng kiến công lập nghiệp, tái hiện huy hoàng của Cẩm Y Hầu trước kia.

Ném ra cục thịt béo chủ tướng dẫn binh này, đối với Cẩm Y Hầu trẻ tuổi muốn tìm kiếm cơ hội lập công huân mà nói, hiển nhiên Hoài Nam Vương tự tin chắc chắn có sức hấp dẫn rất lớn.

 

0.06929 sec| 2442.742 kb