Hoài Nam Vương thấy Tề Ninh trầm tư, còn tưởng rằng Tề Ninh động tâm, đang muốn nói chuyện, liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân. Y quay đầu nhìn qua, thấy đám người Trung Nghĩa Hầu đã theo kịp phía sau.

Trung Nghĩa Hầu qua tuổi lục tuần, bởi vì hình thể hơi gày, cho nên quan bào mặc lên người lại có vẻ hơi rộng rãi.

Từ xưa anh hùng như mỹ nhân, không đểcho nhân gian thấy đầu bạc!

Cho dù Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Lam có phải anh hùng hay không thì dẫu sao tuổi đã lớn rồi, đi đường hơi chậm chạp. Tây Môn Thần Hầu đi bên cạnh Tư Mã Lam, thỉnh thoảng phải nâng đỡ.

Binh Bộ Thị Lang Lô Tiêu thì hơi cách một khoảng xa, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với hai gã quan viên khác. Vũ Hương Hầu Tô Trinh thì đi xa phía sau, hai tên thái giám đi theo bên cạnh y. Y trúng dịch độc, mặc dù chưa phát tác, nhưng đã khiến y sợ mất hồn mất vía, toàn thân không còn khí lực, lúc đi đường mềm nhũn vô lực, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng thất hồn lạc phách.

- Vương gia!

Tư Mã Lam xích tới gần, trông thấy Hoài Nam Vương, liền chủ động hành lễ:

- Lão thần tuổi tác đã cao, thể lực không bằng lúc trước, tiến cung một chuyến, đã thiếu thốn thể lực rồi.

- Trung Nghĩa Hầu phải bảo trọng thân thể nhiều hơn một chút.

Hoài Nam Vương lại cười nói:

- Ngươi là thần tử cốt cán của triều đình, trụ cột Đại Sở ta, hiện giờ còn phải phụ lý triều chính, nội cung này ngươi phải ra vào nhiều rồi.

Tư Mã Lam cất tiếng cười già nua, nói:

- Ăn lộc của vua, làm việc cho vua. Lão thần nhận được Hoàng ân, bộ xương già này, cũng chỉ có thể tận lực báo đáp triều đình, đền đáp Hoàng thượng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!

Hoài Nam Vương vuốt râu nói:

- Xem ra Lão Hầu gia quả thực hơi mệt mỏi, vừa vặn trong phủ bản Vương có hai viên sâm núi, đó chính là lão sâm Liêu Đông chính tông, sau này sẽ phái người đưa qua cho Lão Hầu gia.

- Lão thần đa tạ Vương gia.

Tư Mã Lam chắp tay cười nói:

- Trong phủ lão thần có hai cân trà ngon từ Lĩnh Nam đưa tới, nếu Vương gia có rảnh rỗi, xin mời tới hàn xá uống một chén?

Hoài Nam Vương cười ha ha nói:

- Lão Hầu gia còn nhớ rõ sở thích của bổn Vương, vậy thì tốt, ngày khác có rảnh, chắc chắn tới quấy rầy.

Hai người này ngươi một câu ta một câu, có vẻ quen thuộc thân thiết, nếu không phải biết rõ hai người này chính là tử địch trong triều, hai bên thủy hỏa bất dung, Tề Ninh còn cho rằng hai người này là bằng hữu giao tình rất sâu đang nói chuyện việc nhà.

Tư Mã Lam đã tới, Hoài Nam Vương đương nhiên không tiện nhiều lời với Tề Ninh, nhưng vẫn cố ý cười nói với Tề Ninh:

- Cẩm Y Hầu, sau này bổn Vương thiết yến trong phủ, rất hân hạnh được đón tiếp ngươi. Ngươi kế tục tước vị, bổn Vương còn chưa chúc mừng ngươi.

Y cũng không chờ người khác nói chuyện, chắp hai tay sau lưng rời đi trước.

Binh Bộ Thị Lang Lô Tiêu cùng hai người khác đi qua bên người Tư Mã Lam, đều chắp tay với Tư Mã Lam một cái, cũng không nói nhiều, tự mình rời đi.

Tề Ninh nhìn thấy thái độ hoảng hốt của Tô Trinh, trong lòng biết vị Vũ Hương Hầu gia này chỉ sợ đã sợ vỡ mật rồi.

Lúc này sắc trời đã tối, thời tiết lạnh lẽo, mọi người cũng không chậm trễ, mỗi người rời đi một hướng. Tề Ninh trở lại Vĩnh Yên Đường, phát hiện Đường Nặc còn đang ở trong căn phòng nhỏ kia chưa hề đi ra, lòng có chút lo lắng.

Cô nương này không ăn không uống, cũng không biết có thể chống đỡ được không.

Bởi vì Tiết Linh Phong điều binh thỏa đáng, mặc dù trong kinh thành thỉnh thoảng có người phát độc vọt ra đường, nhưng đều bị binh sĩ Hổ Thần Doanh nhanh chóng khống chế.

Lúc mới bắt đầu, binh sĩ Hổ Thần Doanh trông thấy bộ dạng đáng sợ của kẻ điên bị phát độc, tay chân cũng hơi lộn xộn, trong đó còn có hơn mười người vì sơ sẩy, bị người lây nhiễm cào xước, nhưng mọi người nhanh chóng quen thuộc, biết rõ mặc dù những người bị lây nhiễm phát độc này xông tới khí lực cực lớn, nhưng đầu óc không rõ, dùng chút thủ đoạn là có thể bắt được.

Ngày tiếp theo, ngõ hẻm Nam Hà kia đã nhốt hơn trăm người, lúc trời tối, một ngày bạo động nữa rốt cuộc tạm thời an tĩnh lại.

Chỉ là tất cả mọi người đều rõ ràng, chờ một lượt phát độc mới tới rồi, sợ rằng tình hình còn nghiêm trọng hơn.

Chẳng qua thừa dịp thời gian ngắn ngủi này, Tiết Linh Phong đã phái kỵ binh tới phố lớn ngõ nhỏ thông báo tất cả các nhà các hộ chú ý trong nhà có người bị lây nhiễm hay không, một khi phát hiện, để tránh phát tác đả thương người, phải lập tức trói lại giao cho quan phủ.

Kinh thành ồn ào cả ngày, quan binh kiệt sức, mọi người ở kinh thành cũng bàng hoàng, cũng may phần lớn mọi người đều biết kinh thành đang có dịch độc, cho nên đều trở nên cẩn thận, nhìn thấy người thân của mình quả thực có dấu hiệu của dịch độc, mặc dù không thực sự giao người tới quan phủ, nhưng cũng chuẩn bị biện pháp phòng ngự.

Kinh thành bao phủ trong đêm tối, nhưng Hổ Thần Doanh và nha sai Kinh Đô Phủ cũng không dám sơ sẩy, ngay cả người của Thần Hầu Phủ cũng qua lại tuần tra các nơi ở kinh thành, đề phòng có người thừa cơ làm loạn.

Quan sát kinh thành từ không trung, có thể thấy khắp các con phố ở kinh thành đều có ánh lửa, đó là Hổ Thần Doanh và nha sai binh sĩ Kinh Đô Phủ giơ đuốc dò sét trong kinh thành. Sông Tần Hoài trước giờ luôn ca múa hiện giờ lại yên tĩnh.

Đoạn Thương Hải đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, mặc dù xuất thân binh nghiệp, giờ phút này cũng có vẻ mệt mỏi.

Trong Vĩnh Yên Đường, kể cả Tề Ninh, thần sắc mọi người đều hết sức ngưng trọng.

Cũng không bao lâu, chợt nghe được phía Đường Nặc truyền tới âm thanh, mặc dù đám người Tề Ninh đang mơ màng, nghe được âm thanh kia, vẫn nhanh chóng đứng dậy, vội vàng đi tới.

Liền thấy Đường Nặc kéo cửa phòng ra một khe hở, Tề Ninh thấy được giờ phút này trong đôi mắt xinh đẹp của Đường Nặc hiện đầy tơ máu, trong mắt ngập tràn vẻ mệt mỏi, trong lòng biết cô nương này làm việc liên tục không gián đoạn, cố sức suy nghĩ, đương nhiên tiêu hao thể lực và tinh lực rất lớn.

- Giấy bút!

Đường Nặc nói gọn gàng:

- Ta viết ra dược liệu, các ngươi lập tức chuẩn bị.

Tề Ninh khẽ giật mình, lập tức vui mừng nói:

- Đường cô nương, cô nói là… !

- Còn rất sớm.

Đường Nặc biết rõ ý của Tề Ninh, lắc đầu nói:

- Đại khái biết rõ có độc dược nào, thế nhưng những độc chất này hòa vào nhau, độc tính đều thay đổi, các ngươi chuẩn bị trước dược liệu mà ta muốn, càng nhanh càng tốt.

Đoạn Thương Hải bên cạnh luống cuống tay chân mang giấy bút tới.

Đường Nặc nhận lấy, vào phòng, không lâu lắm liền thấy Đường Nặc đưa hai tờ giấy qua nói:

- Dược liệu phía trên này, mỗi loại chuẩn bị một lượng.

Nàng dừng một chút, hỏi:

- Tống tiên sinh có tới đây không?

Tề Ninh biết rõ Tống tiên sinh mà Đường Nặc nói là đại phu tọa trấn Vĩnh Yên Đường, hắn không vội trả lời, đưa hai tờ danh sách dược liệu cho Đoạn Thương Hải, nói:

- Nhanh chuẩn bị, trong tiệm thuốc của chúng ta có thì lập tức chuẩn bị sẵn, không có đi qua mấy nhà bên cạnh, cướp đoạt cũng phải cướp được.

Đoạn Thương Hải không biết chút gì đối với dược liệu, cũng may mặc dù Vĩnh Yên Đường để phần lớn tiểu nhị nghỉ ngơi, nhưng vẫn lưu lại một gã tiểu nhị lưu lại ở tiệm thuốc. Đoạn Thương Hải gọi tới, để gã tranh thủ thời gian chuẩn bị thuốc theo danh sách.

Tiểu nhị kia hơn ba mươi tuổi, làm việc nhiều năm trong tiệm thuốc, mặc dù không hiểu y thuật, nhưng hết sức rõ ràng dược liệu, liếc nhìn mấy cái, nói:

- Đoạn Nhị gia, trong bốn mươi ba loại thuốc trên này, phần lớn tiệm thuốc chúng ta đều có hàng tồn, mỗi loại một lượng đều có thể lập tức chuẩn bị ra, chẳng qua còn có bảy tám loại trong tiệm chúng ta không có hàng tồn.

Đoạn Thương Hải khẽ giật mình, cau mày nói:

- Tiệm thuốc của chúng ta lớn như thế, sao còn thiếu dược liệu?

- Đoạn Nhị gia, cũng không phải thiếu dược liệu.

Tiểu nhị này giải thích:

- Bảy tám loại dược liệu này, phần lớn tiệm thuốc đều không chuẩn bị, một là vì quá đắt đỏ không ai mua, một loại khác chính là dùng rất ít, một năm cũng không bán được một cân, cho nên cũng không chuẩn bị sẵn.

Tề Ninh bên kia hỏi Đường Dạ:

- Đường cô nương muốn tìm Tống tiên sinh sao?

Đường Nặc nói:

- Ta muốn phối dược, một người sẽ làm chậm trễ thời gian, cần một người hiểu dược lý ở bên cạnh giúp đỡ. Tống đại phu hiểu được dược lý, có hắn trợ giúp sẽ bớt được không ít thời gian.

Tề Ninh quay đầu hỏi Đoạn Thương Hải:

- Đoạn Thương Hải, chỗ ở của Tống đại phu cách nơi này có xa lắm không? Tranh thủ thời gian đón hắn tới đây.

Đoạn Thương Hải vội đáp:

- Được.

Gã phái một người, nói địa chỉ, sai gã nhanh chóng đi đón Tống đại phu.

- Mặt khác chuẩn bị nhóm lửa nấu thuốc.

Đường Nặc nói:

- Ít nhất phải có ba lò thuốc cùng nấu một lúc.

Nàng suy nghĩ, mới nói:

- Càng nhanh càng tốt.

Nàng cũng không nhiều lời, xoay người trở lại phòng.

Tề Ninh đương nhiên không chậm trễ, ngoại trừ Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương ra, còn có bốn gã thị vệ Hầu phủ cũng ở tại Vĩnh Yên Đường. Tề Ninh sai Triệu Vô Thương mang theo hai người lập tức nhóm bốn lò thử thuốc. Vĩnh Yên Đường chỉ có hai lò thử thuốc, cần đi mượn hai lò ở tiệm thuốc bên cạnh.

Trong lúc nhất thời mọi người ở Vĩnh Yên Đường đều nhanh chóng hoạt động.

Đoạn Thương Hải đang lo chuẩn bị dược liệu không đủ, hỏi tiểu nhị kia:

- Vậy mấy loại dược liệu này có thể tìm được ở đâu?

Tiểu nhị suy nghĩ, mới cầm danh sách tới quầy, cầm bút lông viết mấy dược liệu:

- Đoạn Nhị gia, mấy loại này mặc dù quý báu, tiệm chúng ta không có hàng tồn, chẳng qua tiệm thuốc lớn hơn một chút hẳn là có chuẩn bị hàng tồn. Bên Trường Nhạc Phường phía đông kia, có hai tiệm thuốc lớn, có thể đi xem một chút.

Gã lập tức cau mày, chỉ hai vị thuốc còn lại:

- Hai thú này cho dù ở tiệm thuốc lớn cũng chưa chắc đã có, giá tiền cũng không tính đắt đỏ, thế nhưng ít khi dùng, không mấy nhà ở kinh thành có hàng tồn mấy thứ này.

- Vậy thì xử lý thế nào?

Tề Ninh đi tới, cau mày nói:

- Dược liệu mà Đường cô nương cần, mỗi loại đều không thể thiếu.

- Hầu gia, nếu như ở kinh thành thực sự có hai dược liệu này, chỉ sợ cũng chỉ có một chỗ.

Tiểu nhị suy nghĩ, mới nói:

- Hiệu thuốc Điền gia buôn bán dược liệu chưa bào chế, hai dược liệu này, không chừng hiệu thuốc Điền gia sẽ có hàng tồn.

- Hiệu thuốc Điền gia?

Tề Ninh khẽ giật mình, liếc Đoạn Thương Hải, lập tức nghĩ đến võ đài ngày đó.

Hiệu dược Điền gia bày lôi đài, Tề Ninh trời đưa đất đẩy làm sao đánh thắng lôi đài, được mời tới Điền phủ, cuối cùng tan rã trong không vui, chỉ sợ Điền phu nhân kia hiện giờ vẫn còn đang ghi hận, thế sự khó liệu, không thể tưởng được hôm nay lại vẫn phải cầu người Điền phủ.

- Vì sao cứ phải hiệu thuốc Điền gia?

Tề Ninh cau mày nói:

- Kinh thành lớn như thế, hiệu thuốc khác không thể tìm được hai vị thuốc này sao?

- Hầu gia, hai vị thuốc này, một loại gọi là Quỷ Mục Thảo, một loại là Phong Cốt Tử, chỉ sinh trưởng ở gần Lan Giang Tây Xuyên.

Tiểu nhị kiên nhẫn giải thích:

- Hiệu thuốc lớn trong kinh có hơn mười nhà, có ba nhà đến từ Ba Thục, chẳng qua hiệu thuốc Điền gia làm sớm, hai nhà khác không sánh nổi, hơn nữa nghe nói nguyên quán Điền gia ngay ở Lan Giang Tây Xuyên, cho nên thực sự muốn hai loại thuốc này, cũng chỉ có hiệu thuốc Điền gia có hàng tồn.

Tề Ninh cảm thấy đau đầu, nhìn Đoạn Thương Hải, nói:

- Đoạn Nhị thúc, ngày đó ta cảm thấy Điền phu có ấn tượng không tệ lắm với thúc, nếu không… thúc đi một chuyến? Thuận tiện chuẩn bị các loại dược liệu thiếu thốn trở về?

Đoạn Thương Hải nghiêm túc nói:

- Hầu gia yên tâm, chuyện này ta đi xử lý, chắc chắn mã đáo thành công!

 

0.12117 sec| 2446.742 kb