Cảnh đêm tịch mịch, khí lạnh khiến hơi nước hóa thành sương mờ.

Tề Ninh bước đến trước cửa phòng đưa tay lên gõ cửa rồi chợt ngả người ra sau nhìn về phía sương phòng phía đông thì thấy ánh đèn trong phòng nháy mắt liền tắt ngẩm.

Trong lòng hắn vừa giận lại vừa buồn cười.

Tề Ninh lại tiếp tục gõ cửa, trong phòng không một tiếng động, hắn biết Điền phu nhân cố ý muốn hắn khó xử, hắn bước đến bên cạnh cửa sổ sương phòng phía đông, hắng giọng nói:

- Điền phu nhân, ta là Tề Ninh, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng không biết có thể làm phiền một chút không?

Đáp lại là một căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tề Ninh tiếp tục giơ tay gõ cửa, trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên cho lắm, trước đây chỉ nghe qua chuyện đêm hôm đi gõ cửa nhà quả phụ nhưng lại không ngờ đến một ngày chính hắn cũng làm chuyện như vậy….

Chỉ là có chuyện quan trọng nên không có tâm tư kiêng kị mấy chuyện này, thấy Điền phu nhân vẫn một mực không lên tiếng, khiến hắn có chút tức giận, trầm giọng nói:

- Phu nhân, ta không phải vì bản thân nên mới đến gặp phu nhân.

Chuyện này có liên quan đến rất nhiều mạng người, hy vọng phu nhân có thể bỏ qua thành kiến cá nhân, ra ngoài cùng ta trao đổi một số chuyện.

Hắn nghĩ nghĩ một lát sau đó ngữ khí nói chuyện cũng hòa hoãn hơn:

- Nếu như phu nhân không muốn ra ngoài vậy cũng không sao, chỉ cần phu nhân để lão quản gia giao hai vị thuốc kia cho ta, ta có thể trả gấp đôi giá tiền của chúng, không biết ý phu nhân thế nào?

Điền phu nhân dương như đã hạ quyết tâm nên vẫn không đáp lại tiếng nào.

Tính tình Tề Ninh nóng nảy, lúc này hắn thầm nghĩ vị phu nhân này thật chẳng thông tình đạt lý chút nào, hắn lạnh giọng nói:

- Phu nhân, nếu phu nhân thật sự muốn khiến chúng ta khó xử vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Hắn đi đến trước cửa phòng do dự một lát sau đó rút dao găm ra cắm vào khe cửa, dùng sức gảy lên một cái, con gao găm này chém sắt như chém bùn huống chi cái này lại chỉ là một cái chốt gỗ bình thường nên chỉ gảy nhẹ một cái liền bị cắt đôi, Tề Ninh đẩy cửa phòng ra.

Tề Ninh biết hắn làm vậy là có chút quá đáng nhưng mạng người quan trọng nên chẳng cần thiết quá câu nệ tiểu tiết làm gì, vào trong phòng hắn liền nhìn về phía sương phòng phía đông, hắn bước đến trước cửa phòng trầm giọng nói:

- Phu nhân, ta đã vào phòng rồi, chắc phu nhân sẽ không muốn ta lại vào trong đó mời phu nhân dậy đâu nhỉ?

Lúc này trong phòng rốt cuộc cũng có tiếng nói kinh hãi của Điền phu nhân vọng ra:

- Ngươi dám tự tiện xông vào nhà dân, ta muốn…ta muốn…gọi người!

Tiếng nói run run, có vẻ nhưng nàng ta đang rất hoảng sợ.

Tề Ninh không để ý đến uy hiếp của nàng ta chỉ hỏi:

- Vậy phu nhân có đồng ý nói vài câu với ta không?

Điền phu nhân tức giận quát lại:

- Ngươi mau rời khỏi đây ngay, nơi này là phòng riêng của ta, ngươi không đươc ta cho phép đã tự tiện xông vào, cái này có khác gì thổ phỉ đâu?

Tề Ninh cảm thấy nếu cứ tiếp tục tranh luận kiểu này chắc đến sáng mai cũng chưa có kết quả gì mất, hắn lạnh giọng đáp lại:

- Phu nhân không ra vậy thì ta chỉ có thể đi vào rồi, nếu phu nhân muốn báo quan thì có tội tình gì ta cũng sẽ chịu hết!

Hắn không nói nhiều lời dùng sức đẩy cửa phòng, cũng không biết có phải Điền phu nhân vì vội quá nên quên mất hay là còn nguyên nhân nào khác mà cánh cửa phòng này lại không bị khóa, Tề Ninh vừa dùng lực đẩy nhẹ cánh cửa đã mở ra.

Tề Ninh có chút bất ngờ chỉ nghe thấy Điền phu nhân kêu “Á” một tiếng rồi lạnh lùng lên tiếng uy hiếp:

- Ngươi dám đi vào, ta sẽ…ta sẽ… !

Sau đó không có câu nói nào tiếp theo nữa.

- Phu nhân, cửa phòng ta đều đã giúp phu nhân mở ra cả rồi, không biết phu nhân có thể đi ra ngoài nói chuyện với ta không?

Tề Ninh cũng biết mình tùy tiện vào phòng khiến Điền phu nhân kinh sợ nhưng dù sao thì hắn cũng có việc cầu người nên không thể quá đáng quá được, hắn dừng lại một lát rồi nhẹ giọng nói:

- Ta ra ngoài chờ phu nhân, phu nhân thấy thế nào?

- Ta …ta không ra ngoài, ta muốn ngủ !

Điền phu nhân vẫn kiên quyết nói :

- Nếu như ta phạm pháp thì ngươi cứ việc báo quan phủ đến bắt ta, dù thế nào thì ta cũng sẽ không ra ngoài.

Tề Ninh vừa bực vừa buồn cười, cái vị Điền phu nhân này dù gì thì cũng đã là mẹ người ta lại là người chủ trì sự vụ lớn nhỏ trong Điền gia vậy mà lúc nói chuyện lại giống như một cô gái nhỏ bướng bỉnh tùy hứng vậy.

Hắn nhíu mày suy nghĩ rồi nói một câu “Vậy xin đắc tội!” sau đó nhấc chân đi vào phòng.

Điền phu nhân thấy Tề Ninh đi vào phòng mình thì càng sợ hãi hơn, hoảng loạn hét lên:

- Ngươi muốn làm gì hả? Ai…ai cho ngươi vào đây, còn không mau ra ngoài?

Trong phòng lờ mờ hư ảo, Tề Ninh cảm nhận được một mùi hương nào phảng phất trong không khí, giống hương hoa lan mà cũng giống mùi xạ hương, cũng không biết đây là mùi huân hương trong phòng hay là mùi hương trên cơ thể Điền phu nhân này nữa. Trong phòng có một cái bàn, bên cạnh bàn có một người đang đứng, có vẻ như người đó trông rất bối rối.

Tề Ninh dừng bước, chắp tay nói:

- Phu nhân, ta biết giữa chúng ta có chút hiểu lầm nho nhỏ, lần này ta tới tìm phu nhân là để mua thuốc, bởi vì đây là chuyện khẩn cấp vô cùng quan trọng nếu không ta cũng sẽ không quấy rầy phu nhân vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.

- Ngài là Hầu gia sao có thể tùy tiện xông vào nhà dân như vậy?

Trong giọng nói của Điền phu nhân chất chứa sự giận dữ, cứng rắn nói:

- Ta đã nói rồi, nếu là ta phạm pháp ngài có thể báo quan tới bắt ta. Ta là một người phụ nữ đã có gia đình, làm ăn chính đáng, cho dù ngài là Hầu gia thì cũng không thể làm bừa được!

Tề Ninh cười gượng nói:

- Phu nhân không phạm pháp, hiện tại ta chỉ muốn nhờ phu nhân cứu người thôi!

- Ta mở cửa hàng bán thuốc theo đơn, chỉ bán thuốc không phải đại phu.

Điền phu nhân tức giận nói:

- Ta không khám được bệnh mà cũng không cứu được người, Cẩm Y Hầu, xin ngài hãy rời khỏi đây cho, ta là một người phụ nữ có gia đình, ngài là một người đàn ông mà lại ở trong phòng của ta, chuyện này mà truyền ra ngoài, ngài là Hầu gia đương nhiên không để ý nhưng ta vẫn còn phải giữ thể diện!

Tề Ninh cau mày đáp lại:

- Nói như vậy tức là phu nhân không muốn tiếp tục nói chuyện với ta đúng không?

- Ta…

Tề Ninh tự tiện xông vào phòng Điền phu nhân khiến nàng thật sự rất xấu hổ nhưng nàng cũng biết người đàn ông trước mặt mình này chính là Cẩm Y Hầu là một trong Tứ đại thế hầu, kết thù oán với hắn cũng không phải chuyện hay, vì vậy ngữ khí lúc này cũng hòa hoãn hơn đôi chút:

- Cửa hàng dược của nhà chúng tôi đóng cửa vào giờ Dậu, sáng giờ Thìn mở cửa buôn bán, người…người muốn nói chuyện với ta thì cũng phải đợi đến giờ Thìn rồi nói!

Tề Ninh nghĩ: chẳng lẽ cô ta sợ mình nhân cơ hội tối lửa tắt đèn này để sờ mó cô ta hay sao? Hắn cố nhẫn nhịn nói:

- Có phải phu nhân còn ghi hận với ta về chuyện xảy ra lần trước cho nên cố ý muốn là khó ta?

- Ta không có ý muốn làm khó người.

Điền phu nhân đáp:

- Mà ta cũng không nhớ trước kia đã từng xảy ra chuyện gì nữa.

- Nếu phu nhân đã nói vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào.

Tề Ninh nói:

- Nếu không lấy được dược liệu ta sẽ không đi, nếu phu nhân thấy buồn ngủ thì cứ việc lên giường, ta sẽ ngồi đây đợi đến giờ Thìn, phu nhân thấy thế có được không?

Điền phu nhân giật mình, sau đó ngượng ngùng nói:

- Ngài đang nói bậy bạ cái gì đó?

Hình như lo lắng trong đêm đen vắng lặng này Tề Ninh thật sự có ý đồ muốn làm gì đó nên nàng vội vòng qua chiếc bàn kéo giãn khoảng cách với Tề Ninh, chạy tới đốt cây đèn trên bàn lên.

Sau khi ngọn đèn dầu sáng lên, Tề Ninh phát hiện cả người Điền phu nhân như chìm vào tầng ánh sáng mông lung của ngọn đèn, trên người là bộ quần áo bằng lụa mỏng manh, tấm yếm đỏ ẩn hiện sau lớp quần áo ngủ, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, vẻ đẹp thành thục diễm lệ, nốt ruồi son góc mắt trái càng tôn thêm vẻ đẹp kiều mị của nàng, vẻ đẹp rung động lòng người.

Chiếc yếm đỏ cố gắng che đậy bộ ngực đẫy đà, chiếc áo căng lên như muốn nứt ra, hai ngọn núi như đang run rẩy khiến lòng người cũng run theo.

Bên dưới nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng bao bọc lấy cặp đùi thon dài, dưới ánh đèn mông lung cặp đùi tuyết trắng như ẩn như hiện, cả người Điền phu nhân cũng như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng, vẻ đẹp quyến rũ xao xuyến lòng người.

Tề Ninh nhìn lên khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia, không thể không thừa nhận người phụ nữ này rất biết cách chăm sóc cơ thể mình, mặc dù đã làm mẹ nhưng da dẻ lại được chăm sóc vô cùng tốt, da thịt trắng nõn tựa như trứng gà mới bóc vỏ trắng nõn bóng loáng, có cảm giác chỉ cần dùng ngón tay chạm nhẹ một cái là sẽ có nước chảy ra, mà thân hình của nàng cũng rất đẹp khúc nào ra khúc nấy, chẳng những bộ ngực tròn đầy mà bờ mông cũng đẫy đà, hai chân thon dài thẳng tắp, vóc dáng mặc dù có chút có da có thịt nhưng lại không khiến người ta có cảm giác nàng mập.

Thấy ánh mắt Tề Ninh quét một lượt trên cơ thể mình, Điền phu nhân có chút ngơ sác sau đó khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ, vội kéo áo che đi bộ ngực đầy đặn, giận dỗi nói:

- Xin ngài hãy quay qua chỗ khác dùm cho!

Về tuổi tác bên ngoài nàng và Tề Ninh có chút chênh lệch nhưng bản thân nàng không hề biết thực chất tuổi tác về mặt tâm lý (bên trong) nàng và Tề Ninh đều bằng nhau, hơn nữa nàng lại đã làm mẹ nên ít nhiều cũng có chút tùy ý.

Nhưng khi thấy ánh mắt Tề Ninh dừng ở trên người mình, nàng lại cảm thấy mặt chợt nóng bừng, đợi sau khi Tề Ninh xoay người mới vội vã chạy về giường lấy áo khoác ngoài mặc vào người, thắt dây lưng, che đi nét đẹp vô tình bị lộ ra ngoài.

Tề Ninh xoay người đi, trong đầu lúc này là hình ảnh người phụ nữ đầy đặn với vóc dáng mê người, mặc dù bề ngoài hắn mới chỉ là chàng thanh niên chưa đến hai mươi tuổi nhưng vì là người của hai thế giới nên tuổi thật của hắn lại không còn nhỏ nữa, với hắn mà nói người phụ nữ thành thục đẫy đà như vậy rất có lực hấp dẫn trí mạng.

- Cẩm Y Hầu, ngài nửa đêm xông vào phòng ta, chẳng lẽ không sợ người khác sẽ có lời ra tiếng vào hay sao?

Sau khi thấy Điền phu nhân lên tiếng Tề Ninh biết nàng đã mặc quần áo tử tế, hắn xoay người lại thấy Điền phu nhân đã ngồi bên bàn, dưới ngọn đèn dầu lập lòe, dáng người kiều diễm nhưng khuôn mặt nàng lại chỉ có sự lạnh lùng, nàng đưa tay lên tai vén lọn tóc ra sau tai, động tác này có vẻ tùy ý những lại vô cùng nữ tính thùy mị.

Tề Ninh đáp:

- Điền phu nhân, ta biết trong hiệu thuốc nhà phu nhân hai vị thuốc kia vẫn còn hàng, cho nên mới nửa đêm đến đây là vì muốn mua hai vị thuốc này.

- Trong Kinh Thành có mấy chục tiệm bán thuốc, hành nghề thuốc cũng có hơn mười nhà, ngài đường đường là Cẩm Y Hầu muốn có được hai vị thuốc này đi đâu mà chẳng lấy được vì sao lại phải chọn thời điểm đêm hôm khuya khoắt thế này tới Điền gia chúng tôi tìm thuốc?

Điền phu nhân liếc mắt nhìn Tề Ninh sau đó tỏ vẻ uất ức nói:

- Tiệm thuốc Điền gia này đều do một mình ta thân gái chèo chống, vô cùng khó khăn. Hầu gia xin ngài rủ lòng thương xót đừng khiến ta phải khó xử được không?

Trước đây ta có chỗ nào đắc tội với ngài xin ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với một người phụ nữ như ta.

Nàng cắn nhẹ cánh môi đỏ thắm, vẻ mặt hiền lành đáng yêu nhìn Tề Ninh, tựa như nàng vô cùng uất ức.

Tề Ninh cảm thấy buồn cười đáp lại:

- Nếu như ta có thể đến nơi khác lấy được thì cần gì phải đêm hôm khuya khoắt chạy tới chỗ phu nhân?

Nói đến đây hắn liền cảm giác có gì đó không đúng lắm, quả nhiên nhìn thấu đầu lông mày xinh đẹp của Điền phu nhân nhíu chặt tỏ ý tức giận, Tề Ninh thấy có chút xấu hổ nói tiếp:

- Phu nhân, thời gian rất gấp, có gì hiểu lầm sau này chúng ta sẽ giải quyết sau, đến lúc đó ta nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng cho phu nhân, chỉ là bây giờ phu nhân nhất định phải giao Quỷ mục thảo và Phong cốt tử cho ta!

Điền phu nhân liếc mắt nhìn Tề Ninh nói:

- Nơi khác không có thì làm sao nhà chúng tôi có!

Duỗi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ngọc ngà tới bên bàn tính tự rót cho mình một chén nước.

Tề Ninh cảm thấy vị phu nhân xinh đẹp này thật không hiểu đạo lý, hắn cau mày hỏi lại:

- Thật sự không có?

- Không có là không có, cái gì mà thật với chẳng giả!

Điền phu nhân đưa tay về phía ấm trà đang muốn cầm lên thì Tề Ninh cũng vươn tay bắt được bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.

Điền phu nhân kinh ngạc, thất thanh hỏi:

- Ngài làm gì vậy?

 

2.15798 sec| 2459.227 kb