Tề Ninh đang do dự, nghe thấy Tây Môn Chiến Anh bên cạnh đang phát ra tiếng ô ô, hắn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh đang lắc đầu, hiển nhiên đang tỏ ý nói Thu Thiên Dịch nói bậy.

A Não liếc nhìn mắng:

- Ngươi kêu thêm một tiếng, ta sẽ dùng dao rạch một vết trên mặt ngươi, ngươi tin hay không?

Lúc này Tây Môn Chiến Anh cũng biết tiểu yêu nữ này tâm địa độc ác, hận ả thấu xương, nghe vậy, biết tiểu yêu nữ chưa hẳn không làm được.

Nàng đương nhiên không hi vọng tiểu yêu nữ thực sự rạch một vết trên mặt mình, nàng nhìn chằm chằm tiểu yêu nữ, cuối cùng đành im lặng.

Tề Ninh suy nghĩ một chút, mới nói:

- Độc Vương, các ngươi đã phạm vào sai lầm lớn, có muốn nghe xem nên cứu vãn cục diện thế nào không?

Thu Thiên Dịch như cười như không, hỏi:

- Ngươi có đề nghị gì sao?

- Nếu ta là ngươi, hiện giờ sẽ thả người.

Tề Ninh nói:

- Ngươi thả hai người chúng ta ra, sau khi trở về, ta có thể nói chuyện Hắc Liên Thánh Giáo các ngươi cho Hoàng thượng, giải thích lần này là ngươi nhất thời hồ đồ.

Hắn liếc A Não, nói:

- Ngươi còn phải giao A Não cho ta, thể hiện thành ý của Hắc Liên Thánh Giáo các ngươi, ngoài ra phải lợi dụng hết thảy thủ đoạn, tra ra noãn độc của Kim Cổ Trùng rơi vào tay người nào, chứng minh với triều đình sự trong sạch của các ngươi.

A Não lạnh mặt xuống, nói:

- Sư phụ, hắn muốn sư phụ giao con cho hắn, sư phụ nghe lời hắn sao? Nếu như con bị hắn tóm lại, chắc chắn sẽ bị hắn hại chết, con sẽ không quay về được, nếu sư phụ bức con, con chết ngay ở chỗ này.

Thu Thiên Dịch bất động thanh sắc, hỏi:

- Như vậy, Hắc Liên Thánh Giáo chúng ta có thể thoát khỏi tai họa?

- Ta không thể chắc chắn nhất có thể tránh khỏi tai họa.

Tề Ninh nói:

- Chẳng qua nếu như Hắc Liên Thánh Giáo các ngươi phối hợp, ta có thể dốc sức giải thích giúp các ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi phải biểu hiện thành ý không liên quan tới việc này, lại phải nhanh chóng tìm được hung phạm.

Thu Thiên Dịch bỗng cười ha ha, Tề Ninh không biết ý của lão, liền thấy lão vươn tay ra, túm tới cổ mình.

Tề Ninh lắp bắp kinh hãi, muốn né tránh, nhưng lão độc vật này ra tay cực kỳ đột nhiên, hơn nữa tốc độ cực nhanh, Tề Ninh chỉ vừa động thân, còn chưa né tránh, đã bị Thu Thiên Dịch dễ dàng tóm lấy yết hầu.

Tây Môn Chiến Anh ở xa nhìn thấy, sắc mặt biến đổi. Tuy rằng nàng bị bịt miệng, nhưng cổ họng vẫn phát ra tiếng ô ô, vừa kinh sợ vừa lo lắng.

Hiển nhiên A Não cũng không ngờ Thu Thiên Dịch lại đột nhiên ra tay, nàng ngơ ngác một chút, lập tức cười ha ha vỗ tay nói:

- Bảo ngươi nói linh tinh trước mặt sư phụ ta, coi sư phụ ta là đứa trẻ, bị ngươi nói linh tinh lừa gạt sao?

Thu Thiên Dịch tóm yết hầu Tề Ninh, cười ha ha nói:

- Ngươi cảm thấy ta sợ triều đình các ngươi dụng binh với Miêu Cương sao? Ngươi cho rằng gian kế của Tây Môn Vô Ngân, khiến cho ta trúng kế sao?

Cổ Tề Ninh bị Thu Thiên Dịch bóp chặt, hô hấp ngày càng khó khăn, ngực như muốn vỡ toang.

Hắn giơ tay lên, tóm lấy cổ tay Thu Thiên Dịch, muốn giật ra, chỉ là cổ tay của Thu Thiên Dịch giống như vòng sắt, trong lúc nhất thời khó mà rung chuyển.

- Xuất binh thì thế nào?

Thu Thiên Dịch cười âm hiểm nói:

- Miêu Cương thập vạn đại sơn, đó là địa bàn của chúng ta, dù các ngươi tới bao nhiêu người, ta cam đoan không một ai có thể trở về.

Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải mệnh lệnh của Thánh Giáo chủ, ta đã sớm giết kinh thành Kiến Nghiệp gà chó không tha. Lần này khen ngược, chúng ta không ra tay, các ngươi lại muốn ra tay với chúng ta, ha ha, đúng là hợp ý ta.

Tề Ninh cảm thấy hoảng sợ, liền nghe Thu Thiên Dịch cười nói:

- Tây Môn Vô Ngân tự cho là đắc kế, muốn vu oan hãm hại dịch độc ở kinh thành lần này cho Thánh Giáo ta, ta cũng muốn là ta gây ra, chỉ tiếc Thánh Giáo chủ có lệnh cấm. Triều đình các ngươi đã đội cái mũ này lên đầu ta, ta nhận là được.

Lúc này Tề Ninh cảm thấy hít thở không thông, mặt mũi sưng tím.

Tây Môn Chiến Anh bên kia dốc sức liều mạng lắc đầu, cực kỳ lo lắng.

Hai tay Tề Ninh cố gắng vặn cổ tay Thu Thiên Dịch, khí lực của hắn cũng không nhỏ, Thu Thiên Dịch cười gằn, nội lực rót vào tay, gia tăng khí lực, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn nói tốt cho Thánh Giáo trước mặt triều đình sao?

Ngươi cho rằng ta quan tâm ngươi muốn nói gì? Quan viên triều đình, đều là tiểu nhân nói không giữ lời mà thôi.

Lực đạo trên tay Thu Thiên Dịch ngày càng lớn, tuy rằng lão tinh thông độc dược, nhưng võ công cực kỳ cao, tu vi cực kỳ thâm hậu, nội lực không thấp.

Tề Ninh cảm thấy hô hấp gian nan, hai tay bắt đầu không có khí lực, trong đầu nghĩ:

- Mình sắp chết rồi!

Bản năng cầu sinh khiến cho hai tay hắn dùng ra khí lực cuối cùng, khi cho rằng sẽ chết trong tay lão độc vật như vậy, đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rận, hai tay mình khẽ động, cổ tay đụng vào hai tay Thu Thiên Dịch.

Trong nháy mắt, Tề Ninh thầm kêu hồ đồ, không do dự nữa, hắn dán cổ tay của mình vào hai tay Thu Thiên Dịch.

Thu Thiên Dịch chỉ cho rằng Tề Ninh đang vùng vẫy giãy chết, lão âm hiểm bật cười. A Não ở bên trông thấy mặt Tề Ninh từ trắng chuyển qua đỏ, từ đỏ lại chuyển qua tím, không khỏi hơi giật mình nói:

- Sư phụ, sự phụ muốn giết chết hắn à? Hắn sắp chết rồi.

- Người này ý đồ lừa bịp ta, gây bất lợi cho Thánh Giáo, ta đương nhiên phải diệt trừ hắn.

Thu Thiên Dịch lạnh lùng nói:

- Giết người này, Thánh Giáo chủ cũng sẽ không trách tội, Miêu Cương chúng ta có vài chục vạn người, từ nay có thể đồng tâm hiệp lực, sống mái với binh mã nước Sở.

Giọng lão chưa dứt, đột nhiên cảm thấy khí lực trên tay mình dường như yếu bớt, lão nhịn không được lại thúc dục nội lực gia tăng khí lực, nhưng không thúc dục nội lực còn may, nội lực vừa rót vào cổ tay, tuy rằng khí lực tăng lên trong nháy mắt, nhưng chỉ chốc lát, khí lực trên tay vô duyên vô cớ yếu bớt.

Lão nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.

Lúc này Tề Ninh cảm thấy từ chỗ cổ tay có một lực lượng đang không ngừng bị thu nạp, từ kinh mạch cánh tay không ngừng tiến vào đan điền.

Đột nhiên có cảm giác một cỗ trọc khí đang xông lên ở phổi, dường như muốn thoát ra từ miệng mũi, nhưng khi trọc khí này đi tới cổ họng, dường như có thứ gì đó cản trở, trong lòng Tề Ninh biết là lão độc vật bóp cổ mình, cho nên trọc khí không có đường ra, cho nên trọc khí vọt tới cổ họng lại bị ép trở về, có vẻ trọc khí này đang xông mạnh trong lồng ngực, không tìm được đường ra.

Tề Ninh vốn bị Thu Thiên Dịch bóp cổ, trước mắt dần hoa đi, nhưng sau khi tay hắn thu nạp nội lực của đối phương, liền cảm thấy bàn tay Thu Thiên Dịch bóp cổ mình chợt lỏng ra, bởi vậy mới có thể hơi hô hấp một chút sau khi lực đạo của đối phương lỏng ra, tránh cho hít thở không thông mà chết.

Trọc khí tại lồng ngực vào lúc cổ họng buông lỏng, lập tức tiến thẳng lên cổ. Nhưng mỗi khi vọt tới yết hầu, Thu Thiên Dịch thúc lực, cổ họng lại xiết chặt, trọc khí kia liền không có đường đi.

Trong lòng Tề Ninh biết sự huyền diệu của Lục Hợp Thần Công, lúc này đang hấp thu nội lực của đối phương, lúc trước hấp thu nội lực của Mộc Thần Quân, Mộc Thần Quân bị Lục Hợp Thần Công hút khô, biến thành một cỗ thây khô.

Thu Thiên Dịch đột nhiên hạ tử thủ với hắn, Tề Ninh biết rõ đây là lúc ngươi chết ta sống, cũng biết có lẽ Lục Hợp Thần Công là biện pháp duy nhất khiến mình tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên hai tay tóm chặt hai tay Thu Thiên Dịch, dán cổ tay vào đối phương, không dám tách ra.

Tây Môn Chiến Anh và A Não đều nhìn xem, không biết nguyên nhân, lúc này Thu Thiên Dịch đã phát giác được chuyện cổ quái.

Nội lực của lão thâm hậu, nhưng chính bởi như vậy, tốc độ trút xuống nội lực nhanh hơn người thường rất nhiều, rót lực mấy lần, lại đều giống như trâu đất chìm xuống biển, lập tức không thấy tung tích.

Trái lại sắc mặt Tề Ninh, vừa rồi tím lên vì hít thở không thông, lúc này đã bắt đầu khôi phục vẻ hồng hào.

Lại liên tục thúc lực mấy lần, đều biết mất vô tung vô ảnh, trong lòng Thu Thiên Dịch biết chắc chắn có kỳ quái, muốn rút tay, tuy nhiên lại phát hiện tay mình đã dính vào hai tay Tề Ninh, hơn nữa một khi dùng sức, nội lực sẽ nhanh chóng biến mất, tay như nhũn ra, trong lúc nhất thời căn bản không rút ra được.

Thu Thiên Dịch đương nhiên cũng không biết phương pháp phá giải Lục Hợp Thần Công chuyên hút công lực người khác này của Tề Ninh rất đơn giản, chỉ cần dừng thúc nội lực, Lục Hợp Thần Công sẽ không sử dụng được, nhưng dưới tình huống này, trên đời này có bao nhiêu người có thể nghĩ tới phải thu hồi nội lực.

Tay phải Thu Thiên Dịch bóp yết hầu Tề Ninh, thấy tình thế không ổn, nâng tay trái lên, muốn vỗ xuống Tề Ninh, nhưng tay này giơ lên lại do dự một chút.

Người này tuy rằng tính tình âm tàn, nhưng tự cao tự đại, danh tiếng Độc Vương tiếng tăm lừng lẫy Ba Thục, được người Miêu coi như thần nhân.

Nếu như lão muốn giết chết Tề Ninh, thực sự là chuyện dễ dàng, tiện tay phóng độc, sẽ khiến Tề Ninh chết yên lặng không tiếng động.

Chỉ là dụng độc tới cảnh giới của lão, sẽ không dễ dàng ra tay dụng độc, lão không muốn đối phó với một hậu sinh trẻ tuổi như vậy, vì lão chỉ cần tùy tiện nhấc tay là có thể đánh chết.

Lão vốn định bóp cổ Tề Ninh, khiến Tề Ninh hít thở không thông mà chết, lại xảy ra chuyện quỷ dị này, nếu tay trái vỗ xuống một chưởng, tuy rằng có thể đánh gục Tề Ninh, nhưng nghĩ tới mình đối phó một hậu sinh, còn phải dùng tới thủ đoạn này, giống như là đánh lén, hơi quá phận, quan trọng nhất chính là lão thực sự không rõ tại sao nội lực của mình tới tay lại tan biến vô hình, cố tình tìm hiểu rõ ràng.

Lúc này Tề Ninh cảm thấy ngực bụng đau đớn kịch liệt, cỗ trọc khí xông tới trong cơ thể ngày càng lớn, ngày càng nóng, giống như hơi nước không lối ra, dường như muốn nổ tung trước ngực.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy dường như huyệt Hội Âm giữa tiên âm hậu âm bị cỗ nhiệt khí này đâm xuyên qua một lỗ nhỏ, nhất thời cảm thấy một tia nhiệt khí đi theo thông đạo huyệt Hội Âm xương sống cuối cùng đi tới huyệt Trường Cường.

Huyệt Hội Âm và huyệt Trường Cường trong cơ thể người cách nhau chỉ vài tấc, nhưng huyệt Hội Âm thuộc về Nhâm Mạch, và huyệt Trường Cường lại thuộc về Đốc Mạch, khí tức hai mạch ở người bình thường tuyệt đối không thể thông suốt, dù là người luyện võ, muốn mở ra thông đạo giữa hai mạch Nhâm Đốc, khiến cho chân khí có thể du tẩu các huyệt quanh thân, đó cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, chẳng những phải hao phí nội lực đủ để phá tan kinh mạch, còn phải có cách thức đả thông.

Đối với người tập võ mà nói, đả thông liên hệ giữa hai mạch Nhâm Đốc, tuyệt đối không đơn giản như nói ngoài miệng, đã trở thành điều kiện tiên quyết trở thành cao thủ hàng đầu.

Tề Ninh chớ nói phương pháp tu luyện đả thông hai mạch, ngay cả chân khí trong cơ thể cũng không biết điều khiển thế nào, muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vốn là chuyện hoang đường viển vông, nhưng lúc này Thu Thiên Dịch lại bóp yết hầu hắn, khiến chân khí trong cơ thể không đường để đi, lại tăng thêm chân khí hấp thu của Thu Thiên Dịch, chân khí tích góp từng chút một trong đan điền bị nội lực mới của Thu Thiên Dịch xông tới, liền rối loạn, khiến cho cỗ trọng khí xông loạn trong cơ thể trở nên mạnh mẽ khác thường, xốc thẳng lên, dưới tình huống nguy cấp, tự mình mạnh mẽ xông tới, trời đưa đất đẩy làm sao mà đả thông hai mạch Nhâm Đốc của Tề Ninh.

m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »

uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn n LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 2m,1 n8â5ng c ruyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu a Sa Mạc)
 

Trang 28 của 57 Đầu tiên ... 18 26 27 28 29 30 38

yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 271 đến 280 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

0.11262 sec| 2432.211 kb