Tề Ninh vô cùng mừng rỡ, hoan hỉ nói:

- Được rồi, tiền bối, cái này… cái này có thể thật sự được rồi.  Từ trước đến giờ, tích trữ rất nhiều nội lực nhưng lại không thể thi triển, làm cho Tề Ninh thật sự phiền não. Nam nhân trung niên ghé tai truyền cho hắn phương pháp thúc đẩy kình khí, nghe qua rất đơn giản hắn đang bán tín bán nghi, nhưng thử một lần, không ngờ chân khí lưu thông, đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
 

Nam nhân trung niên cười nói:

- Vậy mà xem là xong rồi? Đạo võ học không chỉ có cảnh, ngươi vừa mới học môn pháp vận khí, vẫn còn kém lắm.

Mặt Tề Ninh nóng bừng lên, nhưng vẫn cười nói:

- Không ngờ môn pháp vận khí lại đơn giản như vậy, ta vẫn cho rằng vận khí vô cùng khó khăn.

- Đạo càng lớn càng đơn giản, đạo lý như vậy ngươi cũng không hiểu?

Nam nhân trung niên thở dài nói:

- Có một số việc càng đơn giản lại càng khó thành. Nhưng phương pháp thúc giục nội kình này không phải hễ học là thâm sâu, cần thiết nhất là bản thân ngươi có nội lực.

Nếu ngươi không có nội lực cơ bản thì dù môn pháp vận khí đơn giản hơn, cũng không làm nên chuyện gì cả.

Tề Ninh khẽ gật đầu:  - Tiền bối nói đúng lắm Hắn không nhịn được hỏi:
 

- Vừa rồi, tiền bối sử dụng công phu gì vậy?

- Cái đó cũng không phải là võ công thâm sâu gì, nó gọi là Thôi Sơn thủ, ngươi luyện tập nhiều vào, thừa sức tự bảo vệ mình.

Nam nhân trung niên nghĩ một chút mới nói:

- Cũng giống như một cây bút, người dùng bút không giống nhau, công dụng cũng không giống. Có khi tiện tay vẽ xấu, có khi thực sự có thể viết ra quyển sách lưu truyền ngàn cổ. Có người có thể sao chép cẩm tú sơn hà, hoàn toàn dựa vào sử dụng ngòi bút mà thôi.

Tề Ninh lập tức hiểu ý của nam nhân trung niên, hỏi:

- Ý của tiền bối là nói, d mặc dù đơn giản nhưng nếu hết lòng khổ luyện thì chiêu thức Thôi Sơn Thủ cũng có thể vô cùng uy lực.

Nam nhân trung niên nhẹ gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ tán thưởng nói:

- Ngươi cũng hiểu được mấy phần rồi.

Dừng lại một chút y mới nói:

- Nội lực trong cơ thể ngươi mặc dù hùng hồn, nhưng lại hỗn tạp không rõ, vẫn nên luyện khí nhiều hơn, dung hòa chúng thành một thể, để tự mình sử dụng. Hiện giờ nội lực trong cơ thể ngươi nhiều lực âm, thực ra không phải chính đạo, sau khi trở về vẫn nên tìm người chỉ dạy, đại khái là có thể đi đến chùa Đại Quang Minh, đó là Phật môn chính tông. Đường lối nội lực ngay thẳng đối với ngươi rất có lợi.

Tề Ninh nghĩ thầm lẽ nào nam nhân trung niên này lại biết quan hệ của mình và chùa Đại Quang Minh? Hắn không nhịn được hỏi:

- Tiền bối, có thể thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngài không?

Nam nhân trung niên khoát tay cười nói:

- Hôm nay đến đây, việc nên làm đã làm xong rồi, cũng không cần phải lưu lại danh tính.

Tề Ninh thấy đối phương không để lại danh tính, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể nói:

- Cho dù thế nào, cũng xin đa tạ công ơn của tiền bối. Cám ơn vì hôm nay đã chỉ giáo. Nếu có rảnh có thể đến Cẩm Y Hầu Phủ một lát.

- Ha ha ha, ta không quen đến những nơi như vậy.

Nam nhân trung niên chắp hai tay sau lưng cười nói:

- Mà thôi ta phải đi rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Tề Ninh vội hỏi:

- Tiền bối, giờ đã là đêm khuya rồi, bên ngoài gió tuyết lớn, ngài…!

- Ai có chuyện của người đấy.

Nam nhân trung niên mỉm cười liền cất bước đi. Tề Ninh thấy y phải đi, gọi một tiếng, tên trung niên quay đầu lại nói:

- Ta còn có việc.

- Chuyện kia…!

Tề Ninh nhất thời không biết nói gì, chợt nói:

- Đúng rồi, tiền bối thứ lỗi cho ta lúc trước đã mạo muội… Trận trước ngài đánh Thu Thiên Dịch bị thương, vô cùng lợi hại, cái này…!

Nam nhân trung niên nở nụ cười cổ quái hỏi:

- Tiểu tử ngươi, không phải là muốn học công phu đó chứ?

Tề Ninh biết chiêu đó vô cùng lợi hại, ngay cả cao thủ như Thu Thiên Dịch cũng bị đả thương, nên lại căng cơ mặt lên thật dày mà nói:

- Tiền bối nói Thôi Sơn Thủ thừa sức đối phó với người bình thường, nhưng… nhưng nếu như sau này Thu Thiên Dịch đến tìm ta gây chuyện, tiền bối lại không có ở cạnh, ta…

Nam nhân trung niên lập tức cười lớn nói:

- Tiểu tử ngươi đúng là lòng tham vô đáy, ngươi muốn học võ công cũng không phải không được. Chỉ là với tu vi trước mắt của ngươi, miễn cưỡng tu luyện, chỉ có hại chứ không có lợi, chỉ có thể tự làm thương bản thân thôi. Hơn nữa… ha ha, ngươi nghĩ võ công kia ai cũng có thể luyện sao? Nếu ta thật sự truyền cho ngươi, ngươi biết chân tướng, chỉ sợ không dám học thôi.

- Không dám học?

Tề Ninh khẽ giật mình, đang muốn hỏi, lại thấy thân hình tên trung niên lóe lên, biến mất không thấy tung tích, quả nhiên là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Tề Ninh chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy tuyết lớn đầy trời, nam nhân trung niên kia giống như độn thổ, sớm đã không thấy tung tích.

Tề Ninh ngẩn người một chút, lập tức lắc đầu, quay người trở lại trong căn nhà gỗ, lửa dưới nồi sắt đã tàn, nhưng củi lại cháy sắp hết, cũng may ở góc nhà có một đống củi khô. Tề Ninh lấy thêm củi chất lửa, khi lửa bắt đầu cháy lên, lúc này mới đến bên cạnh Tây Môn Chiến Anh, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh dựa vào vách tường, nhắm mắt lại dường như đã ngủ.

- Chiến Anh!

Tề Ninh khẽ gọi một tiếng. Tây Môn Chiến Anh không biết là ngủ thật hay giả, nàng không nhúc nhích cũng không quan tâm.

Tề Ninh lắc đầu đứng dậy, nhìn thấy góc phòng có đống da thú, đi qua đó xem. Hắn phát hiện hai tấm da thú đã được phơi khô, lấy một tấm đặt xuống cạnh đống lửa, còn cái kia mang đến cạnh Tây Môn Chiến Anh, đắp lên người nàng.

Trong lòng hắn lúc này có chút bất định, tên trung niên không rõ lai lịch kia vội vàng ra đi, lại không biết Thu Thiên Dịch có phải thật sự rời đi rồi không. Nếu lão độc vật ấy ẩn náu ngay gần đây, nhỡ mà quay lại, có thể có rắc rối lớn rồi.

Nhưng rời đi trong đêm tuyết lớn thế này, lại không biết đi về đâu.

Hắn thuận tay lấy tấm da thú trên mặt đất khoác lên người, đi ra ngôi nhà gỗ nhỏ đóng cửa lại. Hắn dạo quanh ngôi nhà gỗ một vòng, lúc này mới phát hiện ngôi nhà này nằm dưới chân núi, đằng sau ngôi nhà gỗ là một dãy núi lớn đen thui, rừng cây rậm rạp, chỉ là cảnh đêm khuya tĩnh mịch, cũng không biết kéo dài bao xa.

Tứ phía ngoài ngôi nhà gỗ nhỏ, không còn có bất cứ một ánh đèn nào nữa, càng không có căn phòng nào, dưới bóng đêm chỉ có ngôi nhà nhỏ bé này trơ trọi dưới chân núi.

Lúc này Tề Ninh căn bản không biết mình đang ở nơi nào, hơn nữa trận tuyết này rơi không ngừng, đêm gió tuyết, có thể thấy tầm nhìn cũng cực thấp, tiếng gió rít gào, không phân biệt rõ được phương hướng.

Bên ngoài vô cùng lạnh, Tề Ninh chỉ có thể đi một vòng, trở lại trong ngôi nhà gỗ nhỏ, lúc này hắn hiểu trong ngôi nhà gỗ này vốn có mấy tên thợ săn, gặp Thu Thiên Dịch đi qua đây, tai họa bất ngờ.

Mấy thi thể kia đều bị hóa thi phấn hủy hoại không để lại một chút dấu vết, cho dù là máu cũng bị tuyết rơi bao phủ.

Trở lại ngôi nhà gỗ nhỏ, Tề Ninh đóng cửa lại, buộc then cửa. Hắn chỉ đi ra ngoài dạo một vòng liền cảm thấy lạnh thấu xương. Hắn đến bên đống lửa, trải da thú lên mặt đất ngồi trên tấm da thú sưởi ấm.

Xung quanh, ngoài tiếng gió tuyết không còn tiếng gì khác nữa, trời đất tĩnh mịch, thật là có chút khiếp sợ.

Tề Ninh đặt hai tay bên cạnh đống lửa sưởi ấm, trong đầu lại đang nghĩ về lai lịch của tên trung niên kia.

Nam nhân trung niên xuất hiện vô cùng đột ngột, dưới chân núi này có thể nói là nơi hoang vu, đêm tối gió tuyết như vậy, Tề Ninh đương nhiên là không tin y tình cờ đi ngang qua nơi này, rất có thể là y đuổi theo Thu Thiên Dịch đến đây.

Hắn thật sự không nghĩ ra, mình và nam nhân trung niên này chưa từng gặp mặt, cũng không có giao tình, tại sao y lại ra tay cứu giúp?

Nếu tên này là hành hiệp trượng nghĩa, nhưng sau đó sao lại chỉ giáo cho mình phương pháp thúc giục nội kình, thậm chí còn truyền thụ cho mình bộ Thôi Sơn Thủ.

Không hề nghi ngờ, có thể dễ dàng đánh bại Thu Thiên Dịch, võ công của tên trung niên này tất nhiên là thâm sâu khó lường.

Tề Ninh không hiểu nhiều về giang hồ hiện nay, cũng chỉ biết một chút ít qua lời của mấy người Đoạn Thương Hải. Ngũ đại tông sư hôm nay Tề Ninh đã ghi nhớ nhưng nam nhân trung niên này rõ ràng không phải là bất kì người nào trong đó.

Đảo chủ Đông Hải Bạch Vân Mạc Lan Thương là sư phụ của Xích Đan Mị, hơn nữa là Đông Tề quốc sư. Xích Đan Mị tuổi đã không còn nhỏ, Mạc Lan Thương đương niên càng không thể chỉ có trên dưới bốn mươi tuổi được. Hơn nữa lão ở đảo Đông Hải Bạch Vân xa xôi, tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi hoang vu này.

Đến Kiếm thần Bắc Cung Liên Thành và Bắc Đường Huyễn Dạ Bắc Hán, đương nhiên càng không thể, tuổi tác không phù hợp. Trục Nhật Pháp Vương ở Thanh Tàng Đại Tuyết Sơn đương nhiên cũng không có khả năng.

Chiêu thức tên trung niên kia đánh bại Thu Thiên Dịch vô cùng kì lạ, uy lực cực lớn. Tề Ninh vốn muốn mặt dày nhờ y chỉ dạy, nhưng tên trung niên lại nói môn công phu này không phải ai cũng có thể học được, hơn nữa còn nói cái gì mà nếu như biết chân tướng, cho dù y có dạy, Tề Ninh cũng không dám học. Điều này càng làm cho Tề Ninh cảm thấy nghi hoặc, trong lòng nghĩ võ công lợi hại như vậy, thật sự muốn truyền thụ, mình có cầu cũng không được làm sao mà không dám học chứ?

Chắc là nam nhân trung niên kia không muốn truyền thụ, cho nên viện cớ mà thôi.

Hắn mải mê suy nghĩ không biết qua bao lâu rồi, không có chút đầu mối nào, trong lòng biết Thu Thiên Dịch cũng không đoán ra thân phận của tên trung niên kia, nên dù mình nghĩ nát óc cũng không được gì.

Nghĩ đến mình vừa mới học được phương pháp thúc giục nội kình, mặc dù nói vừa mới thông suốt, nhưng cũng lo lắng có phải là ngẫu nhiên hay không. Lúc thử phương pháp điều vận nội lực của tên trung niên truyền thụ, lại phát hiện quả nhiên là thông thuật phi thường, lúc này nội lực trong đan điền lại giống như điều khiển chân tay mình vậy, vô cùng nhẹ nhàng như không có gì.

Trong lòng hắn cực kỳ vui mừng, chỉ sau một lát lại cảm thấy toàn thân có một loại cảm giác mệt mỏi, mà trong đan điền thậm chí nổi lên một cảm giác trống rỗng.

Tề Ninh lập tức hiểu được, hiển nhiên là điều vận nội lực làm cho hắn mệt mỏi, đan điền hư không là bởi vì bản thân liên tục cố điều vận trong nội lực, lúc đó vội vàng thu tay lại, đang muốn nằm xuống nghỉ một lát, đột nhiên nghe thấy tiếng truyền đến bên tai, quay đầu lại chỉ nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh vốn là dựa vào vách tường giờ đã nằm nghiêng trên mặt đất, cơ thể dường như đang run lên.

Tề Ninh nhíu mày, xoay người chạy đến ngồi xuống, chỉ thấy mặt Tây Môn Chiến Anh tái nhợt, người nàng quả nhiên là đang run lên, trong lòng kinh hĩa vội hỏi:

- Chiến Anh, nàng làm sao vậy?

Có phải không khỏe không?

Tây Môn Chiến Anh hé mắt nói khẽ:

- Không… không có gì, chỉ là… chỉ là hơi lạnh thôi…!

Tề Ninh khẽ giật mình, đưa tay cầm tay Tây Môn Chiến Anh. Tây Môn Chiến Anh kinh hãi, muốn tránh thoát nhưng toàn thân lại yếu ớt bất lực.

Tề Ninh nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Tây Môn Chiến Anh, lòng chùng xuống. Tay Tây Môn Chiến Anh giống như băng vậy, lại lấy tay sờ lên trán Tây Môn Chiến Anh cũng lạnh như băng vậy.

Tây Môn Chiến Anh thêò thào bất lực nói:

- Không cần… không cần ngươi quan tâm, ngươi… ngươi không được động vào ta!

- Nói nhảm, đã thành bộ dạng này rồi vẫn còn tâm trạng đấu võ mồm nữa?

Tề Ninh tức giận nói, không nói nhiều hắn ôm Tây Môn Chiến Anh lên nói:

- Đi đến bên cạnh đống lửa.

Tây Môn Chiến Anh bị hắn ôm, vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn phản kháng nhưng lại bất lực, không thể làm gì, bị Tề Ninh ôm đến cạnh đống lửa đặt xuống tấm da thú trải trên đất, lại lấy tấm khác đắp kín cho nàng, lúc này mới hỏi:

- Có thoải mái hơn không?

Tây Môn Chiến Anh nằm cạnh đống lửa cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

Trong lòng Tề Ninh biết là nguyên cớ tàn độc trong cơ thể Tây Môn Chiến Anh, mặc dù nam nhân trung niên ép nọc độc ra khỏi Tây Môn Chiến Anh nhưng y cũng nói bởi vì thời gian quá lâu, trong cơ thể vẫn lưu lại một chút độc, mặc dù không gây hại đến tính mạng nhưng ít nhiều vẫn có chút phản ứng.

Trong lòng hắn lại có chút oán hận, thầm nghĩ độc dược lão độc vật Thu Thiên Dịch chế ra thật đúng là âm độc, lại hối hận để lão độc vật chạy trước mất, chưa kịp bắt lão giải độc cho Tây Môn Chiến Anh.

Một lát sau, vẫn thấy Tây Môn Chiến Anh run lên vì lạnh, đưa tay sờ trán Tây Môn Chiến Anh, vẫn lạnh như băng, dường như ở cạnh đống lửa cũng không giảm đi bao nhiêu, nếu không như vậy trên trán nàng vẫn phải toát ra chút mồ hôi chứ.

Thần sắc Tề Ninh nghiêm trọng, trong lòng nghĩ lẽ nào tên trung niên kia phán đoán sai sao, độc trong cơ thể Tây Môn Chiến Anh vẫn vô cũng nghiêm trọng.

Trong ngôi nhà gỗ nhỏ này, ngoài hai tấm da thú và đống lửa ra không còn vật gì khác để sưởi ấm cả, hắn đứng dậy cởi y phục trên người mình ra, cuối cùng chỉ chừa lại lớp y phục trong cùng, còn lại đều khoác lên người Tây Môn Chiến Anh, ôn nhu nói:

- Đừng lo, một lát là đỡ thôi.

Tây Môn Chiến Anh mở to mắt, thấy Tề Ninh cởi hết y phục đắp cho mình, chỉ chừa lại đồ lót thì cảm thấy rất cảm động nói khẽ:

- Không cần…. ngươi… ngươi sẽ lạnh đấy, mau… mau mặc vào đi.

Tề Ninh cười nói:

- Ta mình đồng da sắt, không sợ lạnh, không cần lo lắng.

Hắn lập tức cười ha ha nháy mắt mấy cái nói.

- Chiến Anh, ta chợt phát hiện ra, cô dường như bắt đầu quan tâm tới ta rồi, sao thế, bị ngọc thụ lâm phong của ta hấp dẫn rồi sao?

Tây Môn Chiến Anh tức giận nhưng vẫn cười, mắt trắng ra, bất lực nói:

- Ai… ai sẽ quan tâm ngươi chứ….liệt đồ nhà ngươi… ngươi… ngươi cút đi!

Nàng lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cắn chặt răng run lên cầm cập.

Ẩn 

1.67797 sec| 2456.531 kb