Mặc dù Điền phu nhân là người làm ăn, thích tiền tài, nhưng cũng hết lòng tuân thủ cam kết của thương nhân. Tề Ninh trở lại Vĩnh Yên Đường không đến nửa canh giờ, liền có Quỷ Mục Thảo và Phong Cốt Tử đưa tới.

Ngay trong đêm, Vĩnh Yên Đường đều bận rộn, bên trong hậu viện, chỉ cần sắc xong thuốc, lập tức đưa đến phòng Đường Nặc giải độc.

Lúc mới đầu, Đường Nặc tổng cộng liệt ra ba mươi tư vị dược liệu, chỉ nhìn tên thuốc chằng chịt kia, cũng khiến người hoa váng đầu hoa mắt.

Mấy chục loại dược liệu này kết hợp với nhau, nhiều nhất có mười ba mười bốn vị dược liệu kết hợp, ít thì có ba tới bốn vị dược liệu.

Đến lúc bình minh, thần lớn dược liệu đã bị Đường Nặc gạch khỏi danh sách, chỉ còn lại mười sáu mười bảy dược liệu còn đang thí nghiệm.

Vừa qua giờ sửu, mặt trời lên cao, đột nhiên tuyết mịn bay xuống giống như hồ điệp, mang theo hương vị đặc trưng của thời tiết mùa này.

Tuyết đầu mùa đột nhiên rơi xuống, tuyết rơi không lớn, cũng không dày, giống như bông liễu bay theo gió nhẹ, tung bay theo gió lạnh. Tuyết càng rơi càng dày, bông tuyết cũng ngày càng lớn, giống như dệt thành một tấm lưới lớn màu trắng, bao lấy mặt đất, đến lúc bình minh, tuyết lớn đầy trời, xa hơn một trượng đã nhìn không rõ lắm.

Sáng sớm rời cửa tuyết phủ trắng thành, tuyết bay mây nhạt nắng lạnh lẽo.

Mọi người chỉ có thể dựng lều trại ở hậu viện, tránh cho tuyết lớn ảnh hưởng tới việc sắc thuốc.

Đường Nặc hai ngày hai đêm chưa từng chợp mắt, mệt mỏi không chịu nổi. Đám người Đoạn Thương Hải và Tề Ninh cũng lâu rồi chưa nghỉ ngơi, trong mắt mọi người đều đầy tơ máu.

Chỉ là mọi người đều biết, tiệm thuốc nho nhỏ này, rất có thể liên quan tới sự sống còn của ngàn vạn người, cho nên ai cũng không dám lười biếng chút nào.

Hiển nhiên Đường Nặc biết rõ mọi người cũng vô cùng mệt mỏi, nàng kêu mọi người vào phòng, dùng ngân châm châm vào hai huyệt đạo sau gáy mỗi người.

Đoạn Thương Hải biết rõ châm cứu vào hai huyệt đạo này không hề tổn hại tới thân thể, nhưng vẫn bất ngờ khi thấy sau khi mọi người được châm cứu, dường như tinh lực khôi phục không ít, mặc dù không thể sánh với thời điểm tinh lực hoàn toàn dồi dào, nhưng đủ để cảm giác mệt mỏi tiêu giảm không ít, trong lòng càng thêm khâm phục y thuật của Đường Nặc.

Tề Ninh không hiểu y thuật, trong phòng chứa thi thể có Đường Nặc và Tống đại phu, Tề Ninh không xen vào được, còn tiên thuốc có đám người Triệu Vô Thương, quả thực không cần vị Hầu gia Tề Ninh này động tay chân.

Tề Ninh và Đoạn Thương Hải liền phụ trách việc hậu cần, chuẩn bị ẩm thực cho mọi người. Mọi người đều tìm chút thời gian rảnh rỗi, vội vàng ăn chút gì đó bổ sung thể lực.

Đến lúc giữa trưa, liền thấy Tống đại phu đi ra khỏi phòng chứa thi thể, vẻ mặt vui mừng. Tề Ninh thấy được, vội vàng tiến lên hỏi:

- Có phải tìm được phương pháp hay không?

Tuy Tống đại phu hơi kích động, nhưng lắc đầu nói:

- Hầu gia, sắp rồi sắp rồi. Đường cô nương thực sự là y thuật thông thần, thực sự là rất giỏi, đã tìm được con đường rồi.

Lão kêu lên:

- Bân mâu, phong cốt tử, quỷ mục thảo, xà thuế, phập giáp thảo đều lấy một tiền đặt chung một chỗ sắc lên, càng nhanh càng tốt!

Tề Ninh nghe được trong năm vị thuốc, trong đó có hai vị đều do Điền phu nhân đưa tới, hỏi:

- Hai vị thuốc hiệu thuốc Điền gia đưa tới đều có thể dùng tới?

- Hiện giờ còn chưa thể xác định.

Tống đại phu nói:

- Nhưng cũng gần rồi.

Lão khen ngợi:

- Đường cô nương tuy còn trẻ tuổi, nhưng biết rất rõ dược tính của dược liệu, ta mặc cảm.

Lão nói xong lại an ủi:

- Hầu gia, ngài yên tâm đi, có Đường cô nương ở nơi này, ta thấy thêm mấy canh giờ, có lẽ có thể tìm được biện pháp.

Tề Ninh cũng vui mừng trong lòng, thầm nghĩ Thần Hầu Phủ tập trung một nhóm lớn cao thủ hạnh lâm, Hiên Viên Phá còn nói cái gì mà muốn tìm được phương pháp giải độc, cần mấy tháng, bởi vậy đủ thấy, thủ đoạn của Đường Nặc thực sự vượt xa người bình thường, đã là cao thủ đứng đầu trong y đạo.

Vào lúc giữa trưa, Tề Ninh đang chờ tin tức tốt của Đường Nặc, trong cung lại có người chạy đến Vĩnh Yên Đường, truyền Tề Ninh vào cung.

Hoàng đế truyền gọi, Tề Ninh đương nhiên không tiện chậm trễ, chỉ có thể đi tới nội cung. Hắn nhìn thấy tiểu Hoàng đế trong thư phòng, lại không thấy những đại thần khác ở đây.

Long Thái thấy Tề Ninh tới, mặt tươi cười nói:

- Tề Ninh, ngươi biết trẫm gọi người vào cung muốn làm gì không?

- Không có người ngoài ở đây, Tề Ninh tùy tiện cười nói:

- Trông Hoàng thượng hết sức cao hứng, hẳn là việc vui.

Hắn đảo mắt hỏi:

- Hoàng thượng, có phải có tin tức tốt gì trong dịch độc phải không?

-Ngươi cũng thông minh đấy.

Tiểu Hoàng đế cười nói:

- Ngươi có biết, tối qua trẫm cả đêm không ngủ, đợi đến lúc Tây Môn Vô Ngân tới, trẫm mới thở phào nhẹ nhõm.

- Hả?

Tề Ninh thấy mặc dù tiểu Hoàng đế có vẻ vui mừng, nhưng hai hàng lông mày quả thực mang theo vẻ mệt mỏi, hắn hỏi:

- Là Tây Môn Thần Hầu có tin tức tốt sao?

Long Thái lại cười nói:

- Lão Thần Hầu vẫn còn có chút bản lĩnh, không khiến trẫm thất vọng.

Gã chỉ ghế bên cạnh:

- Ở đây không có người ngoài, ngươi ngồi xuống nói chuyện.

Tề Ninh cười cười, cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống mới nói:

- Hoàng thượng phải bảo trọng thân thể, không nên quá mức vất vả.

Long Thái lắc đầu cười khổ nói:

- Ngươi không rõ, trẫm không giống ngươi, ngươi có biết dịch độc bùng nổ ở kinh thành ngày hôm qua, có ngươi đã lén quở trách việc này lên người trẫm.

- Quở trách Hoàng thượng?

Tề Ninh hơi kinh ngạc.

Long Thái cười lạnh nói:

- Trong kinh xảy ra chuyện lớn như thế, trẫm đương nhiên không thể chỉ nghe mấy đại thần nói bên tai trẫm, trẫm phái Hướng sư phụ đi thám thính tình hình, nghe được một số lời tuyệt đối không nghe được từ miệng đám đại thần.

Tề Ninh biết rõ Hướng sư phụ trong miệng Long Thái chính là Hướng Thiên Bi thân thế ly kỳ.

Hướng Thiên Bi chính là cao thủ kiếm thuật, cũng là người Long Thái cực kỳ tín nhiệm.

- Hoàng thượng nghe được lời gì rồi?

Long Thái thản nhiên nói:

- Có người nói trẫm vừa đăng cơ, kinh thành liền bùng nổ một trận ôn dịch, đây là trẫm không đủ đức hạnh, làm trời cao tức giận, cho nên mới có thể đánh xuống trừng phạt.

- Con mẹ nó, ai đang nói lung tung gì vậy?

Tề Ninh mắng:

- Hoàng thượng, loại chuyện ma quỷ này, ngài không cần để ở trong lòng.

Long Thái cười nhạt một tiếng, nói:

- Trẫm đương nhiên sẽ không để trong lòng, trẫm chỉ lo lắng những dân chúng bị che mắt kia, họ sẽ để trong lòng. Họ cũng không biết ôn dịch lần này chính là có người cố ý hạ độc, còn tưởng rằng thực sự chỉ là một trận thiên tai, có người thả lời đồn phía sau, họ một truyền mười mười truyền trăm, khó tránh khỏi có dân chúng không rõ chân tướng tin là thật.

- Thực sự là lợi dụng tất cả mọi dịp.

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Hoàng thượng, xem ra thực sự có người mượn cơ hội bệnh dịch này làm loạn lòng người.

Long Thái cười nói:

- Đây cũng là chuyện trong dự liệu của trẫm. Trẫm không đủ đức hạnh? Hừ, trẫm lại muốn biết, đức hạnh của người nào mới xứng ngồi trên cái ghế này?

Gã lập tức nói:

- Lúc Hướng sư phụ nói cho trẫm, trẫm quả thực hơi buồn bực, chẳng qua vừa rồi lão Thần Hầu đến đây bẩm báo tin tức tốt, nỗi buồn của trẫm nhanh chóng tan thành mây khói.

- Hoàng thượng, Tây Môn Thần Hầu bẩm báo tin tức tốt gì vậy?

Tề Ninh hỏi:

- Chẳng lẽ Thần Hầu Phủ đã tìm được phương pháp giải độc?

Long Thái cười ha ha nói:

- Ta nói ngươi thông minh mà, không sai, Thần Hầu Phủ đã tìm được phương pháp giải độc.

Tề Ninh lấy làm kinh hãi, trong lòng nghĩ ngày hôm qua Hiên Viên Phá còn nói muốn giải độc cần thời gian mấy tháng, tại sao lúc này mới qua một buổi tối, Thần Hầu Phủ đã tìm được giải dược? Chẳng lẽ Thần Hầu Phủ cố ý lừa gạt mình?

Chỉ là biểu tình và giọng điệu của Long Thái lúc đó không hề giống như giả bộ, nếu không người này diễn xuất thực sự quá giống thật.

Thần Hầu Phủ tìm được phương pháp giải độc, chẳng khác nào mấy người Đường Nặc hai ngày qua làm việc uổng phí rồi. Mặc dù Đường Nặc gần như đã tìm được phương pháp giải độc, nhưng dẫu sao chưa thực sự phối luyện ra giải dược, vậy cũng không thể nói đã thành công.

Chẳng qua nếu như Thần Hầu Phủ thực sự tìm được phương pháp giải độc, thực sự cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất rất nhiều dân chúng ở kinh thành sẽ được cứu giúp.

- Đây là Hoàng thượng có trời cao bảo hộ.

Tề Ninh cười nói:

- Đã tìm được giải dược, tai nạn lần này cũng có thể trôi qua rồi.

Long Thái vội lắc đầu nói:

- Trẫm chưa nói rõ ràng, giải dược còn chưa tới tay, chẳng qua cũng sắp rồi.

Gã dừng một chút, mới nói:

- Thần Hầu Phủ bắt được người hạ độc.

Tề Ninh chấn động, sợ hãi nói:

- Thật sao?

Dường như Long Thái đoán được Tề Ninh chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc, gã thấy Tề Ninh quả nhiên giật mình, cười ha ha nói:

- Lúc trước lão Thần Hầu tới, bẩm báo nói bắt được đệ tử của Độc Vương Cửu Khê, hiện giờ đang nhốt ở Thần Hầu Phủ, hiện đang tra hỏi.

- Đệ tử của Độc Vương Cửu Khê?

Tề Ninh hơi kinh ngạc:

- Hoàng thượng, không phải đích thân Độc Vương Cửu Khê tới sao?

- Tạm thời Độc Vương Cửu Khê còn chưa xuất hiện, cũng rất có khả năng lần này hắn không tự mình ra tay, chỉ phái đệ tử của hắn tới.

Long Thái nói:

- Chẳng qua bắt được người này, nếu như chính là người này hạ độc, nhưng vậy người này hẳn là biết phương pháp giải độc. Thần Hầu Phủ đang tra hỏi, có tin tức gì, trẫm để họ nhanh chóng bẩm báo.

- Hoàng thượng, Tây Môn Thần Hầu nói, có thể biết được phương pháp giải độc từ miệng của đệ tử Độc Vương Cửu Khê sao?

Tề Ninh nhíu mày, lúc này trong lòng đang suy nghĩ Thần Hầu Phủ rốt cuộc bắt được ai?

Hắn biết tiểu yêu nữ A Não là đệ tử của Độc Vương Cửu Khê, hơn nữa dường như hiện giờ đang hoạt động ở kinh thành, nhưng không biết Thần Hầu Phủ bắt được là nàng hay là A Não có đồng bạn khác cùng ở kinh thành.

Long Thái nói:

- Lão Thần Hầu cũng không nói như vậy, hắn chỉ nói có người này trong tay, giải dược sẽ nhanh chóng tới tay.

Gã hỏi:

- Tề Ninh, có phải ngươi đang lo lắng gì không?

Long Thái giỏi nhìn mặt nói chuyện, biểu tình của Tề Ninh, gã nhìn trong mắt, nhận ra dường như Tề Ninh có lo lắng khác.

- Hoàng thượng, nếu như Tây Môn Thần Hầu thực sự nói như vậy, vấn đề chắc có lẽ không quá lớn.

Tề Ninh nói:

- Ta chỉ lo lắng cho dù là người kia hạ độc, hắn cũng chưa chắc thực sự biết được giải dược.

Long Thái vuốt cằm nói:

- Lo lắng của ngươi, trẫm cũng đã cân nhắc, chẳng qua đã có đầu mối, chuyện tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Gã dừng một chút, mới nói:

- Trẫm gọi ngươi đến, không phải chỉ là để ngươi biết tin tức này, mà còn một việc muốn ngươi đi làm.

Tề Ninh đứng dậy, chắp tay nói:

- Hoàng thượng có phân công gì, xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ.

- Trẫm cũng không cần ngươi xông pha khói lửa.

Long Thái cười nói:

- Trẫm muốn ngươi tới Thần Hầu Phủ một chuyến, một mình thẩm vấn đệ tử Độc Vương Cửu Khê kia.

- Hoàng thượng, vì sao lại làm vậy?

Tề Ninh sững sờ, hơi kinh ngạc:

- Thần Hầu Phủ có Hình Sự xử riêng, chính là dùng để thẩm vấn phạm nhân. Họ thẩm vấn qua vô số người, thủ pháp thẩm vấn chắc chắn vô cùng cao minh, trong tay họ, nếu đệ tử Độc Vương Cửu Khê thực sự biết rõ phương pháp giải độc, đãm nha sai Thần Hầu Phủ hẳn là sẽ móc ra khỏi miệng được.

Thần sắc Long Thái trở nên nghiêm túc, nhìn trái phải một chút, vẫy tay với Tề Ninh. Tề Ninh tới gần bên bàn, Long Thái mới ghé sát tới thấp giọng nói:

- Trẫm cho ngươi đi, là muốn ngươi mang về lời nói thật, người của Thần Hầu Phủ trẫm cũng không tin tưởng. Hơn nữa trẫm muốn ngươi đi xác nhận, việc này phải chăng thực sự có liên quan tới Độc Vương Cửu Khê!

 

0.10381 sec| 2450.313 kb