Sau khi Dương Ninh thụ tước, Cố Thanh Hạm đã cho người thu xọn Đông uyển. Dương Ninh ở trong Đông uyển, còn viện của Cố Thanh Hạm lại ở Tây uyển Hầu phủ.

Mặt trời chiều ngả về tây. Tiết trời ngày càng lạnh. Muốn tới Tây uyển phải qua Trung đình. Đang đi trên đường đá cũ kỹ, hắn nghe có người gọi:

-Hầu gia.

Dương Ninh nhìn sang thấy Hàn Thọ vừa thăng chức tổng quản đang chạy tới. Mặc dù lão đã năm mươi tuổi nhưng còn rất nhanh nhẹn.

-Há, Hàn tổng quản, Tam phu nhân hiện thế nào rồi?

Dương Ninh nhìn xung quanh thấy không có ai bèn chủ động hỏi trước để dò xét.

Vẻ mặt đau khổ, Hàn Thọ nói:

-Hầu gia, sáng nay, Tam phu nhân về phòng rồi không đi ra ngoài một bước nào. Ngày hôm nay, có mấy người có việc muốn gặp Tam phu nhân. Nhưng Tam phu nhân bảo ta tới tìm Hầu gia nói Hầu gia đã về. Từ nay về sau bất kể có chuyện gì Tam phu nhân cũng không muốn gặp Hầu gia nữa.

Hàn Thọ thở dài:

-Hầu gia, Tam phu nhân một ngày nay không ăn cái gì cả. Cả ngày, đêm vất vả, không thể để như thế được. Tam phu nhân đang tự làm tổn hại sức khỏe của chính mình.

Dương Ninh nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói:

-Ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn, ta sẽ tự mình đem tới cho Tam phu nhân.

Dừng một chút, Hắn hỏi tiếp:

-Đúng rồi, Đoạn Thương Hải trở lại rồi phải không?

Hàn Thọ gật đầu nói:

-Buổi sáng đã trở lại rồi, chẳng qua sau khi về phủ thấy Hầu gia đang nghỉ ngơi nên không quấy rầy rồi nói muốn đi tìm hiểu tin tức. Đúng rồi, hắn nói Hầu gia biết rõ hắn muốn đi làm cái gì.

Hàn Thọ cẩn thận hỏi:

-Hầu gia, có phải ngài muốn tìm hắn có việc? Tề Phong cùng Triệu Vô Thương bị thương còn ở trong phủ. Ngài có muốn tìm bọn họ tới?

-Không cần.

Dương Ninh lắc đầu, hắn biết Đoạn Thương Hải ra ngoài nghe ngóng tin tình báo của Phi Thiền Mật Nhẫn.

Lúc này, Hàn Thọ mới nói:

-Hầu gia, là có chuyện như thế này. Hôm nay, lúc ngài đang nghỉ ngơi Viên Vinh Viên công tử đã đến. Lão nô muốn thông bẩm với Jầu gia. Nhưng Viên công tử nghe nói Hầu gia đang nghỉ nên không cho ta quấy rầy.

-Hắn tới làm gì?

Hàn Thọ cười nói:

-Hắn muốn ta nói cho Hầu gia biết Đậu Liên Trung đem mấy thứ tới, nói Hầu gia sẽ quan tâm đến nó. Mặt khác, hắn đưa tới một ít lễ vật để Hầu gia đánh giá.

Dương Ninh biết rõ Viên Vinh nói tới mấy thứ – đây dĩ nhiên là văn tự bán thân. Xem ra Đậu Liên Trung đối với chính mình vẫn có chút kiêng kỵ, cũng không dám chơi xấu.

-Tặng đồ?

Dương Ninh hỏi:

-Là cái gì đó?

Hàn Thọ nói:

-Hầu gia hãy đi xem, có mấy cái hộp.

Dương Ninh muốn biết Viên Vinh đưa tới cái gì. Hắn đi theo Hàn Thọ tới sảnh thấy trên bàn gỗ khắc hoa có mấy chiếc hộp con. Hắn bước lên, tiện tay mở ra một cái. Bên trong là chiếc bát trà, màu sắc xanh nhạt, phảng phất ngọc khí. Hắn nhìn qua thấy cũng có chút cầu kỳ nhưng bên trong tách trà phảng phất dấu vết đã từng bị vỡ.

-Đây là lễ vật Viên Vinh đưa tới sao?

Dương Ninh chỉ bát trà, tiện tay lật lại nhìn rồi cau mày nói tiếp:

-Tiểu tử này, sao bỗng dưng lại đưa một thứ đồ đã hỏng tới.

Hàn Thọ cũng trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bát trà cũ nát.

Dương Ninh thấy thế cười nói:

-Như thế nào, Hàn Tổng quản ưa thích bát trà này chứ?

Hắn đưa tới. nói:

-Nếu không, ngươi cầm lấy để uống trà.

Hàn Thọ sực tỉnh lại, vội vàng khoát khoát tay, nói:

-Hầu gia, lão nô thân phận gì, đó là thứ đồ vật tốt, cho dù sửa mấy đời, lão nô cũng không có tư cách để dùng nó.

-Hả?

Dương Ninh kinh ngạc thầm nghĩ đây chỉ là bát trà, làm sao Hàn Thọ lại giật mình.

-Hầu gia, lão nô… có thể hay không cầm nhìn một lát?

Hàn Thọ cẩn thận hỏi.

Dương Ninh đưa chiếc bát tới. Hàn Thọ xoa xoa tay vào áo rồi mới cẩn thận tiếp nhận. Lão nhìn kỹ một chút, mắt sáng lên:

-Đúng rồi, đúng vậy, nhất định là nó rồi.

-Cái gì ? Cái gì là nó ?

Dương Ninh khó hiểu hỏi :

-Hàn Tổng quản, ngươi thấy cái gì ?

Hàn Thọ bưng bát trà bằng hai tay trả lại. Dương Ninh nhận xong, Hàn Thọ mới nói:

-Hầu gia, người cầm trong tay có cảm giác gì khác lạ không?

Dương Ninh thấy Hàn Thọ phản ứng như vậy mơ hồ đoán bát trà này chắc có điểm đặc biệt. Cầm trong tay một lúc, rất nhanh hắn cau mày nói:

-Ồ, chén trà này…bây giờ là mùa đông, phần lớn dụng cụ đều rất lạnh. Nhưng, giữ chén trà này trong tay một lúc, tựa như nó nóng lên.

Hàn Thọ cười, nói:

-Hầu gia, lão nô bình thường yêu thích uống trà nên có tìm hiểu một chút. Nếu như lão nô đoán không sai thì đây chính là Mã Hoàng Bán trong truyền thuyết!

-Mã Hoàng Bán?

Dương Ninh khó hiểu:

-Cái kia là có ý gì?

-Hầu gia, muốn biết về trà đạo nhất định phải biết Mã Hoàng Bán.

Hàn Thọ nói:

-Khả năng Hầu gia chưa từng nghe nói Trà thánh Lục Hạc. Đó là trà đạo tuyệt đỉnh cao nhân. Lúc trước, hắn uống trà chủ yếu là tùy ý. Khi hắn khai sáng trà đạo đã viết một quyển trà điển. Truyền thuyết kể rằng Lịc hạ sưu tầm đồ uống tra khắp thiên hạ, nhưng chỉ cất giữ tứ đại danh cụ. Mã Hoàng Bán này là một trong số đó.

Nói tới trà đạo, Dương Ninh dốt đặc cán mai, nhưng cũng hiểu trong trà đạo chứa nhiều điều rất kỳ diệu. Hắn không am hiểu nên không đánh giá đúng chén trà này. Người hưởng trà đạo chân chính mới có thể nhìn ra được.

-Như thế nói Mã Hoàng Bán vẫn còn đáng giá chút ít bạc?

Dương Ninh cười tủm tỉm hỏi.

Hàn Thọ giật mình. Trà đạo cùng cầm kỳ thư họa đều giống nhau, đều là những lĩnh vực phong nhã. Nhưng, Tiểu hầu gia vừa biết rõ bát trà này là đồ quý liền bắt đầu hỏi giá tiền.

-Cái này…!

Hàn Thọ do dự một chút mới nói:

-Người không hiểu trà đạo, có lẽ trong mắt họ vật này không đáng mấy đồng tiền. Bảo bối này không phải dùng tiền để định giá. Có thể nói nó là vật vô giá. Nếu quả thật muốn nói tới giá cả thì nói nó giá trị ngàn vàng cũng không quá đáng.

-Giá trị ngàn vàng?

Dương Ninh lắp bắp kinh hãi, tay cầm chặt bát trà, vẫn có chút không tin:

-Một cái bát trà, có thể đáng ngàn vàng sao?

-Hầu gia, nếu như phải ra tay, ra giá ngàn vàng, người muốn mua số lượng cũng không ít.

Hàn Thọ nói:

-Chẳng qua, bảo bối như vậy, đủ có thể làm bảo vật gia truyền. Hầu gia, Hầu gia … vẫn nên cất giữ cẩn thận.

Giá trị ngàn vàng, dựa theo tỷ lệ của Đại Sở hôm nay, ít nhất chén trà này cũng trị giá vạn lượng bạc. Có lẽ đối với quan to, thân hào mà nói thì vạn lượng bạc không coi vào đâu. Nhưng, đối với Dương Ninh, thậm chí là phủ Cẩm Y Hầu thì một vạn lượng bạc không phải là một số lượng nhỏ.

Đã biết Mã Hoàng Bán có giá trị, Dương Ninh lại nhìn mấy hộp quà khác. Một hộp, bên trong có hai cây sơn sâm. Hàn Thọ ở Hầu phủ nhiều năm nên tự nhiên cũng va chạm nhiều với xã hội. Phải đi ngàn dặm mới tìm được một cực phẩm lão sâm. Hai cây sâm núi cộng lại cũng có giá trị gần ngàn vàng. Ngoài ra, còn có hai hộp lá trà. Không cần Hàn Thọ nói, Dương Ninh cũng biết hai hộp lá trà này giá trị cũng không hề nhỏ.

Lúc này, Dương Ninh đã rõ, những vật này tuyệt đối không phải Viên Vinh tặng. Tuy gã xuất than phủ Lễ bộ Thượng thư, nhưng phủ Lễ bộ Thượng thư cũng không có hào phóng như vậy. Viên Vinh tuyệt không có khả năng tự tay làm việc này. Nếu không, chỉ sợ sớm đã dùng ngọc trai chuộc thân cho Trân Châu cũng không cần phải để tự mình ra tay, lấy lại văn tự từ tay Đậu Liên Trung.

Xem mấy thứ này, nhân sâm là Liêu Đông Khâu Phưởng đưa tới. Lá trà hẳn là của Giang Thành. Còn bát trà, Dương Ninh tưởng là của Giang Thành, nhưng đã có lá trà của hắn rồi, như vậy bát trà rất có thể là của Ngụy Đường Trần Mục Khoan. Dù sao Trần Mục Khoan có tính cách hào sảng nên ra tay cũng rất hào phóng.

Mở chiếc hộp cuối cùng ra, bên trong là một chiếc vòng tay chế tác cực kỳ tinh xảo. Nó hiện lên màu xanh lá cây đậm ôn hòa, tinh tế tỉ mỉ, hòa hợp. Phía dưới còn có một bức thư. Hàn Thọ đưa Dương Ninh bao thư rồi vội vàng giải thích:

-Hầu gia, Viên công tử sang thấy ngài đang nghỉ nên để lão nô lấy bút tạm thời ghi xuống mấy chữ.

Dương Ninh mở bao thư ra, chỉ thấy bên trong là một tờ ngân phiếu. Hắn liếc nhìn ngân phiếu có 1.500 lượng bạc. Mắt hắn đảo một vòng, môi cười lập tức đã rõ. Tấm ngân phiếu này là của Viên Vinh. Trong đó, một ngàn lượng bạc là để dọn dẹp chuyện của biện viện Trung lăng. Còn dư lại năm trăm lượng, không có gì bất ngờ, hẳn là Viên Vinh tự móc tiền túi.

Đêm qua giúp Trân Châu cầm lại văn tự, thậm chí ngay cả thuyền hoa cũng giao lại cho nàng, một con thuyền hoa giá trị cũng rất xa xỉ. Viên Vinh nhận ra hắn ra tay trợ giúp Trân Châu cũng giống như là giúp gã. Viên Vinh xuất ra 500 lượng bạc là tự nhiên tỏ lòng biết ơn.

Viên Vinh không so được với mấy hào phú lớn. Gã có thể móc ra 500 lượng bạc chỉ sợ hay là vặn răng mà có.

Phía trên bao thư viết hết sức ngắn gọn: “Chỉ ao ước uyên ương, không ao ước tiên. Chư huynh đệ đưa lễ mọn ăn mừng Hầu gia cùng Trác Tiên Nhi vui mừng kết lương”.

Việc này cũng có chút trêu chọc, nhưng cho thấy những lễ vật này là do đêm qua, mấy người cùng một chỗ gửi tới.

Vô công bất thụ lộc. Đêm qua, Dương Ninh đã giải vây cho những người này. Nhưng các lễ vật này thực sự là rất lớn phải tới hai, ba vạn lượng. Đây thực sự không phải số lượng nhỏ.

Mấy vị thương gia kia vung tiền như rác cũng không có gì là hiếm, lạ. Dương Ninh nhận ra những hậu lễ này đưa tới với ý đồ chân chính.

Đêm qua tranh chấp với nhau, đám người Chu Vũ Thần cũng hiểu họ đã kết oán thù với Đậu Liên Trung. Trên trực tế, là kết thù với Hộ bộ Thượng thư.

Hộ bộ chưởng quản thương gia, quản lý tài chính của cả nước và thuế vụ hộ phú, với đám người này, chẳng khác nào là Diêm Vương Gia.

Đám Chu Vũ Thần đều hiểu hậu quả của biến cố đêm qua, nên lúc này, muốn dốc hết sức trèo lên cái cây to Cẩm Y Hầu phủ.

Tuy nói được ngưỡng mộ nhưng sau khi qua đời, Cẩm Y Hầu phủ suy yếu không ít. Nhưng, người Đại Sở thì chỉ biết Cẩm Y Hầu là trụ cột của đế quốc. Với quân đội, họ có thế lực lớn. Như vậy, không thể đánh đồng một cây đại thụ với Hộ bộ Thượng thư.

Đã đắc tội với Hộ bộ Thượng thư, phải tiêu tốn không ít bạc lót tay Đậu gia xin bỏ qua, suy cho cùng, không bằng dựa vào cây đại thụ Cẩm Y Hầu này. Ít nhất, trong mắt đám người Chu Vũ Thần, họ đã có Cẩm Y Hầu che chở. Đậu gia tuyệt nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Họ đã tận mắt nhìn thấy Hoài Nam Vương thế tử đối đãi với Cẩm Y Hầu như thế nào, nói chi tới Thượng thư hộ Bộ.

Bọn họ cuối cùng chỉ là thân hào địa phương. Ở Kinh thành hồn trôi dưới nước tự phân tranh mà không có cách nào để thấy rõ.

-Ngươi thấy cái vòng tay này như thế nào?

Dương Ninh lấy lại tờ ngân phiếu rồi đưa chiếc vòng ngọc cho Hàn Thọ:

-Ngươi xem nó có đáng tiền hay không?

Hàn Thọ không nói gì, mà thầm nghĩ trước kia Tiểu hầu gia không hề quan tâm tới tiền bạc. Lần này như thế nào mà lại quan tâm tới nó. Nhận chiếc vòng tay, lão cẩn thận quan sát rồi nói:

-Hầu gia, Viên công tử đưa tới đều là vật có giá trị. Không nói tới Mã Hoàng Bán, chiếc vòng tay này nó là loại ngọc tuyệt hảo hạng. Nhìn kỹ thì vẻ đẹp của nó càng sâu – nó đậm màu xanh lá, hơn nữa lại trong suốt không tỳ vết. Và, mặt trên của nó còn khắc hoa …!

Lão nhìn kỹ một chút rồi tiếp tục nói:

-Thật sự đây sản phẩm của một tay nghề giỏi. Nó có thể đáng hơn một ngàn lượng bạc, nhưng do được khắc hoa phía trên nên nếu không có hai ngàn lượng thì chiếc vòng này khó mà đến tay.

Lão nhịn không được hỏi:

-Hầu gia, chẳng lẽ ngài định đưa nó đi?

-Đưa đi?

Dương Ninh cẩn thận, nhẹ nhàng đặt chiếc vòng ngọc vào hộp, cười nói:

-Ta chỉ hỏi để biết nó có quý không. Nếu không thì đưa cho Tam nương. Hàn Tổng quản, ngươi đem những thứ kia tới phòng ta. Chúng đều là đồ tốt nên phải cẩn thận đừng làm hư chúng.

Hôm nay, nhận được nhiều lễ vật như thế Dương Ninh cảm thấy rất vui.

Hắn biết rõ Cẩm Y Hầu không quan hệ tiền bạc với quan viên, hơn nữa, cũng không nhận hối lộ. Nhưng Chu Vũ Thần và những người kia không phải là quan viên thì những lễ vật này không thể xem là hối lộ. Đêm qua, mình đã bảo vệ bọn hắn vô sự. Nếu mình tốn hơi sức mà họ gửi tới một ít lễ vật cũng là chuyện thường tình. Ít nhất thì Dương Ninh cũng thấy yên tâm, thoải mái không có chút nào băn khoăn lo lắng.

 

0.15068 sec| 2451.523 kb