Sắc mặt Khúc Tiểu Thương cũng cực kỳ giận dữ, Dương Ninh giơ tay lên cười nói:

- Khúc Giáo úy, không cần vội trách cứ nàng như vậy.

Hắn quay sang Tây Môn Chiến Anh:

- Chiến Anh, ta biết tại sao ngươi lại không nghe lời như vậy, nói cho cùng, vẫn là có tư tâm.

- Ngươi!!!!!

Đôi mắt sáng ngời của Tây Môn Chiến Anh sáng lên giận dữ:

- Không cho ngươi gọi tên ta!

- Chiến Anh, lần này là ngươi không đúng.

Hắn cố ý trêu chọc:

- Không gọi tên ngươi, chẳng lẽ muốn ta gọi là Tây Môn Trinh sự hả? Nghe cách gọi này không biết ngươi có mất tự nhiên không?

Thấy hắn tươi cười, nàng càng buồn bực, nghiêng đầu đi, không để ý tới.

- Ngươi nói rất chính nghĩa rất cao cả, diệt trừ gian ác, đến ta nghe được cũng rất kích động. Nhưng trong lòng ngươi có tự hỏi, tối nay ngươi và Nghiêm Lăng Hiện bắt ta về đây rốt cuộc là vì mục đích gì không?

Nàng hơi nghiêm mặt, vẫn không thèm nhìn hắn, chỉ cười lạnh:

- Không có mục đích gì, chỉ là không muốn buông tha cho ác tặc thương thiên hại lý!

- Có lẽ đây là một trong số nguyên nhân. Nhưng nguyên nhân chủ yếu, là vì trong lòng ngươi vẫn có tư tâm, hoàn toàn khác với lý do ngươi vừa nêu, ngươi chỉ muốn khẳng định bản thân mà thôi.

Thân thể mềm mại của Tây Môn Chiến Anh khẽ rung lên một cái, nghiêng đầu lại, hai mắt sáng hàn quang, cười lạnh hỏi;’

- Ngươi có ý gì?

- Nói chuyện với ta vẫn nên khách khí một chút.

Sắc mặt Dương Ninh cũng lạnh đi:

- Ngươi đừng quên thân phận của ngươi, cũng đừng quên thân phận của ta. Ở trước mặt ta còn chưa tới lượt ngươi thể hiện tính tình đại tiểu thư ra.

Tây Môn Chiến Anh cắn môi, không nói gì.

Lúc này Trần Kỳ đã bưng một cái khay lớn tới, cong người hành lễ, tới cạnh mấy người Dương Ninh đặt mấy món điểm tâm lên bàn, cười cười mời:

- Hầu gia, đêm khuya rồi, nhất định ngài rất đối bụng. Ty chức đã chuẩn bị chút điểm tâm, mời ngài nhấm nháp một chút.

Sau đó hai tay nâng chén trà lên, chén trà rất tinh mỹ, lại sạch sẽ, đưa tới trước mặt Dương Ninh, cười cười mời:

- Hầu gia, đây là lá trà mới hái, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không?

Dương Ninh nhận lấy, nhìn lá trà mỏng manh nhẹ nhàng, nước trà xanh xanh trong vắt màu ngọc bích, hương trà thơm nồng, nhất định là trà ngon thượng đẳng. Hắn cười cười:

- Trần Kỳ, ngươi rất hiểu chuyện.

Trần Kỳ nghe ra hắn khen ngợi, hơi thở ra, vội nói:

- Không dám!

- Đúng rồi, ta nhớ ra ngươi vừa mới nói, phủ Thần Hầu không có quy định châm trà cho phạm nhân, không thể chọn ba lấy bốn.

Dương Ninh thổi thổi trà vụn:

- Ta nhớ lúc nãy ngươi có nói gì nữa, “F** con bà nhà nó”, hình như là câu này thì phải?

Mặt mũi Trần Kỳ trắng bệch, gần như mềm nhũn ngã xuống.

- Ngươi nên nhớ bà nội của ta là Thái phu nhân Hầu phủ.

Hắn thở dài:

- Lão nhân gia người đã bảy tám chục tuổi, không biết có ân oán gì với ngươi, Trần đại Hình sự, ta có thể nói không? Ngươi nể mặt ta, sau này đừng tìm lão nhân gia làm khó….

Mồ hôi lạnh tứa ra trên trán Trần Kỳ, hoàn toàn hoảng sợ.

Thái phu nhân Cẩm Y Hầu được triều đình phong làm Cáo mệnh phu nhân, thân phận tôn quý. Tuy Dương Ninh cố ý bắt lấy câu nói của gã cưỡng từ đoạt lý, nhưng nếu muốn truy cứu tới nơi tới chốn, chỉ sợ đầu này khó giữ.

Khúc Tiểu Dương trừng mắt với Trần Kỳ, lạnh lùng nói:

- Ra sân sau quỳ, tự vả miệng. Khi nào Hầu gia cho ngừng mới được ngừng.

Trần Kỳ đành đi ra cửa, quỳ ngoài sân tự vả vào hai má mình.

- Chiến Anh, chúng ta còn chưa nói chuyện xong.

Dương Ninh khẽ nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống:

- Ta vừa nói tới chỗ nào nhỉ? Đúng rồi, đến chỗ ngươi muốn bắt ta về để tự khẳng định mình. E hèm, ngươi và vị Phá Quân Giáo úy này trước kia rất ít khi chấp hành nhiệm vụ, nên kinh nghiệm rất non, cũng chưa lập được nhiều công lao gì. Ngươi trẻ tuổi, tranh cường háo thắng, không biết bên ngoài nước sâu bao nhiêu, nhưng luôn tự cho mình là đúng, coi trời bằng vung, luôn cảm giác không có gì là không làm được. Nên ngươi muốn lập công rực rỡ, để cho tất cả mọi người đều phải rửa mắt mà nhìn.

Hắn vừa nói chuyện vừa làm bộ hoa trương, răng ngà của Tây Môn Chiến Anh cắn sâu vào bờ môi đỏ mọng, hai tay siết lại thành đấm.

- Một nữ hài tử không nên có vẻ như hung thần ác sát như thế, cứ như muốn ăn thịt người ấy. Ôi… Ta nói ngươi nghe, coi như giáo huấn ngươi một chút cho sau này. Không phải ngươi và Nghiêm Lăng Hiện muốn lập công lớn để cho trên dưới quý phủ Thần Hầu phải rửa mắt mà nhìn các ngươi sao? Ngươi là nữ nhi Thần Hầu, còn vị này, Phá Quân Giáo úy, nếu ta không đoán sai, Phá Quân Giáo úy ngươi tuổi còn trẻ đã trở thành một trong Bắc Đẩu Thất Tinh, chỉ sợ cũng không phải được tất cả mọi người trong phủ Thần Hầu chịu phục. Cho nên, một người muốn khẳng định với cha mình, một người muốn được đồng môn tôn trọng, vừa vặn gần đây trong Kinh thành lại xảy ra sự lạ yêu quái hút máu, nên hai ngươi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kết hợp bắt tay với nhau, muốn mượn việc này lập công lớn.

Tây Môn Chiến Anh và Nghiêm Lăng Hiện đều có vẻ giật mình. Trong ánh mắt của Khúc Tiểu Thương cũng có thêm phần dị sắc.

- Các ngươi sốt ruột cầu công, tối nay vừa lúc gặp được cơ hội, lại phát hiện ta ở hiện trường vụ án. Khi ấy ta thấy nhất định các ngươi rất kích động.

Dương Ninh nâng chung trà, lại hớp nhẹ một ngụm mới tiếp tục nói:

- Các ngươi không hỏi trắng đỏ xanh đen gì, khi chuyện còn nhiều điểm đáng nghi chưa được làm sáng tỏ đã vội vã bắt ta lại. Nói cho cùng, các ngươi vì cầu công, đã không để ý tới những điểm đáng ngờ kia. Không biết ta nói có đúng không? Đương nhiên, nhất định các ngươi sẽ không thừa nhận.

Nghiêm Lăng Hiện ứa mồ hôi lạnh, môi hơi nhúc nhích.

Tây Môn Chiến Anh nhìn hắn chằm chằm, môi bị cắn gần chảy máu, nhưng vẫn quật cường chất vấn lại:

- Làm sao ngươi có thể chứng minh được người nọ không phải do ngươi giết chết?

- Ta nói rồi, các ngươi quá ít kinh nghiệm, nên rèn luyện thêm đi. Không được ba năm năm năm, các ngươi không thành tài được.

Dương Ninh nhìn Khúc Tiểu Thương, cười nói:

- Vừa rồi Khúc Giáo úy đã nói chứng cứ cho các ngươi nghe, nhưng đến bây giờ các ngươi vẫn không thể nghiệm và quan sát khổ tâm của Khúc Giáo úy, thật sự khiến cho người ta cảm thán.

Tây Môn Chiến Anh và Nghiêm Lăng Hiện liếc nhau, cùng nhìn sang Khúc Tiểu Thương, vẻ mặt có hơi mờ mịt.

Khúc Tiểu Thương mỉm cười hỏi:

- Hầu gia muốn ám chỉ chuyện gì?

- Đương nhiên là đôi tay của ta.

Dương Ninh rất thích ý dựa vào ghế, nhìn Tây Môn Chiến Anh hỏi:

- Ta hỏi ngươi, những người bị hút máu kia chết như thế nào?

Nàng do dự một chút rồi đáp:

- Ngực bị đánh mạnh, yết hầu bị xé nát.

- Được, ta lại hỏi ngươi, miệng vết thương ở yết hầu có dễ nhìn không?

Dương Ninh nhìn chằm chằm nàng:

- Bị binh khí nào gây thương tích?

Nàng cúi đầu, giọng nói không còn lạnh như băng như trước:

- Ta…ta cũng chưa từng thấy tận mắt. Bọn họ không cho ta xem. Nhưng… nhưng ta nghe nói là bị người ta dùng tay xé nát.

- Ta còn tưởng rằng ngươi đã nhìn thấy.

Hắn thở dài:

- Ngươi cũng biết, là một Trinh sĩ, bản lĩnh quan trọng nhất là có thể đọc thi thể. Đối với các trinh sĩ, lời khai của người chết đôi khi còn kỹ lưỡng hơn, thật hơn là người sống. Ngay cả thi thể ngươi cũng chưa xem qua, làm sao có thể kết luận hung thủ giết người bằng thủ pháp nào? Ngay cả thủ pháp giết người của hung thủ ngươi cũng khôn biết, dựa vào cái gì để kết luận ai là hung thủ giết người?

Lúc này, không chỉ Khúc Tiểu Thương, ngay cả Đoạn Thương Hải bên cạnh Dương Ninh cũng kinh ngạc.

- Khúc Giáo úy bảo ta xòe hai tay ra là để xem hai tay ta có thể xé nát yếu hầu người khác không.

Hắn đặt chén trà xuống, nâng hai tay xòe năm ngón quơ quơ cười hỏi:

- Có lẽ các ngươi không nhìn ra cái gì, nhưng Khúc Giáo úy liếc mắt một cái là nhìn ra được, tay ta không có sức xé nát yếu hầu người ta. Cho nên y có thể lập tức kết luận người kia không phải do ta giết. Đây là chênh lệch giữa các ngươi và y.

Khúc Tiểu Thương thở dài một tiếng:

- Hầu gia nhìn là hiểu, trong lòng sáng như gương, ty chức thật sự khâm phục. Thứ cho ty chức cả gan nói một câu, Hầu gia trẻ tuổi như vậy, mà có ánh mắt phi phàm, tâm tư kín đáo như thế, quả thực hiếm thấy.

Y nhìn sang Đoạn Thương Hải:

- Đoạn Nhị gia, Cẩm Y Hầu cơ trí như vậy là phúc của Đại Sở ta!

Tây Môn Chiến Anh vẫn còn hơi nghi ngờ Dương Ninh, nhưng những lời hắn nói như mũi tên đâm thủng tâm tư của nàng, khẽ run giọng hỏi:

- Người nọ….người nọ thật sự không phải do ngươi giết?

- Tiểu sư muội, những thi thể bị hút máu này, theo như lời muội nói, đều là bị quái vật kia dùng tay không xé rách yết hầu, sau đó hút cạn máu từ chỗ đó.

Khúc Tiểu Thương nghiêm nghị giải thích:

- Có thể dùng tay không xé nát cổ họng, nhìn vào đó có thể thấy phần nào võ công của hung thủ. Tối nay các ngươi may mắn mới gặp Hầu gia, nếu quả thật các ngươi gặp hung thủ kia, ta chỉ sợ cả hai đều không thể còn sống quay về.

Tây Môn Chiến Anh hơi ngơ ngác, liếc sang Dương Ninh, thấy hắn đang nhàn nhã thưởng trà, cúi đầu, khóe mắt hơi đỏ lên.

- Phá Quân Giáo úy, nếu ngươi đã là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh của phủ Thần Hầu, cũng nên hiểu mình gánh vác trọng trách nặng cỡ nào. Ví như chuyện đã xảy ra tối nay, nói dễ nghe một chút thì là kinh nghiệm chưa đủ, nói khó nghe hơn, là ngu xuẩn cực độ.

Dương Ninh không khách khí nói thẳng:

- Ta khuyên ngươi, trước khi học thành bản lĩnh, cố hết sức đừng ra cửa, đừng khiến cho phủ Thần Hầu mất mặt.

Hắn đứng dậy:

- Trước hết đứng lên đi đã.

Nghiêm Lăng Hiện và Hầu Quân Võ đều đã quỳ một gối cả buổi, nghe hắn nói vậy đều đứng dậy. Nghiêm Lăng Hiện cúi đầu, cực kỳ ảo não, không dám nhìn Dương Ninh.

- Ta cũng không làm khó các ngươi. Tối nay hai người các ngươi đã phạm phải sai lầm, phủ Thần Hầu trừng phạt thế nào, ta không xen vào. Nhưng các ngươi phải xin lỗi ta. Ta sẽ dừng chuyện này ở đây.

Khúc Tiểu Thương lập tức lên tiếng:

- Hầu gia rộng lượng.

Y trầm giọng mắng hai người kia:

- Còn không xin lỗi Hầu gia.

Nghiêm Lăng Hiện do dự một chút, cuối cùng nhắm mắt xin lỗi:

- Hầu gia, ty chức…ty chức vô năng, thất lễ mạo phạm. Mong… mong Hầu gia thứ tội.

Dương Ninh cười nhẹ:

- Đừng chỉ vì cái trước mắt. Ngươi đã được Thần Hầu chọn vào Bắc Đẩu Thất Tinh chắc hẳn cũng có chỗ hơn người, chăm chỉ đi theo các sư huynh của ngươi học tập đi, thế nào cũng sẽ có thành tựu.

Sau đó hắn quay sang Tây Môn Chiến Anh.

Thấy hắn nhìn mình, nàng vội quay đi, do dự một chút mới ngập ngừng nói:

- Là… là ta không tốt!

Thật ra Dương Ninh hiểu rõ những người này có vẻ khá kính sợ mình là vì uy vọng của phủ Cẩm Y Hầu. Dù sao phủ Thần Hâu cũng không phải nơi bình thường, mình cũng không thể làm quá, được một tấc lại muốn một thước, dù sao kết oán với phủ Thần Hầu tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Lúc này Đoạn Thương Hải lên tiếng:

- Khúc Giáo úy, sau này ngươi nói lại với Tây Môn Thần Hầu một tiếng, phủ Thần Hầu này quả thực cũng cần chỉnh đốn một phen, tránh sau này lại gây ra án oan án sai.

Khúc Tiểu Thương nghiêm nghị đáp:

- Hầu gia và Đoạn Nhị gia yên tâm, đương nhiên việc này ta sẽ phải bẩm báo với Thần Hầu. Bên Hầu gia cũng cần xin lỗi.

Dương Ninh nghĩ nghĩ một chút mới lên tiếng:

- Ta từng thấy hung thủ giết người hút máu kia, tới hiện trường thì không thấy nữa, đã kinh động tới nó. Mấy huynh đệ thuộc hạ của ta cũng bị kẻ đó gây thương tích, nhưng gã cũng không dây dưa lắm, có thể là phát hiện có người tới gần nên đã bỏ đi.

- Hầu gia đã gặp sao?

Khúc Tiểu Thương rùng mình:

- Hầu gia có thể cung cấp một chút manh mối được không?

- Khinh công của kẻ đó rất cao, chạy trên mái ngói mà như chạy trên đất bằng, nhất định võ công rất lợi hại.

Nhớ lại tướng quân đồng xanh tựa như u linh kia, sắc mặt hắn đanh lại:

- Khi ta nhìn thấy gã thì gã đang hút máu, mặc một bộ trường bào màu đen. Đúng rồi, mặt nạ, gã đeo một mặt nạ đồng xanh, trên đó có gì đó như hai cái sừng trâu. Dáng người gã thon thon cao cao, khí chất có vẻ như… như một Tướng quân mang binh đánh giặc.

- Tướng quân?

Khúc Tiểu Thương nheo nheo mắt lại gần như không thấy lòng đen đâu:

- Tướng quân đeo mặt nạ đồng xanh?

Y hơi gật đầu:

- Hầu gia, những đầu mối này cực kỳ quan trọng với chúng ta, nhất định chúng ta sẽ dốc toàn lực bắt hung phạm.

Dương Ninh cũng không ở lại nữa, quay sang liếc Tây Môn Chiến Anh thì chỉ thấy lưng nàng. Nhìn từ đằng sau, nàng rất thon thả, dáng người rất đẹp.

Ra ngoài cửa thì thấy Trần Kỳ vẫn quỳ ngoài sân tự tát mình, hai má đã sưng vù lên, khóe miệng cũng chảy máu, thấy hắn đi ra ngoài, gã lại tát nhanh hơn.

Dương Ninh cười ha ha:

- Trần đại Hình sự, ngươi rất biết làm người, tát thêm năm mươi cái.

Hắn dẫn Đoạn Thương Hải, được Khúc Tiểu Thương tự mình đưa ra ngoài phủ Thần Hầu.

 

1.77022 sec| 2456.406 kb