Vô sỉ!

Từng gặp vô sỉ, nhưng chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ như vậy, Dương Ninh vốn cảm thấy có lẽ Giang Đại công tử này thực sự đi xa hải ngoại, rất có thể là người du học trở về cực kỳ quý hiếm thời đại này. Nhưng chỉ nghe một câu kia, hắn biết tiểu tử này đánh cờ hiệu du học, lừa đời lấy tiếng.

Trong thư đường lập tức hỗn loạn, các học sinh châu đầu ghé tai, thần sắc rất khác nhau, phần lớn tràn ngập kinh ngạc, có mấy người hơi nghi hoặc.

- Các vị sư muội hẳn đều biết trời tròn đất vuông, mặt trời treo trên cao, trăng tròn trên trời, ta vẫn luôn cho rằng như vậy.

Giang Tùy Vân thấy có hiệu quả, lại cười nói:

- Thế nhưng xa cách trùng dương, mới phát hiện quả thực giống như sư phụ nói, thế giới bên ngoài rất khác biệt.

- Giang sư huynh, mặt trăng hải ngoại thực sự hình vuông sao?

Tô Tử Huyên vội hỏi:

- Chẳng lẽ không phải cùng một mặt trăng với chúng ta?

- Đương nhiên không phải.

Giang Tùy Vân nghiêm túc nói:

- Hơn nữa người bên ngoài không gọi mặt trăng là mặt trăng, mà gọi là quang đài!

- Quang đài?

Dương Ninh nhịn cơn buồn cười gần như có thể khiến hắn phải phì ra tiếng, nghĩ thầm Giang Đại công tử này quả là có kỹ năng nói dối siêu phàm, nhìn biểu lộ trên mặt kia, chỉ sợ không có người hoài nghi gã nói lung tung.

Không thể nghi ngờ, hôm nay Giang Tùy Vân đến đây, nếu như nói chút chuyện bình thường, cũng sẽ không biểu lộ có bao nhiêu tài học, nếu nói chút thi từ ca phú thậm chí bình luân khoác lác, có mấy vị phu tử ở đây, đặc biệt có vị đại nho uyên bác Trác Thanh Dương kia, rất có thể dễ dàng nhìn ra trình độ cao thấp, trái lại nói chút chuyện cổ quái, lại có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Quan trọng nhất là, hôm nay ở phía dưới quả thực không có mấy người có năng lực rời bờ ra biển, càng không có mấy người có thể thấy được thế giới bên ngoài vạn dặm. Giang Tùy Vân công nói đều là chuyện ngoài vạn dặm, có ai có thể nghiệm chứng?

Đệ tử ở đây, đều là các cô nương mặc dù đọc sách ở thư viện, nhưng bình thường gần như cửa lớn cũng không bước ra khỏi, chớ nói ngoài vạn dặm, coi như ở kinh thành có rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, lúc này nghe Giang Tùy Vân nói, cảm thấy không thể tưởng tượng được, hết sức hiếu kỳ.

- Giang sư huynh, người hải ngoại lớn lên giống chúng ta không?

Bỗng nhiên có người đặt câu hỏi.

Giang Tùy Vân cười nói:

- Đương nhiên không giống, người hải ngoại phần lớn đều rất tuấn mỹ, cho dù nam hay nữ, đều nho nhã lễ độ, nhiệt tình với người khác. Hơn nữa họ tài nguyên phong phú, mời người đãi khách, thức ăn phong phú, tay nghề làm bếp đủ loại, hương vị quả thực rất ngon miệng.

- Vậy họ đọc sách gì?

- Cái này ta đã cẩn thận điều tra, họ đọc sách khác chúng ta, kỳ thực họ rất ít đọc sách, nói đến đọc sách tập việt, quả thực kém xa chúng ta. Không dối gạt các vị sư muội, ta đã đến mấy quốc gia, tùy tiện viết một bài thơ, họ đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tôn sùng là chí bảo.

Giang Tùy Vân cười nói:

- Ta tài sơ học thiển, văn chương vốn qua quýt bình thường, nhưng đến nơi đó, lại được tôn thờ.

- Hóa ra họ vô tri như vậy.

Tô Tử Huyên cười nói:

- Giang sư huynh, không nói ở hải ngoại, dù là ở Trung Nguyên, tài học của huynh cũng là hạc giữa bầy gà.

- Tô sư muội quá khen rồi.

Giang Tùy Vân thở dài:

- Có lúc hoàng đế hai quốc gia mời ta tham gia yến hội, trên yến hội khẩn cầu ta lưu lại, dạy họ văn vẻ. Kỳ thực ta cũng từng nghĩ đến, phải chăng ở bên kia vài năm, dạy họ thi từ, chẳng qua người hải ngoại không hiểu viết văn, thi từ ca phú của Trung Nguyên chúng ta, là tích lũy rất nhiều năm tháng mới có thành tựu hôm nay, thời gian ngắn ngủn, họ cũng sẽ không hiểu được.

Lúc này, các cô nương trong thư đường đều tràn ngập vẻ sùng kính.

Dương Ninh cười khẩy, đột nhiên hỏi:

- Giang công tử, ta có thể hỏi hay không, phải chăng ban ngày ở hải ngoại có mặt trời?

- Đương nhiên là có.

Nhìn thấy Dương Ninh đặt câu hỏi, Giang Tùy Vân vẫn tươi cười.

- Như vậy mặt trời của họ hình dạng thế nào?

Dương Ninh vẻ mặt thỉnh giáo hỏi:

- Phải chăng cũng hình vuông?

Giang Tùy Vân cười nói:

- Vậy thì không phải.

- Vậy theo như lời ngươi nói, mặt trời hải ngoại và mặt trời của Đại Sở ta không phải một?

Dương Ninh chậm rãi đứng dậy, lại cười nói:

- Nói cách khác, có hai mặt trời trên bầu trời sao?

Câu này vừa ra, sắc mặt Giang Tùy Vân thay đổi.

Từ xưa tới nay, trời không có hai mặt trời, người không có hai chủ, một khi Giang Tùy Vân nói mặt trời ngoại quốc khác với Trung Nguyên, đó chính là phạm vào kiêng kị rất lớn.

Trác Thanh Dương biết điểm này trong lòng, cau mày nói:

- Thư viện Quỳnh Lâm tự có quy củ của Thư viện Quỳnh Lâm, trong thư viện này, tự có học thuyết của mình, cứ thoải mái nói chuyện, không cần lo lắng.

Dương Ninh cười nói:

- Trác tiên sinh, kỳ thực ta đang kỳ quái, thiên hạ to lớn, Giang công tử cũng không có khả năng đi khắp mỗi mảnh đất trong thiên hạ. Hắn rời bến du lịch, đi qua những nơi rất xa, đương nhiên không thể nào là cuối trời. Nếu như hắn nhìn thấy mặt trăng hình vuông, vậy có phải nói, còn có mặt trăng ở rất nhiều nơi hắn chưa nhìn thấy? Có hình tam giác, thậm chí hình trường côn hay không?

Giang Tùy Vân cau mày nói:

- Lời này của ngươi có ý gì?

- Ta chỉ khiêm tốn thỉnh giáo mà thôi.

Dương Ninh cười nói:

- Giang công tử, không biết nơi ngươi đi qua, là Châu Âu, hay là Châu Phi, hoặc là Châu Mỹ?

Giang Tùy Vân cau mày nói:

- Âu cái gì, Phi cái gì?

Dương Ninh cười ha ha, đi ra phía trước, trước mắt bao nhiêu người, đi tới bên cạnh Giang Tùy Vân, thở dài:

- Ta muốn hỏi ngươi, ngươi đã gặp người hải ngoại, là tóc vàng mắt xanh, hày là toàn thân đen kịt?

Tô Tử Huyên nhìn thấy Dương Ninh, khuôn mặt vốn tươi cười ngọt ngào lập tức lạnh lùng, cười lạnh nói:

- Giang sư huynh dạy học, cần ngươi chen miệng sao? Ngươi cũng không ra biển, hiểu được cái gì?

Dương Ninh liếc Tô Tử Huyên, thản nhiên nói:

- Lão sư dạy học, làm đệ tử chen miệng cái gì? Không biết là lắm mồm nhanh lưỡi sao?

Tô Tử Huyên khẽ giật mình, lập tức vô cùng xấu hổ.

- Toàn thân đen kịt là có ý gì?

Sắc mặt Giang Tùy Vân hơi lúng túng.

Dương Ninh cười nói:

- Ngươi vừa rồi đã nói gặp người hải ngoại đều cực kỳ tuấn mỹ, chắc có lẽ không phải người da đen. Người da đen mà ta nói, là chỉ làn da toàn thân đều màu đen.

Mọi người nhất thời lại cả kinh, nghĩ thầm trên đời này nào có người như vậy.

- Chẳng lẽ ngươi từng gặp loại người này?

Giang Tùy Vân vẫn mỉm cười thản nhiên.

Dương Ninh cũng không trả lời, tiếp tục hỏi:

- Ta còn muốn hỏi một câu, Giang công tử rời bến, không biết thuyền đi bao lâu? Ta nghe nói qua Nam Dương có rất nhiều quốc đảo, Giang công tử sẽ không phải tới những quốc gia kia chứ?

- Đương nhiên không phải.

Giang Tùy Vân chắp hai tay sau lưng:

- Thuyền đi một chuyến cần hơn một năm ven đường đương nhiên tiếp xúc rất nhiều quốc gia, quốc gia xa nhất, tốn thời gian hơn một năm.

- Vậy thì rất xa, tuyệt đối không có khả năng là Nam Dương.

Dương Ninh lại cười nói:

- Dựa theo lời Giang công tử nói, hẳn là đã đến Châu Âu.

Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại cười lạnh, mặc dù hắn biết mình xuyên việt thời đại này rất khác với bất kỳ một triều đại nào trong lịch sử, nhưng vị trí địa lý lại không hề khác biệt, chỉ là lúc này, hiển nhiên con đường tơ lụa vẫn chưa thông, nếu như đi theo đường biển, kênh đào Xuy ê Ai Cập còn chưa thông, chỉ có thể vòng qua mũi Hảo Vọng Châu Phi, vòng một vòng tròn cực lớn mới có thể đến Châu Âu.

Nếu như đi con đường này, vị Giang công tử này từng gặp quốc gia dọc đường, không có khả năng chưa từng gặp người da đen.

Chỉ điểm này, đã biết rõ tiểu tử này ở đây khoe khoang đầy trời, giả trang sói già vẫy đuôi.

- Ngươi nói Châu Âu là cái gì?

Giang Tùy Vân thản nhiên nói:

- Ta du lịch hải ngoại, chưa từng nghe qua.

Dương Ninh cười nói:

- Châu Âu chưa từng nghe qua không quan trọng, xin hỏi Giang công tử có từng nghe qua Herodote? Thucydides? Xenophon? Vậy Aeeschylus cũng chưa nghe qua? Aristotle, Platon, Socrate, những người này ngươi có biết không?

Hắn nói một tràng những cái tên rất quái dị, mọi người ở đây đều lộ vẻ nghi hoặc.

Giang Tùy Vân lúc này nhíu mày hỏi:

- Đây là cái gì?

- Không phải Giang công tử vừa nói thi từ ca phú của ngươi được người hải ngoại coi là trân bảo sao?

Dương Ninh thở dài:

- Ngươi nói người khác không biết đọc sách, coi ngươi như thần minh, nhưng theo ta biết, người đọc sách của họ cũng không ít, có văn hóa và vinh quang của mình, giống như văn minh của chúng ta, sáng chói rực rỡ.

Giọng Giang Tùy Vân trở nên lạnh lùng:

- Ồ? Ngươi biết được những thứ này từ đâu? Chẳng lẽ ngươi cũng từng du lịch hải ngoại?

Dương Ninh cười nhạt nói:

- Ta từ đâu biết, không cần phải gấp gáp nói cho ngươi biết. Ngươi đã không biết những người này, đương nhiên cũng không biết triết học, toán học, thần học, kinh tế học, mỹ học.

Thấy trên giảng đài có một tấm ván gỗ bóng loáng, bên trên giắt một trang giấy trắng cực lớn, phía dưới còn có bút mực, hiển nhiên là dùng để dạy học. Hắn đi qua, nhấc bút lông, vẽ ba vòng tròn trên giấy trắng, ba vòng tròn có lớn có nhỏ.

Lúc này dưới đài đang nghị luận ầm ĩ, Dương Ninh nói, họ cảm thấy giống như nghe thiên thư, lúc này Trác Thanh Dương lại không ngăn cản, mà chăm chú nhìn ba vòng tròn trên giấy.

- Đây là cái gì?

Giang Tùy Vân cau mày nói.

- Ngươi nói mặt trăng là hình vuông, vậy hôm nay ta sẽ tới dạy dỗ ngươi, mặt trăng rốt cuộc là có chuyện gì, tránh viêcj ngươi dạy hỏng học sinh!

Buông bút lông, cầm một cây gậy dạy học, Dương Ninh chỉ vòng tròn trên bản vẽ nói:

- Mọi người nhìn kỹ nhé, vòng tròn lớn nhất này, chính là mặt trời mà ban ngày ta nhìn thấy, ở giữa này là địa cầu chỗ chúng ta ở!

- Địa cầu?

Không chờ Dương Ninh nói xong, Giang Tùy Vân đã cười nói:

- Ngươi đang nói đùa sao? Trời tròn đất vuông, chỗ chúng ta ở, lúc nào biến thành một quả cầu rồi?

- Hắn không có học vấn không nghề nghiệp, lời nói dối nào cũng có thể biên ra được.

Tô Tử Huyên oán giận nói.

Dương Ninh cũng không để ý tới, tiếp tục nói:

- Còn có hình tròn nhỏ nhất này, chính là mặt trăng mà Giang công tử nói. Thực tế ba quả cầu này, vẫn luôn luôn chuyển động, hơn nữa chuyển động chia làm tự quay và quay quanh, cái gọi tự quay, là bản thân tự chuyển động, mà quay quanh, đó là chuyển động vòng quanh tinh thể khác!

Một phu tử nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Trác Thanh Dương hắng giọng một cái, lại khẽ lắc đầu, ý bảo phu tử kia không nên quấy rầy. Lão lập tức nhìn về phía bản vẽ, thần sắc trong mắt, dường như rất hứng thú.

 

0.19173 sec| 2440.977 kb