Giang Tùy Vân thấy Dương Ninh tự tin như mây trôi nước chảy, quả thực cảm thấy hơi bất an, nhưng suy nghĩ lại một chút, không mọc cánh lại có thể bay lên trời, vậy không thể nghi ngờ là chuyện hoang đường viển vông.

Đương nhiên gã cũng biết người luyện tập khinh công có thể đi lại trên tường, cách mặt đất ba thước là không nói chơi, nhưng đó đương nhiên không cùng cấp với bay lên trời.

Hôm nay Dương Ninh theo mọi người vào thư viện Quỳnh Lâm nghe học, bằng lòng mà nói, quả thực ít nhiều có chút tâm trạng muốn học tập.

Trác Thanh Dương là đại nho đương thời, Dương Ninh cũng chứng kiến, lão hơi thưởng thức môn đồ Giang Tùy Vân này. Tuy nói Dương Ninh cũng không thích Giang Tùy Vân, nhưng nghĩ đến danh sư xuất cao đồ, Giang Tùy Vân cũng có chút thực học.

Sau khi hắn đi tới thời đại này, tuy rằng từng bước thích ứng, nhưng thực chất lại không chính thức dung hợp, có cơ hội đến thư viện này, hơn nữa có tài tử dạy học, quả thực cũng nên nghe một chút, thông qua quá trình tiếp xúc văn hóa, tăng thêm tốc độ dung nhập vào thời đại này.

Thế nhưng kết quả lại khiến hắn cực kỳ thất vọng.

Giang Tùy Vân có thực học hay không Dương Ninh không biết, nhưng lời gã nói hôm nay, nói lung tung, hoàn toàn là bịa ra câu chuyện kỳ lạ để biểu hiện sự xuất chúng, học như vậy, quả thực không cần phải tiếp tục nghe giảng nữa.

Dương Ninh không khách khí, đánh cuộc xong, liền chắp tay với Trác Thanh Dương, trước mắt bao nhiêu người, hắn bước ra khỏi Quỳnh Lâm Cư.

Kỳ thực hôm nay gặp gỡ Tiểu Dao ở thư viện Quỳnh Lâm, gặp lại người quen, tâm trạng Dương Ninh vốn không tệ, nhưng qua nửa tiết học, Giang Tùy Vân và Tô Tử Huyên giống như hai con ruồi, khiến tâm trạng của Dương Ninh xấu đi, quả thực không muốn tiếp tục ở lại thư viện Quỳnh Lâm này nữa.

Đi vài bước, chợt nhớ ra hắn còn chưa chào Tiểu Dao, hắn dừng lại một chút, nhưng lại nghĩ đến chào nàng vào thời điểm này cũng không ổn, hơn nữa, Tiểu Dao học tập ở đây, sau này sẽ còn cơ hội nhìn thấy, thậm chí có thể phái Đoạn Thương Hải hỏi thăm một chút về gia thế của Tiểu Dao, đối với Đoạn Thương Hải mà nói, hẳn không phải là việc gì khó.

Hắn đi tiếp tầm mười bước, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói của Trác Thanh Dương:

- Chờ một lát.

Dương Ninh dừng bước quay đầu lại, thấy Trác Thanh Dương đang bước nhanh tới. Dương Ninh nghĩ thầm không phải là mình quấy rối Giang Tùy Vân dạy học, lão tiên sinh này ưu ái đồ đệ nên sốt ruột, vừa rồi không tiện phát tác, lúc này mới tìm đến mình làm phiền chứ.

Chẳng qua hắn vẫn hết sức cung kính nói:

- Trác tiên sinh.

Trác Thanh Dương đi tới trước mặt Dương Ninh, khẽ vuốt chòm râu, cẩn thận đánh giá Dương Ninh, thái độ rất tán thưởng. Dương Ninh bị nhìn hơi mất tự nhiên, lập tức xấu hổ, cười cười nói:

- Tiên sinh có gì chỉ giáo?

Trác Thanh Dương giơ tay chỉ một ngôi đình lục giác cách đó không xa, nói:

- Qua bên kia ngồi một chút.

Lão cũng không nói nhiều, chắp hai tay sau lưng, đi thẳng qua.

Dương Ninh đương nhiên không tiện cự tuyệt, đành đi theo vào đình lục giác. Trong đình đặt một bàn đá hình tròn, chung quanh bày biện bốn ụ đá, Trác Thanh Dương ngồi xuống, chỉ phía đối diện nói:

- Ngươi cũng ngồi xuống đi.

Dương Ninh do dự một chút, cuối cùng ngồi xuống đối diện Trác Thanh Dương.

- Đối với bất kỳ chuyện gì mà chưa thật chắc chắn thì phải có lòng hoài nghi, sau đó cố gắng đi tìm sự thật.

Trác Thanh Dương thở dài một tiếng:

- Tề Ninh, lão phu coi thường ngươi rồi.

Dương Ninh biết rõ trước mặt là người bác học uyên thâm không thể vô lễ, vội đáp:

- Là vãn bối nói năng lung tung, tiên sinh…

- Nếu như nói năng lung tung mà có thể nói ra đạo lý như vậy, ngươi chẳng phải đã là thánh nhân.

Trác Thanh Dương tươi cười hiếm thấy trước mặt Dương Ninh, thần sắc lại lập tức nghiêm túc, hỏi:

- Những người ngươi vừa nói, Thucydides cái gì đó, lão phu hỏi ngươi, đây là những người nào?

Trong lòng Dương Ninh nghĩ xem ra lão già này muốn truy hỏi căn nguyên của vấn đề rồi, lúc trước hắn không khống chế được, vô ý thức nói ra một vài lý luận vượt qua phạm trù của thời đại hiện tại. Lúc này một mình đối mặt Trác Thanh Dương, đương nhiên phải cẩn thận hơn, hắn suy nghĩ một chút, mới nói:

- Giống như tiên sinh, cũng đều là người đọc sách.

Trong lòng hắn biết, Trác Thanh Dương là học giả uyên thâm, đối với bất kỳ cái tên nào mình đề cấp tới lúc trước, hiển nhiên là lão không bỏ sót.

- Người đọc sách hải ngoại.

Dương Ninh gật đầu.

- Ngươi từng gặp bọn họ?

Trác Thanh Dương hỏi.

Dương Ninh lắc đầu.

- Ngươi làm thế nào biết được tên tuổi của những người này?

Trác Thanh Dương hơi nghi ngờ.

Dương Ninh chỉ cười cười, không giải thích.

Trác Thanh Dương cho rằng Dương Ninh không muốn để lộ bí mật, lão khẽ vuốt cằm, như có suy nghĩ hỏi:

- Các loại ngành học mà ngươi vừa nói đến, triết học là có ý gì?

Đầu Dương Ninh lập tức căng lên, cũng không thể không trả lời, đành phải nhắm mắt nói:

- Triết học là một môn học của hải ngoại, nói ra hết sức phức tạp, kỳ thực nói như vậy, triết học luôn hỏi mấy vấn đề, ta là ai, ta đến từ nơi nào, ta đi về nơi nào, triết học cần phải giải đáp các loại vấn đề này.

Trác Thanh Dương sững sờ, lẩm bẩm nói:

- Ta là ai, ta đến từ nơi nào, ta đi về nơi nào?

Lão rơi vào trầm tư.

Dương Ninh nghĩ thầm không phải là lão tiên sinh này thực sự bắt đầu suy nghĩ mấy vấn đề này chứ?

Không lâu lắm, Trác Thanh Dương ngẩng đầu hỏi:

- Lão phu có một việc muốn thương lượng với ngươi.

- Trác tiên sinh khách khí rồi, tiên sinh có dặn dò gì, cứ nói đừng ngại.

Dương Ninh lập tức nói:

- Nếu vãn bối có thể làm được, đương nhiên sẽ dốc toàn lực.

Trác Thanh Dương khẽ vuốt cằm, vuốt râu nói:

- Vừa rồi ngươi cũng đã nói, những cô nương này vào thư viện đọc sách, quả thực không dễ dàng. Trong thư viện hiện giờ, tính cả lão phu cũng chỉ có bốn lão tiên sinh.

Lão dừng một chút, khẽ thở dài:

- Ngươi cũng nhìn thấy, mấy người chúng ta, tuổi nhỏ nhất đều hơn sáu mươi rồi, hơn nữa sức khỏe của ba vị lão tiên sinh kia cũng không quá tốt, một người trong đó mang bệnh thụ nghiệp.

Dương Ninh cau mày nói:

- Mang bệnh thụ nghiệp?Trác tiên sinh, thứ cho vãn bối nói thẳng, với tư lịch và uy vọng của tiên sinh, muốn tìm mấy tiên sinh giảng bài, kỳ thực cũng không khó, vì sao… ?

- Hoàn toàn trái ngược.

Trác Thanh Dương lắc đầu nói:

- Mấy vị lão tiên sinh trong thư viện, đều là tri giao lúc lão phu còn trẻ, bọn họ tới thư viện giảng bài, đều là vì nể mặt lão phu. Lão phu cũng không sợ nói với ngươi, mỗi tháng mấy người họ cũng không cầm được bao nhiêu bạc từ thư viện, hơn nữa đám người họ cũng không thiếu tiền bạc, hoàn toàn là vì nể, cho nên mới đồng tâm hiệp lực với lão phu. Danh tiếng bên ngoài của thư viện Quỳnh Lâm, tiếng mắng nhiều hơn tiếng khen, từ ngày đầu tiên xây dựng thư viện Quỳnh Lâm, đã không biết bao nhiêu người nhục mạ sau lưng, thậm chí có người vụng trộm mắng lão phu già mà không kính, có rắp tâm khác. Ha ha, lão phu làm những chuyện này, chưa bao giờ quan tâm cái nhìn của người khác.

Dương Ninh lập tức tôn kính, nói:

- Một người muốn làm một vài chuyện phi thường, đều sẽ dẫn tới chỉ trích, nếu như quan tâm cái này quan tâm cái kia, vậy thì chuyện gì cũng không thể làm được.

Hiển nhiên Trác Thanh Dương rất chấp nhận lời này của Dương Ninh, vỗ tay cười nói:

- Không sai không sai, quan tâm tin đồn gì, bản thân mình làm là được rồi.

Lão lập tức cau mày nói:

- Tuy rằng lão phu không quan tâm những lời kia, mấy vị tri giao kia của lão phu cũng không sợ tiếng người chịu đựng cùng lão phu, nhưng cũng không phải ai cũng có can đảm này. Kỳ thực mấy năm này, lão phu cũng ghi vài phong thư, mời một số văn sĩ tài cao học rộng đến thư viện Quỳnh Lâm dạy học, tuy rằng các câu trả lời khác nhau, nhưng cuối cùng lại không có người nào đồng ý tới thư viện.

Dương Ninh vốn nghĩ đệ tử trong thư viện trẻ tuổi xinh đẹp, nói cười rộn ràng, hẳn là rất nhiều người muốn đến. Nhưng lúc này mới biết được, sự thật không phải như thế, thư viện Quỳnh Lâm không giống bình thường, cuộc sống cũng không dễ dàng.

- Lão phu biết rõ bọn họ nghĩ thế nào.

Trác Thanh Dương thở dài:

- Trong mắt rất nhiều người, vào thư viện Quỳnh Lâm dạy học, là già mà không kính. Rất nhiều văn sĩ quý trọng thanh danh của mình, cho dù lão phu ra mặt, cũng không làm nên chuyện gì. Sau đó, lão phu dứt khoát từ bỏ ý định này, hai năm qua nghĩ đến có nên bồi dưỡng nữ đệ tử học vấn xuất chúng, để các nàng truyền thừa hương khói thư viện Quỳnh Lâm hay không.

- Đây là ý kiến hay.

Dương Ninh lập tức nói:

- Nữ tiên sinh dạy nữ học sinh, đương nhiên sẽ không có người nói linh tinh.

- Nhưng muốn bồi dưỡng một môn nhân bác học xuất chúng, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, hơn nữa mấy năm này lão phu cảm thấy mình già rồi, lúc trước không nghĩ tới điều này, hiện giờ lại quá vội vàng.

Trác Thanh Dương trầm mặc một hồi, mới nói:

- Tề Ninh, lão phu muốn mời ngươi giảng bài trong thư viện, ngươi có bằng lòng hay không?

Dương Ninh nhất thời không kịp phản ứng, a một tiếng, hỏi:

- Tiên sinh nói gì?

- Lão phu muốn ngươi trợ giúp thư viện Quỳnh Lâm một tay, không biết ý ngươi thế nào?

Trác Thanh Dương chăm chú nhìn vào mắt Dương Ninh:

- Đương nhiên, lão phu cũng không phải để ngươi phải luôn đặt mình trong thư viện, chỉ mong ngươi mỗi tháng có thể rút ra hai ba ngày, đến thư viện giảng bài cho bọn nhỏ, nếu như có thể, lão phu vô cùng cảm kích.

Dương Ninh mở to miệng, trong lúc nhất thời ngây người.

Dù thế nào cũng nghĩ không ra, Trác Thanh Dương lại đưa ra yêu cầu như vậy.

- Ngươi không muốn sao?

Trác Thanh Dương thấy Dương Ninh Dương Ninh không nói gì, đôi mắt hơi thất vọng.

Dương Ninh khôi phục tinh thần, nghiêm túc nói:

- Tiên sinh ưu ái, vãn bối quả thực không thể tưởng được. Tiên sinh, nếu như có thể giải lo giúp tiên sinh, vãn bối đương nhiên nghĩa bất dung từ, chỉ là ta tài sơ học thiển, thực sự không biết dạy đệ tử thế nào. Điều này tiên sinh đừng hiểu lầm, vãn bối cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ người khác nói bừa sau lưng ta, ha ha, dù sao thanh danh của vãn bối cũng không ra gì, chỉ là…

Trác Thanh Dương cười cười nói:

- Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, những lời ngươi nói trong thư đường hôm nay, cũng đã rất tốt rồi, dạy học theo biện pháp của ngươi đi, không cần có khuôn sáo gì. Còn tài sơ học thiển, ngươi cũng không cần khiêm tốn, theo lão phu thấy, ngươi là thâm tàng bất lộ.

Dương Ninh thầm nghĩ mình quả thực không phải thâm tàng bất lộ, chỉ là dù sao kiến thức nhiều hơn mấy trăm năm, mực nước trong bụng ít nhiều vẫn có một ít.

- Tiên sinh, thật ra ta muốn hỏi ngài một vấn đề.

Dương Ninh suy nghĩ một chút, rốt cuộc hỏi:

- Những lời ta vừa nói trên đài, chẳng lẽ tiên sinh không cảm thấy vớ vẩn?

- Vì sao lại vớ vẩn?

Trác Thanh Dương lắc đầu nói:

- Chính ngươi cũng đã nói, mắt chứng kiến cũng không nhất định là chân thật, cần phải cố gắng đi tìm chân tướng. Lão phu sẽ không nói Giang Tùy Vân nói mặt trăng hình vuông là sai, cũng sẽ không nói Hệ Ngân Hà của ngươi là thật. Nhưng các ngươi đều có quyền lợi nói chuyện, ai thật ai giả, lão phu hi vọng họ tự mình suy nghĩ.

Dương Ninh nghĩ thầm học giả uyên thâm đúng là học giả uyên thâm, tư duy quả thực khác với người thường. Hắn suy nghĩ một chút, mới nói:

- Trác tiên sinh đã mở miệng rồi, nếu ta lại dông dài, trái lại có vẻ sĩ diện hão, chẳng qua vãn bối phải nói trước, có đôi khi vãn bối nói chuyện sẽ ăn nói lung tung, có thể sẽ nói một vài chuyện rất kỳ quái, đến lúc đó tiên sinh chớ trách ta nói năng lung tung.

Trác Thanh Dương vỗ tay một cái, cười nói:

- Lão phu cũng nói trước, thứ ngươi nói càng kỳ quái, lão phu càng vui mừng, xem trong bụng ngươi có bao nhiêu đồ vật.

Lão đứng dậy nói:

- Chúng ta cứ quyết định như vậy, mỗi tháng rút ra ba ngày tới thư viện dạy học, một lời đã định.

Dương Ninh cũng đứng lên nói:

- Tứ mã nan truy.

Hắn không thể tưởng được, mình đến thư viện Quỳnh Lâm một chuyến, lại được mời làm giáo sư khách mời của thư viện Quỳnh Lâm, đây cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.

Chợt nghe một loạt tiếng nói cười vang lên, thấy Giang Tùy Vân đi từ trong thư đường ra, một đám nữ sinh đi theo phía sau. Tô Tử Huyên dán bên người Giang Tùy Vân, mặt mũi tươi cười ngọt ngào, dường như còn đang thỉnh giáo Giang Tùy Vân cái gì, Giang Tùy Vân thì chắp hai tay sau lưng, nho nhã lễ độ.

Dương Ninh liếc Trác Thanh Dương, thấy Trác Thanh Dương cũng đang chắp hai tay sau lưng, nhìn qua Giang Tùy Vân, sắc mặt trầm xuống, trong mắt xuất hiện vẻ lạnh lùng.

 

1.74038 sec| 2447.602 kb