- Trong ba tinh thể lớn, mặt trời là hằng tinh, chỉ tự quay, mà không quay quanh, cho nên địa cầu chỗ chúng ta ở, chuyển động vòng quanh mặt trời, bởi vì địa cầu vẫn luôn tự quay, cho nên khi chỗ chúng ta hướng về phía mặt trời, ánh mặt trời chạm vào địa cầu, sẽ là ban ngày, chờ lúc địa cầu quay qua bên kia, ánh mặt trời không cách nào chiếu tới, đã thành ban đêm.
Dương Ninh căn bản không nhìn Giang Tùy Vân ở bên hơi run sợ, trái lại liếc Tiểu Dao ngồi ở chỗ hẻo lánh, thấy Tiểu Dao đang nhìn mình, tập trung tinh thần nghe giảng, hắn mỉm cười, tiếp tục giải thích:
- Mặt trời vẫn luôn tồn tại, hơn nữa vẫn luôn tỏa sáng, chỉ là mỗi ngày chúng ta chỉ có một nửa cơ hội nhìn thấy nó mà thôi.
- Đương nhiên mặt trăng cũng luôn chuyển động xung quanh địa cầu, cho nên mỗi ngày chúng ta cũng chỉ có một nửa cơ hội có thể thấy được nó.
Dương Ninh cất cao giọng nói:
- Cho nên trên đời này, chỉ tồn tại một mặt trăng, hơn nữa là hình tròn, còn mặt trăng hình vuông như Giang công tử nói, ta cũng không nghi ngờ sự hiện hữu của nó, có lẽ chiếc thuyền kia của Giang công tử hết sức lợi hại, rời khỏi địa cầu, tới trong vũ trụ, gặp được những tinh thể khác.
Trong thư đường, chung quanh yên lặng, lông mày Giang Tùy Vân nhíu chặt, sắc mặt hết sức khó coi. Tuy rằng phần lớn cô nương ngây thơ, lại rõ ràng cảm thấy hết sức hứng thú.
Tuy Dương Ninh giải thích hết sức rõ ràng, nhưng trước kia mọi người chưa từng tiếp xúc loại cảnh giới này, phần lớn đều mơ mịt không rõ, đều cảm thấy Dương Ninh nói rất thâm ảo.
- Tề Ninh, ngươi nói trong vũ trụ còn có những tinh thể khác?
Trác Thanh Dương vẫn không nói gì đột nhiên hỏi.
Dương Ninh cười nói:
- Mọi người ở trên địa cầu, đã sớm có cách nói trời tròn đất vuông, sẽ không thật sự cho rằng chỉ có trời tròn đất vuông tồn tại chứ?
Hắn nhìn qua Trác Thanh Dương, đối với lão tiên sinh này, Dương Ninh vẫn rất tôn kính, chắp tay mới nói:
- Tiên sinh đương nhiên biết rõ, vũ trụ vô cùng mênh mông, không phải chỉ có duy nhất địa cầu. Thật ra địa cầu của chúng ta chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ, vô cùng nhỏ bé. Ba tinh thể mà ta nói, chỉ tạo thành Thái Dương Hệ nho nhỏ, chúng bao hàm trong Hệ Ngân Hà. Đưa mắt toàn vũ trụ, tinh thể nhiều như kiến, nhiều vô số kể, cho nên địa cầu rất nhỏ bé, chúng ta ở trên địa cầu, càng thêm nhỏ bé.
Dương Ninh nói lời này, đã khiến tất cả mọi người ở đây choáng váng, hoàn toàn lật đổ nhận thức của không ít người.
Tóc vàng mắt xanh, làn da toàn thân màu đen, thế gian còn có người như vậy sao? Aeschylus, Aristotle? Thần học, triết học, Thái Dương Hệ, Hệ Ngân Hà!
Lúc này rất nhiều người cảm thấy đầu căng lên, căn bản không có cách tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ như thế.
- Tề Ninh, cổ nhân sớm đã nói qua, trời tròn đất vuông, lúc nào biến thành một quả cầu?
Giang Tùy Vân rốt cuộc cười lạnh nói:
- Aristotle, thần học cái gì, đúng rồi, còn có Hệ Ngân Hà cái gì, Giang mỗ rất muốn thỉnh giáo, ngươi làm thế nào để chứng minh những thứ ngươi nói đều tồn tại? Ngươi nói trên đời này chỉ có một mặt trăng, lại có gì để chứng minh?
Dương Ninh vứt gậy dạy học xuống, cười nhạt nói:
- Hôm nay ta lên đài, không phải vì giải thích với ngươi điều gì, cũng không phải muốn thay đổi cái gì. Thứ cho ta nói thẳng, đầu lưỡi của Giang công tử ngươi quá lớn, ăn nói lung tung, ta chỉ lo lắng mặt trăng hình vuông mà ngươi nói thực sự bị các nàng tin tưởng, từ đó tin đồn bậy bạ, gây ra chuyện không tốt bị đời sau chế nhạo.
Hắn nhìn các nữ sinh ở đây, chậm rãi nói:
- Lời ta nói hôm nay, tin tưởng các ngươi cũng chưa từng nghe nói, thậm chí có người hoài nghi ta cũng đang bịa chuyện, thật ra các nghĩ thế nào, ta cũng không hề để ý.
Hắn liếc quanh một lần, mới nói:
- Các ngươi có thể tiến vào thư viện, cũng không dễ dàng, cũng nên học một vài thứ gì đó, ít nhất học cách nhìn đối với chuyện tình. Có câu nói rất hay, mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, kỳ thực có đôi khi mắt thấy cũng không nhất định là sự thật, đối với bất cứ chuyện không thể xác định còn có lòng hoài nghi, sau đó đi khai thác chân tướng, ta nghĩ đây mới là thứ mà các ngươi thực sự cần học.
Kỳ thực Dương Ninh tiến lên phía trước, hoàn toàn là vì Giang Tùy Vân ăn nói lung tung chọc giận.
Hắn biết rõ, những cô nương này có thể có cơ hội tiến vào thư viện, thực sự không phải chuyện dễ dàng, mà Giang Tùy Vân vì biểu hiện tài học của mình, lại ăn nói lung tung ở thư viện, đây là chuyện Dương Ninh thực sự không thể nhịn được.
Hắn không hi vọng những lời nói vớ vẩn này bị các cô nương tin tưởng, thậm chí truyền bá các loại tà thuyết hoàn toàn vi phạm chân lý này.
Nói nhiều như vậy, thật ra bản thân hắn cũng không cách nào khẳng định trong thế giới ở không gian này, có tồn tại Hy Lạp cổ hay không, những người mà mình nói, hắn cũng không thể chắc chắn sẽ xuất hiện trong không gian này.
Nhưng có một điểm hắn tin tưởng vững chắc, nhân loại là giống loại cực kỳ có sức sáng tạo trên thế giới, cho dù không có Aristotle, không có Thucydides, thậm chí không có Hy Lạp cổ, nhưng hắn tin tưởng trên đất phương xa, chắc chắn có văn hóa của bản thân mình, trên địa cầu này, rất nhiều văn mình đều đang phát triển, giống như văn minh trung nguyên, lóng lánh như sao.
Hắn biết rõ những lời mình nói là lý luận vốn không nên tồn tại ở thời đại này, bản thân hắn không khống chế được, mà những cô nương phía dưới này, chỉ sợ phần lớn đều hoài nghi lời mình nói.
Nhưng hắn đã nói rồi.
Trong thư đường yên lặng một hồi lâu, Giang Tùy Vân rốt cuộc nói:
- Ta không biết những ngôn luận này của ngươi từ đâu mà đến, nếu như là tin đường phố, ta lại hi vọng ngươi có thể tự mình đi ra ngoài, xem thật kỹ thế giới này.
- Ngươi yên tâm, thời điểm đến nơi cần đến, ta chắc chắn đi xa hơn ngươi.
Dương Ninh cười nói:
- Đương nhiên, ta sẽ không ngồi thuyền phiêu bạt trên biển như ngươi, có lẽ có một ngày, ta sẽ đi trên không trung, nhìn khắp thiên hạ.
Giang Tùy Vân khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn bay trên trời?
Gã hơi chế giễu nói:
- Nếu như ngươi có thể mọc ra một đôi cánh, có lẽ thực sự có thể hoàn thành giấc mộng này.
Nếu như không phải trong thư viện, Dương Ninh tin tưởng mình sẽ không nhịn được cho Giang Tùy Vân mặt mũi tuấn lãng này vài chục cái tát, chẳng qua đã ở trong thư viện, ít nhiều vẫn phải cho Trác Thanh Dương chút mặt mũi, hắn cười nói:
- Không có cánh, thì không thể bay lên trời sao?
Giang Tùy Vân cười nói:
- Giang mỗ bất tài, không biết còn có biện pháp gì có thể bay lên trời, chẳng biết có thể dạy ta hay không?
- Xin lỗi, ta có biện pháp gì, đó là bí mật, đương nhiên không thể nói cho ngươi rảnh rỗi chẳng liên quan.
Dương Ninh như cười như không:
- Giang công tử có thể tiếp tục dạy học rồi, mọi người còn đang chờ nghe câu chuyện du lịch của ngươi.
Tô Tử Huyên đúng là không quản được miệng của mình, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ra vẻ thần bí, chỉ là đang giả thần giả quỷ mà thôi, không có cánh, có thể nào lên trời?
- Hả?
Dương Ninh cười ha ha một tiếng:
- Xem ra Tô đại tiểu thư không phục lắm, không bằng như vậy, chúng ta đánh cuộc thế nào?
- Đánh cuộc gì?
- Nếu có một ngày ta có thể thực sự lên trời, ngươi lau giày giúp ta, thế nào?
Dương Ninh lườm Giang Tùy Vân:
- Đương nhiên, Giang công tử đưa ra nghi vấn, đến lúc đó cũng nhọc Giang công tử cùng lau giày, thế nào?
Giang Tùy Vân lại nhanh nhẹn nói:
- Giang mỗ quả thực muốn thấy, nếu thực sự có chuyện lạ như vậy, lau giày thì thế nào?
Tô Tử Huyên lập tức nói:
- Được, Giang sư huynh nguyện ý, ta cũng nguyện ý, nếu ngươi thực sự có thể bay lên trời, bổn tiểu thư cùng Giang sư huynh cùng lau giày cho ngươi.
- Chẳng qua nếu là đánh cuộc, cũng không thể đánh cuộc không hạn định.
Giang Tùy Vân ánh mắt sắc bén:
- Nếu như cả đời ngươi không thể lên trời, chẳng phải chúng ta đánh cuộc cả đời không thể thực hiện? Hơn nữa nếu là đánh cuộc, hai bên đều nên có tiền đặt cược, như vậy mới công bằng, ngươi nói có đúng không?
Từ đầu đến cuối, gã chưa bao giờ xưng Dương Ninh là Hầu gia, hơn nữa không có chút tôn kính. Dương Ninh hết sức rõ ràng, người này cuồng vọng như thế, đương nhiên không phải dựa vào tài sản phú khả địch quốc của Giang gia, nói cho cùng, đơn giản là vì người nọ quan hệ sâu đậm với Thế tử Hoài Nam Vương, có chỗ dựa của Hoài Nam Vương, người này mới dám thất lễ trước mặt mình như vậy.
- Dường như ngươi nói cũng có đạo lý.
Dương Ninh hỏi:
- Không biết ngươi muốn ta lấy tiền cược gì?
Lúc này các cô nương trong nội đường mỗi người đều phấn chấn tinh thần, hôm nay vốn nghe Giang Tùy Vân dạy học, không ít người đã hưng phấn, nào ngờ Dương Ninh nửa đường tuôn ra, nói lý luận khiến người ta mở rộng tầm mắt, tuy rằng không ít người nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn khiến mọi người cảm thấy rất đặc sắc.
Lúc này thấy hai người lại còn muốn đánh cuộc, chúng nữ càng thêm hưng phấn.
Trong ba lão tiên sinh, đã có hai người nhíu mày, trái lại Trác Thanh Dương thờ ơ lạnh nhạt.
Trác Thanh Dương không nói lời nào, mấy vị tiên sinh kia đương nhiên không tiện nói cái gì.
- Đến mà không trả lễ thì không hay.
Giang Tùy Vân nói:
- Ngươi đã để ta lau giày cho ngươi, ta đương nhiên cũng không thể quá thất lễ, không bằng như vậy, chúng ta dứt khoát đề cao tiền cược một chút. Nếu như Giang mỗ thua, ngoại trừ lau giày cho ngươi, thua ngươi một vạn lạng bạc, nhưng nếu ngươi thua, chẳng những phải lau giày cho ta, mặt khác phải giao phiếu nợ cho ta, ngươi thấy thế nào?
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, không biết phiếu nợ mà Giang Tùy Vân nói là chuyện gì.
Trong nháy mắt Dương Ninh lại hiểu được, phiếu nợ mà Giang Tùy Vân nói, đương nhiên là phiếu nợ do Đậu Liên Trung lập ra. Phiếu nợ này này nằm trong tay mình, mình có thể đòi nợ Đậu Liên Trung bất cứ lúc nào, đây là một điểm sở hở quan trọng trong tay mình, Dương Ninh tin tưởng vì tấm phiếu nợ này Đậu Liên Trung chắc chắn ăn ngủ không yên.
Đêm đó trên sông Tần Hoài, Giang Tùy Vân tận mắt nhìn thấy, biết phiếu nợ tồn tại, đương nhiên cũng hiểu được phiếu nợ này quan trọng với Đậu Liên Trung.
Lúc này gã đưa ra đánh cuộc gia nhập thêm phiếu nợ, đương nhiên muốn nhân cơ hội đòi phiếu nợ về, phiếu nợ này vốn không liên quan tới Giang Tùy Vân, gã làm như vậy, đương nhiên là muốn tranh công với Đậu Liên Trung.
- Vốn xem ra thiếu nợ không chỉ một vạn lạng bạc.
Dương Ninh nói:
- Chẳng qua con người ta xưa nay không cụt hứng, đã muốn đánh cuộc, ta liền quyên ra. Được, chúng ta liền đánh cuộc trước mắt mọi người. Không biết Giang công tử muốn cho ta thời hạn thế nào?
Giang Tùy Vân nhìn Trác Thanh Dương hỏi:
- Ân sư, dường như cách giải thi đấu thư viện còn gần hai tháng, không biết đệ tử nhớ có đúng không?
Trác Thanh Dương chỉ hơi gật đầu, không nói chuyện.
- Hai tháng sau, sẽ tổ chức giải thi đấu thư viện, không bằng chúng ta liền lấy hai tháng làm kỳ hạn, không biết ý ngươi thế nào?
Giang Tùy Vân mỉm cười.
Không ít người cảm thấy điều kiện của Giang Tùy Vân thực sự hà khắc.
Lên trời không phải xuống biển, một người không thể mọc cánh, muốn bay lên trời thực sự hơi hão huyền, dù cho thực sự có biện pháp, cũng không thể nghĩ ra đầu mối trong vòng hai tháng.
Không nghĩ tới Dương Ninh lại gật đầu nói:
- Hai tháng, dư xài, đến lúc đó chúng ta gặp lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo