Mấy cô nương bên cạnh Tô Tử Huyên nghe Dương Ninh nói như vậy, đều hơi biến sắc, có người lập tức cúi đầu, không dám nhìn Dương Ninh nữa.

Những cô nương này đúng như Dương Ninh đoán, quả thực đều xuất thân từ gia đình quan lại, không phú tức quý.

Tuy nói Trác Thanh Dương thu đồ đệ không bám vào khuôn mẫu, chỉ nhìn ngộ tính và thiên phú, không xét xuất thân môn hộ, nhưng đệ tử trong thư viện, bởi vì thân phận địa vị sai lệch, mà chia rẽ một cách tự nhiên.

Cô nương xuất thân quan lại như Tô Tử Huyên, sau khi tiến vào thư viện, nhanh chóng tạo thành một đoàn thể nhỏ, phân biệt rõ ràng với những nữ sinh xuất thân bình thường kia.

Trong những tiểu thư quan lại này, Tô Tử Huyên xuất thân cao nhất.

Tuy rằng trong tứ đại thế tập Vũ Hương Hầu đứng ở vị trí cuối, nhưng dù sao cũng là một trong bốn Đại Hầu tước. Xuất thân cao hơn bốn Đại Hầu tước, cũng chỉ có thể là huyết mạch Hoàng gia.

Con cháu Hoàng gia đều có phương thức giáo dục của Hoàng gia, với tư cách tiểu thư của Vũ Hương Hầu, Tô Tử Huyên trong thư viện này địa vị tôn quý nhất.

Như vậy, phần lớn tiểu thư quan lại khó tránh khỏi sẽ vây quanh bên người vị Tô Đại tiểu thư này, cố gắng nịnh nọt.

Thế nhưng giờ phút này biết rõ người trẻ tuổi trước mắt chính là Tề Ninh bị mọi người gọi là kẻ đần Cẩm Y, trong lòng họ đều cả kinh. Các nàng xuất thân quan lại, mưa dầm thấm đất, đương nhiên cũng biết một số quy củ trên quan trường, cũng biết trước đây không lâu, vị kẻ đần Cẩm Y này đã kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu.

Danh vọng của Cẩm Y Hầu tại Đại Sở hiển nhiên trên Vũ Hương Hầu, những tiểu thư quan lại này biết rõ trước mắt là Cẩm Y Hầu, nào dám lớn tiếng nữa, nếu không thực sự vì nịnh nọt Vũ Hương Hầu mà đắc tội Cẩm Y Hầu, quả thực là được không bằng mất.

Tô Tử Huyên nghe giọng nói bên cạnh im bặt, trong lòng biết những người này kiêng kị Cẩm Y Hầu. Nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Dương Ninh nói:

- Chẳng lẽ ta nói sai hay sao?

- Không có nói sai.

Dương Ninh lại cười nói:

- Thật ra ngươi nói khá lịch sự, phủ Cẩm Y Hầu chẳng những là bản Hầu ngốc, mà người ngu có thể còn nhiều hơn.

Tô Tử Huyên khẽ giật mình, những người khác đều nhìn nhau.

- Nếu như phủ Cẩm Y Hầu không ngốc, năm đó sao lại kết thân với loại nữ nhân như ngươi?

Dương Ninh cười nhạt nói.

- Ngươi!

Tô Tử Huyên lập tức biến sắc.

- Ngươi cái gì?

Dương Ninh không chờ nàng nói xong, đã ngắt lời:

- Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi kêu cha ngươi cắt đứt hôn nhân với chúng ta? Ha ha ha, Tô Tử Huyên, nhìn ngươi da mịn thịt mềm, nhưng da mặt cũng thực sự quá dầy đi? Dường như ta nhớ rõ, là bản Hầu tự mình tới phủ Vũ Hương Hầu các ngươi bỏ mối hôn sự này. À, đúng rồi, lúc ấy cùng đi với ta còn có Viên Vinh Viên công tử phủ Lễ Bộ Thượng Thư, hắn tận mắt trông thấy, thế nào, ngươi quên nhanh như vậy à? Đúng rồi, dựa theo cách nói dân gian, ngươi để ta suy nghĩ, đúng đúng, nghĩ ra rồi, đó là gọi bị chồng ruồng bỏ!

- Ngươi nói bậy!

Tô Tử Huyên vừa thẹn vừa giận, căm hận nói:

- Đó là nhà ta nói ra trước.

- Đừng giải thích nữa.

Dương Ninh thở dài:

- Ta nghe nói ngươi điêu ngoa tùy hứng, không học không nghề, tự cho là đúng, lớn lên dung mạo bình thường, lại luôn cho là mình xinh đẹp, mặc vài món quần áo đẹp liền coi mình sắc nước hương trời rồi sao?

Mặc kệ Tô Tử Huyên tức giận mặt trắng bệch, hắn đánh giá một phen, lắc đầu nói:

- Tô Tử Huyên, lại nói ngươi coi như xuất thân nhà giàu, nhưng đáng tiếc tiêu chuẩn phối hợp quần áo thực sự kém cỏi vô cùng.

- Ngươi nói cái gì?

Tô Tử Huyên thấy Dương Ninh bộ dạng thoải mái, nếu trên tay có một cây đao, nàng hận không thể lập tức đi lên chém một đao.

- Ngươi có biết, ngươi mặc áo gấm thuần màu trắng, màu trắng không phải ai cũng có thể mặc được.

Dương Ninh thở dài:

- Trừ khi đoan trang trời sinh da trắng như tuyết, mới có thể mặc được. Ngươi xem khí chất của ngươi, ài, ngươi cảm thấy ngươi có khí chất sao? Còn có, ngươi được nuông chiều từ bé, làn da đương nhiên trắng hơn nữ tử nông thôn một chút, nhưng cũng không có gì đặc biệt, phối hợp với áo gấm màu trắng này, làn da của ngươi quả thực không có gì để xem. Đúng rồi, còn có chiếc quần này, là phối hợp thế nào vậy? Nếu đâm lao phải theo lao, dứt khoát mặc một chiếc quần màu trắng cũng tốt, ngươi xem ngươi một chút, trên quần thêu mây linh tinh, lộn xộn.

Hắn lắc đầu thở dài:

- Ta khuyên ngươi vẫn nên ở trong phủ thì hơn, đừng ra ngoài, người không hiểu còn tưởng rằng ngươi biết mặc quần áo, nhưng người thực sự biết phối hợp quần áo, chỉ liếc qua, đã biết rõ là muốn khoe khoang mà thôi, ánh mắt cực kỳ kém.

Dương Ninh biết rõ, muốn một người phụ nữ bế tắc trong lòng, biện pháp tốt nhất, là hung hăng trào phúng tướng mạo và quần áo của nàng, đây là điểm sáng mà phụ nữ quan tâm nhất.

Quả nhiên, gò má Tô Tử Huyên hơi đỏ lên, nàng hiển nhiên không ngờ tới Dương Ninh không hề lưu lại chút tình cảm như vậy, nàng căm hận nói:

- Ta mặc cái gì liên quan gì tới ngươi? Ngươi không học vấn không nghề nghiệp, hiểu gì về khí chất?

- Tô Tử Huyên, nói một lời chân thật, hôm nay ngươi không tìm ta, ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi.

Dương Ninh thản nhiên nói:

- Thế nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại muốn đụng mồm, vậy không trách được ta.

Hắn nhìn xung quanh, cười nói:

- Các vị đồng học, có phải các vị cảm thấy con người ta miệng lưỡi ngoan độc hay không? Đường đường Cẩm Y Hầu, vì sao phải so đo với một nữ tử?

Thật ra Tô Tử Huyên trong tư viện ngạo mạn đã lâu, chỉ vì thân phận nàng còn đó, người bình thường cũng không dám so đo với nàng, lúc này Dương Ninh lớn tiếng chế giễu nàng, không ít người cảm thấy hả hê.

Ánh mắt Dương Ninh nhìn thẳng vào Tô Tử Huyên:

- Ngươi biết vì sao ta khó xử với ngươi? Thật ra đạo lý rất đơn giản, ta chỉ không muốn để ngươi cảm thấy mình rất cao quý. Hiện giờ ngươi tìm tới ta, trước mắt bao người nói ta là kẻ ngu, đơn giản là biểu hiện mình gan lớn, ngay cả Cẩm Y Hầu cũng không để vào mắt, mục đích cuối cùng chẳng qua muốn để tất cả mọi người thấy ngươi rất ghê gớm, lại để đám người phía sau ngươi phục ngươi sát đất, ta nói không sai chứ?

Tô Tử Huyên cảm thấy mình giống như bị Dương Ninh kéo toàn bộ y phục trên người xuống, giống như khỏa thân đứng trước mặt Dương Ninh, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh.

- Ngươi ái mộ hư vinh, hi vọng được mọi người coi như trăng sáng.

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Vì vậy ngươi không tiếc vu oan người đơn thuần vô tội như ta, có thể thấy lòng ngươi ngoan độc đến cỡ nào. Tô Tử Huyên, ngươi có thể dùng cái đầu của ngươi suy nghĩ một chút, nếu như ngươi không xuất thân ở phủ Vũ Hương Hầu, cha ngươi không phải Tô Trinh, ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Ngươi câm ngay!

Tô Tử Huyên dùng hai tay che mặt, giọng nói run rẩy, quay người chạy đi.

Mấy nữ tử đi theo bên người Tô Tử Huyên lúc này mới kịp phản ứng, có hai người đuổi theo.

Dương Ninh liếc mấy cô nương còn đang thấp thỏm vài lần, thở dài:

- Trác tiên sinh cho các ngươi vào thư viện, không phải chỉ để các ngươi học chữ, mà hi vọng lợi dụng cơ hội này, hiểu được đạo lý làm người.

Hắn lắc đầu, quay người rời đi, miệng ngâm nga:

- Há chịu cúi đầu khom lưng trước quyền quý,

khiến ta lòng thẹn, ủ ê mày!

Dưới ánh mắt của các thiếu nữ, Dương Ninh tiêu sái đi theo con đường, đi được một lát, thấy một ao nước cuối đùng, con đường tách ra làm hai. Hắn sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn vào thư viện, không quen thuộc bố cục của thư viện, vừa rồi giả bộ rất cao quý, nhưng lúc này mới nhớ tới, mình quên hỏi xem Trác Thanh Dương ở nơi nào.

Nhìn thấy giữa ao nước kia có một hòn non bộ nhỏ, một vòng hoa mai bao quanh ao nước, mấy tảng đá bóng loáng bày bên cạnh ao, chẳng những có thể để người khác ngồi xuống, cũng có thể làm đẹp.

Lúc này bên cạnh ao nước chỉ có một cô nương ngồi trên tảng đá đưa lưng về phía Dương Ninh, tay cầm một cuốn sách, đang tập trung tinh thần đọc sách.

Dương Ninh từ phía sau nhìn dáng người xinh xắn của cô nương kia, quần áo hết sức bình thường, nhưng trông lại sạch sẽ, hết sức thanh lịch, trông còn thoải mái hơn nhiều so với quần áo đẹp đẽ quý giá của Tô Tử huyên. Nàng để kiểu búi tóc chải rủ xuống, đây là búi tóc phổ biến nhất của các cô nương chưa lấy chồng, nhìn từ phía sau, búi tóc này phối hợp với thân hình xinh xắn của nàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Dương Ninh nhìn hai bên một chút, trước mắt cũng chỉ có cô nương này, hắn lập tức đi tới.

Đến sau lưng cô nương kia, hắn sợ khiến nàng sợ, liền nhẹ giọng hắng một cái, mới hỏi:

- Vị cô nương này, hỏi thăm cô một chút, Trác Thanh Dương Trác tiên sinh ở nơi nào? Ta đến đây không biết đường, kính xin cô nương chỉ điểm.

Thân thể mềm mại của cô nương kia chấn động, lập tức đứng dậy, xoay người.

Dương Ninh mỉm cười nhìn nàng, vừa thấy khuôn mặt nàng, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, gần như cùng một thời gian, đồng thời nói cùng với nàng kia:

- Là ngươi?

Nữ tử trước mắt này, mày xanh mắt đẹp, đôi mắt long lanh, thanh tú giống như phù dung, lúc này trên mặt đẹp thanh tú cũng kinh ngạc.

Dương Ninh tuyệt đối không ngờ rằng, cô nương trước mắt này dĩ nhiên là Tiểu Dao.

Lần đó hắn mang theo Viên Vinh tới phủ Vũ Hương Hầu từ hôn, trên đường vô ý đụng phải một cô nương, sau đó trông thấy cô nương kia muốn mua một chậu hoa thủy tiên được xưng là ly vàng bệ ngọc, lại ngại giá cả đắt tiền, lúc ấy Dương Ninh chuẩn bị mua bồn hoa kia tặng cho cô nương với tư cách xin lỗi, bởi vậy mấy người còn bình luận đánh giá hoa trong phố hoa.

Chỉ là sau đó một lời không hợp, cô nương kia liền quay đầu rời đi. Từ đó về sau Dương Ninh không nhìn thấy nữa, vốn tưởng rằng không cách nào thấy được, không thể tưởng được lại gặp được cô nương tên Tiểu Dao kia ở thư viện Quỳnh Lâm này.

Hiển nhiên Tiểu Dao vẫn còn nhớ Dương Ninh, chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra hắn.

Hai người đối mặt với nhau, Dương Ninh bỗng cười rộ lên nói:

- Tiểu Dao cô nương, không thể tưởng được cô lại đọc sách ở nơi này, xem ra chúng ta vẫn còn có duyên.

Đôi má Tiểu Dao ửng đỏ, cúi đầu, khẽ nói:

- Ngài là Thế tử Cẩm Y? Ngài còn nhớ rõ tên ta?

- Đương nhiên nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ.

Trước đó Dương Ninh và Tiểu Dao có thể nói là bèo nước gặp nhau, ở chung không bao lâu, chưa nói tới quan hệ sâu đậm. Nhưng chẳng biết tại sao, đột nhiên trông thấy Tiểu Dao ở nơi này, Dương Ninh lại cảm thấy rất vui mừng:

- Tiểu Dao cô nương, ta còn tưởng rằng không thể gặp lại cô nữa, trong lòng vẫn muốn xin lỗi cô. Ông trời có mắt, xem ra vẫn muốn nhìn thấy ta nói tiếng xin lỗi trước mắt Tiểu Dao cô nương.

Dương Ninh vẫn nhớ rõ, lúc ấy mấy người bình luận hoa ở phố hoa, không khí vốn hết sức hòa hợp, lúc ấy Tiểu Dao cũng nói nói cười cười. Nhưng vì một câu gần bùn không nhuộm mùi bùn, lúc ấy Dương Ninh thuận miệng nói tình trường cũng có người không sạch sẽ, Tiểu Dao lập tức thay đổi thái độ, không vui rời đi.

Lúc ấy Dương Ninh nghĩ đến có thể lời nói của mình chọc giận Tiểu Dao, thậm chí nghĩ lầm Tiểu Dao là nữ tử trăng gió. Cũng may Viên Vinh phân tích một phen, xác định Tiểu Dao là xử nữ, điều này khiến Dương Ninh càng thêm kinh ngạc, đến giờ cũng không hiểu tại sao câu nói kia khiến Tiểu Dao thay đổi thái độ.

Tiểu Dao tuy hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không khó chịu, khẽ nói:

- Thế tử không cần như vậy, ngày đó là ta quá mức so đo, cũng không có gì.

Hai hàng lông mày của nàng giãn ra, hỏi:

- Thế tử muốn tìm Trác tiên sinh sao?

Nàng đưa tay chỉ con đường rẽ qua bên trái:

- Đi theo con đường này, sẽ thấy một căn nhà trúc, đó là chỗ ở của Trác tiên sinh, hiện giờ hẳn là ngài đang ở đó.

Dương Ninh cười nói:

- Đa tạ Tiểu Dao cô nương. Đúng rồi, Tiểu Dao cô nương, cô đọc sách ở nơi này đúng không? Sau này ta có thể tìm thấy cô ở nơi này không?

Tiểu Dao cúi đầu xuống, khẽ nói:

- Ta đọc sách ở nơi này, nhưng Thế tử tìm ta làm gì?

 

0.70151 sec| 2444.828 kb