Dương Ninh lắc đầu thở dài, vẻ mặt thổn thức, lại ngồi xuống. Lúc này Cố Thanh Hạm chỉ hơi liếc cái ghế một chút, cũng không nói gì.

- Tam ương không muốn để Trác Tiên Nhi rơi vào tay đám người kia, ta đương nhiên cũng không nhẫn tâm nhìn thấy. Cũng may mấy người bạn của Viên Vinh cũng trượng nghĩa, thắng được.

Dương Ninh nói:

- Thế nhưng Tam nương biết rõ, Đậu Liên Trung không phải thứ gì tốt, ta vốn muốn rời đi, nhưng họ nói nếu như ta rời đi rồi, chỉ sợ Đậu Liên Trung sẽ không cam lòng, tiếp tục gây chuyện.

- Cho nên… Cho nên con lưu lại nơi đó?

Cố Thanh Hạm cau mày hỏi.

Dương Ninh cười khổ nói:

- Con cũng không phải không biết Tam nương ở nhà chờ con trở về. Con không về, nương nhất định rất lo lắng. Nhưng mà… ài, nhưng mà nếu như con rời đi như vậy, bên kia thực sự xảy ra chuyện, ít nhiều con vẫn phải gánh chút trách nhiệm.

Hắn dừng một chút, mới nói:

- Cho nên con nghĩ đi nghĩ lại, liền lưu lại ở đó. Đậu Liên Trung có vài phần kiêng kị đối với con, con lưu lại nơi đó, Đậu Liên Trung đương nhiên không dám tùy tiện gây chuyện.

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm hơi chuyển đi, hỏi:

- Quả thực như vậy?

- Tam nương có thể đi hỏi Đoàn Thương Hải.

Dương Ninh nghiêm túc nói:

- Tam nương, con cam đoan với trời, tuyệt đối không làm chuyện gì khác, ngay cả tay của Trác Tiên Nhi kia con cũng chưa chạm vào.

Đôi má Cố Thanh Hạm ửng đỏ, mắng:

- Ta quan tâm chuyện này của con làm gì, con thích thế nào thì như vậy.

Nàng suy nghĩ một chút, mới nói:

- Con không sợ sau khi trở về, Đậu Liên Trung còn muốn tới gây sự sao?

- Con cũng không thể trông coi nàng cả đời, ngoại trừ Tam nương ta sẽ bảo vệ cả đời ra, người khác con chỉ có thể cố gắng một phần tâm sức.

Dương Ninh cố ý thở dài một tiếng:

- Chẳng qua con ở bên đó hơn nửa đêm, Đậu Liên Trung thấy được, hẳn là sẽ không hoàn toàn vạch mặt với con, trong tay con còn có giấy nợ của hắn, nếu hắn thực sự xằng bậy, con không tha cho hắn.

Sắc mặt Cố Thanh Hạm cuối cùng buông lỏng hơn nhiều, không còn lạnh băng như trước, lườm Dương Ninh nói:

- Ai muốn con bảo vệ cả đời, con chiếu cố bản thân tốt là được rồi.

Nhưng sâu trong mắt nàng, lại xuất hiện vẻ vui mừng, chẳng qua nàng không hề mỉm cười, lại nói:

- Người tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa tới tây phương, nếu con có rảnh rỗi, bớt thời gian đi gặp một chút. Ta cũng không phải người không hiểu chuyện, nghe nói những cô nương trên sông Tần Hoài kia thực ra xuất thân đều rất đau khổ, các nàng có ngày hôm nay, cũng không phải tự nguyện, nếu như con vẫn không đi, chỉ sợ có một số người có ý xấu trong lòng.

Nàng từng gặp Đậu Liên Trung, biết rõ kẻ này là mặt hàng gì, tên kia bụng xấu tới chảy mỡ.

- Tam nương, thật ra tối hôm qua không phải con chỉ ở sông Tần Hoài, nửa đêm vốn chuẩn bị trở về, nhưng mà… !

Dương Ninh đã dỗ dành khiến cảm xúc của Cố Thanh Hạm tốt hơn, liền dứt khoát nói cả chuyện sau đó, giấy không thể gói được lửa, ai biết chuyện bị Thần Hầu Phủ mang đi có khiến Cố Thanh Hạm biết được hay không, đến lúc đó nếu biết được, khó tránh khỏi một trận phong ba.

Cố Thanh Hạm kinh sợ nói:

- Còn có chuyện này sao, Ninh nhi, con không sao chứ?

Nàng đứng dậy đi quanh Dương Ninh một vòng quan sát tỉ mỉ, xác định Dương Ninh bình yên vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hơi giận nói:

- Đoàn Thương Hải theo hộ vệ con, dĩ nhiên lại bỏ lại con không để ý, ta sẽ cẩn thận giáo huấn hắn.

- Tam nương, vừa rồi con đã nói, hắn cũng nhận lầm người, muốn báo thù cho phụ thân, quả thực không thể trách hắn.

Dương Ninh cau mày nói:

- Chẳng qua Hấp Huyết Quái kia chưa quy án, hiện giờ vẫn ở kinh thành, đó là tai họa không nhỏ.

Cố Thanh Hạm lo lắng nói:

- Ninh nhi, vậy sau này buổi tối con cố gắng đừng rời phủ, chờ hung thủ bị bắt rồi nói sau. Cho dù thực sự buổi tối có chuyện không thể không ra ngoài, cũng phải mang theo nhiều hộ vệ bên người.

Nàng cau mày nói:

- Tại sao Thần Hầu Phủ không phân rõ thị phi như vậy, đều nói Tây Môn Thần Hầu quản giáo cực nghiêm, không thể tưởng được thủ hạ của hắn lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.

Dương Ninh thấy Cố Thanh Hạm khôi phục hình tượng Tam nương quan tâm mình ngày thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình viện một lý do như vậy dỗ dành Cố Thanh Hạm, sau này phải kịp thời tìm Đoàn Thương Hải thông đồng bịa đặt lời cung.

Hắn đứng dậy cười nói:

- Tam nương, nương đã một ngày không ăn gì rồi, nhanh tới ăn một chút, vừa vặn con cũng đói bụng, cùng nương dùng cơm.

- Con muốn ăn cái gì, tự mình đi tìm người, nơi này là phòng của ta, con… con xông loạn vào, nếu như bị người khác hiểu lầm, vậy thì không tốt.

Cố Thanh Hạm liếc Dương Ninh, mở đôi môi hồng nhuận:

- Mau đi ra đi, không được phép ở lại nơi này nữa, còn có, lần sau con đi vào nữa, ta sẽ không khách khí với con.

Thật ra Dương Ninh cũng hiểu được, dù sao ở đây cũng là khuê phòng của nàng, mình một mực ở lại nơi này, cho dù không làm gì, bị người khác biết mà nói luôn không tốt.

Hắn mỉm cười nói:

- Tam nương, con có món đồ muốn tặng cho nương.

- Tặng ta thứ gì?

Cố Thanh Hạm hơi ngạc nhiên:

- Tại sao bỗng nhiên lại nghĩ đến tặng đồ cho ta?

Nàng rốt cuộc tươi cười:

- Ta cũng không thiếu thứ gì, chỉ cần con bình yên vô sự là tốt rồi.

Dương Ninh lật tay một cái, giống như ma thuật, trong tay xuất hiện một chiếc vòng tay, đúng là chiếc vòng tụ ngọc kia, ánh xanh trơn bóng, óng ánh ấm áp.

Dù sao Cố Thanh Hạm cũng xuất thân từ nhà giàu, chỉ liếc mắt nhìn liền giật mình nói:

- Đây là vòng tay tụ ngọc?

- Tam nương kiến thức rộng rãi, bội phục bội phục.

Dương Ninh cười ha ha:

- Hàn Thọ nói đây là tụ ngọc thượng đẳng, rất hiếm có, còn nói hoa văn khắc bên trên cũng được chế tác vô cùng tốt.

Cố Thanh Hạm nhận vòng tụ ngọc, cẩn thận nhìn, hơi gật đầu:

- Đây đúng là tụ ngọc cực phẩm, tụ ngọc cực phẩm giống như thế này quả thực không thấy nhiều, hơn nữa hoa văn khắc bên trên cũng không phải tay nghề của thợ điêu khắc bình thường.

Nàng lại trả về, lắc đầu nói:

- Ta không muốn.

Dương Ninh khẽ giật mình, nói:

- Vì sao vậy?

- Không muốn là không muốn, không có vì sao.

Cố Thanh Hạm nói:

- Con có được chiếc vòng tụ ngọc này từ đâu?

Dương Ninh cũng không giấu diếm, nói tình hình thực tế. Cố Thanh Hạm lập tức nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng:

-Nói như vậy, là con nhận hối lộ của những người đó? Chẳng lẽ con không biết, Lão Hầu gia và phụ thân con khi còn sống, cũng chưa từng nhận hối lộ của người khác, thanh chính liêm minh, nếu không chúng ta nhận hối lộ, phủ Cẩm Y Hầu chúng ta sớm đã vàng bạc thành đống rồi.

Nàng đưa tay về phía trước, nhìn chiếc vòng tụ ngọc kia, nói:

- Thứ này, ta không muốn.

- Hối lộ?

Dương Ninh cười nói:

- Tam nương, nương nói cho con biết, cái gì gọi là hối lộ?

Cố Thanh Hạm khẽ giật mình, Dương Ninh thở dài:

- Trong mắt con, có người cầu nương làm việc, đưa vàng bạc tài bảo, thậm chí người đẹp tranh chũ, vì đạt được mục đích mà đưa đồ vật lên, được gọi là hối lộ. Nhưng những thứ này, là bởi vì đêm qua con giúp mấy người kia thoát khỏi tình thế nguy hiểm, họ đây là biểu đạt cảm tạ mà kính tặng. Tam nương, không gạt nương, những người kia rất trượng nghĩa, con và họ nói chuyện rất hợp ý, coi như bằng hữu. Giữa bằng hữu có qua có lại, nương cũng không thể nói ngay cả như vậy cũng không được chứ? Đi ra ngoài nhờ vả bằng hữu, nếu con không kết giao mấy người bạn, vậy sau này làm được chuyện gì?

Tuy rằng Cố Thanh Hạm cảm thấy Dương Ninh hơi cưỡng từ đoạt lý, thế nhưng cũng biết Dương Ninh nói không phải không có lý, nàng khẽ thở dài:

- Ninh nhi, con kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu, dù là lúc nào, cũng không nên hủy hoại thanh danh hai đời Cẩm Y Hầu tích lũy được.

- Tam nương, điều này con hiểu được trong lòng.

Dương Ninh nói:

- Nương yên tâm, không bạc không nên nhận, con một lạng cũng không nhận. Nhưng thứ con nên có, con cũng sẽ không bỏ qua. Đồ con đã nhận, vòng tụ ngọc này chính là của con. Tam nương, nói một lời chân thật, vòng tụ ngọc này xinh đẹp ấm áp, giống như con người nương, ngoại trừ nương ra, người khác không xứng với nó, lần đầu tiên con thấy nó, đã biết rõ nó nhất định thuộc về nương!

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm hơi thay đổi, hỏi:

- Chúng ta là thế nào đây?

- Điều này… !

Dương Ninh hơi dừng một chút, mới nhìn vào mắt Cố Thanh Hạm nói:

- Tam nương xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng hiền thục, là bảo bối giống như chiếc vòng tụ ngọc này… !

- Miệng lưỡi trơn tru, con càng ngày càng học toàn mấy thứ xấu.

Cố Thanh Hạm phong tình vô hạn lườm Dương Ninh, mặc dù ngôn từ trách cứ, nhưng giọng điệu lại không hề trách cứ chút nào:

- Vòng tụ ngọc là bảo bối, ta lại không phải.

- Ta nói Tam nương là bảo bối là được.

Trời chiều đã xuống núi, trong phòng cũng bắt đầu tối, nhưng trong hoàn cảnh này, thiếu phụ xinh đẹp trước mắt Dương Ninh càng có thêm một vẻ đẹp mông lung, hắn không kìm được đưa tay tới, nắm lấy cổ tay Cố Thanh Hạm, nói:

- Tam nương, con đeo lên cho nương.

- A!

Cố Thanh Hạm bị nắm tay, thân thể mềm mại chấn động, lập tức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như sợ bị người khác thấy được, sau đó nàng kéo tay lại, xấu hổ nói:

- Tự ta biết mang, không cần con đeo giúp.

Nàng do dự một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng vẫn cẩn thận đeo vòng tụ ngọc lên tay, ngẩng đầu hỏi:

- Xem có đẹp không?

Nàng giơ tay lên, nàng vốn là một thiếu phụ thành thục xinh đẹp, nhưng lúc này giống như cô bé mặc quần áo mới, trong mắt mang vẻ chờ mong.

Dương Ninh khen ngợi:

- Tuyệt phối, Tam nương, coi đã nói đây là tuyệt phối, mỹ nhân xứng mỹ ngọc, ngọc đẹp người càng đẹp hơn!

Cố Thanh Hạm lập tức giận tái mặt, nói:

- Ninh nhi, về sau không được phép nói những lời điên khùng này, nếu con… nếu con còn nói nữa, ta sẽ không để ý tới con.

- Thế nhưng con nói thật cũng không thể được sao?

Dương Ninh vô tội nói:

- Tam nương vốn xinh đẹp như ngọc.

- Không được nói là không được nói.

Cố Thanh Hạm trừng mắt nhìn Dương Ninh, khua tay nói:

- Đi mau đi.

Dương Ninh biết rõ dù sao trong phủ nhiều người phức tạp, mình ở trong phòng Cố Thanh Hạm lâu, thực sự bị người khác nhìn thấy, bản thân mình cũng không sao, nhưng không tốt cho Cố Thanh Hạm, hắn đứng dậy nói:

- Đừng quên ăn thứ gì, sẽ đói bụng lắm.

- Ta còn cần con nhắc nhở sao?

Cố Thanh Hạm cũng đứng dậy, thúc giục:

- Đừng nói nhảm, mau đi ra.

Nàng nghĩ tới điều gì, nhắc nhở:

- Đúng rồi, phía Quỳnh Lâm thư viện, lần trước con từng nói, muốn đích thân đi xem. Như vậy cũng tốt, lần này chúng ta chậm trễ không ít thời gian, con đi gặp Trác tiên sinh, cũng không cần nhiều lời gì, chỉ cần con tới, Trác tiên sinh đã biết rõ có ý gì rồi.

Dương Ninh nói:

- Sáng sớm ngày mai con sẽ đi qua.

- Thấy Trác tiên sinh, nhất định phải cẩn thận, không được nói lung tung.

Cố Thanh Hạm vẫn không yên lòng:

- Trác tiên sinh môn đồ khắp thiên hạ, hơn nữa là đại hiền đương đại, thông kim bác cổ, nói sai trước mặt hắn là không được.

- Đã biết rồi, con cam đoan làm đứa trẻ ngoan, tuyệt đối không nói lung tung.

Dương Ninh cười ha ha một tiếng, bước tới trước cửa phòng, dừng bước quay đầu lại nhìn Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm cho rằng còn có chuyện gì, hỏi:

- Làm sao vậy?

Dương Ninh nhìn Cố Thanh Hạm, chân thành nói:

- Tam nương, vừa rồi con nói không sai, nương thực sự rất đẹp!

- Con… !

Cố Thanh Hạm sững sờ, lập tức đưa tay quát:

- Hiện giờ, lập tức, tranh thủ thời gian, cút!

Nàng quay người tìm gối, Dương Ninh đã chạy đi nhanh như chớp.

Cố Thanh Hạm đi tới cửa sổ, nhìn bóng người Dương Ninh, cắn răng nói:

- Miệng lưỡi trơn tru, không chịu lo học.

Nàng lại cảm thấy mặt mũi hơi nóng lên, trong lòng run lên, không khỏi sờ lên má mình, da thịt vẫn bóng loáng, nàng búng tay, lẩm bẩm nói:

- Tên nhóc con vô pháp vô thiên, về sau không thể dùng sắc thái giả với hắn, tránh cho hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.

 

1.13954 sec| 2478.078 kb