Khúc Tiểu Thương quay người nhìn Dương Ninh cười nói:

- Nhà ngươi ở đâu? Nếu không tiện ta có thể phái người đưa ngươi về.

Y lại quay sang Trần Kỳ:

- Đi chuẩn bị ngựa, theo lời vị công tử này đưa người ta về.

- Không vội không vội. Khúc Giáo úy, có thể để cho ta gặp người phủ Cẩm Y Hầu phái tới không? Nói không chừng ta cũng quen.

Những người khác im lặng.

Những người của phủ Thần Hầu ở đây đều không phải kẻ ngu, có mấy người đã ẩn ẩn hiểu ra gì đó.

Tới lúc này Khúc Tiểu Dương chỉ có thể cứng đối cứng, vẫn nghiêm trang nói:

- Ngươi biết phủ Cẩm Y Hầu? Chẳng lẽ ngươi có giao tình với phủ Cẩm Y Hầu sao?

Dương Ninh cũng hùa theo gã diễn trò:

- Có chút giao tình. Ta cùng rất nhiều người của phủ Cẩm Y Hầu là bạn cũ, bọn họ cũng sẽ không quên ta.

Gã cười ha ha:

- Kinh thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nếu ngươi thực sự biết người phủ Cẩm Y Hầu thì cũng có thể gặp một chút.

Không bao lâu sau bên ngoài có tiếng bước chân, một người thấp thỏm đi vào trong nha môn, chân còn chưa bước vào tiếng đã vọng vào trước:

- Vị Giáo úy nào của phủ Thần Hầu vậy?

Khúc Tiểu Dương đã ra đón, chỉ thấy một bóng người tráng kiện bước vào, gã cười nói:

- Đây không phải Đoạn Nhị gia sao? Cơn gió nào thổi lão tới vậy?

Người tới là Đoạn Thương Hải.

Lão bắt lấy cánh tay gã, vội la lên:

- Khúc Giáo úy, nhanh lên, nhanh lên, phải phái người đuổi theo quái vật hút máu. Nó lại xuất hiện ròi. Còn nữa, chỉ sợ Tiểu Hầu gia nhà chúng ta đã rơi vào tay nó…

- Đừng gấp, đừng nóng! Đoạn Nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng vội, Tiểu Hầu gia xảy ra chuyện gì?

Hai mắt Đoạn Thương Hải nhìn chằm chằm sau lưng Khúc Tiểu Dương, rồi vội vàng đi vòng qua gã vài bước vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi:

- Tiểu Hầu gia, ngài… ngài ở đây sao? Vậy thì tốt quá rồi.

Trong đôi mắt y lấp lánh vui mừng không thể che giấu. Y thở dài một hơi:

- Người bình yên vô sự rồi thì tốt quá.

Thấy y có hơi chật vật, Dương Ninh bèn hỏi:

- Sao ngươi lại ra thế này?

- Không việc gì không việc gì.

Sắc mặt lo lắng căng thẳng của y đã giãn ra, nhìn quanh, thấy nha sai phủ Thần Hầu đều nhìn mình đầy kỳ quái mới ôm quyền thưa:

- Là chư vị huynh đệ phủ Thần Hầu đã cứu Tiểu Hầu gia nhà ta. Đoạn Thương Hải xin cảm tạ các vị.

Mấy người đều xấu hổ cúi đầu, ngay cả Tây Môn Chiến Anh cũng rũ xuống, không nói được gì.

Khúc Tiểu Thương cũng tới, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Đoạn Nhị gia, vị này…chẳng lẽ vị này là Cẩm Y Hầu gia?

Đoạn Thượng Hải cười đáp:

- Đúng vậy, đây là Tiểu Hầu gia nhà chúng ta. Khúc Giáo úy, phủ Thần Hầu của các ngươi quả nhiên thần thông quảng đại, đã cứu được Tiểu Hầu gia của chúng ta. Đúng rồi, có phải con quái vật hút máu kia bị các ngươi bắt rồi phải không? Ta đã thấy xác nó trong hẻm, vô cùng thê thảm, ở đó còn có vết chân của Tiểu Hầu gia nhà ta. Ta còn tưởng rằng Tiểu Hầu gia bị…..

- Ty chức Tham lang Giáo úy phủ Thần Hầu Khúc Tiểu Thương, bái kiến Hầu gia!

Khúc Tiểu Thương vội thay đổi thái độ, cực kỳ nghiêm túc và trang trọng cung kính khom người chào Dương Ninh.

Dương Ninh biết y đã đoán được thân phận của mình từ trước, cũng không bóc trần, cười nói:

- Khúc Giáo úy khách khí rồi, không cần đa lễ.

Khúc Tiểu Thương quay đầu lạnh giọng nói với mấy người khác:

- Các ngươi ngẩn ra đó làm cái gì? Đây là Cẩm Y Hầu gia. Còn không qua đây bái kiến?

Cẩm Y Hầu là một trong bốn đại Hầu tước được kế thừa của Đại Sở. Bốn đại Hầu tước đương nhiên có địa vị cao hơn Hầu tước. Bốn đại Hầu tước đều đã lập được công lao khai quốc hãn mã cho Đại Sở.

Mặc dù Hầu tước chỉ là một tước vị, nhưng ở Đại Sở bốn đại Hầu tước không chỉ là một tước vị đơn giản, mà đại diện cho vinh quang và uy nghiêm.

Tây Môn Thần Hầu Thần Hầu phủ tuy cũng được phong tước vị Hầu, nhưng không phải thế tập. Hơn nữa, bản thân tước Hầu cũng có chia cao thấp, tuy Thần Hầu được coi là cao đẳng ở Đại Sở, nhưng so với bốn đại Hầu tước vẫn hơi kém một chút.

Mà Khúc Tiểu Thương, tuy là một trong Thất Tinh Bắc Đẩu của phủ Thần Hầu, nhưng cũng chỉ là một Giáo úy, so về địa vị còn kém xa Dương Ninh, còn những người khác đương nhiên càng không thể so với hắn.

Vậy nên, có một nha sai trung niên khá cẩn thận bước lên, quỳ một gối xuống cung kính chào:

- Hình sự Hầu Quân Vũ phủ Thần Hầu bái kiến Hầu gia.

Trần Kỳ thấy vậy cũng vội vàng bước tới quỳ một gối:

- Hình sự phủ Thần Hầu Trần Kỳ bái kiến Hầu gia!

Dương Ninh cũng không nói gì, nhìn Tây Môn Chiến Anh, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh cắn cặp môi đỏ mọng, không lập tức tiến tới, còn Nghiêm Lăng Hiện hơi do dự một chút, rồi bước tới, quỳ một gối xuống:

- Phá Quân Giáo úy phủ Thần Hầu Nghiêm Lăng Hiện, bái kiến Hầu gia!

- Sao?

Dương Ninh cười hỏi:

- Thì ra ngươi là một trong Bắc Đẩu Giáo úy sao? Tên rất uy phong.

Nghiêm Lăng Hiện chấp nhận hôm nay ra đường dẫm phải cứt chó rồi, quá ư đen đủi. Làm sao gã ngờ nổi mình lại bắt trúng đường đường Cẩm Y Hầu về.

Lúc trước Dương Ninh báo tên mình ra, mấy người đều cảm thấy nó giống tên Cẩm Y Hầu, nhưng ai mà ngờ được vị này thật sự là chính chủ.

Vừa rồi thấy Khúc Tiểu Thương có thái độ khác thường, Nghiêm Lăng Hiện cũng cảm thấy rất lạ, nghĩ tới tên của đối phương trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Lúc này xác định được người này chính là Cẩm Y Hầu tim đã treo lên trời rồi, nghĩ lại lúc nãy mình đối xử với vị Tiểu Hầu gia này như hung thần ác sát, thật sự không biết được tiếp theo sẽ thế nào.

Nếu là Hầu tước bình thường Nghiêm Lăng Hiện sẽ không quá căng thẳng, nhưng bốn đại Hầu tước của Đại Sở không phải quan lại quyền quý thông thường.

Lúc này bị Dương Ninh trêu chọc, Nghiêm Lăng Hiện chỉ đành cúi đầu, nào dám nói gì.

Khúc Tiểu Dương thấy Tây Môn Chiến Anh không tỏ thái độ gì, cau mày nhắc:

- Tiểu sư muội, còn không qua đây bái kiến?

Tây Môn Chiến Anh cũng không thể làm gì khác, đành bước tới. Nàng không quỳ, chỉ hành lễ:

- Tây Môn Chiến Anh bái kiến Hầu gia!

- Chiến Anh, ngươi còn chưa báo thân phận của mình. Hay là nói nghe một chút đi.

Dương Ninh lại lấn tới cười ha hả:

- Ngươi cũng là Hình sự phủ Thần Hầu sao?

Tây Môn Chiến Anh cắn cắn môi, không nói gì.

Khúc Tiểu Thương cười nói hộ:

- Thưa Hầu gia, tiểu sư muội là nữ nhi của Thần Hầu, cũng là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ đã được nuôi trong phủ Thần Hầu. Tạm thời vẫn chỉ đang rèn luyện, coi như là trinh sự của phủ Thần Hầu.

- Trinh sự?

- Phủ Thần hầu có Tứ đại xử, Trinh sự xử, Hình sự xử, Vũ cấm xử và Đan khí xử. Trinh sự là thành viên của Trinh sự xử (trinh ở đây là trinh thám).

Dương Ninh khẽ gật đầu:

- Phải chăng Trinh sự đó phụ trách bắt người?

Khúc Tiểu Thương biết hắn đang muốn tính sổ, chỉ có thể nói thật:

- Trong tình huống bình thường, trinh sự chỉ phụ trách truy tìm và thu thập tin tình báo, không được trực tiếp tham gia bắt người. Nhưng trong tình huống đặc biệt, mỗi lại viên của tứ xử phủ Thần Hầu đều có chức trách trừ gian diệt ác.

- Nói vậy thì tối nay bắt ta tới cũng là tình huống đặc biệt?

Dương Ninh sờ lỗ mũi hỏi.

Thấy Dương Ninh bình yên vô sự, sắc mặt Đoạn Thương Hải đã rất nhẹ nhõm, lúc này nghe hắn nói vậy, đột nhiên biến sắc, cau chặt mày hỏi:

- Bắt lại? Hầu gia, rốt cuộc có chuyện gì?

- Nghiêm Lăng Hiện, ngươi nói một chút đi, đêm nay đã xảy ra chuyện gì?

Dương Ninh ngả người dựa vào ghế:

- Miệng ta hơi khô, cuống họng hơi ngứa, không muốn nói nhiều.

Khúc Tiểu Thương lập tức ra lệnh:

- Trần Kỳ, còn không mau đi pha trà cho Hầu gia. Phải dùng lá trà ngon nhất. Nhanh đi!

Trần Kỳ lập tức bò dậy, chạy đi như bay.

Nghiêm Lăng Hiện toát mồ hôi trán, khóc không ra nước mắt, chỉ đành kể lại đại khái chuyện xảy ra buổi tối một lượt, đến cuối cùng thì nói năng đã hơi lộn xộn.

Đoạn Thương Hải nghe xong cười lạnh một tiếng hỏi:

- Nói vậy, là phủ Thần Hầu các ngươi tưởng Hầu gia là hung thủ giết người khát máu bèn bắt về?

Y siết nắm đấm, lạnh lùng nói:

- Các ngươi thật to gan đấy.

Khúc Tiểu Thương bất đắc dĩ giải thích:

- Đoạn Nhị gia, bình tĩnh chớ nóng. Hai người bọn họ đã phạm phải sai lầm, nhất định phủ Thần Hầu sẽ trừng phạt thật nặng.

- Khúc Giáo úy, Đoạn Thương Hải ta vẫn luôn vô cùng kính sợ phủ Thần Hầu các ngươi, đơn giản là vì Tây Môn Thần Hầu luôn tinh tường mọi việc, từ xưa đến nay phủ Thần Hầu vẫn khôn khéo giỏi giang.

Giọng y lạnh đi:

- Lúc này Đoạn mỗ không nghĩ được, phủ Thần Hầu làm việc thế này hẳn là các ngươi không quan tâm tới danh dự phủ Thần Hầu nữa chứ? Vì phá án, có thể vu hãm người tốt sao?

Tây Môn Chiến Anh vẫn một mực cúi đầu, nghe Đoạn Thương Hải nói vậy chợt ngẩng lên:

- Hắn đúng là Cẩm Y Hầu, nhưng… nhưng chẳng lẽ vì là Cẩm Y Hầu mà không thể nghi ngờ hắn là tội phạm?

Nàng vừa dứt lời, trong phòng lập tức lặng ngắt, nhưng rất nhanh Khúc Tiểu Thương đã lạnh lùng quát:

- Chiến Anh, muội nói bậy bạ gì đó? Ai nói Hầu gia là tội phạm giết người?

- Nhị sư huynh, không phải vừa rồi huynh đã đoán được hắn là Cẩm Y Hầu nên mới khách khí với hắn vậy phải không? Huynh chỉ hỏi hắn một câu đã nói rằng thẩm vấn xong, còn nói hắn có thể đi. Trước kia huynh không phải người như vậy. Phủ Thần Hầu không phải chưa từng bắt quan viên, vì sao vừa biết hắn là Cẩm Y Hầu huynh đã không thẩm án cẩn thận? Chẳng lẽ… chẳng lẽ huynh sợ hãi quyền thế của hắn?

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tỏ rõ thái độ cực kỳ không phục, thậm chí Dương Ninh còn thấy hai mắt nàng hơi hồng lên.

Tối nay xảy ra hiểu lầm như vậy, Khúc Tiểu Thương chỉ hy vọng có thể chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ thành không, tận hết khả năng dàn xếp ổn thỏa. Nhưng tiểu thiếu nữ này lại không giúp đỡ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Y hơi giận, trầm giọng mắng:

- Ngươi nói đủ chưa? Ở đây không cần ngươi. Ngươi lui xuống trước cho ta.

- Ta không lui!

Tây Môn Chiến Anh đứng thẳng lưng, hơi vươn cổ lên:

- Không thể vì hắn là Cẩm Y Hầu mà chúng ta không dám thẩm hắn. Cẩm Y Hầu thì sao? Chẳng lẽ sẽ không phạm pháp sao ? Hắn cũng là người, đã có hiềm nghi thì chúng ta đều phải điều tra. Không phải trước kia huynh đã nói trong mắt phủ Thần Hàu không có quan lại quyền quý, cũng không có tiểu thương gì, chỉ có tội phạm và người tốt sao ?

Dương Ninh khá hứng thú. Tuy tiểu ny tử này tính tình quật cường và kiên định, mặc dù có hơi ương bướng cố chấp, tra án cũng không cao minh, nhưng lại có khí khái không sợ quyền quý, ngược lại còn khiến người ta đồng tình tán thưởng.

 

1.53246 sec| 2442.25 kb