Dương Ninh sững sờ, không ngờ Tiểu Dao lại hỏi hắn như vậy, hắn phản ứng rất nhanh, mỉm cười nói:

- Gần đây ta rất hứng thú với hoa cỏ, tuy nhiên lại không hiểu lắm, ta biết cô rất có nghiên cứu về hoa cỏ, cho nên có rảnh muốn thỉnh giáo cô.

Tiểu Dao cười nói:

- Thật ra ta cũng không hiểu rõ.

- Đúng rồi, Tiểu Dao cô nương, sau đó cô có đi qua chợ hoa kia không?

Dương Ninh hỏi:

- Bồn ly vàng đài bạc (kim trản ngân thai) kia ta vẫn lưu lại ở đó, để cho chủ tiệm hoa kia trông thấy cô liền tặng cho cô!

Tiểu Dao lắc đầu nói:

- Đã rất nhiều ngày chưa từng tới đó.

Nàng cười nói tự nhiên:

- Đa tạ Thế tử nhớ kỹ.

Nàng chỉ phía trước nói:

- Thế tử, Trác tiên sinh ở bên kia, ngài muốn gặp tiên sinh đi nhanh đi, ta nghe nói hôm nay có một Giang công tử Đông Hải sẽ đến thư viện dạy học, chờ Giang công tử đến, chỉ sợ Trác tiên sinh sẽ không có thời gian gặp ngài rồi.

- Được rồi.

Dương Ninh cười nói:

- Ta đi đây, sau này chúng ta có thời gian trò chuyện tiếp.

Hắn quay người đi về phía Tiểu Dao chỉ, đi được vài bước, quay đầu thấy Tiểu Dao tay nắm quyển sách nhìn mình. Tiểu Dao thấy Dương Ninh quay đầu lại, nàng cười nhẹ một tiếng.

Dương Ninh cảm thấy nụ cười của Tiểu Dao như ánh mặt trời, khiến người ta trông thấy thì tâm tình khoan khoái dễ chịu, tâm tình xấu bị Tô Tử Huyên quấy rối lúc nãy, lúc này đã trở nên tốt hơn.

Đi theo con đường không bao lâu, quả nhiên thấy một căn nhà trúc cách đó không xa, hoàn toàn được tạo thành bằng trúc, trông hết sức tao nhã.

Tới trước phòng trúc, Dương Ninh sửa sang lại y phục, lúc này mới cung kính nói:

- Trác tiên sinh có ở đây không?

Bên trong nhanh chóng truyền ra giọng nói:

- Người phương nào?

- Trác tiên sinh, Tề Ninh bái kiến!

Dương Ninh nói.

Rất nhanh, nghe một tiếng cạch vang lên, cửa trúc mở ra, một trưởng lão mặc trường bào màu xám xuất hiện trước mắt, trông tuổi không nhỏ, nhưng tinh thần tráng kiện, khí sắc rất tốt, chỉ là râu tóc đều đã bạc trắng, rất có phong độ của một thế ngoại cao nhân. Trong lòng Dương Ninh biết đây là Trác Thanh Dương, lập tức hành lễ:

- Trác tiên sinh!

Trác Thanh Dương đánh giá Dương Ninh một phen, mới xoay người, đi vào trong phòng, giọng điệu bình tĩnh:

- Ngươi đi vào trước.

Dương Ninh đi vào trong phòng trúc, phát hiện bên trong cực kỳ đơn giản, ở giữa đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt giấy và bút mực, toàn căn phòng cực kỳ sạch sẽ.

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Trác Thanh Dương chỉ một cái ghế bên cạnh, nói thẳng vào điểm chính:

- Là vị Tam phu nhân quý phủ các ngươi kêu ngươi tới hay sao?

Hiện giờ Dương Ninh đã được ngự phong Cẩm Y Hầu, nhưng giọng điệu của Trác Thanh Dương, hoàn toàn là giọng điệu trưởng bối đối với vãn bối.

Dương Ninh lấy một chiếc hộp trà cực kỳ tinh mỹ trong túi ra, hai tay dâng lên nói:

- Trác tiên sinh, đây là một chút tâm ý của vãn bối.

Năm đó Trác Thanh Dương từng dạy Tề Cảnh, là sư phụ thực sự của Tề Cảnh, thân phận của mình hôm nay chỉ là con trai Tề Cảnh, tính bối phận, tuyệt đối là vãn bối thực sự.

Hơn nữa Trác Thanh Dương không để ý lời người khác, thành lập thư viện Quỳnh Lâm, khiến Dương Ninh khâm phục trong lòng. Tuy rằng lúc này Trác Thanh Dương cũng không quá nhiệt tình, nhưng điều này càng cho thấy Trác Thanh Dương căn bản không quan tâm quyền quý cái gì, sống rất thoải mái tự nhiên.

- Hả?

Trác Thanh Dương ngồi trên ghế trúc, nhận hộp trà, cầm trong tay xoay một vòng, trước tiên không pha trà, mà cầm hộp trà tinh mỹ cẩn thận ngắm nghía, trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm có, nói:

- Ngươi cũng hiểu trà?

Dương Ninh nghĩ thầm trước mặt lão tiên sinh, vẫn nên thành thật cho thỏa đáng, hắn nói:

- Vãn bối không hiểu trà, chỉ là nghe nói tiên sinh thích thưởng thức trà, cho nên mạo muội đưa tới, mong rằng tiên sinh vui lòng nhận cho.

Đây là lễ vật trước đó Viên Vinh đưa tới, xuất phát từ tay Giang Thành hiệu trà Giang thị, có tất cả hai hộp, hôm nay Dương Ninh tới đây, trước đó vốn cũng không chuẩn bị lá trà.

Chẳng qua hắn nghĩ lão tiên sinh này quan hệ sâu xa với phủ Cẩm Y Hầu, mình đã không hiểu uống trà, còn không bằng tặng một hộp đền đáp.

Trác Thanh Dương mở nắp, vân vê lá trà nói:

- Cũng là trà tốt.

Lão nhìn Dương Ninh hỏi:

- Đây là của quý phủ các ngươi sao?

Dương Ninh đương nhiên khó mà nói đây là người khác đưa tặng, mình chuyển tặng lại, chỉ có thể gật đầu.

Trác Thanh Dương buông hộp trà, thản nhiên nói:

- Lá trà có lẽ ở chỗ của ngươi, hộp trà này từ đâu mà đến?

- Hộp trà?

Trác Thanh Dương chỉ vào phác họa trên hộp trà, hỏi:

- Ngươi biết phác họa trên hộp trà này do ai làm không?

Dương Ninh lập tức ngây ra, nghĩ thầm phác họa trên một hộp trà có gì đáng nghiên cứu, nhưng thấy Trác Thanh Dương vẫn nhìn chằm chằm vào phác họa trên hộp trà, cảm thấy giật mình. Hắn lờ mờ đoán ra điều gì đó, khiêm tốn chắp tay nói:

- Vãn bối kiến thức nông cạn, xin tiên sinh chỉ giáo.

- Nếu như ta không nhìn lầm, đây là dấu tích thực của Phong Tử Hạc.

Trác Thanh Dương vuốt râu nói:

- Ngươi có biết, hộp trà nho nhỏ này, lại quý giá tới cực điểm?

Dương Ninh cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ quả thực như vậy. Hai hộp lá trà Giang Thành đưa tặng, lúc đầu trông thấy, mặc dù Dương Ninh biết đây nhất định là lá trà cực phẩm, lại cảm thấy lá trà có ngon thì đáng bao nhiêu bạc, vốn còn tưởng rằng Giang Thành ra tay keo kiệt, lúc này mới hiểu được, lễ vật Giang Thành tặng, quý không ở lá trà, mà là hộp đựng trà.

Hắn cực kỳ hối hận trong lòng, không thể tưởng được trên hộp tràn này lại có phác họa của Phong Tử Hạc. Phong Tử Hạc là ai hắn không biết, nhưng có thể nghe ra từ giọng của Trác Thanh Dương, đây chắc chắn là ngươi rất giỏi, mình đần độn u mê tặng bảo vật này đi, lúc này cũng không tiện thu hồi, nghĩ thầm không học thức đúng là đáng sợ, mình không hiểu nghệ thuật, tặng nhầm bảo vật cho người khác.

Nghĩ đến trong phủ còn một chiếc, trong lòng hắn thoải mái hơn một chút.

Mặc dù hắn hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười nói:

- Bảo đao xứng anh hùng, vãn bối không hiểu trà đạo, hộp trà này quý giá cỡ nào, vãn bối cũng không biết, chẳng qua tiên sinh ưa thích, vậy thì mời tiên sinh vui lòng nhận cho.

Trác Thanh Dương cao giọng cười hỏi:

- Ngươi cảm thấy thư viện Quỳnh Lâm này thế nào?

Dương Ninh suy nghĩ một chút, mới nói:

- Xinh đẹp nho nhã, văn phong phơi phới, giống như một dòng suối trong.

- Mười người thì chín người đều nói như vậy.

Trác Thanh Dương nói:

- Lão phu hỏi ngươi, ngươi cảm thấy lão phu mở thư viện như vậy, ngươi không kỳ quái trong lòng sao?

- Không kỳ quái.

Dương Ninh lắc đầu:

- Ý của tiên sinh là, rất nhiều người cảm thấy nữ tử không nên đọc sách viết chữ, cho nên mở một thư viện như vậy, sẽ có người nói xấu sao?

- Trước mặt lão phu, đương nhiên không người nào dám nói.

Trác Thanh Dương vuốt râu nói:

- Nhưng sau lưng không ít người nghị luận.

- Đi con đường của mình, kệ người khác nói chuyện của họ.

Dương Ninh nói:

- Nữ tử cũng là người, thậm chí có rất nhiều nữ tử thông minh tài trí hơn xa nam tử, vì sao không thể đọc sách viết chữ? Tiên sinh dám làm vậy vì họ, người khác ta không biết, nhưng bản thân vãn bối lại vô cùng khâm phục.

Trác Thanh Dương nhìn chằm chằm Dương Ninh, thấy Dương Ninh cũng không giống nịnh nọt, cười nói:

- Ngươi cũng có chút kiến thức.

Dương Ninh đưa ngân phiếu năm trăm lạng bạc ra, nói:

- Tiên sinh, đây là bạc quyên năm nay.

Trác Thanh Dương khẽ vuốt cằm, nhận ngân phiếu, thở dài:

- Trong thiên hạ, cũng chỉ thư viện Quỳnh Lâm này có thể để nữ tử đọc sách. Tuy rằng lão phu muốn thư viện như vậy càng nhiều càng tốt, nhưng có một chỗ như vậy cũng đã kinh thế hãi tục, muốn mở rộng khó càng thêm khó. Nếu như không phải nể tấm mặt mo này của lão phu, thư viện Quỳnh Lâm này sớm đã bị người khác niêm phong.

Dương Ninh khẽ gật đầu, hắn biết thời đại này, nam tôn nữ ti, một thư viện Quỳnh Lâm nho nhỏ căn bản không thể thay đổi phong tục văn hóa thời đại, thời thế hiện nay, có lẽ cũng chỉ Trác Thanh Dương mới có thể mở một thư viện như vậy.

Nếu như là người khác, chỉ sợ thư viện sớm đã bị đám người cổ hủ ngoan cố không chịu thay đổi dùng nước miếng chôn vùi.

Hiện giờ Trác Thanh Dương còn sống, thư viện Quỳnh Lâm còn có thể duy trì được, nhưng một ngày nào đó lão không còn trên đời, rất có thể thư viện Quỳnh Lâm sẽ phải đóng cửa.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo:

- Ân sư, đệ tử Giang Tùy Vân tới đây bái kiến!

Dương Ninh lập tức nhíu mày, liếc Trác Thanh Dương, liền thấy lão đứng dậy, trên mặt mang vẻ vui mừng, cất cao giọng nói:

- Là Tùy Vân à? Mau vào đi.

Liền thấy một người nhẹ nhàng bước vào, trên người mặc áo gấm màu trắng, khoác áo lông, bộ dạng tuấn lãng, thần thái tiêu sái, mặt mũi tuấn nhã, khí khái anh hùng, bên hông đeo một miếng ngọc bội, toàn thân sạch sẽ, ngọc thụ lâm phong, đúng là Giang Tùy Vân Đông Hải.

Giang Tùy Vân đi vào trong phòng trúc, thấy Trác Thanh Dương tới đón, muốn quỳ rạp xuống đất. Trác Thanh Dương đã giữ chặt cánh tay gã, cười nói:

- Tùy Vân không cần như thế, ngươi biết tính tình vi sư, không thích những lễ nghi phiền phức này, những thứ thói tục kia miễn đi.

So với lúc nhìn thấy Dương Ninh, thái độ của Trác Thanh Dương hiển nhiên nhiệt tình hơn không ít.

Giang Tùy Vân vẫn chắp tay nói:

- Ân sư, nhiều năm không gặp, đệ tử ngày đêm mong nhớ, gần đây ngài vẫn khỏe chứ?

Trông gã lễ độ nho nhã.

- Hết thảy còn tốt.

Trác Thanh Dương nói:

- Phụ thân ngươi khỏe chứ?

- Đều rất khỏe, phụ thân vốn nhiều lần muốn vào kinh gặp ân sư, chỉ lão thân thể của lão nhân gia ngài hiện giờ không sánh bằng lúc trước, thường xuyên đau eo đau chân, không đi đường xa được.

Giang Tùy Vân nhiệt tình hàn huyên:

- Phụ thân để đệ tử thay thế vấn an ngài, còn nói nếu như ân sư rảnh rỗi, muốn mời ngài đi Đông Hải ở một thời gian, cũng tiện tận tình hữu nghị.

Trác Thanh Dương cười nhẹ một tiếng, Giang Tùy Vân hơi quay đầu, cuối cùng thấy được Dương Ninh, thấy Dương Ninh cũng đang nhìn mình, hai người nhìn nhau. Giang Tùy Vân hơi ngây ra một chút, nhưng nhanh chóng để lộ nụ cười, chỉ khẽ gật đầu với Dương Ninh.

Dương Ninh cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ Giang Tùy Vân này chẳng qua hai lăm hai sáu tuổi, tại sao cũng là đệ tử của Trác Thanh Dương? Thấy hắn gật đầu với mình, Dương Ninh chỉ cười nhạt một tiếng, ngay cả gật đầu cũng không.

- Đám nhỏ trong thư viện biết ngươi sắp tới dạy học, vẫn đang chờ đợi.

Trác Thanh Dương nói:

- Cũng không nên để các nàng chờ sốt ruột, chúng ta đi Quỳnh Lâm Xá, ngươi nói một chút về thế giới bên ngoài cho các nàng, cũng để các nàng biết nhiều hơn các mặt của xã hội.

- Đệ tử tuân lệnh.

Giang Tùy Vân rất nhu thuận, lại nói:

- Ân sư, đệ tử đã tới ba ngày, vốn định sau khi vào kinh lập tức bái kiến ân sư, nhưng mà việc vặt quấn thân, vẫn không thể thoát ra được, kính xin ân sư trách phạt.

- Ngươi được cử hiền đức, sau khi vào kinh, đương nhiên nhiều chuyện phức tạp, lão phu đương nhiên không trách.

Trác Thanh Dương xoay người nói:

- Đây là môn sinh của lão phu, du lịch hải ngoại, rất có kiến thức, hôm nay dạy học, ngươi đi cùng nghe một chút.

Dương Ninh nghĩ thầm lão tử ở dưới nghe ngươi dạy học, chẳng phải ngươi là sư phụ của lão tử? Nhưng hắn lại muốn nhìn một chút xem Giang công tử Đông Hải này có thể nói được gì, hắn liền chắp tay, ra vẻ nho nhã nói:

- Nào dám không tuân lệnh!

 

0.11291 sec| 2445.328 kb