Hôm sau, khi trời vừa sáng, Dương Ninh lấy năm trăm lạng bạc ròng, sai Đoạn Thương Hải mang theo hai hộ vệ hộ tống, đi thẳng tới thư viện Quỳnh Lâm.

Tuy rằng tuyết chưa rơi xuống, nhưng đã có một lớp sương lạnh, Dương Ninh mặc áo gấm, choàng một chiếc áo khoác màu đen, hết sức ấm áp.

Không thể không nói, cho dù kinh tế Hầu phủ rơi vào cảnh giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi, nhưng so với gia đình bình thường vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất cơm áo không lo.

Dương Ninh nhịn không được suy nghĩ, nếu như không có lần trùng hợp treo đầu dê bán thịt chó kia, cũng không biết hiện giờ hắn như thế nào, tuy rằng với năng lực của hắn, cũng không đến mức bị lạnh bị đói, nhưng tuyệt đối không tốt hơn một Hầu gia.

Một đoàn bốn người đều cưỡi ngựa mà đi, không hề ngồi xe ngựa, đi thẳng tới thành đông. Dương Ninh không biết địa chỉ thư viện Quỳnh Lâm, nhưng Đoạn Thương Hải lại hết sức quen thuộc, đi gần nửa canh giờ, rẽ vào một con phố dài, đi không bao lâu liền thấy phía trước xuất hiện một chiếc cửa cao ngang một người, gạch xanh trụ đỏ, phía trên cửa viết bốn chữ lớn màu son.

Thư viện Quỳnh Lâm!

Hai bên cửa đều dựng một tấm ván gỗ màu trắng, bên trên lại viết một câu, chính là một bộ câu đối.

Bên trái viết ‘Đức lĩnh cổ thiện quyển’, bên phải thì viết ‘Nháo thị tiểu đào nguyên’.

Dương Ninh nhìn thấy tấm biển và câu đối, mặc dù không tinh thông thư pháp, nhưng cũng có thể cảm nhận được những chữ này nhìn có vẻ hời hợt, nhưng mỗi nét bút dường như ẩn chứa khí thế vô cùng, hắn cũng không nói ra là khí thế gì, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy bất phàm, trong lòng biết hai câu đối này và cả bốn chữ Thư viện Quỳnh Lâm trên biển kia, hẳn là do Viện trưởng Trác Thanh Dương của Thư viện Quỳnh Lâm viết.

Qua Đường Nặc, hắn biết thiên hạ hiện giờ có Tứ Nghệ Tuyệt Sĩ. Trác Thanh Dương là một người trong đó, chính là cao thủ đứng đầu trong thư pháp.

Bên cạnh thư viện, có một căn nhà gỗ nhỏ trông rất khác biệt, bên trong có một lão hán hơn năm mươi tuổi, thấy có người tới, lão lập tức thò đầu ra kêu lên:

- Là người nào?

Đoạn Thương Hải chắp tay cười nói:

- Là Nhân Bá sao? Chúng ta là người của phủ Cẩm Y Hầu, Cẩm Y Hầu tự mình đến bái kiến Trác tiên sinh.

Y ghé sát vào Dương Ninh, thấp giọng nói:

- Hầu gia, đây là lão hán giữ cửa, đã ở đây gần mười năm, trước kia ta và Tam phu nhân thường xuyên đến, quen biết hắn, mọi người đều gọi hắn là Nhân Bá.

Dường như lo lắng Dương Ninh không biết quy củ của thư viện, y thêm vào một câu:

- Tiến vào thư viện Quỳnh Lâm, đối xử như nhau, không có giá cả cao thấp.

Dương Ninh lại cười nói:

- Ta hiểu.

Hắn nghĩ thầm Trác Thanh Dương này từng làm lão sư của Tề Cảnh, lại là một trong Tứ Nghệ Tuyệt Sĩ, nhân vật bậc này, không có mấy người dám sĩ diện trước mặt lão.

Lão hán kia nhận ra Đoạn Thương Hải, cười nói:

- Hóa ra là người phủ Cẩm Y Hầu, quy củ các ngươi biết rồi.

Đoạn Thương Hải mỉm cười chắp tay, lại cầm một túi rượu lớn từ bên hông ném qua. Lão hán kia dường như tập mãi thành quen, dùng tay nhận lấy, hết sức quen thuộc.

Dương Ninh thấy thân thủ của lão, nghĩ thầm cũng có tài.

- Hầu gia, mấy người chúng ta không thể đi vào.

Đoạn Thương Hải nói:

- Chẳng qua trong thư viện sẽ không có nguy hiểm gì, ngài đi vào trước đi, mấy người chúng ta chờ ở bên ngoài.

Dương Ninh gật đầu, tung người xuống ngựa, lấy một cái bao nhỏ trên lưng ngựa xuống, mang theo tiến vào thư viện.

Trước cửa thư viện Quỳnh Lâm mộc mạc lịch sự, không khiến người khác chú ý. Nhưng đi vào bên trong, Dương Ninh mới phát hiện bên trong có động thiên khác, non bộ ao nhỏ, đình các cầu nhỏ, cây tùng cây mai, bố cục rất khác biệt, giống như một mảnh rừng, tuy rằng bắt đầu mùa đông, nhưng đưa mắt khắp nơi, đều là phong cảnh tươi đẹp.

Theo một con đường đá xanh hơi lớn đi vào bên trong, đệ tử qua lại nhiều hơn, thư viện Quỳnh Lâm này là thư viện nữ tử, cũng không có nam sinh, cho nên đưa mắt chứng kiến, tốp năm tốp ba đều là các thiếu nữ.

Những nữ sinh này có người cầm sách nhẹ nhàng đọc thuộc, có người thì ngồi bên ao giống như có suy nghĩ, cũng có người tập trung một chỗ, cười cười nói nói.

Trước đó Dương Ninh đã biết, thư viện Quỳnh Lâm này lựa chọn đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, đích thân Trác Thanh Dương tự mình khảo nghiệm, phải vượt qua kiểm tra mới có thể vào viện đọc sách.

Thời đại này, nam tôn nữ ti, nữ tử không tài chính là đức, nếu không phải Trác Thanh Dương long trời lở đất lập ra thư viện Quỳnh Lâm này, chỉ sợ qua mấy trăm năm nữa cũng không có chỗ nữ tử có thể quang minh chính đại vào viện học tập như thế. Hơn nữa Trách Thanh Dương chọn đồ đệ chỉ xem thiên phú, không nhìn xuất thân, từ cách ăn mặc của những nữ sinh trong thư viện này cũng có thể thấy được, phần lớn trong đó đều xuất thân gia đình bình thường.

Trước khi Dương Ninh tới thư viện, cũng không có nhiều ấn tượng nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy, không khỏi càng thêm kính trọng Trác Thanh Dương.

Trong thư viện bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của các nữ sinh. Các cô nương tràn ngập khí tức thanh xuân đều nhìn Dương Ninh với ánh mắt khác thường, có một số cô nương còn xì xào bàn tán, thỉnh thoảng nhìn về phía Dương Ninh, cũng có một số cô nương lớn gan một chút, trực tiếp chào hỏi bằng mắt với Dương Ninh.

Tuy rằng Dương Ninh không phải Phan An Tống Ngọc, nhưng tướng mạo cũng thanh tú, làn da vốn hơi đen, nhưng qua khoảng thời gian này, da đã trắng hơn một chút, hơn nữa còn mặc áo gấm, khoác một chiếc áo khoác tương đối phong cách, lại thêm có khí chất tôn quý, khó trách lại hấp dẫn ánh mắt không ít nữ sinh.

Dương Ninh rất hưởng thụ cảm giác được nhiều thiếu nữ thanh xuân chăm chú nhìn, hắn vốn là người cực kỳ lớn gan, là người của hai thế giới, da mặt cũng không tồi, trông thấy cô nương ngoại hình không tồi, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu, bộ dạng nhẹ nhàng như công tử, cũng thảnh thơi vui vẻ.

Chợt thấy phía trước có ba bốn cô nương tập trung một chỗ đang chỉ trỏ mình, lập tức thấy được một cô nương trong đó chạy ra, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có chút tư sắc, khuôn mặt hồng nhuận. Dương Ninh thấy cô nương kia chạy thẳng về phía mình, lại hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ cô nương trong thư viện Quỳnh Lâm này cởi mở như vậy, không phải là chạy tới thổ lộ với mình chứ?

Cô nương kia đi tới trước mặt Dương Ninh, cũng không dài dòng, hỏi thẳng vào vấn đề:

- Ngươi… ngươi chính là Giang công tử hôm nay tới giảng bài cho chúng ta sao?

- Giang công tử?

Dương Ninh khẽ giật mình, nghĩ thầm cô nương này chắc chắn nhận lầm người, lắc đầu nói:

- Không phải, ta không phải họ Giang!

Cô nương kia buồn bực nói:

- Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?

Dường như không cam lòng, nàng lại hỏi:

- Vậy ngươi đến từ Đông Hải sao?

- Đông Hải?

Dương Ninh ngạc nhiên nói:

- Thế nào, các ngươi đang đợi Giang công tử Đông Hải sao?

Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, lông mày nhíu chặt, dĩ nhiên nghĩ tới một người.

Đông Hải? Giang công tử?

Giang Tùy Vân?

Lúc này Dương Ninh nghĩ tới, khuya hôm trước Giang Tùy Vân ở cùng chỗ với Đậu Liên Trung, chính là đến từ Đông Hải. Giang gia là phú hào Đông Hải, có đội thuyền của mình, rời biển mậu dịch, gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc, mà hiện giờ Giang Tùy Vân hiển nhiên vẫn ở kinh thành.

Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, hôm nay vị Giang Tùy Vân kia lại đến thư viện Quỳnh Lâm sao?

- Đúng vậy, Giang công tử là đại tài tử Đông Hải, học rộng tài cao. Trác tiên sinh nói hôm nay hắn sẽ đến thư viện dạy học.

Thiếu nữ nói, vẻ mặt chờ đợi:

- Tiên sinh còn nói, Giang công tử du lịch các nước, rời biển đi tới chỗ rất xa, hắn nhất định biết rõ nhiều chuyện, chúng ta đều đang mong đợi.

Nàng đánh giá Dương Ninh một phen, hoài nghi nói:

- Ngươi thực sự không phải Giang công tử chúng ta đang đợi sao?

Dương Ninh đang muốn trả lời, lại nghe được sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng:

- Hắn không phải Giang công tử, Giang công tử sao lại có bộ dáng này? Các ngươi có muốn biết hắn là ai?

Dương Ninh nghe giọng nói cảm thấy hơi quen thuộc, không khỏi xoay người, liền thấy một đám cô nương đi tới, năm sáu thiếu nữ vây quanh một nữ tử chậm rãi đi tới.

Nàng kia mặc một chiếc áo gấm màu trắng, một chiếc váy nhung hoa văn đám mây, trông cực kỳ quý khí, nữ tử kia trên đầu cài trâm Tử Nguyệt, son phấn hồng nhạt, khiến khuôn mặt trắng nõn của nàng càng thêm hồng hào, mặt như bông sen, tướng mạo hơi xinh đẹp, chỉ là nụ cười kia lại mang theo vẻ khinh miệt, khiến người ta không thoải mái.

Dương Ninh chỉ nhìn thoáng qua, liền nhíu mày, trong mắt cũng lộ vẻ chán ghét.

Trách không được giọng nói hơi quen thuộc, hóa ra trước đây từng gặp, nữ tử này dĩ nhiên là Tô Tử Huyên con gái của Vũ Hương Hầu Tô Trinh.

Dương Ninh vạn lần không ngờ lại gặp nàng ở đây.

Tâm tình của hắn vốn không tồi, lúc này giống như ăn bữa tiệc lớn lại nuốt phải con ruồi, cảm giác đột nhiên rất khó chịu.

Cách Dương Ninh khoảng ba bốn bước, Tô Tử Huyên dừng lại, khinh miệt nhìn Dương Ninh. Những cô nương bên cạnh quần áo đều không kém, hiển nhiên đều xuất thân gia đình phú quý, có người hỏi:

- Tử Huyên, chẳng lẽ ngươi biết hắn? Hắn không phải Giang công tử?

- Đương nhiên không phải.

Tô Tử Huyên lạnh lùng nhìn Dương Ninh, môi nở nụ cười lạnh, không hề cố kỵ nói:

- Các ngươi đã từng nghe qua Cẩm Y Hầu?

Chúng nữ rối rít nói:

- Đương nhiên biết rõ, Cẩm Y Hầu không phải một trong tứ đại thế tập sao, ngồi ngang hàng với Vũ Hương hầu các ngươi.

- Vậy các ngươi có biết, Tề Đại tướng quân có một Thế tử Cẩm Y, ngu ngu ngốc ngốc hay không?

Tô Tử Huyên hơi hắt cằm, ngạo mạn nói:

- Rất nhiều người gọi hắn là kẻ đần Cẩm Y.

- Hả, Tử Huyên, đó là Tề Ninh đã đính hôn từ bé với ngươi sao?

Một người bên cạnh nói:

- Ngươi từng nói với chúng ta, kẻ đần Cẩm Y kia cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đánh chết cũng không đồng ý.

Tô Tử Huyên đắc ý nói:

- Đúng thế, là tên ngốc kia, hắn quả thực đính hôn từ bé với ta, chẳng qua đó là người già quyết định hôn nhân lung tung, ta đã từng nói với các ngươi, ta đã kêu cha ta đoạn tuyệt mối hôn nhân này.

- Tử Huyên, ngươi xinh đẹp như vậy, cha ngươi lại là Vũ Hương hầu, bao nhiêu vương công quý tộc công tử muốn trèo cao, người muốn lấy ngươi có thể xếp hàng từ kinh thành tới sông Tần hoài.

Cô nương bên cạnh cười khanh khách nói:

- Kẻ ngốc kia, ngươi đương nhiên chướng mắt.

- Đúng vậy, Tử Huyên, mối hôn sự này cắt đứt thì tốt, nếu không ngươi bị kẻ đần kia lấy trở về, đời này sẽ hỏng rồi.

Mấy cô nương líu ríu, đều tán dương Tô Tử Huyên dung mạo như thiên tiên, không có khả năng gả cho kẻ đần Cẩm Y.

Dương Ninh mặt không đổi sắc, vỗ tay. Hắn vỗ tay rất vang, mấy cô nương kia không rõ ràng cho lắm, đều yên lặng lại, không ít cô nương gần đó đều nhìn tới.

Khuôn mặt Dương Ninh xuất hiện nụ cười bình tĩnh ung dung, giọng nói ôn hòa, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, kẻ đần mà Tô Đại tiểu thư nói, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ta chính là kẻ đần Cẩm Y mà nàng nhắc tới.

Hắn mở tay, đứng thẳng cực kỳ ưu nhã:

- Số lượng người bàn luận sau lưng ta cũng không ít, nhưng dám mắng ta ngốc ngay trước mặt ta, hôm nay ta lần đầu tiên nghe thấy!

 

2.01289 sec| 2436.32 kb