Thất sư huynh cũng cười lạnh nói:

-Đúng vậy, không để hắn nếm chút đau khổ thì tiểu tử này còn không biết trời cao đất rộng!

Rồi gã trầm giọng:

-Cứ đánh hắn ba mươi roi rồi nói tiếp!

Sắc mặt Dương Ninh bình tĩnh, khóe mắt hơi nhếch lên, thản nhiên đáp:

-Ai dám?

Giọng nói của hắn vô cùng bình thản, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, giờ phút này toát lên vẻ không giận mà tự uy!

Gã nha sai trung niên rõ ràng là cư xử rất thận trọng, hỏi Dương Ninh:

-Ngươi nói ngươi là người Kinh thành, vậy nhà ngươi ở nơi nào?

-Đường Tỳ Bà!

Nha sai trung niên khẽ biến sắc, lông mày Tây Môn Chiến Anh cũng nhíu chặt, hỏi:

-Ngươi ở đường Tỳ Bà ư?!

-Nhà của mình, đương nhiên không nhớ sai!

Dương Ninh thản nhiên đáp:

-Ta còn có thể cho các ngươi địa chỉ cụ thể, các ngươi có muốn đi điều tra một chút không? Nói không chừng còn tìm được mấy bộ xương khô trong nhà ta nữa đấy!

Trần Kỳ cau mày nói:

-Trên đường Tỳ Bà không phải đều là phủ đệ của quan viên sao?

Dương Ninh đáp:

-Thì ra ngươi cũng biết cơ đấy.

Thất sư huynh hơi biến sắc, lạnh lùng nói:

-Không thể nào! Ngươi... Sao ngươi có thể sống trên đường Tỳ Bà chứ?

Dương Ninh không thèm để ý tới gã, nhìn ra ngoài cửa bảo:

-Nhìn sắc trời này, trời rất nhanh sẽ sáng thôi, có lẽ người nhà của ta rất nhanh sẽ tới tìm ta thôi.

Đúng lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một người mặc áo gấm xanh Vân Nam bước vào, thân hình không cao, lùn lùn béo béo, mắt cực nhỏ, dưới ngọn đèn dầu, đôi mắt gần như híp thành một khe nhỏ, nhưng mà tướng mạo vô cùng hiền lành, còn hơi mỉm cười.

Nhìn thấy người tới là ai, thất sư huynh lập tức đứng lên, Tây Môn Chiến Anh do dự một lát, cũng đứng lên, đợi người béo tiến đến gần, mấy người cùng lúc chắp tay, nói:

-Nhị sư huynh!

Dương Ninh thầm nghĩ thì ra tên béo này là nhị sư huynh, nghe thứ tự này, thì xem ra địa vị gã trong Hầu phủ cũng không thấp.

Tên béo liếc Dương Ninh một cái, lập tức lướt qua mấy kẻ khác, nhìn về phía thất sư huynh, hỏi:

-Lão thất, chuyện gì xảy ra vậy?!

Thất sư huynh lườm Dương Ninh một cái, sau đó tiến đến gần tên béo, ghé vào tai gã nói thầm vài câu, tên béo nhíu mày, lông mày của gã rất nhạt, nhíu mày một cái, thịt bên trong lông mày giống như một đống thịt nhét cùng một chỗ, nhưng rất nhanh trên mặt gã lộ ra nụ cười, tiến lên phía trước, ngồi xuống phía đối diện Dương Ninh, mỉm cười mở miệng:

-Ta tên Khúc Tiểu Thương, là Tham Lang Giáo Úy Thất Tinh Bắc Đẩu của phủ Thần Hầu, ngươi tên Tề Ninh?

Dương Ninh Thầm nghĩ Thất Tinh Bắc Đẩu của phủ Thần Hầu lại là trò gì nữa đây? Nhưng hắn vẫn hơi gật đầu.

-Gần đây có người thường du đãng trong Kinh thành vào lúc nửa đêm, giết người hút máu, việc này hiện tại ngươi cũng đã biết rồi.

Giọng nói của tên béo rất hiền lành:

-Tề Ninh, ngươi có thể đưa hai tay ra cho ta xem chút được không?!

Dương Ninh không biết gã muốn làm gì, hắn do dự một chút, nhưng vẫn nâng hai tay lên, xòe bàn tay ra trước mặt Khúc Tiểu Thương.

Mắt Khúc Tiểu Thương Tuy nhỏ, nhưng ánh mắt vô cùng lợi hại, nhanh chóng đảo một lượt, trên mặt vẫn nở nụ cười, nói:

-Thật ra rất nhiều người không biết, tuy người trong phủ Thần Hầu không nhiều, nhưng mỗi ngày đều xử lý rất nhiều án, mỗi người trong phủ Thần Hầu đều rất vất vả. Nói đến vụ giết người hút máu dạo gần đây, vẫn luôn ém chặt tin tức, người trong Kinh thành không hề biết. Để tìm ra hung thủ, phủ Thần Hầu chúng ta đều không quản ngày đêm.

Dương Ninh cười đáp:

-Giờ thì các ngươi tìm được rồi đấy!

-Bất cứ người nào tình nghi, chúng ta đều sẽ không bỏ qua, đây là nguyên tắc làm việc của phủ Thần Hầu, cũng là để đảm bảo quốc thái dân an.

Tên béo mỉm cười, mắt híp lại, thậm chí Dương Ninh còn chả nhìn được tròng mắt hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn vẫn rất ôn hòa:

-Nhưng mà đến bây giờ những kẻ tình nghi đều không phải là hung thủ thật sự. Phủ Thần Hầu không dễ dàng tha cho bất kỳ tên tội phạm nào, nhưng cũng sẽ không vu oan cho bất kỳ người tốt nào!

Dương Ninh giơ ngón cái, gật đầu đáp:

-Đây mới là người làm nên việc.

Khúc Tiểu Thương cầm hồ sơ vụ án trên bàn lên, nhìn lướt qua, nhấc bút, hỏi:

-Ngươi nói lúc đó ngươi xuất hiện ở hiện trường vụ án là vì lúc đó ngươi vừa khéo đi ngang qua?

-Đúng vậy!

Khúc Tiểu Thương gật gật đầu, viết vài chữ lên trên hồ sơ, không hỏi thêm nữa, mà đóng hồ sơ lại, ngẩng đầu cười nói:

-Được rồi, thẩm vấn dừng lại ở đây. Ngươi có thể đi được rồi!

Dương Ninh không nhúc nhích, cưởi hỏi:

-Thẩm vấn xong rồi hả?

Khúc Tiểu Thương đáp:

-Đã thẩm vấn xong!

Thất sư huynh có chút sốt ruột, vội vàng bước lên trước nói:

-Nhị sư huynh, hắn...

Khúc Tiểu Thương đột nhiên quay đầu, giọng nói ôn hòa thay đổi, lạnh lùng quá:

-Nghiêm Lăng Hiện, ngươi đã biết tội chưa?!

Thất sư huynh sững sờ, không hiểu gì hết:

-Nhị sư huynh, đệ...

Khúc Tiểu Thương đứng dậy, lườm Tây Môn Chiến Anh, lạnh lùng chất vấn:

-Là ai cho phép các ngươi tự ý hành động?!

-Nhị sư huynh, đệ...

Khúc Tiểu Thương không đợi hắn nói xong đã lập tức ngắt lời:

-Câm miệng, Thần Hầu có lệnh, phủ Thần Hầu toàn lực truy nã hung thủ giết người hút máu. Nhưng hai người các ngươi không nằm trong số đó. Nghiêm Lăng Hiệm, lần trước ngươi phạm lỗi, Thần Hầu phạt ngươi ba tháng không được ra khỏi cửa, sao ngươi dám tự ý rời đi?! Còn ngươi nữa, Chiến Anh, ngươi tự ý hành động, đã có sự cho phép của Thần Hầu chưa?

Tây Môn Chiến Anh khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đang định mở miệng, Khúc Tiểu Thương đã trầm giọng nói:

-Ngươi còn muốn nói gì hả? Đến bây giờ ngươi vẫn chưa chính thức trở thành quan viên của phủ Thần Hầu, sao dám dùng cờ hiệu của phủ Thần Hầu ra ngoài hành động?

Rồi gã giơ tay chỉ thẳng mặt thất sư huynh Nghiêm Lăng Hiện:

-Còn ngươi nữa, đã biết luật còn vi phạm, tội không thể tha, còn không mau lui xuống tự lĩnh tội?!

Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh liếc nhau, nhìn có vẻ đều bị mắng đến ngốc cả ra rồi.

-Còn chưa đi?!

Khúc Tiểu Thương lạnh giọng quát một tiếng!

Nghiêm Lăng Hiện không còn cách nào khác, đành phải chắp tay với Khúc Tiểu Thương, quay người muốn đi, lại nghe thấy giọng nói của Dương Ninh:

-Đừng đi vội!

Nghiêm Lăng Hiện dừng chân, quay người lại, giận dữ nói:

-Ngươi nói cái gì?!

-Ta nói ngươi đừng đi vội!

Dương Ninh đứng dậy, quét mắt qua mấy người trong phòng, mỉm cười:

-Ngươi tên Nghiêm Lăng Hiện? Bọn họ gọi ngươi là thất sư huynh, chẳng lẽ ngươi cũng là một trong Thất Tinh Bắc Đẩu của phủ Thần Hầu?

-Đúng thì sao hả?!

Nghiêm Lăng Hiện điên tiết nói:

-Nơi này có chỗ cho ngươi lên tiếng ư?!

-Làm càn!

Khúc Tiểu Thương quát:

-Còn không mau cút đi?!

-Khúc Giáo úy, trước tiên đừng vội để y đi.

Dương Ninh cười như không cười, nói tiếp:

-Có một số việc còn chưa nói rõ, nếu bây giờ để y đi, chẳng phải hiểu lầm sẽ càng lớn sao?

Khúc Tiểu Thương xoay người lại, khuôn mặt béo ú lại lần nữa nở nụ cười tươi rói, nói:

-Hiểu lầm? Không có hiểu lầm, đã thẩm vấn xong bản án, ngươi trước tiên có thể trở về. Nghiêm Lăng Hiên phạm phải quy tắc của phủ Thần Hầu, phủ Thần Hầu muốn xử lý lần nữa.

Dương Ninh hỏi:

-Ý của ngươi là, hai người này áp giải ta về đây, không phải là ý của phủ Thần Hầu ư?

Khúc Tiểu Thương gật đầu đáp:

-Tiểu sư muội vẫn chưa chính thức trở thành quan viên của phủ Thần Hầu, cho nên không thể coi là người của phủ Thần Hầu. Nghiêm Lăng Hiện đang trong thời gian bị cấm túc, phủ Thần Hầu cũng sẽ không phân việc cho đệ ấy, hành động của để ấy, cũng chỉ đại diện cho bản thân đệ ấy mà thôi.

Gã dừng một chút, rồi mỉm cười, nói tiếp:

-Đương nhiên, tuy rằng không phải do phủ Thần Hầu phái đệ ấy đi, nhưng đệ ấy đúng là người của phủ Thần Hầu, cho nên chúng ta nhất định sẽ trừng phạt thật nặng, tuyệt đối không nương tay!

Nghiêm Lăng Hiện chỉ cảm thấy phản ứng của Khúc Tiểu Thương thật sự rất kỳ lạ.

Thất Tinh Bắc Đẩu của phủ Thần Hầu, bên trong bảy đại Giáo úy, người hiền lành nhất xếp hàng thứ hai.

Chính là Tham Lang giáo úy Khúc Tiểu Thương. Thường ngày, đối xử với ai gã cũng vô cùng hiền lành, cũng rất được mọi người trong phủ Thần Hầu yêu quý.

Ngày thường gã rất ít khi tức giận. Nhưng thái độ hôm nay lại vô cùng khác thường, mà càng khiến Nghiêm Lăng Hiện ngạc nhiên là, thái độ của Khúc Tiểu Thương với Tề Ninh.

Tuy Khúc Tiểu Thương xưa nay đối xử với mọi người hiền lành, nhưng dù sao gã cũng là Giáo úy của phủ Thần Hầu, trước nay gã đối xử với tội phạm cực kỳ lạnh lùng, cũng chính vì gã rất quan tâm chăm só mọi người trong phủ Thần Hầu, lại cực kỳ lạnh lùng với tội phạm. Cho nên mọi người trong phủ Thần Hầu mới vừa yêu quý lại vừa kính sợ gã.

Hôm nay Khúc Tiểu Thương lại đối xử rất khách khí với tên tội phạm này, cứ như là hai người khác nhau với Khúc Tiểu Thương trước kia vậy. Hơn nữa gã còn trách phạt huynh đệ đồng môn ngay trước mặt tội phạm, thậm chí còn kiên nhẫn giải thích với tội phạm, nếu như không phải Nghiêm Lăng Hiện tận mắt chứng kiến, thì dù có nằm mơ, gã cũng không thể tưởng tưởng ra cảnh này được!

Tuy tuổi gã còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều, nhưng cũng đã lăn lộn trong phủ Thần Hầu từ lâu, cách cư cử của Khúc Tiểu Thương khác thường, khiến gã lập tức nghĩ tới cái gì đó!

Chỉ nghe thấy tiếng Dương Ninh thở dài:

-Nếu nói như vậy, hai kẻ này ra ngoài làm sai, thậm chí đổ oan cho người ta, cũng không liên quan gì đến phủ Thần Hầu các ngươi ư?!

Khúc Tiểu Thương gật đầu đáp:

-Xét về đạo lý thì đúng như vậy!

Dương Ninh bước qua, kéo một cái ghế lớn ra, đặt mông ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, nói:

-Nếu như bọn họ hại người, người khác trả thù bọn họ, không biết phủ Thần Hầu có quản hay không?

-Bọn họ làm sai, phủ Thần Hầu sẽ nghiêm khắc trừng phạt bọn họ, cho nên nếu quả thật có người muốn trả thù bọn họ, đương nhiên phủ Thần Hầu sẽ không ngồi im không quản.

Khúc Tiểu Thương cười he he, nói tiếp:

-Tất cả mọi người trong phủ Thần Hầu máu thịt tương liên, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn huynh đệ đồng môn chịu khổ mà không quan tâm được.

Dương Ninh vỗ tay cười đáp:

-Tuyệt, tuyệt, tuyệt, hóa ra đây chính là phủ Thần Hầu!

Trần Kỳ nhìn thấy Dương Ninh dám ngồi trên ghế lớn mà làm càn, trầm giọng quát:

-Lớn mật, trước mặt nhị sư huynh, sao ngươi dám càn rỡ như thế?!

Rồi gã cảm thấy một ánh mắt sắc bén mạnh mẽ lườm mình, chính là ánh mắt của Khúc Tiểu Thương, gã không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.

Đúng lúc này, một người từ bên ngoài vội vội vàng vàng tiến vào, bước đến trước mặt Khúc Tiểu Thương, chắp tay nói:

-Nhị sư huynh, có người cầu kiến!

-Ồ?

Khúc Tiểu Hương nhìn ra phía ngoài cửa, lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, gã hỏi:

-Bây giờ mới là lúc nào chứ? Là ai đến tìm hả?

Gã kia đáp:

-Đối phương nói... nói là người của phủ Cẩm Y Hầu!

Hắn vừa nói xong, Tây Môn Chiến Anh và Nghiêm Lăng Hiện đều hơi biến sắc. Cơ thể Tây Môn Chiến Anh run lên, lập tức nhìn về phía Dương Ninh đang ra vẻ ông lớn ngồi trên ghế.

Khúc Tiểu Thương chỉnh chỉnh áo, lập tức đáp:

-Phủ Cẩm Y Hầu là bằng hữu với phủ Thần Hầu chúng ta, lão Hầu gia và Tề Đại tướng quân cũng đều là người mà phủ Thần Hầu chúng ta cực kỳ hâm mộ, nếu người của phủ Cầm Y Hầu đã đến, ngươi còn không mau mời người ta tiến vào sao?

Vẻ mặt gã cực kỳ nghiêm túc, nhìn có vẻ như thật sự rất hâm mộ phủ Cầm Y Hầu vậy.

Dương Ninh cười nhếch mép, đương nhiên hắn biết rõ, cái tên Khúc Tiểu Thương này nói vậy, làm vậy, đều là chỉ để cho hắn nhìn thấy mà thôi!

 

0.12500 sec| 2449.43 kb