Quỳnh Lâm Cư là giảng đường của thư viện Quỳnh Lâm, đệ tử thư viện Quỳnh Lâm đều học bài ở đây, trong thư viện ngoại trừ Trác Thanh Dương, còn có ba lão tiên sinh khác.
Dương Ninh cùng Giang Tùy Vân đi theo sau lưng Trác Thanh Dương, tới một tịnh xá góc đông thư viện, còn chưa tiến vào, chợt nghe tiếng oanh yến, tiếng nói cười liên tiếp bên trong.
Lúc này bên ngoài tinh xá, mấy vị lão tiên sinh của thư viện đều đang chờ đợi, thấy Trác Thanh Dương đi tới, họ đều thi lễ. Trác Thanh Dương giới thiệu:
- Đây là Giang Tùy Vân, Tùy Vân, bái kiến mấy vị tiên sinh.
Giang Tùy Vân cúi rạp người, nho nhã lễ độ nói:
- Vãn bối bái kiến các vị lão tiền bối.
Mấy vị lão tiên sinh đánh giá Giang Tùy Vân, mặt mày mỉm cười, một người cười nói:
- Hóa ra đây chính là môn sinh đắc ý của viện trưởng. Tùy Vân, viện trưởng nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, không dễ dàng tán dương đệ tử, nhưng lại thường xuyên nhắc tới ngươi với chúng ta, nói ngươi thiên phú dị bẩm, cần cù học tập, tài văn chương xuất chúng, khen ngươi không dứt miệng.
Giang Tùy Vân vẫn cung kính nói:
- Đây là ân sư hậu ái, Tùy Vân ngu dốt, nếu không có sư phụ mở đường năm đó, tuyệt đối không có ngày hôm nay.
Trác Thanh Dương lại cười nói:
- Tùy Vân, ngươi không cần quá mức khiêm tốn. Mỗi lần ngươi phái người đưa văn chương tới, lão phu đều cho mấy vị tiên sinh này xem qua, họ thông kim bác cổ, cũng hơi tán thưởng văn chương của ngươi.
- Viện trưởng, chúng ta cũng không phải hơi tán thưởng, mà là cực kỳ tán thưởng.
Một tiên sinh cười ha ha nói:
- Tùy Vân, nghe nói ngươi rời bến ba năm, du lịch hải ngoại, tầm mắt của mấy lão hủ chúng ta, hiện giờ có thể nói không sánh nổi ngươi.
- Các vị tiên sinh quá khen, vãn bối cũng không dám nhận.
Giang Tùy Vân thở dài:
- Nếu như không phải ân sư dẫn ta đứng ở bờ biển, chỉ phía xa nói cho ta biết núi cao còn có núi cao hơn, ở phía biển xa chắc chắn có trời đất, vãn bối sẽ không sinh ra ý niệm du lịch hải ngoại trong đầu.
Dương Ninh thấy mấy người cười nói, dường như quên sự hiện hữu của mình, cảm thấy hơi phiền não, thấy Giang Tùy Vân bộ dạng văn nhã cực kỳ khiêm tốn, thầm nghĩ bàn về khả năng giả bộ thằng này quả thực không thua người nào.
Trong thư đường oanh oanh yến yến, thậm chí Dương Ninh nhìn thấy không ít cô nương đẩy cửa sổ mở một khe nhỏ, đang chen chúc sau cửa sổ nhìn qua. Hắn biết rõ những cô nương kia đương nhiên không phải vì xem mấy lão già, càng không có khả năng vì xem mình, chỉ có thể là vị Giang công tử Đông Hải ngọc diện lâm phong này.
- Khổng tiên sinh, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.
Trác Thanh Dương thông cảm nói:
- Tùy Vân được cử hiền đức, mấy ngày nay Thánh thượng có thể triệu kiến bất cứ lúc nào, ta vẫn muốn hắn bớt thời gian tới giảng một bài, quả thực không thể chậm trễ.
Giang Tùy Vân nghiêm nghị nói:
- Ân sư, lần này ân sư tiến cử với triều đình, lại được mấy vị đại nhân trong triều đình trợ giúp, được cử hiền đức, đệ tử thực sự không dám nhận. Được ân sư tiến cử, nếu đệ tử ra sức khước từ, sẽ quá mức bất kính. Thật ra đệ tử tài sơ học thiển, chỗ cần lịch luyện còn rất nhiều, thực sự không đảm đương nổi hai chữ hiền đức.
- Ngươi cũng không cần nói như vậy, tư cách của ngươi, vi sư rất rõ ràng, tài văn chương không hề thua kém người khác.
Trác Thanh Dương nghiêm mặt nói:
- Đọc đủ thứ sách, cuối cùng cũng nên làm vài việc cho đất nước. Hiện giờ triều đình đang lúc dùng người, tuy rằng triều đình mấy lần muốn lão phu tiến cử người tài đức vẹn toàn cho triều đình, nhưng lão phu nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ, cần rèn luyện nhiều hơn, hiện giờ thời cơ vừa vặn, cũng nên đi ra làm chút chuyện cho dân chúng.
Lúc này Dương Ninh mới chợt hiểu ra, hóa ra Giang Tùy Vân tới kinh thành, là vì Trác Thanh Dương tiến cử với triều đình.
Vị Khổng tiên sinh kia lúc này đi qua một bên, bên kia treo một chuỗi chuông lục lạc. Khổng tiên sinh níu dây thừng, gõ chuông lục lạc, tiếng chuông lục lạc thanh thúy dễ nghe, sau khi vang lên, tiếng oanh yến trong Quỳnh Lâm Cư nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Trác Thanh Dương dẫn đầu đi vào trong nội đường, mấy vị tiên sinh theo đuôi bước vào, Giang Tùy Vân chỉ đi tới trước cửa thư đường, cũng không lập tức tiến vào, trái lại đưa tay cười nói với Dương Ninh bên cạnh:
- Xin mời!
Ngay cả tiếng Hầu gia gã cũng không nói một câu.
Nếu như không phải trước khi tiến vào thư viện Quỳnh Lâm, Đoạn Thương Hải nhắc nhở trong thư viện này không phân biệt nghèo hèn phú quý, thậm chí Dương Ninh không nhịn nổi muốn tìm lỗi.
Xem ra mấy lão già này quả thực không để Hầu gia trong mắt.
Hắn cũng không dài dòng, đi theo vào trong thư đường. Lúc này trong Quỳnh Lâm Cư cực kỳ yên tĩnh, Dương Ninh nhìn lướt qua, thấy trong thư đường hết sức rộng rãi, hoa hồng liễu xanh, sắc thái lộng lẫy, có hơn bốn mươi học sinh, đều ngồi trên bồ đoàn dưới đất, trước mặt mỗi người đặt một bàn trà thấp bé, cứ hai người một tổ.
Lúc Dương Ninh bước vào, ánh mắt chúng nữ đều nhìn tới, tố chất tâm lý của Dương Ninh cũng không kém, bình tĩnh tự nhiên, nhìn thấy ba phu tử kia ngồi xuống bồ đoàn trước mặt, ánh mắt đưa đi, liền thấy Tô Tử Huyên ngồi sau lưng ba phu tử, đó là vị trí cao nhất, lúc này Tô Tử Huyên đang nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập hận ý, lập tức xoay mặt đi.
Thấy Dương Ninh hết nhìn đông ngó tây, Trác Thanh Dương hắng giọng một cái nói:
- Tề Ninh, ngươi tìm một chỗ ngồi xuống đi.
Dương Ninh nghĩ thầm lão già này đã kêu ta tới, dù không tiếp đãi theo lễ khách quý, cũng nên nhiệt tình một chút, ít nhất sắp xếp chỗ ngồi, hiện tại khen ngược, còn phải tự mình tìm chỗ ngồi. Ba phu tử kia cũng không khách khí, chiếm lấy ba cái bồ đoàn trước mắt, tốt xấu cũng phải lưu lại cho mình một cái.
Ánh mắt đưa khắp nơi, trong mắt bỗng xuất hiện vẻ vui mừng, hóa ra thấy được phía cuối thư đường có người đang ngồi một mình, vừa vặn có một chỗ trống, mà cô nương đang ngồi một mình kia, dĩ nhiên là Tiểu Dao.
Trong thư đường gần như đều là hai người một tổ, chỉ Tiểu Dao một thân một mình ngồi ở góc hẻo lánh, có vẻ hơi cô đơn.
Dương Ninh không nói nhiều, xuyên thẳng qua đám người, đến góc hẻo lánh, cười với Tiểu Dao, chỉ ghế trống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Có thể ngồi ở đây không?
Tiểu Dao do dự một chút, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lúc này Dương Ninh mới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dao, thấy Tiểu Dao nhích qua bên, dường như không dám quá mức tiếp cận mình, trong lòng biết Tiểu Dao chắc chắn để ý ánh mắt của người khác.
Trác Thanh Dương hắng giọng một cái, rốt cuộc nói:
- Hôm qua lão phu đã nói với các ngươi, lão phu có một vị môn đồ, tài văn chương xuất chúng, hơn nữa tốn thời gian ba năm, rời bến du học, rất có kiến thức, hôm nay để hắn tới nói một chút cảm thụ du lịch hải ngoại, cũng tiện để mọi người hiểu biết nhiều hơn.
Lão nói về phía ngoài cửa:
- Tùy Vân, ngươi vào đi!
Liền thấy Giang Tùy Vân mỉm cười chậm rãi đi vào.
Tướng mạo của gã vốn rất tuấn lãng, hơn nữa xuất thân gia đình phú quý, ăn ngon mặc đẹp, khí chất phú quý vẫn phải có, hơn nữa hào hoa phong nhã, toàn thân trông hết sức lỗi lạc.
Các cô nương trong thư đường nhất thời cùng đổ dồn ánh mắt về phía Giang Tùy Vân. Dương Ninh liếc Tiểu Dao bên người, thấy Tiểu Dao cũng nhìn qua, trong lòng hơi ghen, thầm nghĩ Giang Tùy Vân con bà nó ở ngoài cửa chậm chạp không vào, không phải là muốn hưởng cảm giác vạn người chăm chú sao?
Lúc này Trác Thanh Dương chắp hai tay sau lưng đi qua một bên. Giang Tùy Vân sau khi lên đài, khom người với Trác Thanh Dương ở bên, sau đó thi lễ ễ thật sâu với mọi người, trông khiêm tốn có lễ.
- Tại hạ Giang Tùy Vân Đông Hải, xuất sư môn hạ Trác tiên sinh, tiên sinh là ân sư vỡ lòng của tại hạ.
Giang Tùy Vân giọng nhu hòa, mặt mỉm cười:
- Hôm nay vinh hạnh tới thư viện Quỳnh Lâm, thực sự là vinh hạnh ba đời.
Các cô nương dưới đài đều nhìn chằm chằm vào Giang Tùy Vân, mắt rất nhiều người đều không chớp, dường như chớp mắt một cái Giang Tùy Vân sẽ biến mất không thấy gì nữa.
- Được ân sư dặn dò, muốn tại hạ đến thư viện nói kinh nghiệm du học, kỳ thực tại hạ kiến thức nông cạn, vốn còn chưa có tư cách lên đài dạy học, nhưng ân sư đã có phân phó, Giang Tùy Vân chỉ có thể kiên trì đi tới.
Giang Tùy Vân cười nói:
- Ở đây đều là môn sinh của ân sư, tính ra, cũng là sư muội của Tùy Vân, hôm nay Tùy Vân chỉ có thể bêu xấu trước mặt các vị sư muội.
Dương Ninh càng xem càng không vừa mắt, nhịn không được lầm bầm nói:
- Nói nhảm hết bài này tới bài khác.
Tiểu Dao nghe được rõ ràng, quay đầu nhìn Dương Ninh, thấy vẻ mặt phản cảm của hắn, đôi mắt xinh đẹp vừa đảo, dường như nghĩ đến điều gì, che miệng cười khẽ.
- Năm đó ân sư giáo huấn, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường.
Giang Tùy Vân thần sắc nhu hòa, tư thế đứng cũng rất ưu nhã, chậm rãi nói:
- Sách không thể không đọc, nhưng đường cũng không thể không đi. Có rất nhiều thứ, không thể nhìn thấy trong sách. Nhận được giáo huấn của thầy, cách đây mấy năm, Tùy Vân di du lịch bốn phía trung nguyên. Không dối gạt các vị sư muội, chẳng những Đại Sở ta, dù là núi sông Bắc Hán, Tùy Vân cũng đã thấy được, giang sơn tươi đẹp, ký ức vẫn còn mới mẻ.
- Giang công tử, ngài du lịch nhiều nơi như vậy, chẳng phải lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu du lịch sao?
Liền nghe một cô nương ngọt ngào hỏi.
Dương Ninh nghe ra, biết là Tô Tử Huyên.
Giang Tùy Vân cười nói:
- Vị sư muội này hỏi rất hay, Tùy Vân từ khi mười sáu tuổi, đã một mình ra ngoài, du lịch thiên hạ.
- Lá gan của Giang công tử thực ghê gớm.
Tô Tử Huyên ngọt ngào nói:
- Chúng ta ở tuổi đó, đừng nói du lịch thiên hạ, dù là ra khỏi nhà cũng hơi bận tâm.
Giang Tùy Vân ôn hòa cười nói:
- Không phải sư muội nhát gan, mà là chưa thử qua, nếu như sư muội quyết định, thực sự có thể rời khỏi cửa, có lẽ còn lớn gan hơn ta. Rất nhiều chuyện, sợ nhất chính là bước chân đầu tiên, trước khi chưa có bước đầu tiên, không mấy người cảm thấy có thể thành công.
Gã quay người mỉm cười thi lễ nói với Trác Thanh Dương:
- Giống như thư viện Quỳnh Lâm này, trước đó, không mấy người cảm thấy nữ tử có thể vào thư viện đọc sách, nhưng ân sư lại làm được chuyện này. Thử hỏi trong thiên hạ, phàm là người đọc sách, có mấy người không biết sự tồn tại của thư viện Quỳnh Lâm? Thư viện Quỳnh Lâm này là một viên minh châu sáng chói của kinh thành, không, thậm chí là cả Đại Sở ta.
Dương Ninh thầm kêu trong lòng, không sai, nịnh nọt như vậy Trác Thanh Dương chắc chắn rất thoải mái. Hắn liếc qua Trác Thanh Dương, thấy Trác Thanh Dương khẽ vuốt râu dài, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình.
Tô Tử Huyên khẽ cười nói:
- Ta là Tô Tử Huyên, Giang sư huynh có thể gọi ta Tô sư muội!
Dương Ninh cười lạnh, lòng mắng con nha đầu này ở thư đường, trước mắt bao người, con nha đầu này có thể trang nghiêm một chút hay không? May mắn đã đoạn tuyệt việc hôn nhân, nếu không hắn tuyệt đối không chấp nhận được loại nữ tử này.
Giang Tùy Vân khẽ gật đầu với Tô Tử Huyên, tiếp theo đơn giản đánh giá một chút núi sông Trung Nguyên. Tài văn chương của gã thực sự rất tốt, ăn nói văn nhã, sau vài lời bình, xoay chuyển lời nói, nói:
- Chẳng qua khiến ta ghi nhớ sâu nhất, vẫn là lần du lịch hải ngoại ba năm trước đây.
Gã cười thần bí, hỏi:
- Các vị sư muội có biết, trăng hải ngoại là hình dạng gì?
Chúng nữ hai mắt nhìn nhau, vẫn là Tô Tử Huyên nói:
- Giang sư huynh, chẳng lẽ trăng hải ngoại không phải hình tròn sao? À, ta biết rồi, là hình bán nguyệt?
Giang Tùy Vân khoát tay cười nói:
- Không đúng không đúng, thật ra trăng hải ngoại là hình vuông, bốn cạnh, giống như cái bàn bốn cạnh!
Dương Ninh sững sờ, gần như hộc máu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo