Dương Ninh nhíu mày, cái tên “phủ Thần Hầu” hắn đã nghe qua vài lần, theo những gì hắn biết được, thì phủ Thần Hầu là một nha môn cực kỳ đặc biệt, chủ yếu là thay triều đình xử lý việc giang hồ, một nha môn không giống bình thường như vậy, cũng có vẻ là hành động độc lập, thật có chút thần bí.

Chỉ là không ngờ đêm nay lại đụng phải người của phủ Thần Hầu.

Nhưng mà ngẫm một chút, Kinh Thành xuất hiện việc quái lạ như vậy, phủ Kinh Đô đương nhiên sẽ báo lại việc này cho phủ Thần Hầu, cho nên phủ Thần Hầu phái người điều tra việc này cũng là chuyện đương nhiên thôi.

-Nếu hai vị là người của phủ Thần Hầu, thì dĩ nhiên cũng là những người thuần thục trong việc tra án.

Dương Ninh thu đao, thản nhiên nói:

-Ta đã sớm nghe nói trong phủ Thần Hầu có cao thủ, hôm nay gặp mặt, thật là khiến người ta thất vọng!

Nam tử cười lạnh đáp:

-Ngươi không cần phải dùng thủ đoạn nữa, đêm nay nhất định ngươi trốn không thoát đâu!

-Ta hỏi các ngươi, các ngươi bảo ta giết người, các ngươi dựa vào đâu mà phán đoán như thế?

Dương Ninh lườm nữ tử một cái, nói tiếp:

-Tuy rằng phủ Thần Hầu là nơi xử lý chuyện giang hồ, nhưng dù sao cũng là nha môn của triều đình, ta nghĩ cũng nên có phép tắc một chút, không có chứng cứ, sao có thể vội vàng định tội cho người khác như thế?

-Chứng cứ?

Nữ tử hừ lạnh một tiếng:

-Nếu ngươi không phải kẻ giết người thì tại sao ngươi lại ở hiện trường xảy ra vụ án? Trên người ngươi có vết máu, hơn nữa khi nhìn thấy ta thì lại chuẩn bị chạy, nếu như trong lòng ngươi không có tật giật mình, thì tại sao lại bỏ chạy chứ?!

Dương Ninh cau mày đáp:

-Cô nương, ngươi chưa nói hết ba câu, đã vội kết luận ta là hung thủ giết người, còn ra tay với ta, ta không chạy chẳng lẽ ở lại chờ ngươi giết?

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp:

-Bởi vì ta có mặt ở hiện trường vụ án mà kết luận ta chính là hung thủ, ngươi không cảm thấy kiểu suy luận này rất vớ vẩn sao? Chẳng lẽ ta nói ta vừa khéo đi qua đó, phát hiện điểm kỳ lạ, lúc đi vào ngõ nhỏ thì đã nhìn thấy người chết, không thể coi là bằng chứng sao?

Nàng ta đốp lại ngay:

-Ngươi nói ngươi vừa khéo đi qua? Nửa đêm canh ba mà trùng hợp ở đó ư?

Dương Ninh khoát khoát tay:

-Mà thôi, ta không nói với các ngươi nữa, nếu các ngươi đã không tin, thì có thể giải ta tới phủ Thần Hầu trước, rồi tìm hai người lão luyện đi điều tra đi!

-Ngươi đồng ý buông tay chịu trói rồi?

-Đừng có nói khó nghe như vậy!

Dương Ninh thở dài:

- Ta nói này cô nương, ngươi có phải là người mới không? Sao ta thấy ngươi không thạo xử án nhỉ?

Nàng kia buồn bực đáp:

-Bớt nói nhảm đi, mau giao đao ra, rồi theo chúng ta về nha môn!

Dương Ninh thấy hai người này lạnh mặt, trong lòng hắn biết trong chốc lát cũng không nói rõ đạo lý được. Hắn vốn định công khai thân phận Cẩm Y Hầu của mình, nhưng mà với tình hình này thì cho dù hắn nói ra thân phận của mình, thì hai người đó cũng sẽ không tin hắn! Nếu đã như thế, thì không bằng dứt khoát theo bọn họ tới phủ Thần Hầu!

Nếu phủ Thần Hầu đã là nơi thay triều đình xử lý việc giang hồ thì đương nhiên không phải là một nha môn bình thường. Trong đó chắc chắn không ít người lão luyện khôn khéo, chí ít thì thủ lĩnh phủ Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân cũng chẳng phải là người không biết đúng sai, không thể nói rõ ràng với hai người này được, vậy chẳng bằng tới phủ Thần Hầu tìm người khác để giải thích rõ ràng.

Hắn ném Hàn Nhẫn qua, nàng kia kia giơ tay tiếp được, Dương Ninh cười lạnh:

-Ngươi phải cẩn thận đấy, cây đao này giá trị ngàn vàng, nếu như có xíu xiu tổn thất nào thì e là ngươi không đền nổi đâu.

Nàng kia cũng không trả lời hắn, cầm lấy Hàn Nhẫn.

Dương Ninh nghĩ đến tên hộ vệ kia, liền mở miệng nói:

-Đúng rồi, bên kia ta còn một người bạn, không thể để hắn ở lại đây, nếu ta đã đi phủ Thần Hầu thì cũng phải mang hắn theo.

-Hóa ra còn có đồng bọn!

Gã kia nói:

-Tiểu sư muội, đồng bọn của hắn ở đâu, bắt cả hai tên về đi.

Tuy giọng điệu của y rất bình tĩnh, nhưng Dương Ninh nhạy cảm phát hiện ra trong đó mang theo tia hưng phấn khó mà che giấu.

Trong lòng Dương Ninh sáng tỏ, gần đây chắc chắn phủ Thần Hầu vẫn luôn truy nã tên hút máu - tướng quân mắt xanh - nhưng mãi mà vẫn chưa bắt được. Đêm nay hai người này lại tự cho là đã bắt được hung thủ, nếu quả đúng như vậy, thì khẳng định là sẽ lập được công lớn, thảo nào mà gã này lại hưng phấn như vậy.

Bởi vậy có thể nhìn ra được, hai người này đều không phải tay lão luyện.

Dương Ninh đi theo hai người kia trở về. Gã kia nhìn thấy xác chết liền tiến lên cúi xuống để kiểm tra.

Dương Ninh nhìn thấy gã kiểm tra cực kỳ lưu loát, trong lòng biết tên này chắc chắn đã từng trải qua huấn luyện, chờ gã đứng lên, Dương Ninh bỗng nhìn thẳng vào gã, nói:

-Ngươi là hung thủ!

Gã kia ngẩn ra, rồi tức giận quát lên”

-Ngươi nói cái gì hả?!

-Ta nói ngươi mới thực sự là hung thủ giết người!

Dương Ninh cười nhạt, nói tiếp:

-Bây giờ ngươi cũng đang ở hiện trường vụ án, hơn nữa trên tay cũng dính máu, cho nên đương nhiên ngươi cũng là hung thủ rồi!

Gã kia nắm chặt nắm đấm, tiến lên hai bước, lớn tiếng nạt:

-Ngươi nói lại lần nữa xem!

Lúc này Dương Ninh mới nhìn rõ, gã này cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, mặt mũi cũng được coi là thanh tú, chỉ là tuổi trẻ khí thịnh, cực kì nóng tính.

-Thất sư ca, đừng dông dài với hắn.

Nàng ta quay đầu lại, nhìn về phía Dương Ninh, chỉ hộ vệ đang dựa vào chân tường ở không xa, nói:

-Ngươi cõng hắn đi!

Dương Ninh lắc đầu đáp:

-Không được!

Cái gã thất sư ca kia lại nổi nóng:

-Bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó đi, dông dài cái gì? Còn không mau đi hả?!

Dương Ninh thản nhiên đáp:

-Ta đồng ý cùng các ngươi trở về chịu thẩm vấn, trước khi có kết quả, thì ta không phải là tội phạm, cùng lắm thì cũng chỉ là kẻ tình nghi mà thôi. Các ngươi không phải cấp trên của ta, ta cũng không phải là nô bộc của các ngươi, đương nhiên các ngươi không có quyền ra lệnh cho ta!

Thất sư ca ngẩn ra, quay đầu nhìn sư muội gã.

Tiểu sư muội do dự một chút mới nói:

-Ngươi không cõng y, chẳng lẽ để chúng ta cõng y hả?

-Các ngươi cũng nói rằng y là đồng bọn của ta, nếu ta đã bị các người nhận định là kẻ tình nghi, thì đồng bọn của ta đương nhiên cũng không trốn thoát được.

Dương Ninh nói tiếp:

-Nếu các ngươi mặc kệ hắn ở đây thì chính là bao che cho tội phạm, còn nếu đã muốn bắt người thì đương nhiên các ngươi phải nghĩ cách mang y về rồi, cớ gì lại bảo ta phải giúp các ngươi bắt người về chứ?!

Thất sư ca bị Dương Ninh nói đến mức mờ mờ mịt mịt, không kiềm lòng được nói:

-Tiểu sư muội, hắn... hình như hắn nói rất có đạo lý!

Tiểu sư muội hừ lạnh một tiếng đáp:

-Nếu đã có đạo lý, thì huynh cõng y về đi!

-Huynh?

Thất sư ca ngẩn ra:

-Nhưng mà...!

Tiểu sư muội hỏi:

-Sao hả? Huynh không muốn?!

Có vẻ thất sư ca rất sợ tiểu sư muội, đành bó tay, thu đao, tiến đến cõng hộ vệ kia lên.

Thất sư ca đi trước, tiểu sư muội bảo Dương Ninh theo phía sau thất sư ca, còn nàng cầm roi dài trên tay đi phía sau hắn, nàng nhìn hắn chằm chằm, đề phòng Dương Ninh giở trò.

Đi được gần nửa canh giờ, mới tới một chỗ vắng vẻ trên đường lớn, dọc theo tường viện màu xám trắng đến cửa chính. Chỉ thấy cửa chính có hai con sư tử bằng đá dữ tợn, cửa lớn màu đen nhánh trong màn đêm tỏa ra ánh đen âm u, trước, hai bên trái phải là hai thủ vệ có cách ăn mặc giống sư ca và tiểu sư muội đang đứng canh gác, bên trên cửa treo một tấm hoành phi, đề ba chữ “phủ Thần Hầu” mạ vàng thật to.

Dương Ninh nhìn thấy phủ Thần Hầu này, hắn nghĩ thầm, trước đây luôn cho rằng phủ Thần Hầu rất có khí thế, hiện tại xem ra cũng chỉ thường thôi!

Tiến vào trong phủ, tiểu sư muội đã nói:

-Thất sư ca, huynh giam tên đó lại trước đã, ta mang tên này đi thẩm vấn.

Rồi không nói nhiều nữa, đứng sau lưng mà giục Dương Ninh quẹo đông quẹo tây trong phủ. Vào đêm, trong phủ Thần Hầu cũng chẳng thắp mấy chiếc đèn, cho nên có vẻ vô cùng lạnh lẽo lờ mờ, đi vào một nơi trong thiên viện, trong phòng được thắp đèn sáng. Tiểu sư muội lại bảo Dương Ninh vào trong phòng, vừa tiến vào phòng, thì từ trong phòng có một mùi lạ xộc vào mũi hắn.

Dương Ninh nhìn xung quanh, chỉ thấy trong căn phòng này cực kỳ rộng rãi. Nhưng xung quanh treo đầy các loại hình cụ, nhìn ghê cả người!

Chính giữa phòng, có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, trên bàn thắp một ngọn đèn, hai gã đàn ông lực lưỡng đang gục xuống bàn ngủ. Tiểu sư muội ho khan một tiếng, một gã trong số đó lập tức giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy tiểu sư muội, gã vội vàng đánh thức gã còn lại, sau đó đứng dậy, đồng thanh:

-Tiểu sư muội về rồi ư?

Sau đó đưa ánh mắt về phía Dương Ninh, nhìn thấy Dương Ninh áo gấm đai ngọc, thậm chí còn chắp tay sau lưng, đang đưa mắt nhìn bốn phía, gã không khỏi cực kỳ tò mò, không biết rốt cuộc Dương Ninh có lai lịch ra sao.

Tiểu sư muội bước lên trước, tháo nón rộng vành xuống, lại cởi áo choàng màu tím ra, rồi mới quay người nói với Dương Ninh:

-Ngươi qua đây!

Dương Ninh mỉm cười đi qua, dưới ngọn đèn mới nhìn rõ, chỉ thấy tiểu sư muội mặc áo gấm Vân Nam xẻ tà màu xanh, dưới chân là giày bó màu đen đế bạc, da thịt trắng nõn, dung mạo rất đẹp, mặc dù là một cô nương, nhưng hai hàng lông mày lại không giống phải là kiểu lông mày lá liễu mỏng manh như những cô nương bình thường, mà lại rất đậm, hơn nữa xen vào tóc mai, một đôi mắt sáng ngời nhưng lại lạnh tựa nước mùa thu, cả người nàng ta cho người ta một cảm giác hiên ngang lại gọn gàng dứt khoát.

Nhìn thì có vẻ tiểu sư muội chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng dáng vẻ lại toát ra sự thành thục.

-Ngồi xuống!

Tiểu sư muội chỉ chỉ phía đối diện, ý bảo Dương Ninh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ phía đối diện, còn mình thì ngồi trên một chiếc ghế lớn. Đợi Dương Ninh ngồi xuống phía đối diện rồi tiểu sư muội mới lạnh lùng nói:

-Ta hỏi ngươi một câu, ngươi đáp một câu, nếu dám gian dối, ngươi cũng đã nhìn thấy ở đây có bao nhiêu hình cụ rồi. Nếu ngươi đã biết đến phủ Thần Hầu, thì đương nhiên cũng biết, đối với những trò mánh khóe bịp bợm, trước nay phủ Thần Hầu chưa từng khách khí!

Dương Ninh cười nhạt một tiếng, đáp:

-Trước khi thẩm vấn, ta có thể yêu cầu điều này không?

-Yêu cầu?

Tiểu sư muội nhíu mày:

-Đây là phủ Thần Hầu, hiện tại ngươi đang chịu thẩm vấn, không phải là nơi để ngươi ra yêu cầu này kia!

Dương Ninh thở dài:

-Ngươi muốn thẩm vấn ta, đương nhiên ta phải trả lời. Nhưng mà hiện tại ta miệng khô lưỡi khô, bảo ta khai báo thành thật kiểu gì đây?

Tiểu sư muội suy nghĩ một lát, sau đó nói với một người bên cạnh:

-Lấy cho hắn chút nước.

Một người đi lấy nước, người còn lại bước đến bên cạnh tiểu sư muội, nhìn chằm chằm Dương Ninh, nghi ngờ hỏi:

-Tiểu sư muội, đây là án gì vậy? Người này phạm tội gì thế?

-Hắn chính là cái tên hút máu!

Tiểu sư muội căm hận nói:

-Đã có bao mạng người chết dưới tay hắn, may mà tối nay đã bắt được rồi, nếu không, truyền ra ngoài vào lúc này thì nhất định sẽ khiến người trong Kinh thành bị hoảng sợ.

Gã kia giật mình, dò xét Dương Ninh vài lần, kinh ngạc nói:

-Tiểu sư muội, muội... muội nói thật ư? Tên... Tên này chính là tên quái nhân hút máu?!

Vẻ mặt gã đầy vẻ ngờ vực, đương nhiên là không tin.

Dương Ninh cười ha ha, đáp:

-Ta đã nói rồi, người trong phủ Thần Hầu không phải ai cũng hồ đồ, vẫn còn có người hiểu chuyện!

Rồi hắn cười tủm tỉm với gã:

-Ta nói, vị huynh đệ này, huynh cảm thấy ta giống tên tội phạm giết người hút máu sao?

Gã kia còn chưa kịp trả lời, tiểu sư muội đã lạnh lùng lên tiếng:

-Nơi này là phủ Thần Hầu, không phải là chỗ ngươi có thể cợt nhả, không được cười!

Gương mặt nàng ta đầy vẻ giận dỗi, nhưng ở trong mắt Dương Ninh, hắn cảm thấy cô nàng xinh đẹp này khi giận dỗi lại toát lên một hương vị khó mà diễn tả bằng lời!

 

0.11584 sec| 2450.977 kb