Đoạn Thương Hải nghe đến cái tên này thì giật mình, nhíu mày hỏi lại:
- Hầu gia, người đột nhiên hỏi vậy… Chẳng lẽ việc thích khách xuất hiện có liên quan đến Bắc Cung Nhị gia?
- Bắc Cung Nhị gia?
Dương Ninh khẽ giật mình, Đoạn Thương Hải gọi Bắc Cung Liên Thành là “Nhị gia”, cái này có chút không bình thường, hắn vội hỏi lại:
- Quả nhiên ngươi biết Bắc Cung Liên Thành, rốt cục thì người đó là ai? Nghe nói người này có quan hệ với Hầu phủ chúng ta, rốt cục là đã có chuyện gì?
Xích Đan Mị đã từng nói, Bắc Cung Liên Thành là người của Tề gia Cẩm Y Hầu, đến giờ Dương Ninh vẫn không hiểu những lời này là có ý gì!
Đoạn Thương Hải nhìn ngó xung quanh sau đó khẽ nói:
- Hầu gia, người không nên gọi thẳng tục danh của Bắc Cung Nhị gia như vậy, ông ấy là Nhị tổ phụ của người đó!
• Nhị tổ phụ: Em trai của ông nội
- Nhị…nhị tổ phụ?
Dương Ninh lắp bắp kinh hãi.
Đoạn Thương Hải giải thích:
- Lão Hầu gia có bốn huynh đệ. Tam Lão Thái gia người cũng gặp rồi đấy, Tứ Lão Thái gia thì thay lão Hầu gia xuất gia hiện tại đang tu Phật ở Đại Quang Minh tự, còn Bắc Cung Nhị gia là một trong số bốn huynh đệ, người đứng thứ hai!
Lúc này Dương Ninh mới biết Bắc Cung Liên Thành đạt đến cảnh giới kiếm thuật Đại Tông Sư vậy mà lại là Nhị Lão Thái gia của Tề gia.
Hắn nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Không đúng, nhà chúng ta họ Tề, Bắc Cung Liên Thành lại là họ kép Bắc Cung.. ông ấy là huynh đệ ruột thị với Tổ phụ, tại sao lại cùng nhà mà không cùng họ?
Đoạn Thương Hải thở dài giải thích:
- Đây là do ân oán của thế hệ trước, thật ra… Thật ra thì thúc cũng không rõ chuyện này lắm. Lúc Lão Hầu gia còn tại thế, trong phủ từ trên xuống dưới không một ai dám nhắc đến Bắc Cung Nhị gia.
Lúc này đột nhiên mắt y sáng lên, hỏi:
- Hầu gia, người nhắc đến Bắc Cung Nhị gia, chẳng lẽ… ông ấy vẫn còn sống?
Y nhìn chằm chằm vào mắt Dương Ninh, trong mắt ánh lên tia mong đợi.
- Còn sống?
Dương Ninh ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ông ấy đã không còn nữa sao?
Đoạn Thương Hải cười khổ đáp:
- Chắc Hầu gia không biết, thời điểm người ra đời, không có bất cứ tin tức gì về Bắc Cung Nhị gia. Lão Hầu gia từng phái người đi xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không hề có tin gì của Bắc Cung Nhị gia. Lúc lão Hầu gia qua đời, theo lý mà nói thì Bắc Cung Nhị gia phải trở về chịu tang nhưng lúc đó Bắc Cung Nhị gia cũng không hề xuất hiện.
Dương Ninh cau mày thầm nghĩ: nếu đã là huynh đệ ruột thịt mà huynh trưởng thay cha, lão Hầu gia mất nếu như Bắc Cung Liên Thành nhận được tin thì không thể nào ngay cả tang lễ của huynh trưởng mình cũng không xuất hiện, đã vậy ở thời đại này người ta lại hết sức chú trọng đến lễ nghi, nếu như Bắc Cung Liên Thành còn sống mà không đến tang lễ như vậy là làm trái với lễ nghĩa.
- Từ đó về sau, người trong phủ đề hoài nghi Bắc Cung Nhị gia có khả năng đã qua đời.
Đoạn Thương Hải thở dài.
- Đã nhiều năm như vậy không nhưng Bắc Cung Nhị gia chưa từng trở về mà thậm chí ngay cả trên giang hồ cũng không hề có tin tức gì của ông ấy. Lúc Đại Tướng quân còn tại thế cũng đã từng tìm kiếm tin tức của ông ấy nhưng chẳng nhận được gì, tới lúc Đại Tướng quân mất Bắc Cung Nhị gia cũng không xuất hiện, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì rất có thể ông ấy đã về trời từ lâu rồi.
Dương Ninh vuốt cằm, giờ mới vỡ lẽ ra.
- Hầu gia, thuộc hạ có câu này không biết…Không biết có nên hỏi không?
Đoạn Thương Hải có chút do dự, cuối cùng quyết định hỏi:
- Võ công mà Hầu gia hấp thụ được của người khác, có phải… có phải là do Bắc Cung Nhị gia truyền thụ cho người không?
Dương Ninh nghĩ thầm: Thì ra các người vẫn luôn nghi ngờ võ công của ta là do Bắc Cung Liên Thành truyền cho!
Thần công của hắn là do trời xui đất khiến mà lấy được từ trong tay Mộc Thần Quân Cửu Thiên lầu, nhưng chuyện này không thể giải thích với Đoạn Thương Hải được, nếu không thân phận thật của hắn nhất định sẽ bị lộ.
- Người truyền thụ võ công cho con là một cao nhân.
Dương Ninh đã chuẩn bị lý do thoái thác từ lâu rồi, hắn ra vẻ thần bí nói:
- Người đó bảo ta không được nói cho người khác biết, làm người nói phải giữ lấy lời nên ta không thể tiết lộ được.
Đoạn Thương Hải gật đầu nói:
- Hầu gia nói đúng lắm!
Lúc này Dương Ninh lại nghĩ nếu theo như những gì Đoạn Thương Hải nói thì chẳng lẽ Bắc Cung Liên Thành thực sự qua đời rồi sao? Nếu đã như vậy việc Xích Đan Mị đến nước Sở lần này có phải là để tìm hiểu xem Bắc Cung Liên Thành còn sống hay đã chết?
Xích Đan Mị từng chứng kiến kiếm thuật của Dương Ninh nên cho rằng Bắc Cung Liên Thành vẫn còn sống, nhưng chuyện Bắc Cung Liên Thành còn sống hay đã chết quả thật Dương Ninh cũng không rõ lắm.
Chẳng lẽ kiếm đồ trong nhà cũ là của Bắc Cung Liên Thành để lại sao?
Nếu như Bắc Cung Liên Thành quả thật đã chết rồi vậy thì người dùng công phu truyền âm để nói chuyện kia là ai? Người này chắc chắn cũng là cao thủ hàng đầu, nhưng vì sao người đó lại giải vây giúp mình?
Trong lòng Dương Ninh có hàng ngàn dấu chấm hỏi, hai người bước xuống thuyền hoa, sắc trời đã về đêm ngồi trên thuyền hoa nhỏ họ không quay lại thuyền Trân Châu nữa mà tiến thẳng về phía bờ.
Ở chỗ hai người lên thuyền lúc trước có hai tên tùy tùng đang ngồi chờ ở dưới gốc cây, thấy Dương Ninh trở về thì vội vàng đứng dậy, xe ngựa cũng đã ở bên cạnh rồi.
Dương Ninh lên xe ngựa, tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, mặc dù Kinh thành đã bỏ lệnh cấm đêm nhưng lúc này cũng đã qua giờ Tý nên khắp phố lớn ngõ nhỏ đều vắng tanh vắng ngắt.
Xe đi qua hai con đường, trong lúc Dương Ninh đang suy nghĩ về chuyện vì sao Bắc Cung Liên Thành là người của Tề gia mà lại không họ Tề thì chợt nghe thấy có tiếng kêu lạ. Dương Ninh kéo tấm rèm ở cửa xem xem thì chỉ thấy đường cái xung quanh vắng tanh vắng ngắt. Đoạn Thương Hải thúc ngựa đến bên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hầu gia, có phải người cũng nghe thấy tiếng gì đó đúng không?
Dương Ninh khẽ gật đầu, càu mày đáp:
- Đó là tiếng gì vậy?
- Hình như là truyền tới từ phía trước…!
Đoạn Thương Hải chỉ tay về phía trước, sau đó đột nhiên biến sắc nói:
- Có người!
Dương Ninh thầm nghĩ trên đường cái xuất hiện người thì có cái gì mà ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng Đoạn Thương Hải hét lên “Bảo vệ Hầu gia! Sau đó vung dây cương thúc ngựa phi lên.
Dương Ninh kinh ngạc, không biết Đoạn Thương Hải đang giở trò quỷ gì nữa.
Nghe tiếng vó ngựa của Đoạn Thương Hải thì có lẽ đã đi khá xa rồi, mãi một lúc sau cũng không thấy Đoạn Thương Hải quay lại, Dương Ninh nhíu mày xuống xe, xung quanh yên lặng vắng vẻ, hai tên tùy tùng tay cầm đao nhảy xuống ngựa tới gần hắn nhỏ giọng nói:
- Hầu gia, người hãy trở về xe ngựa đi ạ.
Dương Ninh bước về phía trước, hỏi:
- Đoạn Thương Hải đã thấy cái gì vậy? Vì sao lại đuổi theo?
- Có… Có người bay qua giống như chim vậy.
Một gã tùy tùng đáp, trong mắt có vẻ kinh hãi.
- Tốc độ rất nhanh, tựa như… tựa như là mọc cánh vậy.
Gã đưa tay chỉ về hướng trước mặt.
- Đoạn nhị ca đã đuổi về phía trong con hẻm đó.
- Đúng là lắm chuyện mà.
Dương Ninh tức giận hỏi :
- Ngươi làm sao mà lại nhìn ra đó là người ? Có khi nào chỉ là một con chim thôi không ?
Tùy tùng vội đáp:
- Hầu gia, người đó nhìn giống như là mọc cánh nhưng… nhưng mà hai chân chạy trên mặt đất, khinh công rất tốt, nhìn như bay vậy.
- Thì ra là vậy.
Dương Ninh gật đầu rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày hỏi lại:
- Ngươi nói người đó mọc cánh? Có phải…có phải là nhìn hơi giống dơi đúng không?
- Dơi?
Hai tên tùy tùng nhìn nhau rồi cùng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đúng vậy, Hầu gia người liệu sự như thần, người đó…người đó quả thật là nhìn qua rất giống một con dơi.
Lòng Dương Ninh trùng xuống, đầu lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trong quán rượu Quan Đạo hôm đó.
Hôm đó sau khi hắn rời khỏi thành Hội Trạch vốn định đuổi theo tiêu đội để tìm Tiểu Điệp nhưng trên đường lại gặp sự cố. Trong quán rượu hắn gặp được thầy trò Tiêu Quang nhưng lúc đó thầy trò Tiêu Quang đang bị một đám người Phi Thiền Mật Nhẫn bao vây, Dương Ninh vẫn còn nhớ kẻ đứng đầu đám Mật Nhẫn đó là một người ăn mặc như người dơi vậy.
Tại cái tên người dơi đó ăn mặc quái dị quá nên đến giờ Dương Ninh vẫn còn nhớ như in.
Hiện tại nghe thấy Đoạn Thương Hải đuổi theo người có hình dánh như con dơi khiến Dương Ninh nghĩ đến thủ lĩnh của đám Phi Thiền Mật Nhẫn đó, hắn giật mình, chẳng lẽ đám Mật Nhẫn đó đã đuổi đến tận Kinh thành rồi sao?
Đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy một tiếng kêu kỳ lạ truyền tới sau đó nữa là tiếng ngựa kêu đau hí lên.
- Không hay rồi!
Dương Ninh nhíu chặt lông mày, nhanh chân chạy tới chỗ phát ra âm thanh, hai tên tùy tùng cũng rút đao chạy theo hắn.
Ba người chạy đến đầu hẻm dõi mắt nhìn vào bên trong chỉ thấy trong hẻm tối đen, Dương Ninh nắm chắc con dao găm trong tay, từ từ bước lên phía trước.
Trong lòng hắn thầm oán trách Đoạn Thương Hải không biết tự lượng sức mình mà đuổi theo tên người chim kia, nhưng nghĩ nghĩ một lát lại thấy Đoạn Thương Hải kinh nghiệm giang hồ đầy mình, mặc dù bình thường có chút tùy tiện nhưng lúc gặp chuyện gì thì đều vô cùng tỉnh táo, với tính cách của lão không thể nào vừa nhìn thấy một kẻ chẳng biết ai là ai mà lại đuổi theo người ta, trong chuyện này có gì đó rất kỳ quái.
Con hẻm này khá hẹp, xung quanh lại chỉ thấy lờ mờ, những người thị lực không tốt có khi còn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Thị lực của Dương Ninh rất tốt nhưng cũng chỉ nhìn thấy trong phạm vi vài bước chân phía trước, sau tiếng kêu vừa rồi hiện tại lại không có bất cứ tiếng động nào, con hẻm yên tĩnh đến chết lặng.
- Hầu gia, người…Người nhìn chỗ này xem…!
Một tên tùy tùng đột nhiên kinh ngạc thốt lên giơ tay chỉ về phía trước.
Phía trước là lối ra của con hẻm, Dương Ninh nhìn thấy một con ngựa đang nằm ở đó giãy dụa, xung quang là mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Dương Ninh kinh hãi, ba người từ từ bước tới phát hiện con ngựa này là con ngựa mà Đoạn Thương Hải vẫn cưỡi, lúc này đang nằm trong vũng máu, đầu nó như muốn ngóc lên nhưng lại không hề có sức lực, sau khi đầu con ngựa đó rơi phịch xuống đất thì không còn động đậy nữa. Một tên tùy tùng nâng cao tinh thần cảnh giác đứng bên cạnh để bảo vệ Dương Ninh, còn tên kia thì bước nhanh về phía trước kiểm tra tình hình sau đó quay lại sợ hãi nói:
- Hầu gia, yết hầu của con ngựa này đã bị cắt đứt!
- Yết hầu đứt rồi?
Dương Ninh cũng bước tới, nhờ ánh sáng nhàn nhạt nhìn thấy ở chỗ yết hầu của con ngựa có một mảng máu tươi, lúc này chỗ đó vẫn còn chảy máu xối xả, hắn nhíu mày hỏi:
- Có thể nhìn ra được thương tích là do loại vũ khí nào gây ra không?
Tên tùy tùng cẩn thận xem xét, sau đó báo cáo:
- Hầu gia, nhìn qua hình như…hình như là dùng móng vuốt xé rách, nhưng… rất lạ là nếu như dùng móng vuốt xé rách thì vết thương phải có quy luật với cả phải chỉnh tề nhưng miệng vết thương này lại vô cùng loạn không giống với dùng móng vuốt cho lắm mà giống với… giống người dùng tay trực tiếp xé ra!!!
Cơ thể Dương Ninh chấn động, tên hộ vệ bên cạnh thất thanh nói:
- Chuyện này…chuyện này làm sao có thể, ai mà lại có thể tay không xé rách cổ của một con ngựa được chứ, nếu như vậy thì sức của người này phải lớn đến mức nào?
Dương Ninh cau mày nói:
- Thôi không quan tâm đến con ngựa này nữa, đi tìm Đoạn Thương Hải đi xem y ở đâu?
Hai tên hộ vệ ngẩn người, Đoạn Thương Hải cưỡi ngựa đuổi theo người kia mà hiện tại ngựa đang nằm ở đây mà Đoạn Thương Hải thì lại mất tích, chuyện này thật sự hết sức kỳ quái.
Ba người ra khỏi con hẻm nhìn ngó trái phải, chỉ thấy cả con đường vắng không một bóng người, các cửa tiệm hai bên đường đều đã đóng cửa, không có bất cứ ánh sáng đèn dầu nào, cũng chẳng thấy lấy một bóng người.
- Đoạn nhị ca đã chạy về hướng bên kia đúng không?
Một tên hộ vệ nhìn hết trái lại sang phải sau đó cau mày hỏi.
Dương Ninh suy nghĩ một lát rồi mới nói với một tên hộ vệ:
- Ngươi hãy tìm ở đằng kia còn ta với hắn sẽ cùng nhau đi tìm ở đằng này, nhớ kỹ thân phận của đối phương vô cùng quỷ dị nếu như phát hiện ra người đó thì nhất định không được đánh giáp lá cà với gã, phải nhớ an toàn là số một!
Hộ vệ kia chắp tay lại rồi quay lưng rời đi.
Dương Ninh mang theo tên hộ vệ còn lại đi qua bên kia tìm kiếm, phố xá quạnh quẽ, bóng đêm trầm lắng, đi một lúc lâu rồi mà vẫn không phát hiện ra bóng người nào, lúc này bọn họ chợt nhìn thấy bên cạnh có một con hẻm nhỏ, Dương Ninh dừng bước xem xét bên trong đột nhiên hắn nghe thấy bên trong hình như có âm thanh gì đó rất kỳ lạ, hắn nhỏ giọng nói:
- Bên trong có vấn đề, cẩn thận đề phòng!
Hắn nắm chặt dao găm trong tay, tựa người vào vách tường chầm chậm đi vào trong con hẻm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo