Trong nội đường, Dương Ninh như chết lặng đi. Hắn vốn là to gan, lớn mật nhưng chẳng biết tại sao lúc này cảm thấy ra mồ hôi lạnh ở lưng.
Người hầu kia không hiểu, thấy Dương Ninh cả buổi không nói chuyện nên cẩn thận hỏi lại:
-Hầu gia, có cho người đó vào không ạ?
Dương Ninh đang định trả lời, chợt nghe Cố Thanh Hạm thản nhiên nói:
-Có khách đến nhà, hơn nữa người đó lại muốn tìm Hầu gia, lẽ nào lại để khách đứng ngoài cửa. Nhanh đi mời khách vào đi.
Người hầu kia biết ý liền lui ra.
Dương Ninh xoay người lại, thấy Cố Thanh Hạm đang cầm trên tay một chén trà. Nàng không thèm nhìn hắn mà lật qua lật lại chiếc chén. Chiếc chén thật tinh xảo còn có in hình tranh thủy mặc cổ kính. Cố Thanh Hạm như đang thưởng thức ly tranh thủy mặc.
Dương Ninh thấy xấu hổ, bèn thăm dò gọi một tiếng:
-Tam… Tam nương?
Cố Thanh Hạm không nhìn hắn mà thản nhiên nói:
-Hầu gia, đừng có vội. Có khách đến, ngươi tiếp khách cho chu đáo, đừng để gia nhân nói ngươi tiếp khách không nhiệt tình.
Rất nhanh, người hầu đưa vào một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Vừa tới cửa, người đó quỳ rạp xuống đất, nói:
-Tiểu nhân Vương Tường xin bái kiến Hầu gia!
Dương Ninh chỉ có thể nói:
-Đứng lên mà nói đi.
Rồi hỏi tiếp:
-Ngươi tới tìm bản hầu có việc gì?
Người nọ cúi xuống lấy từ trong lồng ngực ra một tấm danh thiếp cung kính nói:
-Hầu gia, đây là danh thiếp của Tiên nhi cô nương gửi ngài. Tiên Nhi cô nương nói tối qua, không để Hầu gia tận hứng. Tất cả đều là lỗi của nàng. Nay nàng muốn hạ chén rượu nhạt để nhận lỗi với Hầu gia. Kính xin hầu gia cho nàng hân hạnh được đón tiếp vào hai ngày tới.
Dương Ninh mở danh thiếp, một mùi thơm xông vào mũi. Khuôn mặt Trác Tiên Nhi xinh đẹp như đang ở trước mặt hắn. Tấm danh thiếp rất tinh xảo. Bên trên vẽ một đôi uyên ương, dưới có điểm xuyết một dòng chữ nhỏ: “Đêm qua thất lễ, nhẹ đãi Hầu gia, cam nguyện nhận tội. Nhớ tới! Nhớ tới! ”
Phía dưới ghi tên: Trác Tiên Nhi.
Chữ viết đẹp, rõ ràng, cho thấy bút tích của nàng. Đúng là người đẹp, chữ cũng đẹp.
Dương Ninh hắng giọng một cái ra vẻ nghiêm nghị nói:
-Bản hầu cùng Tiên Nhi cô nương chỉ là bèo, nước gặp nhau. Cái gọi là quân tử chi giao nhạt như nước… Việc kia, ngươi đi về trước đi.
Người nọ sững sờ. Hắn không biết Dương Ninh có đồng ý không nên cả gan hỏi:
-Không biết Hầu gia khi nào rảnh. Tiên Nhi cô nương bên kia có thể biết trước để chuẩn bị một chút.
Dương Ninh hận là không thể đuổi người này đi. Cố Thanh Hạm đứng ngay sau lưng. Người này cứ như vậy, không có khả năng phát hiện được thái độ của người khác.
-Ta sẽ nói chuyện sau.
Dương Ninh để một tay ở trước ngực, tránh Cố Thanh Hạm, con mắt hắn nháy nháy rồi mở trừng hai mắt ra ý bảo tên kia mau chóng về đi.
Người nọ cũng đã nhận ra, lúc này nhìn thấy Cố Thanh Hạm sau lưng Dương Ninh. Gã biết rõ sự tình không ổn nên gọn gàng chắp tay nói:
-Tiểu nhân cáo lui trước!
Gã khom người, không đợi Dương Ninh trả lời, vội vã đi ra.
Dương Ninh nhìn về phía Vương Tường đang đi ra rồi lẩm bẩm nói:
“Không hề quen biết. Đưa cái danh thiếp cứ như là đã quen thân lắm rồi. Không phải chỉ là nghe nàng dạo một khúc đàn sao? Cái gì mà không được tận hứng. Thật là nói hươu, nói vượn”.
Hắn có ý nói cho Cố Thanh Hạm đang ở phía sau nghe rồi điều chỉnh nét mặt, xoay người lại, cười:
-Tam nương. Đám người này nói chuyện không đầu không đuôi, thực sự là…
Cố Thanh Hạm đặt chén trà xuống, không đợi Dương Ninh nói xong, nàng bước ra ngoài, kêu lên:
- Hàn Thọ.
Rất nhanh, nghe bên ngoài có tiếng người trả lời. Một lão già hơn năm mươi tuổi tiến đến. Lão chắp tay trước mặt Dương Ninh rồi đi tới trước mặt Cố Thanh Hạm cung kính nói:
-Tam phu nhân có dặn dò gì ạ?
-Khâu Nghị đi rồi. Trong phủ cũng không có Tổng quản.
Ngữ điệu của Cố Thanh Hạm bình tĩnh:
-Ngươi ở trong Hầu phủ, làm việc cũng nhanh nhẹn. Những năm này, ngươi luôn trung thành, tận tâm, cẩn trọng với Hầu phủ. Từ hôm nay trở đi ngươi nhận trọng trách giúp đỡ Hầu gia xử lý tạp vụ.
Hàn Thọ khẽ giật mình, rất nhanh phản ứng nói:
-Tam phu nhân, ta …!
Lão đang muốn bái tạ, Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
-Ngươi đừng vội, hỏi Hầu gia xem người có đồng ý cho ngươi làm Tổng quản không. Thái phu nhân giao Hầu phủ cho tiểu Hầu gia, việc trong phủ, dù lớn dù nhỏ đều do Hầu gia quyết định.
Giọng nói của nàng mười phần bình tĩnh. Càng như thế, Dương Ninh càng có cảm giác thiếu phụ xinh đẹp này đang thực sự tức giận.
-Tam phu nhân đã nói ngươi có thể làm, vậy thì tự nhiên ngươi có thể rồi.
Dương Ninh nói:
-Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Tổng quản của Hầu phủ.
Hắn gằn tiếng một chút, ý bảo Hàn Thọ nhanh chóng lui ra. Nhận ra thái độ của hắn, Hàn Thọ tạ ơn một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
-Thư viện bên kia hết tiền, ngày mai có thể đưa qua.
Cố Thanh Hạm nói:
-Phòng thu chi bên kia đã nói rồi, chỉ cần trực tiếp đi lấy tiền là được.
Nói xong, Cố Thanh Hạm muốn đi ngay ra ngoài. Dương Ninh vội vàng ngăn nàng lại, cười gượng nói:
-Tam nương, nương nghe ta giải thích đã.
-Tránh ra.
Cố Thanh Hạm nói lạnh như băng.
Dương Ninh còn muốn lên tiếng. Cố Thanh Hạm buồn bực nói:
-Ngươi không tránh ra, ta cũng không khách khí với ngươi nữa.
Nàng giơ tay lên đẩy vào ngực Dương Ninh. Dương Ninh biết rõ thực sự nàng rất tức giận. Lúc này, hắn chỉ biết né sang một bên. Cố Thanh Hạm không thèm nhìn mặt hắn mà lắc mông bước nhanh.
Dương Ninh nhìn bóng lưng nàng khuất dần rồi thở dài.
Hắn không dám nói mọi chuyện xảy ra tối hôm qua cho Cố Thanh Hạm nghe. Chỉ là sợ nàng lo lắng quá. Ai biết mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Hắn cảm thấy rất khó xử.
Dương Ninh biết, lúc này, Cố Thanh Hạm đang rất giận. Bây giờ mà đi khuyên bảo, thanh minh thì chỉ có mất mặt vì đụng vào cái đinh. Hiện tại, hắn chỉ có thể chờ nàng bớt giận, sau đó lại tới dỗ dành.
Lúc này, hắn cũng thấy rất mệt mỏi. Hắn quay về phòng ngủ và ngã xuống giường ngủ một giấc, đến khi hoàng hôn buông xuống mới dậy tắm rửa, thay đổi trang phục rồi đi ra sân nhỏ. Hắn hi vọng sau một ngày, có lẽ Cố Thanh Hạm đã hạ hỏa. Hắn muốn tới thanh minh với nàng.
Theo đường đá đi một đoạn, tới vòm cổng đá hắn thấy một người đang đứng nghiêng dựa chân vào tường. Trời chiều tây, ánh mặt trời rơi vãi trên người đó toàn một màu đen.
-Sửu Hán, sao ngươi lại ở chỗ này?
Dương Ninh nhìn thấy người nọ, hắn đến ngồi xổm bên cạnh, nói:
-Thế nào, gần đây ăn có được no bụng không?
Người này là gã đàn ông mặc áo khoác đen đi theo Dương Ninh từ Giang Lăng.
Tại thời khắc nguy nan, y đã cứu Cố Thanh Hạm và nàng coi y là ân nhân cứu mạng. Trước khi hồi phủ, Dương Ninh có nhờ Cửu gia Cố Văn Chương điều tra thân nhân của Sửu Hán. Nếu có tin tức gì thì sẽ đưa y trở về.
Hầu phủ có mấy trăm nhân khẩu cũng không thiếu một chén cơm cho Sửu Hán.
Y đã tới Hầu phủ nên một ngày ba bữa hắn được ăn no.
Trong yhủ việc gì cần sức người thì có y. Cố Thanh Hạm đã dặn mọi người không được thấy người này có vấn đề về chỉ số thông minh mà bắt nạt hắn.
Người này, lúc rảnh rỗi tùy tiện tìm một chỗ phơi nắng rồi ngủ một giấc. Dù sao Hầu phủ cũng rất lớn, chỗ nào y cũng có thể tìm chỗ để ngủ. Hầu phủ cho hắn một chỗ ở, nhưng người này không thích ngủ trong phòng. Đêm khuya khoắt, y lại chơi với mèo ở một nơi nào đó trong phủ, rồi bất thình lình dọa người làm họ sợ đến nỗi nhảy dựng lên. Ban đầu, mọi người còn tưởng trong phủ có ma quái. Lâu rồi, mọi người trong phủ đã quen với việc như vậy.
Hầu phủ cũng cho quần áo bắt y mặc. Mùa đông cho y mặc quần áo vải bông. Nhưng, dù mặc quần áo gì thì y cũng khoác thêm chiếc áo da cừu màu đen.
Dương Ninh nhìn thấy y khoác áo da cừu, bên trong là áo bông vải. Gần đây phủ mới phát áo bông, y mặc liên tục nên trên áo dính đầy vết dầu mỡ.
Sửu Hán đang dựa vào chân tường phơi nắng, nghe tiếng Dương Ninh, y mở mắt ra nhìn rồi ngồi dậy nhếch miệng cười.
Trên gương mặt y có nhiều mụn cơm trông rất xấu xí. Khi y cười thoải mái thì nhìn càng khó coi hơn. Nhưng Dương Ninh có thể nhìn ra người đàn ông xấu xí này cười hết sức chất phác.
Chợt người đàn ông xấu xí kia nghĩ ra cái gì đó, y thò tay vào trong ngực. Rất nhanh, y cầm chiếc bánh bao trong tay đang đầy vết bẩn mà đưa tới. Tay y quơ quơ, tựa như bảo Dương Ninh nhận lấy.
Dương Ninh cười lắc đầu. Sửu Hán cất bánh bao vào trong ngực. Y lại lục lọi, từ lồng ngực, móc ra một chiếc đùi gà. Do trời lạnh nên nó được bọc một lớp dầu mỡ. Dương Ninh ngạc nhiên, Sửu Hán đưa chiếc đùi gà ra rồi cười ngây ngô nói:
-Ăn, ăn!
Dương Ninh nghĩ thầm, người này không bỏ chiếc áo khoác màu đen. Nó chính là nơi giữ đồ vật? Chiếc áo khoác này tựa như cái kho.
Cố Thanh Hạm biết rõ Sửu Hán có yêu cầu duy nhất là ăn. Nên nàng đã cho người đưa hắn đồ ăn. Lúc ăn cơm, Sửu Hán giấu chút đồ ăn trên người. Mọi người đều nhìn thấy, nhưng không ai nói gì cả.
Dương Ninh biết rõ, y luôn thèm đồ ăn, nhưng không phải do tham ăn. Đơn giản chỉ vì y đã bị những cơn đói khát tra tấn. Chỉ khi thân thể gặp đói khát dày vò thì nhu cầu của người đó với đồ ăn là vô cùng.
Đối với Sửu Hán thì bây giờ, vàng bạc, gái đẹp cũng không bằng một chiếc bánh bao. Đồ ăn trong mắt y, dĩ nhiên là đồ vật quý giá nhất.
Y có thể lấy những đồ ăn đã giấu đi đem cho mình. Việc này, cho thấy y coi mình là quý báu nhất nên mới chia sẻ đồ ăn.
-Ta biết ý của ngươi.
Dương Ninh giơ tay ra đẩy chiếc đùi gà lại rồi nói:
-Ta không đói, ngươi giữ lại mà ăn. Nếu nó lạnh rồi thì tìm người hâm nóng lại rồi hãy ăn. Ngươi không cần giấu đồ ăn trong người nữa vì có ta ở đây rồi, ngươi sẽ không bị đói đâu.
Dương Ninh bước tới vỗ nhẹ vào vai Sửu Hán :
-Ngươi có ơn tất báo, so với nhiều người, còn trượng nghĩa hơn nhiều. Việc ngươi làm, ta thấy có quá nhiều người không làm được.
Dương Ninh thở dài, nhìn về phía mặt trời đang lặn, lẩm bẩm nói :
-Thế nhưng rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo