Dương Ninh lại để Hàn Thọ chuẩn bị đồ ăn, bản thân mình mang theo hộp cơm đi tới bên ngoài viện của Cố Thanh Hạm.
Cửa viện đóng chặt, Dương Ninh vươn tay đẩy cửa, cửa không mở, khóa từ bên trong, trong lòng hắn biết lần này Cố Thanh Hạm thực sự giận dữ, có thể phải nịnh nọt một phen mới được.
Hắn gõ cửa, nhanh chóng nghe được một giọng nói truyền tới từ trong viện:
- Là ai vậy? Tam phu nhân nói rồi, ai cũng không gặp.
Giọng nói chua chát, hiển nhiên là nha hoàn bên người Cố Thanh Hạm.
Dương Ninh hắng giọng một cái, nói:
- Là ta, Hầu gia nhà ngươi!
- Là Hầu gia sao?
Nha hoàn kia cũng không nhiệt tình gì:
- Hầu gia, Tam phu nhân nói không gặp bất cứ ai, Hầu gia về trước đi.
- Ta sao có thể trở về?
Dương Ninh nói:
- Tam nương không ăn uống gì suốt một ngày rồi, ta làm chút đồ ăn mang tới, nhanh mở cửa, nếu không ta có lẽ cần phải khiển trách ngươi rồi?
Nha hoàn do dự một chút, liền nói:
- Nô tì không dám mở cửa.
Dương Ninh gõ mạnh vài cái, kêu to hai tiếng, nha hoàn kia lại không nói gì thêm.
Dương Ninh hơi căm tức, nghĩ thầm nha hoàn này sao lại không lễ phép như thế. Bản Hầu gia tự mình tới, vậy mà không mở cửa. Cho dù Cố Thanh Hạm phân phó, nhưng sau này tìm lý do cẩn thận một chút là được.
Cửa lớn đóng chặt, không cách nào tiến vào. Dương Ninh lắc đầu, quay đầu lại đi hai bước, lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy tường viện này cũng không cao lắm, đôi mắt hắn đảo một vòng, đi tới, hai tay giơ lên cao, dễ dàng đặt hộp cơm lên trên tường, lập tức chống tường viện, vọt người một cái, thoải mái nhảy lên trên tường.
Trèo vượt chướng ngại vật là một trong những kỹ năng huấn luyện kiếp trước của hắn, kỹ xảo đương nhiên còn mới mẻ. Hiện giờ mặc dù cỗ thân thể này không cường tráng bằng kiếp trước, nhưng lại càng thêm nhẹ nhàng, sau khi nhảy lên tường viện, hắn nhìn xuống phía dưới, thấy nha hoàn kia đang dán tai vào cửa, hiển nhiên đang nghe lén động tĩnh bên ngoài.
Nha hoàn này cũng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo cũng thanh tú.
Dương Ninh cười ha ha, nhảy xuống tường, đặt chân sau lưng nha hoàn kia. Nha hoàn kia nghe được tiếng động sau lưng, lại hoảng sợ, quay người lại, trông thấy Dương Ninh ngay ở sau lưng, nàng chấn động, còn chưa lên tiếng, Dương Ninh đã lộ vẻ hung ác, thấp giọng nói:
- Không cho phép ngươi nói chuyện, đứng ở chỗ này không được nhúc nhích, nếu không bản Hầu lập tức trục xuất ngươi khỏi phủ.
Nha hoàn há to miệng, cuối cùng không dám nói lời nào.
Dương Ninh cười ha ha nói:
- Lúc này mới nghe lời chứ, ngươi đừng quên, ta là Cẩm Y Hầu, Hầu phủ này do ta làm chủ.
Hắn nhìn xung quanh, thấy trong viện bố trí rất tao nhã, chẳng những có một cây bồ đề thả tơ vàng, còn có một ngọn núi giả.
- Tam nương ở trong phòng sao?
Dương Ninh cầm hộp cơm trên tường, thấp giọng hỏi.
Nha hoàn vội vàng gật đầu, đang muốn há mồm, Dương Ninh đã chỉ về phía miệng nàng nói:
- Trước khi ta rời khỏi viện này, ngươi hãy đứng ở đây, một câu cũng không được nói, nếu không lập tức cuốn gói xéo đi. Còn có, sau khi ta vào nhà, Tam phu nhân gọi ngươi cũng trung thực đứng ở đây không được nhúc nhích.
Hắn dừng một chút, uy hiếp:
- Ngươi biết Khâu Tổng quản chưa? Kỳ Dư ngươi cũng biết chứ? Ta đều đuổi chúng ra ngoài.
Đây là chuyện mọi người trong phủ đều biết, nha hoàn cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhiều lời.
Lúc này Dương Ninh mới mang theo hộp cơm, nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Trong phòng yên tĩnh, Dương Ninh lần đầu tới, thấy hai bên đều có một gian phòng, nghĩ đến thân phận của Cố Thanh Hạm, hẳn là ở phía bên trái. Hắn lập tức rón rén nhích tới gần, tới gần cửa phòng, liền ngửi được một hương thơm phát ra từ bên trong, hương thơm nhàn nhạt kia chui vào mũi, khiến tâm thần người ta rung động.
Cửa phòng khép lại, cũng không đóng hẳn, Dương Ninh đẩy cửa khe khẽ, bước nhẹ vàng trong phòng. Lúc này hoàng hôn, trời chiều xuyên qua cửa sổ, trong phòng xuất hiện từng vệt sáng.
Căn phòng của Cố Thanh Hạm cũng không xa hoa, lại có vẻ rất thanh lịch, hơn nữa bố trí không nhiều, gọn gàng trật tự, trông hết sức thư thái, ở giữa đặt một chiếc giường, treo màn lụa mỏng màu hồng, chưa vào đêm cho nên màn không khép lại, được cài lại bằng mỏ chim hạc đồng, lúc này Cố Thanh Hạm đang quay lưng ra ngoài, nằm nghiêng trên giường.
Thân hình nàng hơi đẫy đà, nhưng đường cong lại rất đẹp, lúc này thấy nàng, thấy rõ ràng phần eo của nàng thấp xuống, tới phần hông liền nhô lên, chiếc mông đầy đặn nhô cao, được váy bao chặt lấy, trông tròn tròn căng chặt.
Hai chiếc đùi đẹp thon dài đặt cùng một chỗ, nửa gấp khúc, tư thế như vậy, càng khiến thân thể nàng đẫy đà gợi cảm.
Dương Ninh ngơ ngác một chút, nhanh chóng chuyển ánh mắt khỏi người nàng, đặt giỏ trúc chứa đồ ăn trên bàn gỗ tròn.
Cố Thanh Hạm cũng không ngủ, nghe được tiếng động, cũng không quay đầu lại hỏi:
- Tên nhóc kia đi rồi à?
Hiển nhiên nàng cho rằng người đi vào là nha hoàn bên cạnh.
Dương Ninh tới gần vài bước, trên mặt xuất hiện nụ cười hiền lành, khẽ nói:
- Còn giận con sao?
Thân thể Cố Thanh Hạm chấn động, lập tức quay đầu, thấy Dương Ninh đang tủm tỉm đứng bên cạnh mình, nàng lắp bắp kinh hãi, xoay người ngồi dậy, lông mày nhíu lại, cả giận nói:
- Con… con vào bằng cách nào?
Dương Ninh chỉ tay về phía cửa ra vào, nói:
- Con đi từ ngoài vào.
- Con… !
Cố Thanh Hạm vừa tức vừa vội:
- Con cút ra ngoài cho ta, ai cho con chạy vào phòng ta?
Dương Ninh vô tội nói:
- Tam nương, xin nương bớt giận trước, nghe con giải thích được không?
- Giải thích cái gì?
Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm Dương Ninh, tức giận nói:
- Vị Tiên Nhi cô nương không phài cấp cho con bồi tội sao? Trời sắp tối rồi, nếu con không chạy tới, cô nương người ta sẽ chờ sốt ruột đấy.
Dương Ninh cảm thấy giọng điệu này của Cố Thanh Hạm hơi cổ quái, bật thốt lên:
- Tam nương, có phải… có phải nương đang ghen không?
- Cái gì?
Cố Thanh Hạm sững sờ, lập tức đỏ mặt, đôi mắt xinh đẹp nén giận, lạnh lùng nói:
- Con… con nói ta cái gì? Tề Ninh, hiện giờ… hiện giờ con vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám nói. Tại sao ta phải tranh giành ghen tuông với một kỹ nữ? Nàng xứng sao?
Nàng lập tức cảm thấy những lời này có vấn đề, vội nói:
- Ta ghen lúc nào, ta… !
Nàng vốn là phụ nữ gặp chuyện cực kỳ tỉnh táo, nhưng chẳng biết tại sao, những lời này của Dương Ninh khiến nàng cực kỳ bối rối, nhất thời không biết nên nói gì, xoay người kéo một cái gối qua, không nói hai lời liền đập tới Dương Ninh.
Dương Ninh đương nhiên dễ dàng lấy tay nhận lấy, cảm thấy trên gối có một hương thơm xông vào mũi.
- Con ra hay không?
Cố Thanh Hạm không còn dịu dàng như trước, ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ cửa phòng:
- Đi, hiện giờ cút ra ngoài cho ta.
Thấy Dương Ninh không hề có ý rời đi, nàng càng tức giận, đứng dậy nói:
- Được, hiện giờ con là Cẩm Y Hầu, ta không quản được con nữa, ta đi tìm Thái phu nhân, xem lão nhân gia ngài nói thế nào.
Nàng cắn cặp môi đỏ mòng, trừng mắt lườm Dương Ninh, đi qua bên người hắn.
Dương Ninh tay mắt lanh lẹ, duỗi tay nắm lấy cổ tay Cố Thanh Hạm, nắm vào tay bóng loáng ấm áp, cười khổ nói:
- Tam ưnơng, nương cho con một chút thời gian, để cẩn thận báo cáo câu chuyện cho nương, đến lúc đó nương muốn chém giết muốn róc thịt, đương nhiên muốn làm gì cũng được.
Cố Thanh Hạm giãy khỏi tay Dương Ninh, nàng vốn dù họa Dương Ninh, đương nhiên sẽ không thực sự đi tìm Thái phu nhân. Nàng xoay người lại, khuôn mặt lạnh lùng, đưa tay gạt mớ tóc rối bời ra sau, nói:
- Con muốn nói gì?
- Tam nương, con thẳng thắn với nương, thật ra đêm qua Viên Vinh phái người đón con tới sông Tần Hoài… !
Dương Ninh vừa nói một câu, Cố Thanh Hạm liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Con ở đâu, ta không quan tâm.
Dương Ninh thở dài:
- Con cũng thực không ngờ lại đi tới đó, đến rồi mới biết, chỗ đó tổ chức đại hội hoa hậu gì đó, con vốn muốn rời đi, nhưng ngoại trừ Viên Vinh, còn có mấy người bạn cũng ở đó, con chỉ nghĩ trước tiên ngồi với họ một chút… !
- Vừa ngồi đã ngồi đến sáng hôm nay.
Cố Thanh Hạm xoay mặt không nhìn Dương Ninh.
- Chuyện xảy ra sau đó, thực sự vượt quá dự liệu của con.
Dương Ninh kéo chiếc ghế qua bên người Cố Thanh Hạm:
- Tam nương, nương ngồi xuống trước, chờ con báo cáo kỹ càng cho nương.
Cố Thanh Hạm lườm Dương Ninh, nhưng vẫn ngồi xuống.
- Vốn cũng không có chuyện gì, nhưng Đậu Liên Trung cùng một người của Húc Nhật tiêu cục tên là Đinh… Ồ, Đinh cái gì Đồ ấy.
Dương Ninh ra vẻ quên, Cố Thanh Hạm liền nói:
- Gọi Đinh Dịch Đồ, hắn là Tổng tiêu đầu của Húc Nhật tiêu cục, trước kia là bộ hạ của phụ thân con, về sau vi phạm quân quy, bị phụ thân con trục xuất khỏi quân đội, con gặp hắn sao?
- Dạ dạ, Tam nương quả nhiên kiến thức rộng rãi, chính là Đinh Dịch Đồ.
Dương Ninh vừa cười, vừa kéo một chiếc ghế tới dưới mông mình, bình thản ngồi xuống. Mông còn chưa đụng, Cố Thanh Hạm đã trừng mắt lườm hắn nói:
- Đây là phòng của ta, ta cũng không quan tâm con có phải Cẩm Y Hầu hay không, ta không cho con ngồi, con không được ngồi.
- Ha ha, con không ngồi.
Dương Ninh thấy thiếu phụ xinh đẹp Cố Thanh Hạm này dường như hơi hờn dỗi, hơn nữa vẻ lạnh mặt giận dỗi của nàng, mang theo sự quyến rũ khác, hắn cười nói:
- Trong đại hội hoa hậu, vì một cô nương mà Đinh Dịch Đồ và Đậu Kiến Đức nhóm người kia xung đột với mấy người bạn Viên Vinh mang đến… !
- Cũng không phải thứ gì tốt.
Cố Thanh Hạm gắt giọng một cái, chán ghét nói:
- Chính sự không làm, suốt ngày chỉ biết… chỉ biết làm chuyện xấu, không có một kẻ nào tốt.
Thấy Dương Ninh nhìn mình, nàng mắt lườm, phong tình vô hạn, tức giận nói:
- Con ở cùng một chỗ với những người kia, cũng không học được thứ gì tốt.
Dương Ninh ra vẻ ủy khuất nói:
- Tam nương, nương oan uổng con rồi, con cũng không muốn học gì của họ. Vốn là con muốn rời đi, nhưng hai bên tranh cãi, cuối cùng con không tiện quay đầu rời đi. Về sau nhóm người Đậu Liên Trung còn trực tiếp tìm đến, phát ngôn bừa bãi phải giành được cô nương kia, hơn nữa sau khi giành tới tay còn muốn cô nương kia sống không được chết không xong.
Hắn biết rõ giải thích với Cố Thanh Hạm, tuy không thể nói thật toàn bộ, nhưng cũng không thể nói láo toàn bộ, nhất định phải ứng phó hợp lý.
Cố Thanh Hạm vẻ mặt vốn chán ghét, nghe tới đó, đôi mày thanh tú nhíu lại, nói:
- Con nói cô nương kia, không phải là cô nương Tiên Nhi phái người tới hôm nay chứ?
- Ai nói không phải nàng.
Dương Ninh cười khổ nói:
- Vốn cô nương kia quả thực vô tội, tự nhiên vô duyên vô cớ cuốn vào tranh đấu giữa hai bên.
Tuy rằng mặt Cố Thanh Hạm lạnh lùng, nhưng nghe nói đám người Đậu Liên Trung tranh giành cô nương Tiên Nhi muốn tra tấn nàng, không khỏi quan tâm hỏi:
- Về sau thì thế nào? Cô nương tên Tiên Nhi kia bị đám người Đậu Liên Trung mang đi à?
- Tam nương, nếu như đổi lại là nương, nương có để đám người kia mang Trác Tiên Nhi đi không?
Dương Ninh hỏi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Đương nhiên không thể, nếu thực sự rơi vào tay họ, Trác… Trác Tiên Nhi còn có thể tốt sao? Ninh Nhi, về sau rốt cuộc thế nào?
Trong lúc nhất thời, sự phẫn nộ lúc trước đã bị căng thẳng thay thế, nàng quay sang quan tâm tới an nguy của Trác Tiên Nhi.
Dương Ninh cảm thán trong lòng, dù sao Cố Thanh Hạm cũng là người trong nóng ngoài lạnh, tâm địa vô cùng tốt. Một phút đồng hồ trước nàng còn không chút thiện cảm với Trác Tiên Nhi, trong nháy mắt tâm tính đã thay đổi lớn, hiển nhiên không thể chấp nhận việc Trác Tiên Nhi bị người khác tra tấn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo