Xe lộc cộc chạy tiếp qua một con đường rồi về tới hậu phủ. Đoạn Thương Hải thấy tên hộ vệ kia không tỉnh lại, hỏi:
-Hầu gia, cũng không thể cứ như vậy mà trở về. Tam phu nhân nhìn thấy, chỉ sợ lại thêm lo lắng hãi hùng thôi.
Lập tức, Dương Ninh tỉnh hẳn. Gần đây, phủ Cẩm Y Hầu phủ liên tục gặp chuyện không tốt. Cố Thanh Hạm cũng đã kiệt sức, những ngày qua đã phải sống trong cảnh thấp thỏm âu lo. Nếu như tối nay, chuyện này bị Cố Thanh Hạm biết được thì cho dù đã chuyển nguy thành an, Cố Thanh Hạm cũng sẽ càng sợ hãi. Vì thế, không thể để cho Cố Thanh Hạm biết được.
-Ngươi tìm một chỗ để hắn dưỡng thương.
Dương Ninh nói:
-Chuyện đêm nay, không nên để Tam nương biết.
Hắn nghĩ một lát rồi hỏi tiếp:
-Đúng rồi, còn một huynh đệ nữa, đâu rồi? Còn con ngựa kia nữa. Đã xảy ra chuyện gì thế?
Đoạn Thương Hải nắm tay nói:
-Hầu gia cũng biết thoạt nhìn Tướng quân thanh đồng/đồng xanh/mắt xanh (DG) có chút giảo hoạt. Ta cưỡi ngựa đuổi theo, hắn liền nhảy lên nóc nhà. Khinh công của hắn không yếu nên ta chỉ có thể bỏ ngựa mà đuổi theo. Nhưng, chỉ trong nháy mắt, tên kia đã biến mất. Ta nghe tiếng ngựa kêu vội quay lại thì thấy nó đã bị giết. Người nọ… võ công của hắn thật ác độc.
-Đoạn Nhị thúc, ngươi có kiến thức rộng rãi, có thể nhận ra rốt cuộc là Thanh Đồng tướng quân dùng võ công gì không?
Dương Ninh cau mày nói:
-Người này mười phần là quỷ dị, ra tay hung tàn. Nếu như không nhanh chóng diệt trừ thì ngày càng hại nhiều người chết.
-Ta đã xem qua vết thương của con ngựa kia. Thi thể mà Hầu gia nhìn thấy, ta cũng đã kiểm tra.
Đoạn Thương Hải nói:
-Nếu ta nhìn không lầm thì người nọ ra quyền rất nặng. Trên cổ tay hắn, khí lực mười phần. Nếu nhìn qua sẽ khiến mọi người nghĩ hắn luyện công phu tinh khiết. Nhưng, cẩn thận kiểm tra lại thì có thể phát hiện cách hắn hút máu rất kỳ quái, chắc chắn là nội lực cực kỳ âm nhu.
-Nội lực âm nhu?
-Không sai.
Đoạn Thương Hải giải thích:
-Phương pháp tu luyện nội công không giống nhau. Cho nên nội lực tu luyện ra cũng khác nhau. Có nội lực cực kỳ cương mãnh, có nội lực cực kỳ âm nhu. Mà nội lực nhu cương hòa hợp là nội công mạnh nhất. Loại này, một khi dùng nội lực đánh ra ngoài thì chiêu thức cũng lợi hại nhất. Chẳng qua muốn khống chế được cả cương và nhu thì phải có biện pháp tu luyện. Nhưng, trong thiên hạ, không có nhiều người có thể kết hợp tu luyện nội lực cương và nhu lực. Nội công của Đại Quang Minh tự lại đúng là như thế.
Lập tức, Dương Ninh nghĩ, không biết Tứ Lão Thái gia Tịnh Thuần truyền thụ Thanh kinh cho mình - phải chăng có thể giúp kết hợp nội công cương nhu.
-Người nọ dùng một quyền, mà thực tế kinh mạch trong thân thể đối phương đều đứt gãy, mười phần ác độc.
Vẻ mặt Đoạn Thương Hải rất nghiêm trọng.
-Hơn nữa, nhìn thủ pháp mà hắn dùng để xé nát cổ đối phương, chắc chắn là đã luyện qua công phu thủ trảo. Võ công bình thường tuyệt đối không thể xé rách yết hầu đến mức như vậy.
Y nhíu mày lại:
-Hầu gia, quái vật hút máu này thật sự là lợi hại. Khúc Tiểu Thương nói không sai. May mà hai người trẻ tuổi của phủ Thần Hầu không gặp phải hắn, nếu không, hai người kia tuyệt đối không phải đối thủ của quỷ hút máu.
Dương Ninh nói:
-Ngươi không đoán được nguồn gốc công phu của hắn?
Đoạn Thương Hải thở dài:
-Hầu gia, thật ra đối với giới giang hồ ta có rất nhiều chuyện không nắm rõ hết. Người vừa nói tới Phi Thiền Mật Nhẫn, ta chưa từng nghe nói tới. Chẳng qua, phủ Thần Hầu chưởng quản các vụ án trên giang hồ nên công phu các môn, các phái, Thần Hầu phủ đều rất rõ ràng. Tây Môn Thần Hầu được người người xưng là Bách Sự Thông. Đối với giang hồ, mọi việc càng thuộc như lòng bàn tay. Quỷ hút máu đã giết luôn mấy người. Vết thương trên thi thể người rất rõ ràng. Hiện tại bọn họ còn chưa bắt được hung thủ, điều đó cho thấy bọn họ cũng không biết con quỷ kia dùng công phu gì để hút máu người. Nếu tìm được nguồn gốc thì rất dễ dàng bắt được hung phạm.
-Một con quỷ hút máu không rõ lai lịch.
Dương Ninh như có điều suy nghĩ:
-Đoạn Nhị thúc, nói là lạm sát kẻ vô tội thì đã rõ ràng mười mươi. Vì sao còn phải hút máu người?
-Ta cũng không biết.
Đoạn Thương Hải lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói:
-Những vụ án quỷ dị như này, đều nằm trong sự theo dõi của phủ Thần Hầu. Nhưng đến bây giờ, bọn họ cũng chưa điều tra ra, chỉ sợ chính Thần Hầu phải ra tay. Hầu gia, người cung cấp manh mối cho bọn họ, có tác dụng rất lớn. Đúng rồi, , khi ta cũng phát hiện ra dấu chân của Hầu gia bên cạnh thi thể, còn tưởng người bị quỷ hút máu bắt đi thì gặp một huynh đệ khác. Ta sợ Tam phu nhân lo lắng cho nên phái gã quay về phủ bẩm báo trước, nói là Hầu gia đối ẩm cùng Viên công tử, tối nay không về.
Lúc này, xe ngựa đã đi qua phố nhỏ gần đến phố Tỳ Bà. Đoạn Thương Hải ôm người đang mê man xuống xe, nói:
-Hầu gia, ta đưa hắn đi. Người hãy mau chóng về đi.
-Ừm.
Dương Ninh gật đầu. Lúc này, xe ngựa đã đến trước cửa Hầu phủ. Dương Ninh xuống xe ngựa đi vào phủ. Hắn cảm thấy có chút buồn ngủ. Rạng đông, sắc trời đã sáng lên. Dương Ninh đứng duỗi lưng, thấy trong phủ có vài tên người hầu đang quét dọn. Hắn mỉm cười lên tiếng chào rồi đi về phòng ngủ. Đi chưa được mấy bước, chợt hắn nghe sau lưng có tiếng của Cố Thanh Hạm:
-Đứng lại!
Dương Ninh dừng bước, quay đầu lại, thấy Cố Thanh Hạm đang từ phía sau đi tới.
Cố Thanh Hạm mặc áo gấm mây khói màu tím nhạt, búi tóc phù dung, khuôn mặt nàng được trang điểm nhẹ. Dưới ánh sáng của sớm mai, nàng xinh đẹp động lòng người. Nàng khẽ uốn éo vòng eo đi lên phía trước. Dương Ninh cười tủm tỉm, nói:
-Tam nương, sao hôm nay thức dậy sớm như vậy?
-Đúng là dậy rất sớm.
Cố Thanh Hạm nhìn Dương Ninh. Nàng đi vòng quanh Dương Ninh để dò xét rồi tiến sát vào bên người hắn. Nàng chun mũi ngửi ngửi, rồi nhíu đôi mi thanh tú, hỏi:
-Trên người của con có mùi lạ.
-Mùi gì?
Dương Ninh nâng ống tay áo lên ngửi:
-Không có mùi gì cả? Tam nương, nương ngửi thấy mùi gì ư?
Đêm qua, hắn có đụng vào thi thể. Trên tay hắn, đúng là có dính vết máu, nhưng ở trên xe đã lau chùi sạch sẽ rồi. Chỉ lo Cố Thanh Hạm phát hiện ra dấu vết.
-Tối hôm qua, con đi tới nơi nào?
Cố Thanh Hạm hỏi.
Dương Ninh cười nói:
-Không phải Đoạn Thương Hải phái người về bẩm báo rồi sao? Ngày hôm qua thì Viên Quang Vinh mời khách. Tiểu tử thối kia lôi kéo ta ép uống không say không về. Hắn bảo là muốn ăn mừng ta…!
Thấy Cố Thanh Hạm hơi nghiêng trán, đôi mắt dễ thương lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, chẳng biết tại sao, Dương Ninh tuy không ưa nói dối, nhưng lúc trước lời nói dối đã đến rồi, hắn gắng không đổi nét mặt. Nhưng, giờ phút này bị Cố Thanh Hạm nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy chột dạ, xấu hổ, cười cười sờ mặt mà nói:
-Về sau sẽ không uống rượu ở bên ngoài nữa.
Cố Thanh Hạm thản nhiên hỏi:
-Hôm qua, con đi ra ngoài, đương nhiên là ta biết rõ con uống rượu cùng Viên Quang Vinh. Nam nhân uống rượu, đó cũng là chuyện bình thường. Lão Hầu gia cùng Đại Tướng quân khi còn tại thế vẫn uống rượu cùng nhau. Ta chỉ muốn biết, các ngươi uống rượu ở đâu thôi.
-Cái này…!
Dương Ninh sờ lên đầu, nói:
-Ở một quán rượu. Ta không nhớ là ở đâu nữa.
Hắn cố ý ngáp một cái:
-Tam nương, ta đi nghỉ một chút.
-Chưa được đi.
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm không hề có vẻ gì là tươi cười:
-Hôm qua, các ngươi uống rượu từ lúc hoàng hôn tới tận bây giờ sao?
-Cái này…uống đến giữa chừng, có chút say nên nằm nghỉ ngay tại quán.
Bị đôi mắt đẹp của Cố Thanh Hạm nhìn chằm chằm, Dương Ninh cảm thấy càng ngày lộ ra sự dối trá.
Cố Thanh Hạm hỏi:
-Không phải Đoạn Thương Hải đi cùng với con sao? Tại sao bây giờ không thấy hắn về?
-Hắn uống nhiều quá, nên muộn một chút sẽ về. Tam nương, thật sự ta rất mệt, nương xem …!
-Hắn là thân hộ vệ của con. Những người kia dựa vào cái gì mà để cho một tên hộ vệ cùng ngồi uống rượu?
Cố Thanh Hạm nói:
-Cho dù người khác cho hắn chút mặt mũi nên cho hắn uống vài chén. Chẳng lẽ hắn không biết nhiệm vụ của mình mà dám ngồi uống rượu? Ninh nhi, con cảm thấy hộ vệ này còn có thể lưu lại Hầu phủ nữa không?
Trước đây, nàng vốn là quản lý của phủ. Với Dương Ninh, tuy nàng có yêu mến, nhưng một khi đã lạnh lùng bắt tay vào việc nội vụ, lại cảm giác rất có uy.
Dương Ninh biết Cố Thanh Hạm thông minh, cơ trí, chỉ một chút kẽ hở đều bị nàng xuyên đeo. Mình nói dối lộ ra nên đã bị nhìn xuyên. Nhưng, đêm qua, chuyện đã xảy ra, hắn không muốn nàng thêm nặng gánh.
Dương Ninh lo sợ, chỉ có thể nhắm mắt nói:
-Tam nương, là ta cho phép hắn uống vài chén. Nương cũng đừng trách hắn nữa.
Cố Thanh Hạm trừng mắt nhìn Dương Ninh. Nàng cắn môi một cái rồi nói:
-Con… bây giờ con dám lừa gạt cả ta.
Nói xong, nàng quay đầu bước đi.
Thấy Cố Thanh Hạm quay người bước đi, Dương Ninh sửng sốt một chút rồi vội vàng chạy đuổi theo, nói:
-Tam nương, nương sao vậy? Sao đột nhiên lại giận thế?
Cố Thanh Hạm nhanh chân hơn, nàng không nhìn hắn mà đi vào đại đường ngồi xuống một cái ghế rồi thở dốc. Dương Ninh nhích tới gần thì nàng quay mặt đi chỗ khác.
-Tam nương, nương giận thật à?
Dương Ninh duỗi ra một tay rồi nhẹ nhàng giật giật tay áo Cố Thanh Hạm. Nàng tức giận nói:
-Đừng động vào ta.
Dương Ninh vội bỏ tay xuống.
Dương Ninh lắc đầu cười gượng rồi nhẹ nhàng nói:
-Tam nương, sáng sớm ra, nương đừng tức giận ta. Ta không khai thật uống ở đâu, nương cứ mắng ta là được. Nương xem, bên ngoài có nhìn thấy chúng ta đâu. Ta đi ra ngoài, sau đó trở về sớm là được mà.
Cố Thanh Hạm quay đầu lại, thở phì phò, nói:
-Vì con đi uống rượu mà ta trách sao? Vì con đi qua đêm không về mà ta trách sao? Con… con làm ta tức chết mất. Tiểu tử thối này, kế tục tước vị mới được vài ngày mà đã bắt đầu nói dối. Con, trước kia, con không như vậy.
-Tam nương, ta…
-Con hãy thành thật nói đi, có phải các ngươi ra ngoài không đứng đắn với nữ nhân, ở cùng một chỗ không?
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
-Trên người con còn có mùi thơm son phấn của họ.
Bây giờ, Dương Ninh đã hiểu được. Cố Thanh Hạm ngửi thấy trên người mình có mùi thơm nên mới tức giận như vậy.
Đêm qua, hắn và Xích Đan Mỵ có đụng chạm thân thể. Qua mấy tiếng đồng hồ, hắn tưởng mùi thơm lưu lại trên người mình đã tan hết. Vậy mà, Cố Thanh Hạm có khứu giác tốt nên vẫn cảm nhận được mùi thơm trên người hắn.
-Tam nương, nương đã hiểu lầm ta rồi.
Dương Ninh đứng bật dậy:
-Ta thề với trời, tối qua, tuyệt đối ta không chơi bời cùng nữ nhân nào. Nếu ta nói dối, dạy ta…!
-Không được thề lung tung.
Dương Ninh còn chưa nói xong, Cố Thanh Hạm đã trách mắng:
-Ai cho con thề loạn lên thế?
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói:
-Ngươi hôm nay là Cẩm Y Hầu. Nếu ở cùng với nữ nhân nào ta cũng không xen vào. Con yêu ai ta cũng mặc. Ta chỉ hận nhất là con lừa gạt ta thôi.
Dương Ninh ngồi xuống bên cạnh, nói:
-Tam nương, tối qua lúc uống rượu, nghe cô nương đánh đàn. Có thể khi đó, mùi thơm dính vào đấy. Tuyệt đối ta không đụng vào một sợi tóc của họ.
Đây cũng không phải lời nó dối của hắn. Tối qua, thực sự hắn không chạm vào Trác Tiên Nhi.
Cố Thanh Hạm hoài nghi nhìn Dương Ninh bán tín, bán nghi.
Đúng lúc này, một người vội vàng đến ngoài cửa nói:
-Hầu gia, có người muốn gặp ạ.
-Hả?
Dương Ninh đứng lên:
-Mới sáng sớm mà có ai đã muốn gặp ta?
-Hắn nói là người do Tiên Nhi cô nương phái tới. Nhắc tới người này, Hầu gia nhất định là biết rõ rồi.
Người hầu thành thật bẩm:
-Người kia nói Tiên Nhi cô nương sai hắn tới xin lỗi Hầu gia vì tối qua đã không hầu hạ Hầu gia thật tốt. Do đó, Tiên Nhi cô Nương thấy rất áy náy, giờ cho người tới xin lỗi Hầu gia…!
Dương Ninh không nghe hết câu nói kế tiếp. Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Thanh Hạm giống như hai mũi tên đang bắn ở sau lưng mình. Hắn thấy ớn lạnh phía sau lưng. Lúc đó, hắn không dám quay lại nhìn nàng nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo