Khúc Tiểu Thương chuẩn bị xe ngựa, lại để cho người đưa hộ vệ kia ra đặt vào trong xe ngựa.

Hộ vệ kia vẫn đang hôn mê, nhưng một kích kia của tướng quân đồng xanh kia thật sự lợi hại. Đoạn Thương Hải kiểm tra một hồi, may mà có bị thương nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng, đối phương tấn công vào ngực hộ vệ này, nhưng gã cũng phản ứng nhanh, đưa đao chắn trước ngực, mới tránh được, nếu không nhất định đã gãy xương. Nhưng ngay cả như vậy, một đòn kia cũng khiến cho gã bị thương không nhẹ.

Đoạn Thương Hải hơi áy náy:

- Hầu gia, thuộc hạ… là thuộc hạ hộ vệ không chu toàn, mới khiến cho Hầu gia rơi vào hiểm cảnh. Xin Hầu gia trách phạt.

Hai người ngồi đối diện trong xe, chiếc xe ngựa phủ Thần Hầu chuẩn bị này rất rộng, không chật chội chút nào.

Dương Ninh cau mày:

- Ta biết là ngươi cẩn thận, trong tình huống đó ngươi bỏ đi tất có nguyên nhân. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đoạn Thương Hải nghĩ một lát mới đáp:

- Hầu gia, tối nay thuộc hạ đã nhìn thấy một bóng người, còn tưởng rằng là một thích khách đã từng gặp trước kia, nên mới đuổi theo.

- Thích khách?

Y cau mày đáp:

- Ba năm trước đây, trận Tần Hoài còn chưa đánh, Đại Tướng quân đang dưỡng thương trong phủ, thuộc hạ vẫn nhớ, một lần tới phủ Trung Nghĩa Hầu dự tiệc, trên đường về nhà đột nhiên gặp thích khách. Khi ấy thích khách từ trên trời sà xuống như một con dơi, khinh công cực kỳ cao minh. Lúc ấy Đại Tướng quân không khỏe, thích khách kia muốn thừa kịp ngài yếu nhất mà hành thích.

- Hành thích… hành thích phụ thân?

Đoạn Thương Hải gật đầu:

- Đúng vậy. Gã từ trên trời sà xuống đâm thẳng vào đỉnh xe ngựa. Mấy người thuộc hạ hộ vệ bên cạnh Đại Tướng quân đều không kịp phản ứng. Cũng may tuy Đại Tướng quân không khỏe nhưng vẫn tránh được một kích đó của thích khách. Thích khách kia một kích không trúng cũng dừng lại lập tức đào tẩu, bọn thuộc hạ đuổi theo, nhưng… thích khách kia như một con dơi bọn thuộc hạ đuổi không kịp.

Y cười khổ lắc đầu:

- Đều là vì bọn thuộc hạ vô năng.

- Ngươi nói rằng, bóng người ngươi nhìn thấy tối nay cũng giống như thích khách hành thích phụ thân năm đó?

Dương Ninh cau mày hỏi.

Sắc mặt Đoạn Thương Hải đanh lại:

- Thuộc hạ thấy tên đó bay dọc theo con phố dài, khinh công rất cao, hơn nữa cách ăn mặc cũng giống hệt thích khách năm đó. Cho nên… cho nên, tình thế cấp bách, bèn lập tức đuổi theo. Năm đó thích khách kia hành thích Tướng quân, sau đó phủ Thần Hầu cũng phái người điều tra, nhưng không tìm được tung tích gì, như thể gã chưa từng xuất hiện, từ đó về sau không có tin tức gì nữa.

- Chẳng lẽ con quỷ hút máu người kia và thích khách năm đó ám sát phụ thân là một người? Vì sao cách nhiều năm như vậy gã lại xuất hiện? Hơn nữa còn gây liền mấy án mạng, thủ pháp gây án lại không thể tưởng tượng nổi như vậy?

Đoạn Thương Hải lắc đầu:

- Ban đầu thuộc hạ nghi ngờ kẻ xuất hiện tối nay là thích khách năm đó, nhưng nghe Hầu gia miêu tả ở phủ Thần Hầu, xem ra thuộc hạ đã đoán sai.

- Sao?

- Hầu gia thấy kẻ đó mặt nạ bằng đồng xanh kia có khí chất như một Tướng quân lãnh binh đánh giặc, nhưng thuộc hạ vẫn nhớ rõ, thích khách đã hành thích Tướng quân năm đó có thân hình khá thấp bé, tuy không nhìn rõ tướng mạo nhưng có vẻ giống như một hầu tử...

Nghĩ nghĩ một lát, y mới nói tiếp:

- Người thuộc hạ nhìn thấy đêm nay và Tướng quân đồng xanh mà Hầu gia nhìn thấy, chỉ có cách ăn mặc tương tự thích khách năm xưa mà thôi, không phải cùng một người.

Dương Ninh cau mày hỏi lại:

- Thân hình thấp bé, giống một hầu tử? Hơn nữa còn có khinh công cực cao?

Đoạn Thương Hải gật đầu:

- Đúng vậy, nếu có ngày bắt được thích khách kia, nhất định thuộc hạ phải chém gã thành muôn mảnh.

Y nắm chặt nắm đấm, sắc mặt lạnh lùng.

- Phụ thân bị đâm bằng thương sao?

Đoạn Thương Hải thở dài:

- Chẳng những Đại Tướng quân, mà năm đó lão Hầu gia cũng đã bị hành thích hơn mười lần rồi, nhưng cả hai người đều là cát nhân thiên tướng, nên thích khách không làm được gì. Hầu gia, hai đời Cẩm Y Hầu đều là trụ cột Đế quốc, có Cẩm Y Hầu, nước địch sẽ không thể nào đánh vào Đại Sở chúng ta. Đối với người Bắc Hán, Cẩm Y Hầu như cái gai trong thịt, năm đó nghĩ hết biện pháp cũng muốn giết chết Cẩm Y Hầu.

Y cười lạnh, hạ giọng gằn:

- Không chỉ người Bắc Hán, còn có người Đông Tề, những kẻ đó cũng không phải không có tặc âm. Ngoài ra, cho dù là trong Đại Sở ta, Cẩm Y Hầu cũng đã cản đường không ít người, những kẻ đó đều có lòng dạ khó lường.

Dương Ninh khẽ gật đầu cũng hiểu được điều này, cũng hiểu thêm, vì sao Cố Thanh Hạm và Đoạn Thương Hải lại coi trọng an nguy của mình như vậy. Dù sao hai đời Cẩm Y Hầu trước đều lần lượt gặp chuyện, chỉ sợ Cẩm Y Hầu đời thứ ba cũng được hưởng thụ các đãi ngộ tương tự.

- Đoạn Nhị thúc, ngươi đã từng nghe Phi Thiền Mật Nhẫn?

Dương Ninh nghĩ một lát mới nhẹ giọng hỏi.

Đoạn Thương Hải khẽ giật mình, cau mày hỏi lại:

- Phi Thiền Mật Nhẫn?

- Diệp ẩn tàng nhập địa

Phi thiền minh thiên hưởng.

Giáp hạ huyễn vạn tượng.

Y hạ thủy hỏa dưỡng…”

Dương Ninh thấp giọng ngâm. Đây là bốn câu thơ hắn đã nghe được từ Hạt Bào Trưởng lão đi theo Tiêu Quang, cho tới bây giờ vẫn nhớ rất rõ.

- Ta nghe người ta nói ở Đông Doanh có rất nhều lưu phái, trong đó có Diệp Ẩn, Phi Thiền, Giáp Hạ, Y Hạ, bốn đại lưu phái thanh danh vang dội. Nhưng trong đó, Phi Thiền Mật Nhẫn bị các lưu phái khác tiễu sát, không thể tiếp tục lăn lộn ở Đông Doanh.

Tuy nhân mạch của Đoạn Thương Hải khá rộng, lại hiểu không ít chuyện trong giang hồ, nhưng dù sao cũng xuất thân quân nhân chứ không phải người giang hồ thuần túy. Dương Ninh thấy y hơi ngẩn ra, liền hiểu y không biết gì về Phi Thiền Mật Nhẫn, chỉ có thể giải thích:

- Nghe nói sau khi tàn quân Phi Thiền Mật Nhẫn đào thoát khỏi Đông Doanh đã tới một vài hòn đảo ở Đông Hải hoạt động. Bọn họ không biết cách mưu sinh nào khác, am hiểu nhất là ám sát.

Đoạn Thương Hải hơi giật mình:

- Hầu gia, vì sao người biết những điều này?

Đương nhiên Dương Ninh đã nghĩ trước câu trả lời:

- Khi ta ở chùa Đại Quang Minh, các hòa thượng ngẫu nhiên nhắc tới.

Tuy chùa Đại Quang Minh là chùa của Hoàng gia, nhưng cũng có yếu tố giang hồ trong đó, là Thiên hạ đệ nhất tự, đương nhiên nắm rõ chuyện thiên hạ như trong lòng bàn tay.

Hơn nữa, hắn cũng không lo y sẽ đi chứng thực. Dù sao không phải ai cũng có tư cách lên chùa Đại Quang Minh.

Hiển nhiên Đoạn Thương Hải tin tưởng hoàn toàn không chút nghi ngờ, bèn hỏi:

- Vì sao đột nhiên Hầu gia lại nhắc tới Phi… Phi Thiền Mật Nhẫn?

- Bởi vì trong Phi Thiền Mật Nhẫn có cao thủ khinh công hàng đầu. Hơn nữa, ngươi có nói thích khách kia thân hình thấp bé, nhìn giống con khỉ, mà Phi Thiên Mật Nhẫn vốn là người Đông Doanh, người Đông Doanh đều thấp bé, Phi Thiên Mật Nhẫn giỏi nhất là ám sát. Cho nên… ta nghĩ, liệu có phải thích khách hành thích phụ thân năm đó có quan hệ chặt chẽ với Phi Thiên Mật Nhẫn không?

Đoạn Thương Hải giật mình, cau mày nói:

- Hầu gia, người nói, thích khách hành thích phụ thân năm đó, có thẻ là… là do đảo chủ Bạch Vân phái tới?

- Tại sao ngươi lại nghi ngờ đảo chủ Bạch Vân?

- Không phải người nói Phi Thiên Mật Nhẫn lưu lạc trên đảo Đông Hải sao? Theo ta được biết, đảo chủ Bạch Vân quanh năm ở trên đảo Bạch Vân, mà đảo Bạch Vân cũng là một trong số các đảo ở Đông Hải. Nơi đảo chủ Bạch Vân ở đương nhiên thuộc phạm vi khống chế của lão, phải chăng đám Phi Thiên Mật Nhẫn kia là do đảo chủ Bạch Vân khống chế?

Dương Ninh nghe Đoạn Thương Hải hỏi vậy, tim siết lại, quả thật không thể không có khả năng này.

- Ngươi cảm thấy Đảo chủ Bạch Vân là vì Đông Tề nên phái thích khách tới ám sát phụ thân?

Hắn lại lắc đầu:

- Ta cảm thấy khả năng này không lớn.

- Vì sao Hầu gia nói vậy?

- Hiện giờ quốc sách của Đông Tề là cân bằng trái phải. Nó có thể sống sót không phải vì có thủy quân mạnh, nói thật là, cho dù là Bắc Hán hay Nam Sở, quốc gia nào muốn đối phó với Đông Tề, cũng có thể đánh Đông Tề tới cặn bã không còn.

Đoạn Thương Hải gật đầu:

- Hầu gia nói cực phải. Đông Tề đất nhỏ ít người, nếu thật sự đánh nhau… tối đa nửa năm, Đại Sở ta có thể thu hết đất Đông Tề.

- Vậy thì, vì sao Đại Sở chúng ta và Bắc Hán không ra tay với họ? Là vì Bắc Hán đối chọi gay gắt với chúng ta, có thể nói là thế lực ngang nhau, ai dám vô tư dốc binh lực đối phó với Đông Tề?

Dương Ninh cười nhạt:

- Trừ phi, một ngày kia, hoặc Bắc Hán hoặc Đại Sở có thể chiếm được đối phương, đến lúc đó, không cần đánh Đông Tề cũng sẽ ngoan ngoãn xưng thần. Nhưng hiển nhiên người Đông Tề sẽ không để chuyện này xảy ra. Theo bọn họ nghĩ, Bắc Hán và Đại Sở ta ngang nhau không ai ăn được ai mới là tình huống an toàn nhất cho bọn họ.

Đoạn Thương Hải khẽ gật đầu:

- Hầu gia nói giống hệt Đại Tướng quân. Lúc trước Đại Tướng quân cũng đã nói, nếu Đại Sở ta muốn cường thịnh, không thể tiêu diệt Bắc Hán trong thời gian ngắn. Bởi vì đến lúc đó nhất định Đông Tề sẽ ngả về bên Bắc Hán. Ngược lại cũng vậy. Tóm lại, Đông Tề chỉ cần xem ai yếu hơn sẽ giúp kẻ đó.

- Khi phụ thân còn tại thế, Đại Sở ta có thể đối kháng với Bắc Hán. Trận chiến Tần Hoài đã chứng minh thế lực hai nước ngang nhau. Chỉ trong tình thế bất đắc dĩ người Đông Tề mới chọn phe, nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không tiếp cận bừa bãi. Bọn họ biết rõ, phụ thân còn sống có ý nghĩa thế nào với ba nước. Một khi phụ thân mất đi, rất có thể thế cân bằng giữa hai nước sẽ bị phá vỡ, Đảo chủ đảo Bạch Vân Mạc Lan Thương không thể không nhìn ra điều này. Lão là Quốc sư Đông Tề, đương nhiên sẽ phải nhìn vào đại cục mà hành động, phái người hành thích phụ thân tuyệt đối không có nửa lợi ích nào với Đông Tề. Ngươi cảm thấy một nhân vật đạt tới cấp Đạ Tông Sư sẽ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy sao?

Đoạn Thương Hải nghiêm túc suy nghĩ một lát mới đáp:

- Hầu gia, người nói không sai. Đảo chủ đảo Bạch Vân sẽ phải nhìn toàn cục, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.

- Cho nên, thích khách ám sát phụ thân năm đó đích thực là Phi Thiên Mật Nhẫn, nhưng đằng sau Phi Thiên Mật Nhẫn là một người khác.

Dương Ninh cười nhạt:

- Phi Thiên Mật Nhẫn và chúng ta không thù không hận, đơn giản là nghe lệnh người khác thôi. Kẻ thực sự muốn lấy mạng phụ thân là hung phạm đã thuê Phi Thiên Mật Nhẫn.

Đoạn Thương Hải vỗ đầu một cái, ảo não nói:

- Nếu không phải được Hầu gia nhắc nhở, tới giờ thuộc hạ vẫn không tìm ra được manh mối gì. Hầu gia cơ trí phi phàm, có thể nghĩ tới Phi Thiên Mật Nhẫn coi như đã tìm được manh mối quan trọng.

Y cười lạnh:

- Tuy thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, Đại Tướng quân không còn nữa, nhưng bất kỳ kẻ địch nào muốn thương tổn đến Đại Tướng quân chúng ta đều không thể bỏ qua.

- Ngươi có mạng lưới rộng, đại khái có thể âm thầm điều tra tình hình Phi Thiên Mật Nhẫn một chút.

Dương Ninh kéo rèm che, thấy bên ngoài trời đã sáng, bèn ngáp một cái:

- Tra được tin nhớ báo cho ta một tiếng. Ta cũng muốn biết kẻ đứng sau lưng đám con khỉ kia là ai.

 

0.16158 sec| 2434.75 kb