Dương Ninh chỉnh chỉnh lại áo, lúc này gã đi lấy nước đã trở về, trong tay gã bưng một cái bát tráng men, một nửa bát là nước, vô cùng không khách khí đặt lên bàn trước mặt Dương Ninh, hung dữ nói:
-Đã đến đây rồi, thì hãy thành thật, không được giở trò bịp bợp, tiểu sư muội đích thân thẩm vấn, nếu ngươi giở trò, lão tử nhất định sẽ hết sức chiếu cố ngươi!
Dương Ninh cũng chẳng thèm để ý đến gã, bưng bát tráng men lên, nhìn thấy bên miệng bát có tóc màu vàng, hắn nhíu mày, buông bát xuống:
-Đổi một chén trà đi!
-Hơ hơ, ngươi nghĩ mình là ai hả?
Gã nọ vén tay áo lên:
-Lão tử rót nước cho ngươi, đã là phá lệ rồi, ngươi còn được voi đòi tiên, có tin lão tử đấm ngươi một phát chết tươi không hả?!
Dương Ninh lườm gã nọ một cái, thản nhiên đáp:
-Nha sai của phủ Thần Hầu đều tự xưng là lão tử sao? Còn chưa nói xong hai câu đã muốn ra tay đánh người, cũng là quy tắc của phủ Thần Hầu ư?
-Mẹ nhà nó, tiểu tử này thật sự là ăn phải gan hùm mật gấu mà!
Gã nọ tức giận mắng:
-Nếu không giáo huấn ngươi một chút, ngươi còn chưa thật sự biết phủ Thần Hầu rốt cuộc là nơi như thế nào đâu!
Gã vung nắm đấm định đánh, giọng nói lạnh lùng của tiểu sư muội đã vang lên:
-Trần Kỳ, dừng tay!
Mặc dù Trần Kỳ lớn hơn tiểu sư muội rất nhiều, nhưng đương nhiên vẫn rất sợ tiểu sư muội, gã thu nắm đấm, nhìn Dương Ninh, hung dữ nạt:
-Không muốn uống thì đừng uống, đây cũng không phải là nơi ngươi có thể càn rỡ!
Rồi gã bước đến bên cạnh tiểu sư muội, hỏi:
-Tiểu sư muội, tiểu tử này phạm tội gì vậy?
Tiểu sư muội đáp:
-Hắn là yêu quái hút máu!
-Hả?
Trần Kỳ hơi biến sắc, đương nhiên phủ Thần Hầu đều biết sự tồn tại của yêu quái hút máu, kinh hãi nói:
-Tiểu sư muội, tên... tên này chính là tên chó má chúng ta đã truy nã từ lâu ư?!
Gã nhìn Dương Ninh chằm chằm, nói tiếp:
-Loại người này, giết chết hắn cả trăm lần cũng không đủ. Tiểu sư muội, muội thật lợi hại, lần này lập được công lớn, Thần Hầu nhất định vô cùng vui mừng!
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân, thì ra là thất sư huynh kia tới, trong tay cầm hồ sơ, bước đến cạnh bàn, kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh tiểu sư muội, mở hồ sơ ra, lại sai người lấy bút lông, rồi mới nhìn thẳng vào Dương Ninh, hỏi:
-Nói đi, ngươi tên là gì? Là người ở nơi nào?!
Dương Ninh ngồi trên ghế, muốn dựa cũng không có chỗ nào để dựa, hắn sờ sờ mũi, đáp:
-Họ Tề, tên Ninh, người Kinh thành!
-Tề Ninh... Người Kinh thành...!
Thất sư huynh cầm bút viết lên hồ sơ, lúc ngẩng đầu chợt nghe Trần Kỳ hỏi:
-Tề Ninh? Ngươi tên là Tề Ninh?!
Dương Ninh gật đầu đáp:
-Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Trần kỳ cười lạnh:
-Sao ngươi có thể tên là Tề Ninh được? Tề Ninh là cái tên mà ngươi có thể mang sao?
-Thật là kỳ lạ, ta tên Tề Ninh thì có gì mà không thể chứ?!
Dương Ninh thản nhiên đáp:
-Chẳng lẽ tên là A Cẩu A Mao thì có thể ư?
Thất sư huynh kia hình như cũng phản ứng lại, gã nhìn tiểu sư muội bên cạnh, nói khẽ:
-Tiểu sư muội, muội hẳn là đã từng nghe tới cái tên Tề Ninh. Hình như... Hình như cùng tên với Cẩm Y Hầu!
-Cẩm Y Hầu?
Tiểu sư muội nhíu chặt mày.
Thất sư huynh nói:
-Vài ngày trước triều đình vừa ban xuống chiếu lệnh, tấn phong Thế tử của Tề Đại tướng quân kế thừa tước vị, hình như vị Cẩm Y Hầu đó cũng tên là Tề Ninh!
-Người trùng họ trùng tên trong thiên hạ rất nhiều!
Từ đầu đến cuối tiểu sư muội không hề cười:
-Chẳng lẽ tên là Tề Ninh thì có quan hệ với Cẩm Y Hầu ư?
Trần Kỳ cười, nịnh nọt:
-Tiểu sư muội nói phải lắm, Cẩm Y Hầu là người thế nào chứ? Nhất định là uy phong lẫm liệt, cái tên tiểu tử này nhất định là khác biệt một trời một vực với Cẩm Y Hầu.
Gã cười hê hê rồi nói tiếp:
-Vài ngày trước, nghe nói Cẩm Y Hầu và Đậu Liên Trung kiện cáo nhau một hồi ở phủ Kinh Đô, Đậu Liên Trung chật vật không chịu nổi. Còn Cẩm Y Hầu đương nhiên vô cùng sáng suốt uy phong. Còn tên tiểu tử này nhìn cực kỳ bỉ ổi hèn mọn, sao có thể xứng cùng tên với Cẩm Y Hầu chứ?
Dương Ninh vốn cực kỳ ghét gã Trần Kỳ nhưng nghe thấy gã tích cực ca ngợi Cẩm Y Hầu như vậy, sự ghét bỏ trong lòng cũng giảm xuống một chút.
-Đúng rồi, cô nương, cô tên là gì?
Dương Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời mà lạnh lùng của tiểu sư muội, mỉm cười hỏi:
-Đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên cô.
Thất sư huynh lạnh mặt đáp:
-Tên của tiểu sư muội là thứ ngươi có thể hỏi sao? Tiểu tử ngươi đừng có được đà lấn tới. Ngươi chớ quên, ngươi là tội phạm!
Dương Ninh cười nói:
-Hiện tại ta là kẻ tình nghi, các ngươi vẫn chưa thể khẳng định ta là tội phạm. Các ngươi muốn thẩm vấn ta thì đương nhiên ta phải biết tên của các ngươi, nếu như đến lúc đó các ngươi đổ oan cho ta, ta muốn lấy lại trong sạch, không thể ngay cả ai là người đổ oan cho mình cũng không biết được.
Rồi hắn lại cười với tiểu sư muội:
-Cô nương, cô nói, ta nói có đúng không nào?!
Tiểu sư muội thấy đến lúc này mà Dương Ninh vẫn còn cợt nhả, hừ lạnh một tiếng, đáp:
-Tính xấu không đổi. Cây ngay không sợ chết đứng, ta là Tây Môn Chiến Anh, ngươi nhớ cho kĩ đấy!
-Ồ ô, xin thỉnh giáo một chút, ý nghĩa là gì vậy?
-Chiến trong chiến tranh, anh trong hồng anh, vừa lòng chưa hả?!
Tiểu sư muội Tây Môn Chiến Anh lạnh lùng đáp.
Dương Ninh ngạc nhiên nói:
-Danh tự của cô nương tuy rằng khí khái anh hùng bừng bừng, nhưng mà lại mang theo sát khí, thân là một cô nương, tại sao trong tên lại có một chữ “chiến” chứ? Hình như điều này không được thỏa đáng cho lắm thì phải?
-Rầm!
Thất sư huynh đập lên bàn một cái, quát lớn:
-Im ngay! Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, ta rút đao chém chết ngươi!
Rồi gã lạnh lùng hỏi:
-Thành thật khai báo, sao ngươi phải giết người hút máu? Án mạng đầu tiên xảy ra vào lúc nào? Ngoài Kinh Thành ra, ngươi còn từng giết người ở những đâu?!
Dương Ninh lắc đầu đáp:
-Ta đã nói rồi, ta không giết người, càng không hút máu người, là các người gán tội lên ta!
-Ngươi nói là ngươi vừa khéo đi qua ngõ nhỏ kia, sau đó đi vào, vậy ngươi giải thích xem, tại sao đêm hôm khuya khoắt, ngươi lại đi qua ngõ nhỏ kia?
Tây Môn Chiến Anh nhìn thẳng vào mắt Dương Ninh:
-Trên người ngươi còn mang theo đao nữa!
Rồi lấy thanh đao Hàn Nhẫn ra quơ quơ trước mặt hắn:
-Nếu như ngươi là người tốt, thì sao nửa đêm còn vác đao ra đường chứ?!
Dương Ninh đáp:
-Nghe nói gần đây Kinh thành không được an toàn, ta là người nhát gan, chẳng lẽ mang đao bên người để phòng thân khi ra ngoài cũng không được ư?!
-Đương nhiên không thể!
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:
-Chẳng lẽ ngươi không biết Đại Sở ta đã sớm ban xuống lệnh đao thú, bách tính bình thường thì không được phép mang theo hoặc cất giất binh khí, nếu không sẽ luận theo tội mưu phản mà xử. Chưa nói tới việc ngươi có giết người hay không, chỉ bằng việc ngươi mang đao bên người thì chúng ta đã có thể xử ngươi tội chết!
Dương Ninh cười đáp:
-Không phải chứ, ta nghe nói phủ Thần Hầu các ngươi chỉ xử lý việc giang hồ, ta không phải người giang hồ, cho dù có mang theo binh khí, cũng là việc của nha môn phủ Kinh Đô, chẳng lẽ phủ Thần Hầu các ngươi có thể lạm dụng vượt quyền ư? Còn nữa, ngươi nói mang theo binh khí chính là tạo phản, vậy ta muốn thỉnh giáo một chút, trên giang hồ liệu có mấy người không mang binh khí? Theo như ngươi nói, thì bọn họ đều là phản tặc, vì sao các ngươi không bắt bọn họ lại chứ? Đúng rồi, trong mấy tiêu cục lớn ở Kinh thành, người áp tải đều mang binh khí, sao các ngươi còn chưa đi bắt người?!
Thất sư huynh giận dữ nói:
-Ngươi... Ngươi già mồm cãi láo! Bọn họ đương nhiên khác ngươi!
-Vị sư huynh này, ta muốn thỉnh giáo một chút, có gì khác chứ?!
Dương Ninh cực kỳ khiêm tốn, tỏ vẻ xin được chỉ giáo.
Thất sư huynh đang muốn nói tiếp, Tây Môn Chiến Anh đã cất lời:
-Thất sư huynh, hắn đang cố ý lái sang chuyện khác, đừng tranh luận với hắn!
Rồi nàng cũng đập bàn một cái, nói:
-Tề Ninh, hiện tại chúng ta thẩm vấn ngươi, chúng ta hỏi cái gì ngươi đáp cái đó!
-Không sai, không sai. Ta đã bị tên tiểu tử này làm cho tức đến hồ đồ rồi!
Thất sư huynh có chút phiền não.
Gã tức giận nói:
-Ngươi nói ngươi không giết người, chứng cứ đâu?!
Dương Ninh thoải mái trả lời:
-Muốn chứng cứ rất đơn giản, đợi đồng bọn của ta tỉnh lại, ngươi hỏi y, thì không phải mọi thứ đều rõ ràng sao?
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:
-Nếu y là đồng bọn của ngươi, thì ngươi cảm thấy lời khai của y có tác dụng ư?!
Dương Ninh thở dài:
-Ta nói này hai vị, nếu như ta thật sự là yêu quái hút máu thì các ngươi cảm thấy chỉ bằng hai người các ngươi là có thể chế ngự ta sao? Nếu ta thật sự muốn giết người, còn thật thà theo các người về phủ Thần Hầu đến vậy à?
-Đương nhiên ngươi muốn chạy, chỉ tiếc là đã bị chúng ta bắt tại trận mà thôi!
Thất sư huynh nói tiếp:
-Đã rất muộn rồi, chúng ta không có nhiều kiên nhẫn lề mề với ngươi như vậy. Ngươi thật thà khai báo đi, lần đầu tiên giết người là khi nào?!
Gã sai nha còn lại cả buổi không lên tiếng cuối cùng không nhịn được mà mở miệng:
-Tiểu sư muội, Thất sư huynh, các ngươi có tận mắt nhìn thấy người này giết người không?!
Dương Ninh thấy gã nha sai này chí ít cũng phải khoảng hơn ba mươi tuổi, thất sư huynh chẳng qua chỉ hơn hai mươi, hai người này không chừng phải hơn kém nhau mười tuổi ấy chứ! Nhưng không biết tại sao gã nha sai trung niên này cũng gọi người trẻ tuổi này là “sư huynh”, chẳng lẽ bọn họ sắp xếp thứ tự theo thời gian nhập môn?!
Chắc hẳn những người này đều là đệ tử của Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân? Hoặc xưng hô giữa những nha sai trong phủ Hầu Thần là sư huynh đệ? Dù sao thì phủ Thần Hầu cũng xử lý chuyện giang hồ, đám nha sai xưng huynh gọi đệ với nhau cũng rất là hợp với quy tắc giang hồ.
Thất sư huynh nói:
-Chúng ta nhìn thấy hắn ở cạnh xác chết, trên tay có máu, ngoài hắn ra, không còn ai hết!
-Vậy chuyện đồng bọn của hắn là sao?!
Nha sai trung niên hơi cau mày:
-Hắn nói muốn đợi đồng bọn tỉnh lại, là có ý gì vậy?!
-Đồng bọn của hắn lúc đó bất tỉnh trong ngõ nhỏ...!
Thất sư huynh nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, không kiềm được mà hỏi:
-Đúng rồi, đồng bọn của ngươi sao lại bị hôn mê thế?
-Ngươi nói trong ngõ nhỏ không có người khác, chỉ có một mình ta, vậy thì chỉ có thể là ta đánh y bất tỉnh thôi!
Dương Ninh than thở:
-Ta đánh đồng bọn của mình bất tỉnh, mới giống kẻ giết người hút máu chứ!
Thất sư huynh đương nhiên nghe ra sự châm chọc trong câu nói của Dương Ninh, nhưng mà gã cũng biết, nếu đã là đồng bọn, thì việc ra tay với đồng bọn của mình thật sự rất kỳ lạ.
Dù sao gã cũng là người của phủ Thần Hầu, tuy xử lý mọi việc còn thiếu kinh nghiệm, nhưng cũng biết nếu bên trong một vụ án tồn tại điểm đáng ngờ vô cùng rõ ràng, thì không thể dễ dàng kết luận.
Tây Môn Chiến Anh thản nhiên nói:
-Hắn nói người đó là đồng bọn của hắn. Nhưng ai có thể chứng minh lời của hắn là đúng chứ?
Thất sư huynh cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý của Tây Môn Chiến Anh, đập bàn một cái, gào lên:
-Giỏi lắm! Tiểu tử ngươi còn nói dối, người đó căn bản không phải là đồng bọn của ngươi, mà là người bị hại. Đêm nay ngươi chuẩn bị giết chết hai người, ta nói đúng chứ hả?
Dương Ninh vỗ tay, cười đáp:
-Quả nhiên là thần thám, vị sư huynh này nhanh như thế đã hiểu ra mọi chuyện, thật khiến người ta khâm phục mà!
Hắn không hề che giấu vẻ châm biếm trên mặt, mà ngay cả giọng nói cũng đượm sự trào phúng!
-Quá cuồng vọng, quá cuồng vọng rồi!
Trần Kỳ rít lên:
-Thất sư huynh, tiểu sư muội, còn chưa có tên tội phạm nào dám kiêu ngạo làm càn như vậy ở phủ Thần Hầu, xem ra chúng ta phải dùng đến hình cụ, thì tên tiểu tử này mới thật thà hơn được!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo