Con hẻm nhỏ tĩnh mịch, nhưng rộng hơn con hẻm trước một chút, đi về phía trước mười bước thì âm thanh càng lúc càng rõ hơn, lờ mờ trông thấy dưới đất có rất nhiều bóng đen, trong lúc nhất thời cũng không rõ là đã có chuyện gì xảy ra.

Hộ vệ nhìn thấy bóng người thì lập tức bước tới bảo vệ Dương Ninh, lưỡi đao hướng về phía trước, hét lên:

- Là ai?

Bóng đen nghe thấy tiếng người thì đột nhiên động đậy, Dương Ninh lờ mờ trông thấy người này quay người lại. Trong bóng đêm, chỉ có thể thấy đôi mắt của kẻ đó có màu xanh, trông giống như mắt của dã thú.

Bóng đen đó hiển nhiên là một người.

Hộ vệ đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy một tiếng kêu kỳ lạ sau đó bóng đen kia liền lao tới với tốc độ cực nhanh, Dương Ninh lắp bắp kinh hãi, tay nắm chặt dao quát lớn:

- Coi chừng!!!!!!!

Hộ vệ của Cẩm Y Hầu phủ đều đã được tuyển chọn rất kỹ lưỡng, đều dũng mãnh trung thành, thấy bóng đen lao về phía này thì lập tức tiến lên hét lớn:

- Hầu gia mau lui về phía sau đi ạ!

Sau đó gã vung đao đánh về phía bóng đen đang lao tới.

Dương Ninh không trông thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, cơ thể của tên hộ vệ bị bật ngược về phía Dương Ninh.

Dương Ninh phản ứng rất nhanh, lùi về phía sau rồi đưa tay ra tiếp được hộ vệ kia.

Sau khi cố gắng tiếp được người hộ vệ kia thì lại bị một luồng xung lực cực lớn đập vào người, mặc dù Dương Ninh đã lui về phía sau để giảm lực va chạm của xung lực nhưng vẫn phải lùi năm sáu bước về phía sau mới có thể đứng lại được.

Bóng đen lao người lên, thân pháp nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà trong hẻm. Dương Ninh ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy người này mặc một bộ áo choàng màu đen, dáng người thon dài, nhìn khuôn mặt của người đó Dương Ninh kinh hãi, chỉ thấy trên mặt người đó là sự lạnh lẽo chết chóc, gã đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng màu đen.

Thị lực của Dương Ninh rất tốt có thể nhìn thấy mặc nạ bằng đồng đen của người đó trông rất cổ quái, hai bên thò ra hai cái sừng trông như sừng trâu, đứng ở trên mái hiên từ trên cao nhìn xuống, mặc dù vô cùng quỷ dị nhưng khí thế lại nghiêm nghị, áo đen bay trong gió, toàn thân toát lên dáng vẻ một của vị tướng quân đang đứng trên sa trường.

Đứng lúc này, ở cách đó không xa đột nhiên phát ra một tiếng kêu nhỏ, còn vị tướng quân mắt xanh kia thì quay người bỏ đi, Dương Ninh cố nhìn cũng không thấy gì cả.

Hắn vô cùng kinh ngạc cúi xuống nhìn hộ vệ kia thì thấy khóe miệng người đó có máu chảy ra, còn người thì đã hôn mê rồi.

Dương Ninh biết võ công của hộ vệ Cẩm Y Hầu phủ cũng được tính là khá cao vậy mà vị tướng quân mắt xanh kia chỉ cần một chiêu đã đánh ngất được bọn họ, như vậy có thể thấy võ công của đối phương cực cao cường, chỉ riêng vừa rồi người đó chỉ nhảy một cái đã lên được đến nóc nhà, khinh công đạt đến trình độ này cũng có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.

Lần này hắn có thể xác định người mà Đoạn Thương Hải đuổi theo rất có thể chính là tướng quân mắt xanh này.

Lúc trước hắn còn tưởng người nhìn giống con dơi đó là thủ lĩnh của đám Phi Thiền Mật Nhẫn nhưng hiện tại xem ra hắn đã đoán sai, tuy nói “người dơi” của Phi Thiền Mật Nhân cũng có khinh công rất cao cường nhưng hắn còn nhớ dáng người của Phi Thiền Mật Nhẫn thấp bé, nhìn vô cùng hèn mọn bỉ ổi mà bóng đen vừa rồi mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng lại có dáng người thon dài, rất có khí thế, không đánh đồng với tên “người dơi” kia được.

Đang muốn cõng hộ vệ rời khỏi đó thì đột nhiên ngửi thấy mùi tanh nồng của máu xộc lên, hắn nheo mắt đi về phía trước xem xét, lúc nãy không nhìn kỹ nên không phát hiện thì ra trên mặt đất vẫn còn một người nằm ở đó.

Dương Ninh cảm thấy có chút không ổn vội vàng để tên hộ vệ kia xuống nắm chặt đao nhích tới gần chỗ người kia, thấy người nằm đó không hề nhúc nhích cũng không biết là còn sống hay đã chết, hắn sợ người đó chính là Đoạn Thương Hải.

Càng bước tới gần thì mùi máu tanh lại càng nồng, mùi này khiến người ta cảm thấy buồn nôn, chỉ thấy người này nằm ngửa dưới đất, toàn thân đều là máu tươi. Dương Ninh che mũi ngồi xổm bên cạnh người đó, nhìn thấy trang phục người mặc là đồng phục của sai dịch trong Kinh đô phủ, hắn đã từng tới Kinh đô phủ nên đã nhìn thấy đồng phục của sai dịch nơi này, giống hệt với bộ trang phục của người này.

Nhìn lướt qua một lượt, con ngươi của Dương Ninh chợt co lại, cảm thấy dạ dày quay cuồng, hắn thật sự không nhịn nổi nữa quay qua chỗ khác nôn ra một ngụm nước chua.

Chỉ thấy cổ họng của người này nát bét còn thê thảm hơn cả yết hầu của con ngựa vừa nãy, đáng sợ hơn chính là khung xương mặt người này nhô lên, gầy như cái xác khô, hốc mắt trũng sâu nhưng hai con ngươi lại lồi ra không có chút ánh sáng nào u ám như mắt của cá chết vậy.

Mặc dù Dương Ninh cảm thấy ớn lạnh nhưng thấy người này không phải Đoạn Thương Hải nên cũng thở phảo nhẹ nhõm.

Thấy phần ngực của người này lõm xuống tựa như có một cái hố ở đó, Dương Ninh đưa tay ra mở phanh phần áo ở ngực người đó ra phát hiện ngực người này có một vết lõm rất rõ ràng là đã bị người ta đánh một quyền rất nặng, xương ngực vỡ vụn, toàn thân người này đều là xương bọc da, nhìn thấy rõ cả khung xương.

Dương Ninh nhíu mày, hắn cũng không biết rốt cuộc thì tên sai dịch này chết bởi vì bị đánh một quyền vào ngực hay là chết bởi vì bị xé nát yết hầu nữa.

Đột nhiên cơ thể Dương Ninh chấn động, hắn chợt nghĩ đến chuyện đã nghe được lúc ở Vĩnh An Đường.

Nhà bên cạnh Vĩnh An Đường là Tế Thế Đường, đại phu phụ trách quản lý Tế Thế Đường là Hoàng tiên sinh ngày đó đã sang Vĩnh An Đường rồi đề cập đến mấy chuyện kỳ lạ xảy ra trong Kinh thành.

Theo như lão ta nói thì trong Kinh xuất hiện Quỷ hút máu chuyên đi hút máu tươi của người sống, người chết đều toàn thân khô quắt, không thể nhìn ra được diện mạo.

Người này mặc dù vẫn có thể nhận ra tướng mạo nhưng cũng đã khô quắt, chắc bởi vì y vừa mới bị hút máu, nếu như qua một thời gian nữa chắc chắc cũng sẽ biến thành một bộ xác khô quắt khô queo, thậm chí đợi đến ngày mai mới được người ta phát hiện chắc cũng không thể nhận ra được diện mạo nữa rồi.

Nói như vậy, vị Hoàng tiên sinh kia cũng không phải là nói khoác mà quả đúng là có chuyện như vậy, vị tướng quân mắt xanh vừa rồi chẳng lẽ chính là Quỷ hút máu trong lời kể của Hoàng tiên sinh?

Con hẻm nhỏ tĩnh mịch, âm khí dày đặc.

Dương Ninh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, lượng máu trong cơ thể của một người cũng không phải là ít vậy mà một người lại có thể hút cạn toàn bộ máu trong cơ thể người khác như vậy thật đúng là khó tin. Mà cho dù trên đời này đúng là tồn tại người có ham mê hút máu thì dạ dày của người đó làm sao có thể chứa được tất cả máu của một con người được chứ?

Cái này quả đúng là cực kỳ quỷ dị.

Bây giờ mới được chứng kiến, mặc dù máu trong người gã sai dịch này đã chảy ra không ít nhưng đoán chứng hơn phân nửa đều đã bị tướng quân kia hút mất, nhưng vừa nãy nhìn vào người vị tướng quân mắt xanh kia phần bụng thậm chí còn không nhô lên chút nào, nhiều máu như vậy y làm sao mà tiêu hóa được?

Dương Ninh lạnh hết cả sống lưng, hắn biết nơi này không thể ở lâu, nếu tên sai dịch này không phải Đoạn Thương Hải thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, đang muốn đứng dậy rời đi thì chợt cảm thấy có một luồng gió mạnh ấp tới, luồng gió ấy là từ phía trên đánh xuống.

Dương Ninh cho là tướng quân ,ắt xanh đã đi giờ lại quay trở lại nên không hề do dự xoay người lăn một vòng trên đất sau đó bật người đứng dậy, cầm dao nhắm về phía trước, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng có một bóng người từ trên không trung bay xống đứng ở trước mặt hắn.

Lờ mờ trông thấy người nọ mặc áo choàng, trên đầu là chiếc mũ rộng vành, tay phải cầm một cây roi dài, vành mũ rủ xuống khiến hắn không thể nhìn rõ được tướng mạo của người này.

Người nọ đứng bên cạnh thi thể liếc mắt nhìn một cái rồi ngẩng đầu lên, lúc này Dương Ninh mới có thể nhìn thấy một chiếc cằm hơi nhọn, mặc dù trong hẻm nhỏ ánh sáng lờ mờ nhưng cằm của người này lại trắng nõn, chỉ nghe thấy người nọ lạnh lùng cất tiếng:

- Ngươi chạy không thoát đâu, hãy mau buông tay chịu trói đi!

Là giọng của con gái, thanh âm thanh thúy nhưng lại rất lạnh lùng, có thể thấy đã là một cô gái còn trẻ.

- Buông tay chịu trói?

Dương Ninh nhíu mày hỏi ngượi lại.

- Vì sao ta phải buông tay chịu trói? Cô là ai?

- Bọn ta đã truy nã ngươi từ lâu, chẳng lẽ ngươi không biết bọn ta là ai?

Nàng ta cười lạnh hỏi.

- Hút máu tươi của người sống, táng tận lương tâm, sao có thể để tên súc sinh nhà ngươi sống mà rời khỏi đây được!

Dương Ninh giật mình, cuối cùng cũng hiểu thì ra là cô nương này đã hiểu lầm tên sai dịch kia là do mình giết chết nên vội giải thích:

- Cô nương, có lẽ là cô đã hiểu lầm rồi, người này… người này không liên quan gì đến ta hết, ta không biết hút máu người.

- Đừng có mà giảo biện.

Nàng ta lạnh lùng quát.

- Xem roi đây!

Cơ thể nàng ta lao tới, cánh tay vung lên, cây roi trong tay quất thẳng về phía Dương Ninh.

Dương Ninh cảm nhận được một nguồn sức mạnh đánh tới, biết roi pháp của cô nàng này khá tốt, mặc dù bộ pháp của hắn rất huyền diệu nhưng sợ là không thể thi triển được trong con hẻm nhỏ hẹp này, mà cô nàng này cũng chẳng nói rõ ràng gì đã nhận định hắn chính là sát nhân hút máu hơn thế nữa còn mới nói được đôi ba câu đã động thủ rồi, thấy mình không thể nói lý với nàng ta được hắn nhanh chóng quyết định….quay người chạy!

Nàng ta lạnh lùng quát lớn:

- Tặc tử chạy đâu!

Sau đó đuổi theo hắn.

Bước chân của Dương Ninh nhẹ nhàng, thầm nghĩ: Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, đợi ra khỏi con hẻm này xem chúng ta ai lợi hại hơn. Hắn liều mạng chạy về phía trước nhưng mới chỉ chạy được khoảng mười buốc thì lại thấy trước mặt xuất hiện thêm một bóng người, trong tay người này cầm thanh đại đao, lưỡi đao hướng xuống dưới đất đứng chặn đường đi.

Dương Ninh chỉ có thể dừng bước, thấy cách ăn mặc của người này với cô gái lúc nãy giống hệt nhau, hắn quay người lại thì thấy nàng ta cũng đã đuổi theo tới đây, hai người này một trước một sau chặn đường hắn.

Dương Ninh khẳng định hai người đến là để bắt tên Quỷ hút máu kia, hắn lại không phải là người xấu nên vội lên tiếng:

- Hai vị đừng vội động thủ, hãy nghe ta giải thích đã.

- Ngươi muốn giải thích cái gì?

Cô gái đứng cách Dương Ninh khoảng bốn năm bước ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dương Ninh.

Dương Ninh cười khổ nói:

- Các ngươi thật sự hiểu lầm rồi, kẻ giết người không phải là ta, người hút máu lại càng không phải là ta, các ngươi hãy nhìn kỹ lại xem ta giống một người thích đi hút máu người sao?

- Biết người biết mặt không biết lòng! Những kẻ đội lốt người làm những chuyện táng tận lương tâm cũng không phải là ít!

Nàng ta lạnh lùng đáp lại.

- Ngươi muốn bị bọn ta đánh chết ở đây là ngoan ngoãn cùng bọn ta về thẩm vấn?

Người ngăn trở kia lúc này mới cất tiếng nói:

- Tiểu sư muội, không cần nhiều lời với hắn, tên súc sinh này vô cùng hung ác, chúng ta hãy giết chết hắn luôn ở đây đi!

Dương Ninh điên tiết quát:

- Các người đi bắt Quỷ hút máu thì chắc hẳn cũng không phải là loại đạo tặc gì đó, vì sao còn chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện đã muốn giết người là sao? Rốt cuộc các ngươi là ai? Chưa nói đến chuyện người không phải do ta giết mà cho dù có là do ta giết thì các người không phân biệt phải trái trắng đen đã muốn giết người chẳng lẽ không phải là vô cùng hung ác sao?

- Đối với loại người như ngươi thì không cần khách khí.

Nam tử kia lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn biết bọn ta là ai cũng dễ thôi, để ngươi có chết thì cũng biết được là mình đã chết trên tay ai. Bọn ta là người của Thần Hầu phủ, chính là người muốn bắt những tên đốn mạt như ngươi đây, thế nào? Hiện tại đã hài lòng chưa?

Y nói xong thì nhấc tay giơ đao lên.

 

0.11454 sec| 2444.789 kb