Xích Đan Mị cười quyến rũ, giọng điệu ngọt ngấy hỏi:
- Ngươi thật sự không sợ?
Dương Ninh cố tình hạ thấp phần eo xuống khiến cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau hơn, khiêu khích đáp lại:
- Ta “xử” ngươi rồi, ngươi có thể làm gì được chứ?
Hắn nghĩ thầm: chỉ tiếc người phụ nữ này lại có lòng bất chính, nếu cùng cô ta đại chiến 300 hiệp ở đây chắc chắn sẽ phê lắm đây!
Không đợi hắn nghĩ thêm thì đã có cảm giác toàn thân như bị xiết chặt, dường như cơ thể mềm mại của Xích Đan Mị tỏa ra một luồng khí kỳ lạ. Dương Ninh biết chuyện này không ổn đang định có phản ứng nhưng cả người đã bị luồng khí này bao lấy, cơ thể của hai người vốn dính sát vào nhau ngay lập tức bị đẩy ra. Dương Ninh bị luồng khí đó đẩy bay lên không trung, Xích Đan Mị vung chân lên.
Khi ả ta vung chân lên, quần đỏ trượt xuống, nửa đùi lộ ra ngoài, làn da trắng như tuyết, dáng chân thon dài, cơ thịt săn chắc gọn gàng, đẹp không tì vết, khiến người ta có cảm đẹp đẽ mà săn chắc. Dương Ninh còn chưa kịp nhìn rõ cặp đùi xinh đẹp thì đã bị Xích Đan Mị đá một cước vào eo, cả người bay ra ngoài sau đó ngã phịch xuống sàn thuyền.
Cũng may là mặt sàn không quá cứng, nhưng dù vậy bị đạp một phát ngã xuống mạnh như vậy vẫn khiến Dương Ninh có cảm giác xương cốt toàn thân vỡ vụn.
Hắn ngẩn người một lúc, biết Xích Đan Mị sử dụng nội công, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng hắn tức giận nhiều hơn.
Xích Đan Mị như một đám mây bay lên sau đó hạ xuống ngồi xổm cạnh Dương Ninh, sóng mắt lay động, giọng nói vẫn nũng nịu như trước:
- Tiểu Hầu gia, ta đã nói rồi nếu như ta mà giận thì sẽ hung dữ lắm đó. Sao? Sợ không?
- Xích Đan Mị, ngươi…Chẳng qua là ngươi đầu cơ trục lợi thôi.
Dương Ninh giận dữ nói:
- Không dùng nội công ngươi thắng được ta chắc?
Xích Đan Mị bật cười châm trọc:
- Cái này lạ nha, là do ngươi không đủ bản lĩnh, không chịu luyện công đến nơi đến chốn, lại trách người ta bản lĩnh cao hơn ngươi? Người ta vốn muốn để ngươi nằm xuống từ lâu rồi nhưng ngươi nói chuyện rất dễ nghe nên người ta mới để ngươi chiếm chút tiện nghi, cho ngươi bắt nạt người ta. Là do ngươi không nói thật lòng mà người ta lại không có tính kiên nhẫn nên mới tức giận như vậy!
Dương Ninh giãy dụa muốn đứng lên thì nghe thấy Xích Đan Mị nói:
- Người đừng động đậy, ngươi mà động đậy là ta lại tức giận đó!
Dương Ninh điên tiết quát:
- Cùng lắm thì giết ta đi!
Sau đó hắn trở mình xoay người lại muốn ngồi dậy, Xích Đan Mị nhíu mày, bàn tay ngọc ngà vươn ra bóp cổ Dương Ninh, bình thường bàn tay nhỏ nhắn vô cùng đẹp mắt nhưng lúc này nó lại trở thành vũ khí lấy mạng người khác, ánh mắt xinh đẹp của Xích Đan Mị ánh lên tia tàn khốc, thản nhiên nói:
- Ta không có hứng thú chơi đùa với ngươi nữa, Bắc Cung Lliên Thành ở đâu? Nếu ngươi không nói đừng trách ta không khách khí.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, cười nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, ngươi dù thành quỷ cũng **!
(gốc chỉ có hai dấu hoa thị, chẳng hiểu là từ bậy bạ gì)
Dương Ninh thấy vẻ quyến rũ của nàng ta đã không còn, trong mắt còn mang theo hàn ý, cảm thấy có chút khẩn trương, đúng lúc này chợt có giọng nói truyền đến:
- Tiểu Yêu Đông Hải, dám vào núi của ta, chán sống rồi sao?
Giọng nói này đến bất chợt khiến Dương Ninh giật mình, Xích Đan Mị cũng biến sắc, liếc mắt nhìn xung quanh.
Bên trong khoang thuyền, ngoại trừ Trác Tiên Nhi vẫn đang hôn mê tựa vào ghế thì không còn ai khác nhưng giọng nói này Dương Ninh lại nghe thấy rất rõ ràng.
Giọng nói đó dường như ở ngay bên tai, gần trong gang tấc nhưng cũng lại như mờ mịt tận chân trời.
Trên mặt Xích Đan Mị không còn vẻ yêu mị như trước nữa, đôi mày thanh tú nhíu chặt, giọng điệu lạnh lùng hỏi lại:
- Các hạ cần gì phải dấu đầu hở đuôi như vậy, nếu đã đến thì sao không bước ra gặp mặt nhau?
- Võ công của ta cao hơn ngươi, ta bước ra, ngươi không sợ sao?
Giọng nói đó vẫn rõ ràng chui vào lỗ tai Dương Ninh.
Dương Ninh nghe thấy trong giọng nói của người này có chút khàn, hình như tuổi tác khá cao, nhưng kỳ lạ là hắn lại không thể nghe ra được giọng nói này là nam hay nữ.
Giọng nói có chút khàn nhưng lại có chút lanh lảnh, ngữ khí rất thấp, như là cố ra vẻ!
Xích Đan Mị tập trung tinh thần cảnh giác, nhưng giọng nói lại cố ra vẻ thoải mái:
- Sợ hay không còn phải xem bản lĩnh của các hạ ra sao đã.
- Đồ tử đồ tôn của Mạc Lan Thương chẳng học được cái gì nhưng lại học được cái thái độ coi trời bằng vung của lão ta.
Giọng nói đó cất lên tiếng cười quái dị.
- Ngươi muốn biết bản lĩnh của ta sao không xem lại bàn tay của mình ấy?
Xích Đan Mị nghe vậy thì giật mình giơ tay lên xem, Dương Ninh cũng nhìn sang, vừa nhìn thấy đã biến sắc.
Chỉ thấy một ngón tay của Xích Đan Mị đang chảy máu, da thịt nàng ta trắng nõn, bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà, màu tươi đỏ thẫm nổi bật trên da thịt trắng trảo khiến người ta nhìn vào liền giật mình.
Xích Đan Mị mặt mày tái nhợt, thất thanh hỏi:
- Ngươi…ngươi là ai?
Một tay nàng ta nhẹ nhàng rút một cái, dưới ánh đèn dầu có thể thấy rõ hai ngón tay ả ta đang kẹp một cây ngân châm rất nhỏ.
Dương Ninh nhìn thấy cây ngân châm nhỏ như sợi lông tơ, nếu như không phải là nhãn lực tốt thì không thể nhìn ra được.
Không ngờ đối phương lại có thể im hơi lặng tiếng mà phóng ngân châm, điểm đáng sợ nhất chính là với thân thủ của Xích Đan Mị mà lại không hề phát hiện ngón tay bị người ta đâm chảy máu.
- Tuy Mạc Thương Lan không phải cái gì ghê gớm nhưng ta vẫn sẽ để lại mặt mũi cho lão ta một lần, còn nếu như ngươi vẫn cố dây dưa thì ta cũng không ngại khiến lão ta thiếu đi một đồ đệ đâu, ngươi tin không?
Giọng nói vừa khàn vừa trầm, nhưng những lời nói ra khiến người ta không thể không tin.
Xích Đan Mị khẽ cắn đôi một đỏ mọng, đôi mắt dễ thương đảo khắp tứ phía, cuối cùng thở dài:
- Công phu truyền âm của tiền bối quả nhiên lợi hại, vãn bối có chỗ nào đắc tội xin tiền bối lượng thứ.
Ả ta lườm Dương Ninh, trừng mắt oán hận, khẽ nói:
- Ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Nàng ta uốn éo cơ thể mềm mại như một ngọn lửa bay đến bên cửa sổ, mở cửa ra rồi nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Dương Ninh thấy Xích Đan Mị bỏ đi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn ngồi dậy cởi bỏ dây thừng trói ở hai chân sau đó đứng dậy chắp tay nói:
- Không biết vị tiền bối nào đã ra tay cứu giúp? Vãn bối là Tề Ninh, xin cảm tạ tiền bối!
Nhưng xung quanh lại không hề có tiếng đáp lại.
Dương Ninh nhíu mày, cố nói to hơn:
- Tiền bối đang ở đâu? Có thể bước ra cho vãn bối nói lời cảm ơn được không?
Trong lòng hắn khẽ động, hỏi:
- Tiền bối chính là Bắc Cung tiền bối đúng không?
Có thể khiến một cao thủ như Xích Đan Mị chạy trối chết như vậy chắc chắn đối phương phải là cao thủ hàng đầu thậm chí có khi còn đạt được đến cảnh giới Đại Tông Sư cũng nên, nếu không Xích Đan Mị đã chẳng sợ hãi đến vậy.
Hắn và Xích Đan Mị vẫn luốn nói tới Bắc Cung Lliên Thành, chẳng lẽ đúng thật là “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến”, chẳng lẽ đúng là Kiếm Thần Bắc Cung Lliên Thành đại giá quang lâm sao?
Chỉ là nếu vậy thì thật quá trùng hợp, thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Bắc Cung Liiên Thành lại chạy đến đây vào đêm nay?
Xích Đan Mị nói đối phương dùng công phu truyền âm, như vậy rất có thể đối phương hiện tại không có ở trên thuyền, nếu đúng như vậy thì làm sao đối phương lại có thể nắm rõ mọi chuyện xảy ra trong thuyền, hơn thế nữa lại còn hiểu rõ về thân thế của Xích Đan Mị như vậy? Nếu như nói đối phương không ở trên thuyền vậy ngân châm đâm vào ngón tay Xích Đan Mị là thế nào? Chẳng lẽ đối phương có năng lực giết người vô hình từ khoảng cách trăm dặm? Vậy thì đúng là quá dọa người rồi.
Chỉ là đối phương lại đột nhiên nói chuyện vào đúng thời điểm quan trọng nhất, hình như là muốn giải vây giúp mình, xem ra có vẻ như đối phương không hề có ác ý với mình.
- Tiền bối có thể bước ra gặp mặt vãn bối được không?
Dương Ninh lặp lại câu hỏi.
Chỉ có điều xung quanh vẫn là một khoảng không tĩnh lặng, người kia dường như đã rời khỏi đó từ lâu rồi.
Dương Ninh nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi cũng nhảy ra khỏi khoang thuyền thông qua cửa sổ, đứng bên mạn thuyền nhìn ngó xung quanh nhưng lúc này đừng nói là vị cao nhân kia mà ngay cả Xích Đan Mị cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trên sông Tần Hoài, vẫn là những ngọn đèn mờ sáng, thỉnh thoảng lại có tiếng đàn ca cười đùa phiễu đãng trên sông, tốp năm tốp ba thuyền hoa bồng bềnh trôi trên mặt sông.
Dương Ninh cảm thấy nghi hoặc, đi vòng quanh bong thuyền xung quanh khoang thuyền, chỉ thấy trên lối đi nhỏ có hai nha hoàn nằm dưới sàn. Hắn thò tay ra để lên mũi bọn họ kiểm tra, vẫn còn thở giống như chỉ là ngủ sâu thôi. Dương Ninh biết đây chắc chắn là do Xích Đan Mị giở trò, hắn nhanh chóng bước vào khoang thuyền, phát hiện ra cả Đoạn Thương Hải cũng ngồi bên mép thuyền, dựa vào mạn thuyền một tay cầm đao giơ lên cao trông giống như một bức tượng đá điêu khắc không hề nhúc nhích.
Dương Ninh vội bước tới, ngồi xuống nhìn thấy hai mắt Đoạn Thương Hải nhắm lại, hơi thở đều đều chắc hẳn cũng đã bị điểm huyệt.
Dương Ninh quen thuộc với huyệt vị nên vừa nhìn là biết Đoạn Thương Hải bị điểm huyệt ngủ, hắn đưa tay ra giải huyệt, quả nhiên Đoạn Thương Hải cũng dần dần tỉnh lại nhưng cơ thể không thể cử động chỉ mở tơ mắt thấy Dương Ninh đang nhìn mình chằm chằm vội kêu lên:
- Hầu gia, người…người không sao chứ?
- Ta không sao.
Dương Ninh biết không phải Đoạn Thương Hải lười biếng, cũng không phải võ công không bằng Xích Đan Mị chẳng qua là do Xích Đan Mị ra tay đánh lén nên Đoạn Thương Hải mới không kịp phòng thủ thôi.
- Ngươi còn bị điểm huyệt nào nữa không?
Đoạn Thương Hải nói hai huyệt mình bị điểm, Dương Ninh nhanh chóng tìm được, cũng may là Xích Đan Mị cũng không sử dụng thủ đoạn điểm huyệt gì quá cổ quái nên hắn dễ dàng giải được. Sau khi Đoạn Thương Hải được giải huyệt đạo liền bậy dậy, cầm đao lên nói:
- Hầu gia, thích khách là nữ, chắc vẫn còn ở trên thuyền chưa chạy xa được đâu.
Dương Ninh nghĩ thầm: chỉ e giờ này người ta cũng lên đến bờ rồi cũng nên! Hắn cười nói:
- Không cần tìm nữa, ả ta đi rồi!
- Đi rồi?
Đoạn Thương Hải ngẩn người, cau mày nói:
- Yêu nữ này có võ công cực cao, giở trò đánh lén sau lưng không phải là hành vi của chính nhân quân tử!
Y có chút ảo não.
Dương Ninh nghĩ thầm: người ta là đàn bà con gái, ai quan tâm đến mấy cái chính nhân quân tử đấy của ông làm gì!
Hắn chẳng để ý đến Đoạn Thương Hải nữa, quay trở lại khoang thuyền thấy Trác Tiên Nhi vẫn đang say trong giấc nồng thì bưới tới cần thận ôm nàng ta lên, nhìn vào khuôn mặt say ngủ của nàng, đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng ướt át, tư thế mỹ nhân lười biếng, hắn mỉm cười khẽ nói:
- Tiên Nhi cô nương, hôm nay là do ta đã làm liên lụy đến nàng, thật sự xin lỗi, ta cũng không biết nàng bị điểm huyệt ở chỗ nào cũng không thể chạm lung tung vào người nàng được, nàng cũng mệt rồi hãy ngủ một giấc, không lâu nữa huyệt đạo sẽ tự giải đợi sau khi nàng tỉnh lại thì hãy cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau này có cơ hội ta sẽ trở lại thăm nàng.
Hắn lấy một chiếc áo gấm cẩn thận đắp lên người Trác Tiên Nhi.
Trong lúc ngủ không biết Trác Tiên Nhi có nghe thấy những lời Dương Ninh nói hay không mà chỉ thấy khóe miệng nàng nhếch lên cười.
Dương Ninh ra khỏi khoang thuyền ngẩng đầu nhìn trời thấy có lẽ cũng đã qua giờ Tý rồi, Đoạn Thương Hải vẫn đang đứng đợi tiến tới nói khẽ:
- Hầu gia, đêm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây sao? Không biết Tam phu nhân ở nhà có lo lắng không?
Dương Ninh lườm lão trắng mắt nói:
- Ta chỉ muốn nghe tiếng đàn chút thôi, cái gì mà qua đêm với không qua đêm? Chúng ta hồi phủ!
Đoạn Thương Hải vội gật đầu, sau đó lại cau mày hỏi:
- Hầu gia, tên thích khách kia chắc hẳn là vì người nên mới tới đây, rốt cuộc thì nàng ta muốn làm gì? Xem ra sau này phải phái thêm người đi théo bảo vệ.
Dương Ninh đáp lại:
- Cũng chẳng để làm gì cả. Người ta là cao thủ, thúc cũng thấy rồi đấy, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng chẳng làm gì được ả.
Sau đó hắn chợt hỏi:
- Đúng rồi, ngươi có biết Bắc Cung Liiên Thành không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo