Nến đỏ thơm nồng, ánh sáng kiều diễm, người ngọc gần trong gang tấc, quả là một cảnh tuyệt vời, càng là thời gian tuyệt nhất để dùng kiếm, tiếc rằng lúc này Dương Ninh không có nhã hứng.
Xích Đan Mị kiều mỵ như hoa, thân thể linh lung nảy nở đường cong mềm mại, đặc biệt là nàng lại đang nằm nghiêng, bộ ngực đầy đặn như hai ngọn núi bị ép chặt trong lớp váy đỏ, cực kỳ đồ sộ.
Lúc này mị nữ hơi khép đôi mắt quyến rũ mà mông lung hiện lên sương mù mờ nhạt, lông mi dài mà dày như quạt hương bồ hơi cong lên, đôi môi mọng tô son đỏ càng thêm vài phần lẳng lơ phong tình.
- Sao lại cau mày?
Xích Đan Mị còn cọ bộ ngực đầy đặn vào đầu vai Dương Ninh. Hắn lập tức cảm nhận được một sự êm ái đàn hồi đến sững người, mặc dù biết ả là mỹ nữ xà, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi rung động, thở dài:
-Xích Đan Mị, xem ra nàng thật sự rất muốn biết Bắc Cung Liên Thành ở đâu. Nói thật tình với nàng, nghiêm hình tra tấn ta không sợ, ta sợ nhất là mỹ nhân kế, đặc biệt là mỹ nhân như nàng vậy. Dùng chiêu này, ta không thể phòng ngự nổi đâu.
Xích Đan Mị cười khanh khách, thân thể cũng đong đưa, bộ ngực đầy đặn kia lại cọ vào đầu vai hắn. Ả đặt một ngón tay lên môi hắn, mị hoặc dụ dỗ:
- Không phải người ta đang dùng mỹ nhân kế đây sao? Sao ngươi còn không chịu thành thật khai báo? Rốt cuộc Bắc Cung Liên Thành có ở Kinh thành không? Lão bắt đầu truyền thụ kiếm thuật cho ngươi từ khi nào? Bạch sư Huynh nói tuy kiếm thuật của ngươi huyền diệu, nhưng vẫn chỉ là kẻ mới học, có vẻ như luyện kiếm chưa được bao lâu. Chẳng lẽ gần đây lão mới truyền thụ cho ngươi sao?
Ả đảo mị nhãn, không chờ Dương Ninh nói chuyện, tiêp tục hỏi:
- Còn nữa, bộ pháp quỷ dị hôm đó của ngươi là gì vậy? Chẳng lẽ cũng là học của Bắc Cung Liên Thành sao?
- Nàng hỏi nhiều như thế bảo ta trả lời thế nào đây? Còn nữa, nàng phải dùng mỹ nhân kế chứ, không phải nghiêm hình bức cung. Ta thấy hiện giờ không giống như dùng mỹ nhân kế đâu? Một ngón tay vạch tới vạch lui trên người ta, nàng muốn cảm thấy cái này là mỹ nhân kế, ta thật sự không có lời nào để nói rồi.
Xích Đan Mị cười khanh khách, vỗ nhẹ nhẹ vào ngực hắn, sẵng giọng:
- Tiểu tử bại hoại ngươi, ngươi còn muốn thế nào?
Mị nhãn vòng quanh, kiều diễm ướt át:
- Chẳng lẽ…chẳng lẽ ngươi còn muốn….
Ả không nói nốt, nhưng có đôi khi, ngôn ngữ cũng giống như xiêm y của nữ nhân vậy, nửa kín nửa hở còn khiến người ta động tâm hơn.
- Không nói chuyện ta muốn thế nào vội, nàng đã muốn dùng mỹ nhân kế, cũng nên để cho ta được trúng kế một cách ngọt ngào chứ?
Dương Ninh thở dài:
- Cho dù không thể thật sự xảy ra gì đó, ôm ôm hôn hôn một tí cũng phải được chứ? Nếu không thì thật thẹn với ba chữ “mỹ nhân kế”.
- Ồ, ngươi còn muốn ôm rồi lại hôn nữa?
Mị nhãn của ả càng mị hơn, tựa như ứa ra nước:
- Ngươi không xấu hổ sao?
- Mỹ nhân kế mà, xấu hổ còn là mỹ nhân kế quỷ gì nữa?
Hắn cười hắc hắc.
Xích Đan Mị thở dài:
- Ngươi không nên chiếm tiện nghi của người ta rồi mới nói thật với người ta chứ? Tiểu Hầu gia, người ta có thể lớn hơn ngươi rất nhiều đó, ngươi không chê người ta sao?
- Mỹ nhân như nàng, mười năm hai mươi năm nữa vẫn khiến nam nhân phải động lòng. Huống chi quả thực bản Hầu gia không thích mấy nữ nhân quá trẻ tuổi, không có hương vị gì hết. Mà nữ nhân như nàng ấy, biết phải làm sao để người ta thương, hàm súc thú vị mười phần, nước cũng nhiều….
- Lớn mật!
Mắt phượng lạnh băng lộ ra hàn ý:
- Ngươi nói bậy nữa, ta không khách khí đâu!
Đột nhiên Dương Ninh biến sắc, thất thanh hô:
- Là…..là ai?
Xích Đan Mị khẽ giật mình quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc này Dương Ninh uốn mình một cái, cực kỳ linh hoạt, trước khi ả kịp phản ứng đã xoay người đè lên người ả, hàn quang như băng, một lưỡi đao lạnh ngắt chỉ vào cổ họng ả.
Hai tay Dương Ninh lẽ ra đang bị trói đã được giải thoát.
Lúc này Xích Đan Mị mới biết mình bị mắc lừa, nhưng không có vẻ bối rối, chỉ nhìn hắn, mị nhãn như tơ, sẵng giọng:
- Cái thứ hư đốn này, thì ra ngươi tự cởi dây trói?
Tuy hắn đã tự do hai tay, nhưng hai chân vẫn bị trói, lúc này cả người hắn hoàn toàn đè lên cơ thể của ả.
Lúc trước chỉ thấy vóc người Xích Đan Mị yêu kiều nóng bỏng, giờ tiếp xúc thân thiết lại phát hiện ra thân thể nữ nhân này mềm nhũn không có xương, cơ thể thơm mềm hơi cử động, xem ra nữ nhân vẫn nên đẫy đà một chút, không cần nói, đè lên rất thoải mái.
- Kỹ thuật thắt trói của ngươi quá tầm thường.
Dương Ninh đảo khách thành chủ, nhìn khuôn mặt kiều mị của ả dưới thân thể mình:
- Sao, còn muốn làm càn trước mặt ta nữa không?
Kiếp trước Dương Ninh đã được đặc huấn, kỹ năng vật lộn rất xuất sắc.
Xích Đan Mị ủy khuất nói:
- Người ta đối với ngươi thế nào, bây giờ ngươi lại kề dao vào cổ người ta là muốn làm sao? Tiểu Hầu gia, người có hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc không?
Hơi thở ả hơi gấp, bộ ngực như dãy núi phập phồng càng mãnh liệt. Dương Ninh không muốn nhìn cũng không được, hắn cảm thấy nếu có thể sờ một cái chắc sẽ rất thoải mái, nhưng bây giờ không phải lúc chiếm tiện nghi người ta, bèn cười lạnh:
- Thương hương tiếc ngọc? Nếu lão tử không làm thế này hôm nay có sống được không là một vấn đề đấy.
- Ngươi cảm thấy ta muốn giết ngươi sao?
Xích Đan Mị lại cang đáng thương chu môi trách:
- Người ta chỉ nói đùa với người, hỏi người mấy vấn đề, ai nói muốn giết người chứ? Người là Cẩm Y Hầu, nếu thực sự giết người không phải xảy ra đại sự rồi không? Người ta đần rồi sao?
Ả cắn cặp môi đỏ mọng, gắt lên:
- Người có thể xuống khỏi người ta trước được không? Ngươi quá nặng, người ta…..người ta mềm, không chịu được…
- Bớt nói nhảm đi. Ta hỏi ngươi, vì sao đảo chủ Bạch Vân lại phái các ngươi đi tìm nơi ở của Bắc Cung Liên Thành? Ngươi và Bạch Vũ Hạc tới nước Sở chuyến này có mục đích gì?
Xích Đan Mị đáng thương đáp:
- Đảo chủ chỉ ngưỡng mộ Bắc Cung Liên Thành, rất nhiều năm không có được tin tức của ông ấy, không biết còn sống hay đã chết, cho nên lần này chúng ta đến nước Sở đảo chủ đã bảo chúng ta thuận tiện hỏi thăm Bắc Cung Liên Thành một chút xem có khỏe mạnh hay không. Nếu có cơ hội, hy vọng có thể mời lão nhân gia tới đảo Bạch Vân làm khách.
Mị nhãn như tơ, ả dịu dàng giải thích:
- Tiểu Hầu gia, người ta thật sự không có ác ý, người không nên hiểu lầm.
Dương Ninh chín phần không tin ả, còn lại một phần nghi ngờ, cười lạnh hỏi:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Ả nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể như rắn nước:
- Vị Kiếm Thần kia nhà ngươi đó là bạn cũ của đảo chủ, khi còn trẻ quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, đều xưng huynh gọi đệ đó. Nếu người không tin, cứ đến hỏi Bắc Cung Liên Thành thì rõ. Ôi, Tiểu Hầu gia, người dùng một cây đao vậy là đủ rồi, làm gì cần dùng tới hai cây đao?
- Hai cây đao?
Dương Ninh cau mày:
- Có ý gì?
- Một cây đao người kề vào cổ ta, bên dưới còn một cây đao nữa…
Ả nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn hơi hồng hồng, lại nhàn nhạt nét ngượng ngùng:
- Người…người chĩa vào người ta…chỗ đõ của người ta…
Dương Ninh khẽ giật mình, xấu hổ quá.
Xích Đan Mị gợi cảm khiến người ta phun hỏa, có thể khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải thèm thuồng tới mức phát hỏa, chỉ cần là đàn ông, liếc mặt một cái sẽ có xúc động.
Dương Ninh áp trên người ả, thơm mềm đàn hồi, thi thoảng ả lại uốn người một cái, hắn huyết khí phương cương, đã phản ứng một chút.
- Thật xin lỗi, ngươi giảo hoạt đa đoan, không thể không đề phòng, phải dùng hai cây đao đối phó.
Mặc dù hơi xấu hổ nhưng hắn vẫn nghiêm trang tự bào chữa.
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ ả đang cố ý nói như vậy, nếu nói nữ nhân này không biết chyện gì xảy ra thì gặp quỷ rồi.
- Người ta sợ mà…
Giọng ả mềm như mây, hơi thở hơi gấp,chỉ một chiêu câu hồn khiến cho Dương Ninh cứng thêm vài phần.
Nhưng cứ cứng rắn đè lên bụng người ta như vậy cũng hơi xấu hổ, hắn hơi nhích ra muốn tránh ra một chút, nhưng hai chân bị trói hoạt động không tiện, chỉ hơi nhấc lên một chút đã hết sức, lại đè xuống nặng nề, chỉ trong chớp nhoáng này hắn nghe thấy trong cổ Xích Đan Mị hơi ngâm khe khẽ, thân thể mềm mại cũng vận động kịch liệt.
Khi hạ eo xuống, hắn chỉ cảm thấy mình đè lên một nơi cực kỳ mềm mại, hãm sâu xuống dưới, tuy hai người có quần áo ngăn cách nhưng cảm xúc mãnh liệt này khiến cho toàn thân hắn căng cứng, khoan khoái dễ chịu khó có thể miêu tả, chỉ hận không thể làm thêm mấy lần như vậy.
- Ngươi…..cái đồ tiểu bại hoại…!
Hai mắt Xích Đan Mị sóng sánh như nước, khuôn mặt hồng lên, giọng nói mềm nhũn:
- Ngươi….ngươi đè đao lên người ta, người ta rất…..rất sợ hãi.
Dương Ninh đằng hắng một cái:
- Nếu ngươi không trung thực, hôm nay ta sẽ dùng cây đao kia đâm chết ngươi.
Ánh mắt Xích Đan Mị đầy tội nghiệp, mềm mại đáng thương nói:
- Ta biết ngay ngươi không phải đồ tốt mà, lúc trước….lúc trước không nên khách khí với ngươi…! Phía dưới ngươi có đao kia rồi, lấy đao trên cổ ta ra đi, người ta không thoải mái….
Ả lại uốn mình một cái như chỉ muốn thoát khỏi “lưỡi đao” sắc bén. Có điều, ả không vặn vẹo thì thôi, vòng eo kia uốn một cái lại càng ma sát với Dương Ninh. Hắn không nhịn được nhấc eo lên một lần nữa, lại hạ xuống, hung ác đe dọa:
- Không nên lộn xộn!
Ả khẽ rên nho nhỏ trong cổ, oán hận nói:
- Đồ khốn nạn, ngươi dám khi dễ ta như vậy, không sợ ta giết ngươi sao?
- Đao trong tay ta, ngươi còn dám uy hiếp sao?
Dương Ninh cười hắc hắc:
- Ngươi nói muốn tìm Bắc Cung Liên Thành chỉ vì muốn mời ông ta tới đảo Bạch Vân làm khách, đương nhiên ta sẽ không tin. Thành thật khai mau, rốt cuộc các ngươi có âm mưu gì?
- Không có âm mưu, thật sự là không có âm mưu gì.
Xích Đan Mị hơi gắt lên:
- Ngươi không tin thì giết ta đi…!
Ả mím mím đôi môi đỏ thắm ẩm ướt, dưới ánh nến đỏ dường như còn lóe sáng lên:
- Ngươi nói xem, rốt cuộc ông ta ở đâu? Ngươi đã chiếm được tiện nghi của người ta lớn như vậy rồi, đè cũng đè rồi, còn….còn đâm vào đó, nếu ngươi không nói, người ta sẽ tức giận thật sự đó.
Dương Ninh cười nói:
- Khoan hãy nói chuyện, khi ngươi tức giận, trông ít xinh đẹp hơn hẳn khi ngươi cười.
Xích Đan Mị trợn trừng hai mắt, lông mi chớp chớp, chằm chằm nhìn hai mắt Dương Ninh, thở dài:
- Ngươi thật sự không sợ ta nổi giận sao? Ta nổi giận sẽ rất đáng sợ đấy, chỉ sợ ngươi không chịu được.
- Sao? Ta là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy, đến đây, tức giận cho ta xem nào. Ta xem ngươi có thể làm gì?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo