Xích Đan Mị cười quyến rũ nói:
- Ngoại trừ Bắc Cung Liên Thành, trên đời này còn tìm ra được người thứ hai có đồ đệ có thể đánh bại Bạch sư huynh trong vòng ba chiêu sao?
Dương Ninh chằm chằm nhìn Xích Đan Mị không chớp mắt, cực kỳ chăm chú hỏi:
- Xích cô nương, trước khi tiếp tục trao đổi, ta muốn hỏi máy câu.
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Nàng hãy thành thật nói cho ta biết…. ta trông thế nào?
Hắn nghiêm trang hỏi.
Hiển nhiên ả không tưởng nổi đột nhiên hắn lại hỏi vấn đề này. Là một nữ tử cực kỳ thông minh, ả biết hắn hỏi vậy là cố ý, chỉ cười quyến rũ đáp:
- Nếu ta nói ngươi là nam nhân anh tuấn nhất mà ta gặp ngươi sẽ không tin, nhưng ít nhất không khiến cho người ta chán ghét.
Hắn biết ả nói thật, nhưng trong lòng vẫn hơi hờn dỗi, lại hỏi:
- Vậy nàng cảm thấy ta có thông minh không?
- Cũng không đần, nếu không, lúc trước khi phát hiện bị ta bắt lại treo ngược lên đã chửi ầm lên rồi.
Ả cười ha hả đáp:
- Ngươi có thể nhịn được tức mà lá mặt lá trái với ta, coi như rất thông minh. Nhưng người thông minh hơn ngươi cũng không ít.
Nói chuyện quá thẳng luôn khiến cho người ta mất mặt.
Hắn thở dài:
- Vậy vì sao nàng lại nghĩ rằng Bắc Cung Liên Thành sẽ truyền thụ kiếm thuật cho ta? Nếu lão là Kiếm Thần, như ngươi nói, là nhân vật thần tiên, cách đây không lâu ta mới chỉ là Cẩm Y Thế tử, không nói gạt ngươi, Kinh thành nước Sở cái khác thì không nhiều lắm, nhưng Thế tử nhiều như lông trâu, tùy tiện ném một cục đá giữa đường đều có thể đập chết hai gã, cho nên thân phận như vậy cũng không hơn gì trâu bò. Nàng cũng đã nói ta không phải anh tuấn nhất, cũng không phải thông minh nhất, người ta là Kiếm Thần trâu bò như thế, vì sao phải vừa ý ta?
Trong lòng hắn cũng đã suy nghĩ, Xích Đan Mị đã nói đời này chỉ có đệ tử Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành là có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc trong vòng ba chiêu, chẳng lẽ bộ kiếm đồ tìm được ở khu nhà cũ của mình lại là đồ của Bắc Cung Liên Thành?
Xích Đan Mị nói lung tung một hồi đã khiến cho Dương Ninh cảm nhận được sự cường đại của Bắc Cung Liên Thành một cách mãnh liệt.
Mỗi người được gọi là thần đương nhiên không phải vì kẻ đó thật sự có thể thành tiên thành thần, mà là cho thấy kẻ đó đã đạt được tới trình độ không ai có thể vượt qua ở một lĩnh vực nào đó.
Bắc Cung Liên Thành đã được xưng là Kiếm Thần, nói rõ về kiếm thuật lão đã đạt tới siêu phàm thoát tục, tới mức thế nhân ngưỡng vọng.
Nhân vật như vậy, tại sao lại xuất hiện ở khu nhà cũ của Tề gia?
Xích Đan Mị sâu kín thở dài:
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ không thành thật một chút, ai ngờ ngươi lại dám trợn mắt nói dối. Miệng ngươi đầy lời nói dối mà mặt không đổi sắc, nếu không phải ta đã hiểu rõ ngươi từng chi tiết cũng bị ngươi lừa rồi.
Tuy giọng nói của ả vẫn hết sức kiều mỵ nhưng đã có vài phần bất thiện.
Dương Ninh cau mày:
- Ta lừa nàng cái gì? Ta thấy dung mạo nàng cũng được, sao lại ăn nói bừa bãi vậy?
- Ngươi bảo ta nói chuyện bừa bãi sao?
Ả hơi giận, nắm lỗ tai hắn:
- Bắc Cung Liên Thành là người của Tề gia Cẩm Y Hầu các ngươi, kiếm thuật của ngươi là do lão truyền thụ, bây giờ lại giả bộ như cái gì cũng không biết. Không phải trợn mắt nói dối thì là cái gì?
Ả nhéo tai cũng không đau, nhưng bị một nữ nhân nhéo tai thật là mất mặt. Dương Ninh căm tức, dứt khoát nói:
- Được, ngươi cũng đã biết rồi, ta không gạt ngươi nữa. Không sai, kiếm thuật của ta là được Kiếm Thần truyền thụ, ngày đó đánh bại Bạch Vũ Hạc chỉ là chiêu đơn giản nhất. Xích Đan Mị, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, kiếm thuật Kiếm Thần Giáo ta có tổng cộng chín chín tám mốt chiêu mỗi chiêu đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngày đó ta chỉ cần dùng chiêu lợi hại hơn một chút, Bạch Vũ Hạc sẽ không chỉ bị thương đơn giản như vậy đâu.
Xích Đan Mị nghi ngờ hỏi lại:
- Lão dạy cho ngươi tám mươi mốt chiêu kiếm sao?
- Không tin à?
Hắn cười lạnh:
- Nếu ngươi không tin, trước hết thả ta xuống đã, ta sẽ múa từng chiêu một cho ngươi xem.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, chỉ cần thả lão tử xuống, lão tử thi triển Tiêu Dao Hành để tránh né, chỉ cần ra khỏi khoang thuyền này, kinh động tới những người khác, Xích Đan Mị sẽ không dám ra tay với Cẩm Y Hầu trước mặt mọi người.
Hắn biết rõ, tuy Xích Đan Mị gợi cảm mê người, là đại mỹ nhân khiến cho nam nhân tinh thần nhộn nhạo, nhưng mỹ nhân này lại là đệ tử của đảo chủ Bạch Vân tại Đông Hải. Hắn đã biết được từ chỗ tiểu hòa thượng Chân Minh, hiện nay có mấy quái vật không nên tồn tại ở thế gian, được người tôn xưng là Đại Tông Sư, những người này đều đã vượt qua giới hạn của con người, võ công đạt tới mức xuất thần nhập hóa, mà đảo chủ Bạch Vân Đông Hải là một trong số đó.
Nếu ả là đệ tử đảo chủ Bạch Vân, đương nhiên võ công sẽ không như người thường. Thậm chí ngày đó ở chùa Đại Quang Minh còn đánh bại cao tăng Tịnh Không đại sư, mặc dù có hiềm nghi dùng chiêu lừa người, nhưng rõ ràng võ công cũng rất cao minh. Võ công của mình và ả chênh lệch rất xa, đơn đả độc đấu chắc chắn sẽ chết rất khó coi, ưu thế duy nhất là bộ Tiêu Dao Hành huyền diệu kia.
Xích Đan Mị cười khanh khách:
- Chỉ cần biết ngươi thực sự học được kiếm thuật của lão, những điều khác không quan trọng nữa, ngươi cũng không cần múa tay múa chân vơi ta.
- Hắc hắc, không phải ngươi sợ kiếm thuật của ta quá cao minh, lo lắng không phải đối thủ của ta chứ?
Dương Ninh ra vẻ đắc ý cố tình muốn khích tướng.
Chỉ tiếc Xích Đan Mị không chỉ xinh đẹp mà còn cực kỳ giảo hoạt, yêu kiều đáp lại:
- Hàu gia, ngươi đừng có ra vẻ trước mặt ta. Mấy thủ đoạn kia của ngươi lừa gạt tiểu cô nương không rành thế sự có khi còn có tác dụng, dùng với ta lại không có tác dụng gì đâu.
Dương Ninh làm ra vẻ hung ác đe dọa:
- Xích Đan Mị, ta khuyên nàng nên rời đi sớm đi. Đừng trách ta không nhắc nàng, Kiếm Thần xuất quỷ nhập thần, không biết khi nào sẽ tới tìm ta đâu. Ông ấy đã dạy ta kiếm thuật, nàng nên biết ta có quan hệ rất mật thiết với ông, nếu ông ấy thấy nàng đối xử với ta thế này nàng nghĩ kết cục của nàng sẽ thế nào? Kiếm Thần…..chỉ một kiếm thôi là lấy được mạng nàng, nàng không sợ sao?
Tuy biết hắn chỉ đang phô trương thah thế nhưng ả vẫn nhìn quanh. Thấy ả chỉ nghe một cái tên đã kiêng kỵ như vậy, Dương Ninh cảm thấy càng tò mò về vị Kiếm Thần kia hơn.
Chợt nghe tiếng cười khanh khách, Xích Đan Mị uể oải nói:
- Bắc Cung Liên Thành đã tới cảnh giới Kiếm Thần, nếu dễ dàng xuất kiếm giết người như vậy thì thật có lỗi với danh xưng Kiếm Thần rồi. Tiểu Hầu gia, người nói bất cứ lúc này Bắc Cung Liên Thành cũng có thể tới, hẳn là bây giờ lão đang ở Kinh thành?
- Nàng nói sao?
Dương Ninh ra vẻ cao thâm.
Xích Đan Mị phủ tay lên mặt hắn:
- Vậy ngươi nói ta biết, hiện giờ lão đang ở đâu?
Bàn tay ả bóng loáng ôn nhuận, ùi u hương tản mát, hắn liếc ả một cái không thèm trả lời.
Trong thâm tâm hắn cực kỳ không hiểu, Đoạn Thương Hải cần phải trông coi bên ngoài khoang thuyền, với cảnh giác của y, trong khoang thuyền này đã náo loạn nửa ngày, thi thoảng mình còn cố tình nói to lên, lão không thể không phát giác. Nhưng từ đầu tới cuối lão không vào, không biết có xảy ra chuyện gì ròi không.
Có điều, hắn cũng biết tuy võ công của Đoạn Thương Hải coi như không tệ nhưng so với Xích Đan Mị vẫn có chênh lệch không nhỏ.
- Sao nào?
Thấy hắn không nói gì, Xích Đan Mị khẽ cười hỏi lại:
- Ngươi không muốn nói sao?
Hắn nhìn nàng, đáp:
- Ta nói nàng nghe, tính tình của ta rất kỳ quái, nếu muốn nói, người khác không hỏi ta cũng nói, ta không muốn nói, cho dù người khác có tìm mọi biện pháp tra tấn ta, một chữ ta cũng không nói. Ban đầu ta còn muốn khách khí với nàng, mọi người ngồi xuống tử tế mà nói chuyện, nàng lại không muốn có lễ có phép như vậy, ta thật sự không có gì để nói với nàng. Nàng muốn ra tay cứ ra đi, roi da nhỏ nến, cho dù có muốn mạng ta cũng mau tới đi!
Xích Đan Mị lại cười một tràng, nhan sắc xinh đẹp, phong tư yêu kiều:
- Vậy mới là nam nhân.
Mị nhãn xoay vòng, thân thể mềm mại bay lên như một ngọn lửa. Dương Ninh lập tức cảm thấy người mình rơi xuống, hẳn là dây thừng đã được cắt. Hắn bị trói cả hai tay hai chân, lại đang lơ lửng giữa không trung, không có chỗ nào mượn lực, hiển nhiên sẽ bị ngã xuống sàn nhà. Xích Đan Mị rơi ngang bên cạnh, vỗ một chưởng vào bên mình hắn, cả người hắn bay nhẹ nhàng lên giường lớn.
Một chưởng này, mạnh yếu vừa đủ, Dương Ninh vừa bay ra, thân ảnh mềm mại nóng bỏng của ả cũng phiêu đãng tới, chờ hắn xuống, ả đã nằm nghiêng trên giường, một tay nâng trán, như cười như không nhìn hắn.
Dương Ninh nằm vật thẳng lại, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Tiểu Hầu gia, thật ra người ta cũng không muốn giết người.
Xích Đan Mị duỗi một tay thăm dò trong vạt áo của hắn, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, sóng mắt lưu động, ỏn ẻn hỏi:
- Ngươi xem như vậy có tốt không?
Cảm thấy một bàn tay trơn láng như ngọc đang dán vào ngực mình, da thịt tiếp xúc, một đầu ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực, tuy động tác không lớn nhưng khiến cho toàn thân hắn căng thẳng.
Hơi thở hắn trở nên hơi dồn dập, quay đầu nhìn sang Xích Đan Mị, thì thấy khuôn mặt mị hoặc chúng sinh của ả ngay sát bên mặt, mị nhãn uyển chuyển, môi mềm căng mọng hơi nhếch lên một hình vòng cung, xinh đẹp đến cực điểm.
- Bắc Cung Liên Thành ở đâu?
Xích Đan Mị thổi một làn hương lan vào tai hắn, khẽ hỏi:
- Tiểu Hầu gia, nếu ngươi nói cho ta….ta còn có thể chiều ngươi chuyện khác.
Dương Ninh thở dài:
- Vì sao nàng muốn gặp ông ấy?
- Chuyện này không liên quan tới ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho người ta biết hiện giờ lão đang ở đâu, người ta cam đoan tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi, còn có thể…còn có thể cho ngươi thoải mái một chút.
Hàm răng ả trắng như tuyết cắn lên bờ môi đỏ mọng như muốn chảy ra máu.
Dương Ninh cười khổ:
- Ngươi đang muốn dùng mỹ nhân kế với ta sao?
Đầu ngón tay của ả xẹt qua ngực hắn, hắn run lên, ả kiều mị hỏi :
- Người ta dùng mỹ nhân kế đó, ngươi không vui sao?
- Xích Đan Mị, nàng muốn tìm Bắc Cung Liên Thành, có phải vì Đại Sở? Đầu tiên là tới chùa Đại Quang Minh muốn có được “Quang Minh thực kinh” chỉ là một trong số các mục đích của các ngươi. Các ngươi còn muốn dò xét Bắc Cung Liên Thành ở đâu, mà tất cả, nếu không lầm thì, đều là đảo chủ Bạch Vân phân công.
Dương Ninh cười nhạt:
- Ta không hiểu, mặc dù đảo chủ Bạch Vân là Quốc sư Đông Tề, nhưng đảo chủ Bạch Vân quanh năm chỉ ở trên đảo Bạch Vân, không hỏi quốc sự, sao vì Sở Đế băng hà mà phái hai đại đệ tử thủ hạ tới Đại Sở phúng viếng? Thì ra mục đích đằng sau là Bắc Cung Liên Thành.
Xích Đan Mị mị nhãn như tơ, khẽ cười:
- Tiểu Hầu gia còn thông minh hơn ta nghĩ. Nhưng đang ở cùng người ta lại nói mấy lời thiếu lãng mạn này, thật là không hiểu phong tình mà.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo