Trong lúc hoảng sợ, bọn họ thấy được gương mặt lạnh lùng kia của Phương Thốn, cũng trong nháy mắt biết được Phương Thốn đã động sát tâm, ánh mắt vội vàng ra hiệu với nhau, đột nhiên trong mắt lộ ra hung quang, không hẹn mà cùng đồng thời bay thốc lên, pháp lực tuôn ra, lập tức xông về phía Phương Thốn, người giang hồ tất nhiên có sự hung tuyệt của người giang hồ, nếu cãi lại không được lập tức muốn bắt Phương Thốn ép đưa thuốc giải ra!
Lùi một bước mà nói, dù cho không đưa ra thuốc giải thì cũng phải kéo Phương Thốn cùng đồng vu quy tận!
Rầm!
Nước cờ xung đột nổi lên, đều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hai người bọn họ cách Phương Thốn gần hơn, dưới sự tấn công đã vọt đến trước mặt Phương Thốn, càng không ai có thể ngăn cản.
-Ha ha...
Nhưng đúng vào lúc này, Phương Thốn lạnh mắt nhìn bọn họ, nhẹ nhàng giật giật ngón trỏ.
Hai tên hung nhân này đã nhào tới giữa không trung, dường như cách Phương Thốn chỉ còn trong khoảng tấc, cũng không còn cách nào đưa tay ngăn lại nửa phần, chỉ có đôi mắt càng lúc càng trợn lớn lên, ánh mắt ngày càng sợ hãi.
Ở trong lòng dần dần căng lên một cái túi, càng căng càng lớn, hình như có một đồ vật gì đó đang ngọ nguậy.
-Phốc...
Bỗng nhiên hai cái túi vỡ ra, hai con bươm bướm lớn nhỏ bự cỡ bàn tay bay lượn vòng quanh Phương Thốn giữa không trung.
Mà hai vị giang hồ hung nhân cũng đã phốc phốc một tiếng ngã xuống đất, hiển nhiên hoàn toàn không còn khí tức.
...
...
-Chuyện này...
Tất cả giang hồ hung nhân đều bị cảnh này dọa hú hồn, có người nhìn hai cái xác hung nhân nằm im trên đất không còn tiếng động này, có người thì lại nhìn về phía hai con bươm bướm múa lượn quanh người của Phương Thốn, giống như bị một bàn tay lớn vô hình bóp lấy tim, không dám thở mạnh một cái.
-Sau khi cắn người lại hóa thành bươm bướm?
Ngay cả bản thân Phương Thốn, thật ra trong lòng hắn cũng rất bất ngờ, liếc nhìn hai con bươm bướm này một chút.
Có thể cảm nhận được, hai con bươm bướm này không giống với cổ trùng lúc trước trực tiếp luyện ra, dường như so với những con bươm bướm kia càng hung khí hơn, khí thế cũng hung diễm giống hai vị Luyện khí sĩ Trúc Cơ Cảnh kia, đều tăng cường trên người chúng nó như vậy, có điều cảm ứng với thần hồn của mình, cũng vẫn hoàn toàn tương tự với những con bươm bướm khác, thậm chí càng nhiều hơn mấy phần ý khống chế tự nhiên.
Bây giờ không phải là lúc để ngắm bươm bướm, thế là Phương Thốn cũng chỉ nhìn lướt qua rồi đưa mắt nhìn về phía những người giang hồ còn sót lại.
-Rầm...
Đón lấy ánh mắt của Phương Thốn, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Phương Thốn.
-Những người khác đúng là làm rất tốt!
Giọng nói của Phương Thốn vang lên, dường như đang có ý khen ngợi những người khác.
Đám giang hồ tán tu đầu tiên là hơi run run, sau đó ai cũng mừng như điên trong lòng, đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Mà Phương Thốn mỉm cười, rồi lại đưa mắt nhìn về phía hai người trong đó, cười nói:
-Chỉ có điều, Thần tiên sinh cùng Cô lão chưởng quỹ không đủ tiêu chuẩn, Thần tiên sinh, ngươi đuổi tiểu thiếp của mình ra ngoài, chỉ là mở một con đường không giết cả gia đình của nàng, điều này cũng có thể tính là một việc thiện ư? Còn về Cô lão chưởng quỹ, lúc ngươi lừa gạt pháp bảo tổ truyền của nhà người khác, cho nhiều thêm mấy đồng tiền cũng xem như là một việc thiện à?
-Bộp!
-Bộp!
Hai người trong đó cuống quýt quỳ trên mặt đến gắng sức dập đầu.
-Đều là lần đầu tiên, chỉ trừ hoa hồng của hai người, để lại đầu chó, lần sau bù lại gấp đôi!
Phương Thốn cười, nhưng không tra cứu hai chuyện này, thật ra tới đây phỉ nhổ cũng là do thật sự nhịn đến hết sức rồi. Những kẻ giang hồ này, người này so với người kia lươn lẹo hơn, bọn họ làm việc thiện, hoặc là rước lấy tội nghiệt cho mình, chính mình có thể nhìn thấy thông qua Thiên Đạo Công Đức Phổ, nhưng không nhìn còn đỡ, sau khi nhìn xong thì thật sự có lúc bị bọn họ chọc tức dở khóc dở cười, một ngụm tức không xả không thoải mái!
-Tạ ơn công tử...
Hai người bị gọi tên lại có chút may mắn sống sót sau tai nạn, vội vàng nhào xuống đất, run giọng kêu lớn.
Lắc lắc đầu, nói với Tiểu Thanh Liễu:
-Có thể đưa đan dược cho bọn họ rồi!
Tiểu Thanh Liễu cười, thế là từng viên từng viên đan dược được phát ra.
Chúng lão quái run run tiếp nhận đan dược, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt kích động, môi và hai tay đều đang run rẩy.
Phương Thốn không tiếp tục để ý tới bọn họ, mà quay đầu nhìn về Lâm Cơ Nghi, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Người này, ba tháng trước nên giết chết rồi...
Lâm Cơ Nghi nhìn ánh mắt của Phương Thốn, trái tim run lên, hai tay nâng lên một chồng sổ sách, nói:
-Đây là tất cả các sổ sách thuộc hạ thu gom được trong ba tháng nay, kể cả ba mươi bảy vị đứng đầu cung phụng dâng lên, cùng với mười bảy cửa hàng vốn thuộc Thôn Hải Bang bây giờ đã bị thuộc hạ đoạt lại, tất cả lợi tức, cùng với hai trăm năm mươi tám ngàn sáu trăm bốn hai lượng ba tiền, đều ở chỗ này!
Phương Thốn không nhận sổ sách, như cười như không nhìn về phía Lâm Cơ Nghi, nói:
-Ta chỉ cho ngươi quản chuyện làm ăn sao, những chuyện khác...
Sắc mặt Lâm Cơ Nghi không thay đổi, bỏ sổ sách xuống, lại lấy ra một cuốn sổ sách màu đen, nói:
-Đây là danh sách hai mươi ba kẻ bị giết vì làm trái với quy tắc của công tử trong vòng ba tháng ở thành Liễu Hồ, cùng với ghi chép tỉ mỉ và trước sau chứng minh thực tế việc mỗi người bọn họ trái với quy tắc, bảng tường trình của những người đứng xem, còn có ba tên tà tu giang hồ bị thành Liễu Hồ ta bắt gặp vi phạm kiêng kỵ của công tử, sau khi kiểm chứng bị chúng ta đuổi giết, cũng tương tự có một minh chứng thực tế, và cả thân phận và lai lịch của bọn họ, cũng đã tra rõ ràng!
-...
Phương Thốn suy nghĩ một chút, nói:
-Đã cho ngươi thống lĩnh chuyện ở thành Liễu Hồ này, giang hồ phân tranh xử lý ra sao rồi?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo