Đến lúc đó, công đức của mình kiếm được sẽ không còn là hai phần này nữa, mà là sau khi bọn họ làm được bảy phần tám phần tội ác, đồng thời tội nghiệt sẽ phân lên trên người mình...

Những chuyện này đều là suy đoán của mình Phương Thốn.

Nhưng mà hắn cảm thấy, với đạo đức của Thiên Đạo Công Đức Phổ này, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống tương tự.

Bản thân nhất định phải sớm cân nhắc để tránh khỏi cuối cùng không kịp ứng phó!

Làm người tốt đều mệt như vậy!

Nhưng cũng may là dưới tình hình trước mắt, thật ra cũng làm Phương Thốn rất thỏa mãn.

Nhất là, bây giờ công đức của mình tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh, đã từ từ tích góp được rồi.

...

...

Tháng đầu tiên, Phương Thốn kiếm được gần 20:000 công đức, là một bút quá độ.

Cách mình tu luyện thành bước thứ nhất của Vô Tương Bảo Thân Kinh chỉ còn kém không tới 50:000 công đức.

Vào tháng thứ hai, công đức mà Phương Thốn kiếm được, lại tăng thêm một ít, lại vượt qua 20:000, đã gần đến 30:000:

Đây hẳn là những người giang hồ kia phát hiện đã không còn hy vọng gì với việc giải cổ, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào thời gian tới hạn ba tháng, tìm được giải cổ của mình, vì thế đều bỏ ra vốn liếng trong một tháng này, cố gắng làm nhiều thêm chút công đức, để đổi lấy hoa hồng nhỏ của mình đã hứa với bọn họ.

Đến tháng thứ ba, công đức ít một chút, gần hai mươi ngàn.

Đây cũng là những người giang hồ kia phát hiện ra bí quyết, không cần bỏ ra quá nhiều công nhiều sức cũng có thể hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của chính mình.

Mẹ kiếp, không phải bọn họ thật sự đi đỡ lão thái thái qua đường đấy chứ?

Phương Thốn cảm thấy chuyện này đợi sau đó kêu Tiểu Thanh Liễu cẩn thận đi thăm dò một hồi.

Có điều dưới mắt vẫn là tu luyện Vô Tương Bảo Thân Kinh mới quan trọng!

...

...

Đối với việc tu hành Vô Tương Bảo Thân Kinh, Phương Thốn cũng đã sớm bắt đầu rồi.

Hơn nữa con đường hắn đi chính là phương pháp lúc trước Lam Sương tiên sinh dạy cho hắn, sớm đã đặt xuống căn cơ, thiếu mất nửa bước.

Ngày thứ ba từ sau khi lấy được Vô Tương Bảo Thân Kinh, Phương Thốn đã bắt đầu tìm hiểu loại pháp môn này, ở bước đầu sau khi làm quen được, bắt đầu tăng cường chuyển hóa công đức, cũng dựa vào những khí Tiên Thiên chuyển hóa được từ công đức này, luyện hóa một trăm lẻ tám mạch toàn thân.

Mỗi ngày luyện hóa công đức, Phương Thốn phát hiện ra bản thân cũng có cực hạn.

Tu luyện trong thường ngày, hắn thường thường chuyển hóa hai trăm công đức làm tiêu chuẩn. Không phải là không thể tu luyện thêm nhiều hơn, chỉ là chuyển hóa công đức càng nhiều hơn, tự thân bỗng nhiên thêm ra được khí Tiên Thiên, gánh nặng tạo thành đối với thân thể cũng ngày càng lớn hơn, khi gánh nặng này vượt qua một mức độ nhất định, như vậy khí Tiên Thiên sẽ trôi đi, trái lại không thể nào thoải mái luyện hóa, tạo thành lãng phí.

Mà cực hạn này, Phương Thốn đã phát hiện ra, chính là khoảng chừng tám trăm công đức.

Có điều, nếu bản thân muốn tu luyện thành Bảo Thân, thân thể mạnh mẽ, đến lúc đó công đức có thể luyện hóa sẽ có thể càng nhiều hơn.

-Bảy đại mạch cuối cùng còn sót lại, dồn lên một lần, tu luyện thành luôn đi...

Tính ra thì thời gian cũng đã không còn nhiều rồi, Phương Thốn đã bắt đầu lần chạy nước rút cuối cùng, bây giờ trên Thiên Đạo Công Đức Phổ của hắn, còn lại hơn mười tám ngàn công đức, luyện hóa bảy cái đại mạch này cũng dư sức, hơn nữa hắn cũng đã dặn dò lão gia và thái thái nhà mình, quản gia và hạ nhân, còn có Khúc lão tiên sinh và những người khác, nhất là Hạc công tử trong thư viện, ai đến thì cứ lừa ra ngoài.

Bản công tử muốn bế quan tu luyện, trước khi xuất quan không tiếp khách!

Sau khi sắp xếp tất cả xong xuôi, Phương Thốn đi vào căn hầm dưới lòng đất của mình, an thần tĩnh khí, bắt đầu luyện hóa bảy mạch cuối cùng.

Mỗi ngày chuyển hóa tám trăm công đức, thời gian một ngày nhiều hơn một chút, là có thể luyện hóa được một đại mạch, mà chuyện bản thân Phương Thốn cần làm chính là ôm thần thủ tâm, làm hết sức mình xử lý tất cả tạp niệm, từng tia từng tia, nghiêm túc mà thận trọng dẫn dắt mỗi một sợi nội tức đi khắp nơi, những chỗ tinh tế có vài phần rất giống với đại cô nương dệt hoa, hoặc nói kiếp trước là lúc lão thợ thủ công chế tạo hàng mỹ nghệ.

Theo một ngày thời gian đi qua, đến ngày thứ chín, Phương Thốn đã luyện hóa đến mạch thứ một trăm lẻ bảy.

Lúc này quanh người hắn đều đã sinh ra biến hóa khác thường, bản thân xếp bằng trên bệ đá bằng phẳng rộng rãi, xung quanh thì lại sinh ra từng tia từng tia thần quang, giống như từng sợi đang sống dậy, đan dệt chồng chéo, như ẩn như hiện, tung bay ở giữa không trung.

Mỗi một sợi thần quang đều tương đương với một luồng đại mạch của hắn.

Bây giờ đã sinh ra một trăm lẻ bảy sợi thần quang, lít nha lít nhít, quanh quẩn ở cả tòa động phủ.

-Vô Tương Bảo Thân, vô hình vô tướng, thiện biến thiện thông, tuần hoàn chư tức, ngưng bằng nhất niệm...

-Lĩnh hội đạo âm dương xoay chuyển, ngộ ra vạn vật sống chết...

-...

-...

Một mạch cuối cùng, cũng sắp luyện hóa được, ngưng tụ thành tia thần quang thứ một trăm lẻ tám, lúc này dĩ nhiên loáng thoáng có mô hình, đồng thời đan dệt với một trăm lẻ bảy mạch khác, cùng lúc đó, một loại hàm ý huyền diệu nào đó bỗng nhiên sinh ra ở trong đáy lòng Phương Thốn.

Trong lòng hắn bỗng nhiên hiểu rõ vô số kinh văn được chuyển đổi trong Vô Tương Bảo Thân Kinh.

Thậm chí trong lúc kinh văn lưu chuyển, hắn như lập tức xuyên qua thời không, thấy được một hình ảnh.

Đó là một nam tử thanh tú lại tuấn lãng, mặc một bộ áo bào trắng dính bụi đất, trên lưng vác một túi quần áo, trong tay nhấc theo một thanh kiếm, hắn đi qua những cánh đồng toàn là dân đói, đi qua thâm sơn yên ắng yêu ma tung hoành khắp nơi, đi qua đồng không mông quạnh bao năm không thấy ánh mặt trời, đen kịt như màn đêm, đi qua triều ca tiên yến cơm ngon áo đẹp, hào hoa xa xỉ phóng túng, đi qua quảng trường tiên điện thần thánh lành lạnh...

-Vì sao ta phải trải qua những thứ này?

 

1.56595 sec| 2399.313 kb