Cũng may, lúc này tiểu hồ nữ thấy Phương Thốn xuất quan, bèn vội vàng lấy những tờ giấy chữ mình đã luyện ra được trong khoảng thời gian này, đem tới cho Phương Thốn kiểm tra. Tâm trạng Phương Thốn rất tốt cầm lấy giấy chữ, lật xem từng tờ một lần, rồi hài lòng gật gật đầu, cầm bút phê một chữ “duyệt”.
Hai người Phương lão gia tử và phu nhân liếc nhìn chữ kia, vui mừng gật đầu:
-Thật ra cũng không thay đổi!
Mà nghe thấy nhị công tử cuối cùng cũng xuất quan, đám nha hoàn tôi tớ trong phủ cũng hết sức phấn khởi chạy đôn chạy đáo, không cần dặn dò, đầu bếp nữ cũng đã chuẩn bị vài món ăn Phương Thốn thích nhất, lão Hoàng quản gia đào ra mấy bình rượu ngon, làm như Phương Thốn đã rời khỏi nhà lâu rồi.
Sau khi ăn cơm xong Phương Thốn cười nói:
-Thời gian ba năm ở thư viện kết thúc, sợ là ta cũng phải đi tới quận Thanh Hà!
-Chuyện này...
Phương lão gia tử nghe xong lời này, vẻ mặt của hai người nhất thời trở nên phức tạp.
Tất nhiên bọn họ cũng biết nếu Phương Thốn vào thư viện thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày giống như huynh trưởng lúc trước của hắn, rời khỏi thành Liễu Hồ, đến quận Thanh Giang, thậm chí là đi đến nơi càng xa hơn một chút để học tập, rèn luyện, từ đó về sau cách nhau rất nhiều, đây chính là chuyện tất cả những Luyện khí sĩ đều sẽ làm, từ một năm trước đã xác định được điều đó, lúc này nói ra thật sự không hề đột ngột chút nào.
Mà sau khi Phương Thốn nói ra câu nói này, cũng chăm chú nhìn cha mẹ mình.
Hắn biết, song thân xem trọng mình như vậy, nhất là sau khi huynh trưởng của mình không còn.
Hắn cũng biết, thật ra từ lúc mới bắt đầu cha mẹ cũng không hề đồng ý việc mình bước lên con đường này, nhất là, trước đó mình tu hành trong thư viện, còn về nhà mỗi ngày, nhưng sau này đi về Quận Tông, như vậy thời gian sau này biết bao lâu mới có thể về nhà một chuyến?
Nhưng chuyện này tóm lại vẫn phải nói.
Phương Thốn đã chuẩn bị xong lời khuyên nhủ, nghĩ ra được lời để an ủi.
-Khụ, tiền đồ của con trai ta, vậy thì phải ra khỏi nơi nhỏ hẹp như thành Liễu Hồ này, phải đến Quận Tông… làm trưởng lão!
Nhưng ngoài ý muốn, sau khi Phương lão gia tử khẽ im lặng một lát thì chợt nở nụ cười, nói với Phương phu nhân:
-Hai hài nhi của chúng ta, chính là mạnh mẽ hơn những người khác, khắp thành đều nói, lão nhị của chúng ta chỉ học được một năm còn giỏi hơn so với người khác học ba năm!
-Còn cần ông nói nữa à?
Phương phu nhân gắp thức ăn vào trong bát của Phương Thốn, liếc Phương lão gia tử một cái, nói:
-Theo ta, có thể kém cỏi được sao?
-Đúng vậy, đúng vậy...
Phương lão gia tử cười, nói với Phương Thốn:
-Nếu đã có chủ ý thì đi đi thôi, trong nhà còn có ta, không cần phải lo lắng!
Phương phu nhân lại gắp thức ăn vào trong bát của Phương Thốn, nói:
-Lát nữa ta giúp con sắp xếp, ra ngoài phải đem theo nhiều lộ phí, để dùng khi cần!
Phương Thốn hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, cầm đũa ăn cơm.
Thì ra mình đã lo lắng dư thừa rồi, sao Phương lão gia tử và Phương phu nhân lại không biết mình sắp đi chứ?
Bọn họ chỉ không muốn để cho mình thêm phiền phức, tăng thêm lo lắng cho mình.
-Ha ha, lúc trước khi huynh trưởng con rời khỏi nhà, tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, ở bên ngoài gây ra không ít phiền toái, tuy rằng lúc đó nó cũng không chịu nói cho chúng ta, nhưng quá coi thường người làm cha mẹ như chúng ta rồi, chuyện gì mà không biết chứ, bây giờ tốt xấu gì con cũng lớn hơn nó khi đó một chút, lần này tới Thanh Giang, con phải nhớ làm việc cho ổn thoả, giúp mọi người làm việc tốt, ngàn vạn lần chớ... chớ...
Phương lão gia tử cười ha hả dặn dò Phương Thốn, nhưng nói rồi lại nói, giọng nói lại dần dần nhỏ đi.
Phương phu nhân duỗi tay nắm chặt bàn tay của Phương Thốn, dịu dàng nói:
-Con trai à, nương chỉ còn một mình con thôi...
-Ha ha, hai người có thể yên tâm!
Phương Thốn cũng khẽ im lặng một chút rồi mới nở nụ cười nói:
-Hai người cũng không phải không biết, con và huynh trưởng không giống nhau, huynh trưởng thật thà, năm đó đi ra ngoài còn bị người ta bắt nạt, mà con đi ra ngoài, trái lại phải lo lắng người ta bị con bắt nạt mới phải...
-Đúng vậy, đúng vậy, con trai của ta rất thông minh...
-Cũng đừng bắt nạt người khác, Phương gia của chúng ta không bị người bắt nạt là tốt rồi...
-...
-...
Sau khi dùng bữa xong, Phương Thốn đi ra khỏi sảnh chính, tìm lão Hoàng quản gia lấy bái thiếp mấy hôm nay đưa tới.
Bế quan mấy ngày như thế, cũng thật sự có không ít người đến đưa bái thiếp, trong đó có ba cái, đều là của Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi, Nhiếp Toàn và những người khác, mời hắn dự tiệc, còn có một vài thiếp mời của một ít Luyện khí sĩ ở các thế gia của thành Liễu Hồ, mà trong đó trái lại có vài cái, không biết là nơi nào đưa tới, chỉ ở một chỗ thấp nhất không làm người khác chú ý tới trên bái thiếp viết một chữ “Lâm” nho nhỏ.
-Thời hạn ba tháng cũng sắp đến rồi...
Phương Thốn thả bái thiếp xuống, gọi Tiểu Thanh Liễu chầm chậm đi ra cửa.
Trước tiên hắn đi thẳng tới ngoại thành, đi đến hàng trà liêu ngoài trời, nhìn thấy ông chủ Tần đang ngồi chọt chọt xương đầu cá.
Ông chủ Tần nghe thấy tiếng xe ngựa tới cũng không quay đầu lại, nói:
-Kỳ lạ!
-Hả?
Phương Thốn bước từ trên xe ngựa xuống, cười nói:
-Kỳ lạ chỗ nào?
Ông chủ Tần gắp một miếng cá sạch sẽ đặt ở trước mặt con mèo đen, sau đó ngồi thẳng người dậy, quay người nhìn Phương Thốn, dường như đang thật lòng đánh giá một lát mới nói với Phương Thốn:
-Bế quan mấy hôm nay, ngươi đã thành công Trúc Cơ rồi, tu luyện thành Bảo Thân rồi sao?
-Quả nhiên không hổ là ông chủ Tần!
Phương Thốn mỉm cười, ngồi ở đối diện ông ta, nói:
-Bảo Thân của ta đây có gì không đúng sao?
Tần lão bản chầm chậm lắc đầu, nói:
-Chính là vì ngay cả ta cũng không nhìn ra không đúng chỗ nào cho nên mới cảm thấy quái lạ!
Phương Thốn cũng biết ông chủ Tần đang nói với mình cái gì nên cũng thấy yên tâm, hắn nhìn ông chủ Tần lại cẩn thận gắp miếng xương cá thứ hai lên, có chút đồng tình nhìn hai con chó nhỏ đang liều mạng đong đưa đuôi ở dưới bàn, khẽ than, ánh mắt đánh giá quán trà đơn sơ này, nói với ông chủ Tần:
-Không biết gian tiểu điếm này của tiên sinh định mở đến lúc nào?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo