Lúc trở về Phương phủ, sắc trời đã chập tối, Phương Thốn vốn định đi nghỉ ngơi sớm thì chợt thấy tiểu muội tử Khúc gia nhẹ nhàng gõ mở cửa phòng mình ra. Đang lúc Phương Thốn hoài nghi rằng sao lá gan của vị tiểu muội muội này lại lớn đến vậy thì thấy tiểu muội muội đỏ mặt đưa cho mình một thiệp mời rồi xoay người chạy mất. Phương Thốn bất đắc dĩ nhìn bóng lưng nhu nhược của nàng ta, ngồi thầm nghĩ một hồi...

Thiệp mời do Khúc lão tiên sinh đưa cho mình, có lẽ muốn mời mình uống rượu.

Đều ở cùng một viện, uống rượu gì chứ?

Phương Thốn nghi hoặc nhưng vẫn thay áo bào, dẫn tiểu hồ ly đến tiểu viện gặp Khúc lão tiên sinh.

Khúc lão tiên sinh đã ngồi trong lương đình bày một bàn tiệc. Thoạt nhìn, có vẻ ông ta đã gọi Phiên Hương Lâu mang thẳng tới đây, đúng là ông ta đã bỏ hết vốn liếng rồi, chỉ tiếc vừa nhìn món ăn này đã biết ngay nó thua xa món do nữ đầu bếp của Phương gia làm ra.

-Phương nhị công tử, mời!

Khúc lão tiên sinh mỉm cười mời Phương Thốn ngồi xuống. Khúc gia tiểu muội tử ngồi nghiêng hầu hạ và rót đầy rượu cho hắn.

Phương Thốn cười hỏi:

-Lão tiên sinh chán tay nghề của nữ đầu bếp Phương gia ta rồi sao, chuyên gọi bàn tiệc để ăn món mới à?

-Phương nhị công tử giễu cợt rồi!

Khúc lão tiên sinh nom cũng cố ý ăn mặc, thay sang áo bào mới, tẩy đi khí đan hỏa ngày thường của mình. Ông ta cười bưng chén kính Phương Thốn:

-Trước đây Phương nhị công tử mời ta tới đây, vì muốn luyện một lò bảo đan dưỡng thân cho lệnh tôn và lệnh đường...

-Không ngờ phút sau cùng, da mặt lão phu dày quá, ở Phương gia đến gần nửa năm. Trong khoảng thời gian này, lão phu chỉ luyện đúng ba lò bảo đan. Những lúc khác, ta đều nghiên cứu chút thú vui của mình nhưng Phương nhị công tử chẳng những không oán hận, trái lại lão phu vẫn được ăn ngon uống kỹ, thậm chí cả tiền công cũng không vơi bớt đi quá nửa. Phần hậu ý này đáng để lão phu hết lòng cảm tạ ngươi!

Phương Thốn vội nâng chén đáp lễ, cười nói:

-Lão tiên sinh nói quá rồi, lão tiên sinh ở lại là phúc của Phương gia!

Trước đây luyện bảo đan, thật ra quá lắm chỉ tốn một tháng là đủ nhưng Khúc lão tiên sinh luyện xong đan rồi lại không vội vã bỏ đi, đương nhiên hắn cũng vui vẻ giữ lại. Nói cách khác, nếu không có Khúc gia tiểu muội tương trợ thì không dễ dàng gì luyện được lò Sinh Tử Phù đó rồi.

-Nghiên cứu của lão tiên sinh đã thành công rồi sao?

Đặt chén nhỏ xuống, Phương Thốn cười hỏi Khúc lão tiên sinh.

Sắc mặt Khúc lão tiên sinh hơi lúng túng, khoát tay áo rồi cười đáp:

-Làm gì dễ thành công vậy được? Nhưng không dám giấu diếm, trước đây lão phu không nghĩ tới, vài chục năm qua viên thuốc ta nghiên cứu đã sớm không có tiến triển gì nhưng lúc tới Phương gia luyện đan, bất ngờ lại có chút thu hoạch, lão phu cũng không bình tĩnh nổi nên lúc này mới tiếp tục nương nhờ Phương gia không chịu đi. Tuy vậy, hôm nay ta nghe nói việc học ở thư viện của Nhị công tử đã kết thúc và sắp đến Quận Tông, đương nhiên lão phu cũng không tiện ở lại, bữa tiệc rượu hôm nay nhằm để tạ ơn Phương nhị công tử và cũng là để từ biệt!

Vừa nói chuyện, ông ta vừa gật đầu với Khúc gia tiểu muội, tức thì nàng mới lấy một cái hộp cổ ra.

Khúc lão tiên sinh đón lấy chiếc hộp rồi đặt trước mặt Phương Thốn, đoạn ông ta cười nói:

-Phương gia trả tiền công cho ta, ta đã tiêu xài hết rồi, muốn trả cũng không trả nổi, thế nhưng viên thuốc này chính là ngọn nguồn mà lão phu che giấu suốt mấy năm qua, giờ đây dùng để báo đáp ơn nghĩa thâm hậu của công tử vậy!

Phương Thốn lướt nhìn qua thì thấy cái hộp đó vô cùng tinh xảo nhưng qua năm tháng bào mòn, nhác thấy nó đã có lịch sử lâu đời, không biết đan dược bên trong là gì. Tuy nhiên Khúc lão tiên sinh đặc biệt lấy ra thì đây nhất định là đan dược có giá trị không rẻ. Dù sao, đại đan sư có thành tựu bậc này, món đồ được cất giấu mấy chục năm sao có thể đơn giản và có thể tùy tiện trông thấy được?

Vấn đề duy nhất là nó được giấu lâu vậy thì không biết có quá hạn không đây...

-Nếu nghiên cứu có tiến triển, lão tiên sinh cần gì phải đi?

Phương Thốn không xem viên đan dược, ngược lại nhìn Khúc lão tiên sinh rồi cười hỏi.

Khúc lão tiên sinh nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự nhưng vẫn nhẹ nhàng thở dài rồi cười đáp:

-Lão phu ở lại Phương gia ăn chùa uống chùa còn lấy tiền công, cái mặt mo này đúng thật đã bị mất hết, tranh thủ lần này Phương nhị công tử muốn ra ngoài cầu học, vậy ta...

-Thật không dám giấu diếm, nếu lão tiên sinh rời khỏi Phương gia, chưa chắc sẽ có tiến cảnh về nghiên cứu đan đạo như ở Phương gia!

Phương Thốn cười cắt lời ông ta, nhẹ nhàng tiếp lời.

Khúc lão tiên sinh nghe vậy cũng nghiêm túc lên đôi chút:

-Lão phu luyện đan ở Phương gia, quả thật cảm giác như có thần giúp đỡ!

Phương Thốn hơi trầm ngâm rồi hỏi:

-Lão tiên sinh luyện đan gì vậy?

Khúc lão tiên sinh im lặng một hồi nhưng không trả lời.

Phương Thốn giật mình, lập tức nhận ra bản thân đang phạm vào kiêng kỵ của đan sư, vội nâng chén nói:

-Là vãn bối đường đột!

Khúc lão tiên sinh vội xua tay:

-Công tử lo thừa rồi, lúc này lão phu không nói không phải là cố ý giấu giếm đâu, mà là vì...

-Tiền bối không cần trả lời!

Phương Thốn cười nói tiếp:

-Vãn bối tin tưởng, đan mà tiền bối luyện nhất định là để cứu người!

Khúc lão tiên sinh chợt giật mình, tỏ vẻ kiêu ngạo:

-Đương nhiên rồi!

Phương Thốn cười nhìn sang Khúc lão tiên sinh:

-Vậy tiên sinh càng nên ở lại!

Khúc lão tiên sinh nghe vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó xử.

Ông ta biết mình đã hao phí bao nhiêu tâm huyết vì luyện viên đan này, càng biết luyện chế viên thuốc đó khó khăn bao nhiêu. Đã gần mười năm mình không có bước tiến nào, vất vả đến đây, thật ra không ngờ rằng khi tới Phương gia tình cờ bột phát ý định chỉ thử nghiệm sơ nhưng bất chợt tâm linh chuyển động rồi tạo nên đột phá. Cũng chính vì tiến cảnh kinh người và sự hoan hỉ phá bỏ được gông xiềng này mới khiến ông ta ở lại Phương gia gần nửa năm, đến khi một hơi luyện ra đan dược này, nếu đổi thành nơi khác thì e là sẽ không có trạng thái thế này...

Thế nhưng, mình đã ở lâu vậy rồi, còn Phương nhị công tử sắp đến Quận Tông cầu học...

 

0.13709 sec| 2403.797 kb